Ngược Ái

Chương 325: Ngoại truyện Lý Huyền Băng – Thất Tinh Hải Đường



“Ai?” Toàn Vũ lập tức khẩn trương, sao nàng lại không biết hắn còn có một bí mật chứ.

Lý Huyền Băng thở,  thổi nhiệt vào bên tai của nàng tăng thêm giọng điệu nói: “Mẫu hậu.”

“Mẫu hậu?” Toàn Vũ sửng sốt mới phát giác bản thân cư nhiên lại bị hắn đùa giỡn, vốn phải tức giận thì lại “xì” một tiếng nở nụ cười quay đầu nói: “Lý Huyền Băng không nghĩ tới ngươi cũng sẽ hay nói giỡn, mẫu hậu sinh ra ngươi, sao có thể nói là nữ nhân?”

“Nữ nhân, đề nghị không tồi chẳng qua bây giờ còn chưa có, lại nói cũng không chắc chắn đó là nữ nhân, nói không chừng ngươi có thể sinh mười tám đứa.” Lý Huyền Băng vẫn còn thật sự lo lắng, sau đó cười nói.

“Mười tám? Ngươi cho ta là heo sao? Thật ra hai đứa là tốt rồi một nam, một nữ.” Toàn Vũ hướng đến nói.

“Được, vậy một nam một nữ.” Lý Huyền Băng cười khẽ.

“Ngươi cũng thực sự muốn sao?” Toàn Vũ ngước ánh mắt hỏi, mới đột nhiên phát hiện bản thân cùng hắn đàm luận chuyện đứa nhỏ, trong lòng mừng thầm, không phải là hắn đã bắt đầu chấp nhận mình rồi chứ.

Giờ phút này Lý Huyền Băng cũng ý thức được bản thân nói cái gì? Đứa nhỏ, hắn từ trước cho tới bây giờ đều không có nghĩ đến nhưng là vì sao tự nhiên lại nói ra, chẳng lẽ chính mình thật sự nghĩ như vậy?

Cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Thu Nhi.

“Vương gia, Vương phi, công công trong hoàng cung đến đây.”

Toàn Vũ nhìn hắn một cái, công công tới làm cái gì? Lý Huyền Băng cấp nàng một ánh mắt an tâm nói: “Để cho hắn tiến vào.”

“Vâng” Thu Nhi đáp, cửa lập tức bị mở ra.

“Nô tài tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi.” Một công công tiến vào quỳ trên mặt đất.

“Đứng lên đi, Hỉ công công.” Lý Huyền Băng phân phó nói.

“Tạ ơn Vương gia.” Hỉ công công đứng dậy sau đó nói: “Vương gia, Vương phi, Hoàng Thượng Hoàng Hậu nghe nói Vương phi bị thương, đặc biệt phái nô tài tới thăm Vương phi, còn đưa tới nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô trăm năm cấp Vương phi bồi bổ thân thể.”

Nói xong vung tay lên, ngoài cửa một tiểu thái giám dùng tay nâng hai hộp gỗ đến.

“Cảm ơn Hỉ công công, thay ta tạ ơn phụ hoàng, mẫu hậu.” Lý Huyền Băng phân phó nói.

“Vâng” Tiểu thái giám buông vật trong tay sau đó lui đi ra ngoài.

“Hỉ công công, cũng thay ta tạ ơn phụ hoàng mẫu hậu, chờ thương thế  ta tốt lên nhất định tiến cung tạ ơn.” Toàn Vũ cũng tràn ngập cảm kích nói.

“Vương phi, nô tài nhất định truyền lời.” Hỉ công công sau đó lại nhìn nàng nói: “Mặt khác Hoàng Thượng còn muốn lão nô hỏi Vương phi một chút, không biết viên thuốc cường thân kiện thể lần trước có còn không? Hoàng Thượng dùng qua cảm thấy vô cùng tốt.”

“Cái kia.” Toàn Vũ thầm nghĩ hóa ra Hoàng Thượng là nhớ tới nàng cũng là vì chuyện này, vội vàng nói: “Hỉ công công trở về nói cho phụ hoàng viên thuốc kia nửa năm dùng một lần như vậy đủ rồi dùng quá nhiều ngược lại sẽ làm bị thương thân thể, đợi nửa năm ta tự nhiên sẽ đưa cho phụ hoàng.”

“Hóa ra là như vậy. Vương phi, nô tài đã biết, nô tài cáo lui trước.” Hỉ công công xoay người cúi đầu sau đó lui đi ra ngoài.

“Toàn vũ mệt không? Ngươi nghỉ ngơi trước đi ta đi ra ngoài.” Lý Huyền Băng nhẹ nhàng buông nàng nói.

“Được”

Ở trong biệt viện mười mấy nữ nhân ngồi cùng nhau hung hăng oán giận Vương phi.

“Chúng ta hầu hạ Vương gia lâu như vậy? Cư nhiên vì câu nói của nàng khiến Vương gia đem chúng ta đưa tới nơi này, thật quá đáng.”

“Nàng muốn làm gì? Độc chiếm Vương gia sao?”

“Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy tùy ý nàng khi dễ chúng ta.  ..”

Mọi người ngươi một lời ta một lời cứ thế nói chỉ có một nữ tử mang theo sầu lo nói:“Kỳ thật ta càng lo lắng một vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Mọi người cùng nhau nhìn nàng.

“Các ngươi không nghĩ tới sao? Vương gia có thể cứ như vậy vứt bỏ chúng ta hay không? Chúng ta chỉ sợ rất khó trở lại vương phủ,  chỉ sợ về sau chúng ta sẽ bị Vương gia phân phát đi.” Giọng nói nữ tử sầu lo.

Mọi người sửng sốt sắc mặt đều thay đổi rất khó coi, ai nấy đều hiểu vấn đề này rất nghiêm trọng.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chờ như vậy sao?” Rất lâu một nữ tử thật sự nhịn không được hỏi.

Mọi người ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi ở trong ánh mắt truyền lại  tin tức, sau đó cũng không hẹn trước cùng gật đầu một nữ tử đứng ra nói:“Chúng ta phải tự cứu, nhưng Vương phi là đệ tử thần y cho nên chúng ta phải cẩn thận, các ngươi nói xem ai có biện pháp?”

Mọi người trầm tư đột nhiên một nữ tử lo lắng: “Chính là nếu nàng có chuyện gì Vương gia sẽ bỏ qua chúng ta sao? Không cần điều tra cũng có thể đoán ra là chúng ta ra tay, có biện pháp nào không  thương tổn người khác mà có thể làm cho Vương gia lưu lại chúng ta?”

“Chuyện này”. Mọi người lại trầm tư một lần nữa, các nàng đã xem nhẹ vấn đề này.

“Thế này không được thế kia cũng không được, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Một nữ tử không có chủ trương gì tức giận nói.

“Tỷ muội, các ngươi có từng nghe nói qua ‘thất tinh hải đường’ không?” Một nữ tử mang theo hưng phấn đột nhiên đứng lên nói.

“Thất tinh hải đường là cái gì?” Mọi người cùng nhau nhìn nàng.

“Thất tinh hải đường nghe nói có thể làm cho người ta bị mê hoặc tâm trí,sau khi mở mắt ra người thứ nhất nhìn chính là nữ nhân mình yêu, chẳng qua chỉ có thể duy trì một tháng, chúng ta có thể cho Vương gia dùng để Vương gia thấy chúng ta đầu tiên, chúng ta lợi dụng tốt cơ hội một tháng này, xem ai có thể mang con nối dõi của Vương gia, như vậy Vương gia sẽ không có gì lý do đuổi chúng ta đi.”Nữ tử giải thích nói.

“Có vật như vậy sao?” Nữ tử này rõ ràng tỏ ra vẻ hứng thú.

“Có.” Nữ tử khẳng định.

“Nhưng chúng ta đi đâu tìm?”

“Chỉ cần chúng ta muốn mua nhất định sẽ mua được, bây giờ mấu chốt là tìm lý do gì hoặc là dùng cách gì cấp Vương gia ăn đi?”

“Chuyện này  …”

“Đúng rồi Vương phi không phải bị thương sao? Chúng ta có thể lấy danh nghĩa đi thăm Vương phi,  sau đó hành sự tùy theo hoàn cảnh, thế nào?” Một nữ tử đề nghị.

“Chủ ý này hình như không tồi, nếu tất cả mọi người quyết định  như vậy, bây giờ mọi người trộm đi ra ngoài tìm thất tinh hải đường sau đó làm như vậy.” Một nữ tử lớn tuổi phân phó.

“Được”. Mọi người cùng nhau tán đi.

Trong tửu lâu.

“Vương gia, vừa rồi tiểu thiếp Băng Vương gia trộm hướng tại hạ hỏi thăm thất tinh hải đường.” Một người hơn bốn mươi tuổi cung kính đối với đối với vị công tử tuổi còn rất trẻ ăn mặc đẹp đẽ, ngồi ở trước bàn  rượu.

“Có chuyện như vậy sao?” Đôi mắt vị công tử trẻ tuổi lộ ra một tia sang, dường như đang tính kế gì đó?

“Vâng thuộc hạ đoán rằng là bị Vương phi bức điên rồi nên mới nghĩ ra chiêu này.”

“Lại đây, ngươi cùng các nàng gặp mặt hãy nói có thất tinh hải đường, sau đó ….” Nam tử nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn phân phó nói.

Nam nhân hơn bốn mươi tuổi sau khi nghe xong gật đầu nói: “Vương gia xin yên tâm thuộc hạ nhất định làm tốt.”

“Đi thôi.”Nam tử trẻ tuổi, ăn mặc quý phái phất tay, sau đó khóe môi mang theo nụ cười lạnh, Lý Huyền Băng lần trước là ngươi gặp may bây giờ chỉ sợ ngươi không có tốt số như vậy, ngôi vị hoàng đế không ai có thể cùng ta cạnh tranh.

Vương phủ.

“Vương gia các vị phu nhân cùng nhau tới thăm Vương phi.” Quản gia đi vào thư phòng nói.

Lý Huyền Băng buông  bút trong tay, các nàng sao lại có tâm như thế, sao hắn hoàn toàn không nhìn ra? Phân phó nói: “Để các nàng trực tiếp vào đến đại sảnh là được rồi.’

“Vâng, Vương gia.” Quản gia xoay người đi ra ngoài.

Lý Huyền Băng vừa đi đến đại sảnh các nàng liền cùng nhau hành lễ mỗi người đều ăn mặc tươi đẹp động lòng người, đôi mắt lại ai oán đáng thương nói: “Thiếp thân tham kiến Vương gia.”

“Tất cả các ngươi đứng lên, ngồi đi.” Lý Huyền Băng tự mình đứng ở vị trí chủ nói.

Nữ tử đứng lên ngồi vào chỗ ngồi nhưng chột dạ cho nên cũng không giống như bình thường đi lên cuốn lấy hắn.

Nha hoàn bưng  trà nóng lên đưa đến trước mặt Vương gia cùng các nàng, sau lại lui đi ra ngoài.

“Vương gia, tỷ muội chúng ta nghe nói Vương phi bị thương cho nên đặc biệt tới thăm.” Nữ tử cầm đầu nói.

“Các ngươi yên tâm, nàng không có việc gì.” Lý Huyền Băng mỉm cười nhìn  các nàng nói.

Đột nhiên các nàng cùng nhau đứng dậy đi đến trước mặt hắn vây quanh hắn quan tâm hỏi: “Vương gia, người không sao là tốt rồi, thiếp thân rất lo lắng.”Chỉ có một nữ tử trong đó trộm cầm bình dược trong tay bỏ vào trong chén trà của hắn.

“Ta không sao, các ngươi ngồi đi.” Lý Huyền Băng đột nhiên nhớ tới lời Toàn Vũ nói qua, ra lệnh các nàng.

“Vâng, Vương gia.” Các nàng làm bộ như không tình nguyện trở về.

Lý Huyền Băng sau đó cầm lấy chén trà uống một ngụm trà nói: “Các ngươi đi về trước đi, ta sẽ thay các ngươi chuyển lời tới Vương phi.”

“Vương gia, ngươi muốn nhanh chóng đuổi tỷ muội đi sao? Cũng không chịu cho bọn tỷ muội cùng người uống hết chén trà này.” Nữ tử cầm đầu ủy khuất nói.

“Được”. Lý Huyền Băng cười một chút, thấy  ánh mắt các nàng nhìn hắn, đột nhiên không biết nên an ủi người nào thì tốt? Chỉ cầm lấy chén trà trong tay chậm rãi uống.

Các nàng tâm tình đều khẩn trương nhìn thấy hắn một ngụm một ngụm uống trà, tâm đều nhanh nhảy ra ngoài, khi nào thì Vương gia sẽ ngất xỉu đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.