Tần Thâm không phải ôm người khác, hắn đang ôm cậu.
Người này sốt đến mơ màng, vẫn hôn tay cậu, người hắn muốn ôm cũng là cậu.
Tần Thâm cảm thấy mình đang mơ, mới có thể thẳng thắn nói ra những câu này.
Nước mắt Thạch Kha không ngừng rơi, cậu đã nghĩ có thể mình không thích hắn đến vậy, dù sao cậu đã không nhớ nổi dáng vẻ Tần Thâm lúc ban đầu.
Nhưng thực tế, Tần Thâm chỉ cần nói một câu đã có thể khiến cậu quân lính tan rã.
Nước mắt cậu từng giọt từng giọt rơi xuống áo Tần Thâm, thân thể muốn lùi về, tay lại vô tình nắm lấy áo hắn.
Thạch Kha khẽ run rẩy, mà người đã sốt đến mơ hồ lại nâng cằm cậu, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cậu, buồn bã cau mày: “Đừng khóc.”
Hắn có chút mê man mà nhìn Thạch Kha trong ngực: “Sao em lại khóc?”
Thạch Kha cắn môi, kìm nén tiếng thút thít.
Tần Thâm vẫn chưa tỉnh lại từ trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hắn đặt trán mình lên trán cậu, một lúc lâu sau mới nói: “Khóc cũng tốt.”
“Em xưa nay không hề khóc trong giấc mơ của anh.”
Thạch Kha nghẹn ngào hỏi: “Em trong mơ anh như thế nào?”
Tần Thâm chậm rãi nghĩ một chút, dường như nghĩ tới chuyện gì oan ức lắm, trong mắt có chút khổ sở, lông mi cũng run rẩy hạ xuống.
Hắn nói, lúc nào cũng tức giận.
Hoặc không thèm nhìn hắn, xoay người bỏ đi.
Hắn không giữ được.
Ngón tay Thạch Kha run rẩy duỗi thẳng lại nắm lại, cuối cùng vẫn nắm lấy tay Tần Thâm: “Em ở đây.”
Tần Thâm lắc đầu: “Em không cần anh nữa.”
Đại khái chỉ có trong trạng thái này, Tần Thâm mới có thể không chút nghĩ ngợi mà trẻ con phản bác lại.
Thạch Kha lắc đầu: “Em muốn anh, anh lại không cho em.”
Tần Thâm khó khăn động đậy, đem đầu Thạch Kha vùi vào lồng ngực hắn, cánh tay ôm lấy eo Thạch Kha, thật chặt.
Thạch Kha không nói gì, cậu đợi, đợi Tần Thâm nói ra câu tiếp theo. Cậu còn muốn hỏi, anh bây giờ trong lòng có em đúng không, chỉ có em đúng không? Anh và anh trai em rốt cục xảy ra chuyện gì, những năm này… Giữa chúng ta rốt cục là thế nào?
Cậu nhỏ giọng kêu tên Tần Thâm, lại không thấy hắn phản ứng.
Thạch Kha khó khăn nâng mặt Tần Thâm dậy, phát hiện người này đã ngất từ lúc nào, sốt quá cao, nói mấy câu liền bất tỉnh.
Thạch Kha hốt hoảng, vội vàng đem người nửa cõng nửa khiêng đi bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra quả nhiên sốt cao, trễ chút nữa sợ là có chuyện. Thạch Kha đóng tiền xong lại chạy tới giường bệnh ngồi chờ, vốn định đợi đến khi người tỉnh, thế nhưng một cú điện thoại của anh hai lại gọi cậu đi mất.
Cha bọn họ không cẩn thận vấp ngã, hiện tại đã đưa vào bệnh viện cấp cứu, anh bảo cậu nhanh chóng tới.
Thạch Kha cúp điện thoại, cắn răng nhìn Tần Thâm trên giường một lúc, cuối cùng vẫn thở dài, quay đầu đi.
Cậu nghĩ, cậu sẽ trở lại tìm Tần Thâm, cậu cần hỏi rõ lời ngày hôm nay, còn có trong lòng Tần Thâm rốt cục đang nghĩ gì.
Có thể giữa bọn họ thật sự có một ít chuyện hiểu lầm.