Ngày 30 Tết.
– Băng Hạ! Em dậy mau lên! – Anh Băng Hạ vẫn cực khổ gọi Băng Hạ dậy.
– Hôm nay không phải đi học, anh cho em ngủ thêm đi. – Băng Hạ nói.
– Em tính làm con heo à? Dậy! Dậy! – anh Băng Hạ vẫn nỗ lực.
– Rồi! Rồi! Em dậy! Em dậy! – Băng Hạ mơ màng ngồi dậy.
“Kinh kong! Kinh kong!”
– Em thay đồ nhanh đi. Anh xuống mở cửa. – anh Băng Hạ nói rồi đi ra ngoài.
Băng Hạ vào trong phòng tắm thay quần áo. Băng Hạ thay đồ xong rồi xuống lầu. Băng Hạ bước vào trong phòng khách, Băng Hạ nhìn thấy những người mà Băng Hạ không muốn thấy một chút nào. Chính là ba mẹ Băng Hạ.
– Ba mẹ về làm gì vậy? – Băng Hạ ngạc nhiên.
– Con không muốn gặp ba mẹ à? – mẹ Băng Hạ nói.
– Đương nhiên là không rồi. – Băng Hạ nhún vai nói.
– Con… Thôi không nói nữa. Ba mẹ đến đây đón con về. – mẹ Băng Hạ nói.
– Con không về. Con không về. – Băng Hạ kiên quyết nói.
– Hôm nay con phải về. – bố Băng Hạ nghiêm giọng.
– Con không về. Con về làm gì? – Băng Hạ cương quyết không chịu.
– Con phải về. Hôm nay con không muốn về cũng phải về. – bố Băng Hạ giữ vững ý định.
– Con không về. Con không muốn về. – Băng Hạ nói rồi chạy ra khỏi nhà.
– Con đứng lại đó. – bố Băng Hạ đứng lên.
Băng Hạ chạy ra khỏi nhà. Cô chạy nhanh qua những con đường, tiến thẳng đến nhà Thiên Băng.
“Kinh kong! Kinh kong!”
– Ra liền! – Minh Quang vội vàng chạy ra mở cửa.
Minh Quang mở cửa ra, anh thấy Băng Hạ người đầy mồ hôi đứng trước cửa. Minh Quang mời cô vào nhà rồi gọi Thiên Băng xuống. Thiên Băng bước xuống lầu rồi vào phòng khách.
– Bố mẹ tao tới. – Băng Hạ vừa nhìn thấy Thiên Băng liền nói.
“Kinh kong! Kinh kong!”
– Lên lầu nhanh. – Thiên Băng kéo Băng Hạ lên lầu.
Minh Quang thấy Thiên Băng dẫn Băng Hạ lên lầu mới ra mở cửa. Minh Quang mở cửa liền thấy 1 người đàn ông trung niên cùng 1 người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt mình. Minh Quang mời 2 người đó vào nhà.
– Minh Quang! Băng Hạ có ở đây không? – mẹ Băng Hạ hỏi.
– Dạ nó không có ở đây thưa cô. – Minh Quang lễ phép nói.
– Sao? Không có ở đây? Ừ! Cảm ơn cháu, nếu cháu thấy nó thì gọi nó về giùm cô. – mẹ Băng Hạ nói.
– Dạ chào cô. – Minh Quang lễ phép.
– Chào cháu. – mẹ Băng Hạ nói rồi đi ra ngoài.
“Cạch!”
Minh Quang đóng cửa lại rồi thở phào. Minh Quang đi lên lầu rồi vào phòng của mình.
Trong phòng Thiên Băng.
Thiên Băng và Băng Hạ đang ngồi trên giường của Thiên Băng. Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa dưới lầu, Băng Hạ mới thở phào nhẹ nhõm. Thiên Băng vẫn thảnh thơi làm đống đồ trang trí cho tiệc sinh nhật của Băng Tuyết.
– Sao giờ? – Băng Hạ lo lắng nói.
– Sao là sao? – Thiên Băng vẫn tập trung vào công việc của mình.
– Tao sắp bị lôi về mà mày vẫn còn tâm trí làm mấy cái này. – Băng Hạ giận dỗi nói.
– Không liên quan đến tao. – Thiên Băng vẫn tiếp tục làm.
– Mày… mày… – Băng Hạ cứng họng.
– 3… 2… 1! – Thiên Băng đếm.
“Kinh kong! Kính kong!”
Minh Quang lại vội vàng chạy xuống lầu mở cửa. Lần này người đến không phải bố mẹ Băng Hạ mà là… anh Băng Hạ.
– Chào anh! – Minh Quang nói.
– Anh lên phòng Thiên Băng được chứ? – anh Băng Hạ nói.
– Ờ! Em không biết nó có đồng ý không? – Minh Quang nói.
– Em không về đâu! – Băng Hạ hét vọng từ trên lầu xuống.
– Con xuống đây nhanh lên Băng Hạ! – bố Băng Hạ nói lớn.
Bố Băng Hạ đi lên lầu và mở toang phòng Thiên Băng ra. Túi đồ vẫn nằm trên đất, trên mặt đất có vài giọt máu rất mới. Nhưng điều quan trọng là không có ai ở đây.
Chỗ Thiên Băng.
Sau khi Băng Hạ cho Thiên Băng ít máu thì cô dẫn Băng Hạ chạy đến bả với tốc độ ánh sáng. Nhưng thật là không may, chạy với tốc độ này nhưng cô vẫn tông trúng 1 người.
“Rầm!”
– A! – Băng Hạ ngã xuống đất.
– Sao không? – Thiên Băng vội đỡ Băng Hạ dậy.
– Cô chạy nhanh làm gì? Muốn gây tai nạn à? – người Thiên Băng đụng trúng nói.
– Hữu Trí? Tôi đang vội. Tôi xin lỗi. – Thiên Băng nói rồi cầm tay Băng Hạ tiếp tục chạy.
“Cô gái này kì lạ thật. Nhưng sao đôi mắt lại màu đỏ nhỉ? Mọi lần là màu đen mà.”- Hữu Trí vừa đi vừa nghĩ.
Thiên Băng và Băng Hạ chạy đến bar Blood và đi xuống căn phòng bí mật. Cánh cửa vừa mở ra, Thiên Băng và Băng Hạ thấy 3 người đang ngồi trong đó. Đó chính là Lệ Xuân, Nhã Lệ và Băng Tuyết.
– Sao tập trung đủ thế vậy? – Băng Hạ ngạc nhiên.
– Ở nhà cho bị bắt về à. – Lệ Xuân nhìn về phía Băng Hạ.
– Tụi mày cũng bị? – Băng Hạ ngạc nhiên.
– Đang lục tung khu phố để tìm. – Nhã Lệ mệt mỏi nằm lên bàn.
– Mày là sướng nhất rồi đó Thiên Băng. Chẳng có ai ngoài anh mày. – Lệ Xuân nhìn Thiên Băng.
– Sướng con khỉ. – Thiên Băng nói lạnh băng.
– Sướng vậy còn gì. – Lệ Xuân nói.
– Nghe chuông cửa suốt. – Thiên Băng liếc Lệ Xuân.
– Vậy là được rồi. – Lệ Xuân cười.
– Tao đi ngủ. – Thiên Băng nói rồi vào phòng của mình.
– Mới 10 giờ mà. – Lệ Xuân quay lại nhìn Thiên Băng.
– Có Vampire nào ngủ đêm. – Thiên Băng quay mặt lại.
– Nhưng… Mày… – Lệ Xuân nói.
– Mày đừng uống máu lung tung. – Băng Tuyết ném cho Thiên Băng viên thuốc.
– Khẩn cấp mà. – Thiên Băng nói rồi vào trong phòng mình.
Tụi nó ngồi với nhau, không có việc gì làm nên tụi nó kéo Thiên Băng dậy. Thiên Băng phải quay trở về nhà từng đứa lấy đồ làm sinh nhật cho Băng Tuyết. Sau khi lấy đủ 4 túi, Thiên Băng quay lại và đưa cho 4 người rồi quay về phòng mình. 4 người cầm lấy 4 túi đồ và làm. Thoắt 1 cái đã 12 giờ. Tụi nó nói với Rita gọi đồ ăn giùm rồi mang xuống căn phòng. Lệ Xuân được giao nhiệm vụ gọi Thiên Băng dậy.
– Con kia! Dậy! Dậy! – Lệ Xuân lay người Thiên Băng.
– Tao không đói. – Thiên Băng nói rồi quay lưng lại với Lệ Xuân.
– Mày dậy ngay cho tao. – Lệ Xuân kiên trì.
– Mệt quá! – Thiên Băng bật dậy và đi ra ngoài.
Thiên Băng bước ra ngoài, cầm lấy li nước, bỏ 1 viên thuốc màu trắng vào và uống. Uống xong, Thiên Băng ngồi xuống và tụi nó cùng nhau ăn. Thiên Băng ăn xong liền vào phòng mình. 4 người kia thì dọn dẹp lại rồi làm tiếp công việc còn đang dở dang kia.
7 giờ tối.
– Xong! – Băng Hạ giờ cái vật tròn tròn màu trắng bằng bông lên.
– Cái quái gì vậy? – Lệ Xuân chọc chọc vào cục đó.
– Cái này dễ thương mà. – Băng Hạ nhìn vào quả cầu trên tay mình.
– Dễ thương cái đầu mày. Thôi đi ăn đi! – Lệ Xuân cầm quả cầu đó ném vào trong 1 cái túi.
– Mày nỡ lòng nào… – Băng Hạ tiếc nuối nhìn quả cầu mình làm ra.
– Đi thôi! – Thiên Băng từ trong phòng bước ra.
Tụi nó đi xuống gara lấy 5 chiếc xe và chạy đến nhà hàng gần đó. Tụi nó chọn 1 phòng ăn vì không muốn bị bắt. Sau khi các món ăn được dọn lên, tụi nó cùng nhau ăn. Sau đó tụi nó tính tiền.
– Ê! Đứa nào mang tiền theo? – Lệ Xuân nói.
– Tao không mang. – Băng Hạ nói.
– Tao cũng vậy. – Nhã Lệ lắc đầu.
– Đây! – Băng Tuyết đưa ví tiền của mình ra.
– Trời ơi! Vị cứu tinh! – Băng Hạ nhảy lên định ôm lấy Băng Tuyết.
“Rầm!”
Băng Tuyết bước lùi 1 bước và Băng Hạ nhào vào người đang đứng bên cạnh Băng Tuyết. Băng Hạ ngã đè lên người đó.
– Cô ngồi dậy cho tôi. – 1 giọng người con trai sắc lạnh.
– Băng Hạ! Cậu có sao không? – 1 người con trai khác đỡ Băng Hạ dậy.
– Cảm ơn. Khắc Duy? – Băng Hạ ngạc nhiên.
– Con heo này chắc ăn hết thức ăn của nhà hàng này rồi quá. – người bên cạnh Khắc Duy nói giọng mỉa mai.
– Dù có ăn hết thức ăn ở đây thì đó là chuyện của tôi. Không liên quan đến anh đâu, Hán Phong. – Băng Hạ liếc xéo Hán Phong.
– Thôi! Trả tiền xong rồi, về thôi! – Khắc Duy quay sang ho rồi kéo đi ra phía cửa.
Tụi nó cuối cùng trả tiền rồi về bar, vì tụi nó không dám về nhà. Rita chuẩn bị mỗi phòng 1 chiếc giường cho tụi nó. Hiện giờ, tụi nó đang chuẩn bị đón giao thừa.
– Đi đâu xem giờ? – Băng Hạ nói.
– Trụ sở chính đi. – Lệ Xuân đưa ra ý kiến.
– Vậy cũng được nhưng mặt nạ đâu mà đeo? – Nhã Lệ quay sang Lệ Xuân.
– Đây! – Thiên Băng đưa ra 5 cái hộp màu đen.
– Mày lấy đâu ra vậy. – Nhã Lệ cầm cqis mặt nạ trong hộp ra.
– Lúc lấy đồ trang trí. – Thiên Băng cầm mặt nạ của mình lên.
Tụi nó đeo mặt nạ của mình vào. 5 người cùng nhau đi lấy xe và chạy đến trụ sở chính của tổ chức. Sau khi gửi xe, tụi nó vào trong tòa nhà.
– Cho chúng tôi gặp ngài ấy. – Băng Hạ nói với người tiếp tân.
– Dạ thưa cô Pisces. – người tiếp tân nói rồi vội gọi điện nói với thư kí.
Tụi nó vào thang máy rồi được đưa lên tầng cao nhất của tòa nhà. Cánh cửa thang máy mở ra, tụi nó tiến đến phòng chủ tịch.
“Cộc! Cộc! Cộc!”
– Vào đi! – 1 chàng trai lạnh lùng nói.
“Cạch!”
– Chào! – Thiên Băng lên tiếng.
– Catherine? Sandy? Đến làm gì? – người đó ngạc nhiên.
– Mượn phòng nghỉ của anh, được không? – Băng Tuyết nói.
– Để làm gì? – người con trai đó quay lại vẻ lạnh lùng từ trước.
– Ngắm pháo hoa. – Thiên Băng nói.
– Được! – người con trai đó nói rồi tiếp tục công việc của mình.
Tụi nó tiến lại gần cánh cửa phía bên trái rồi mở ra. Sau khi tụi nó vào thì cánh cửa đóng lại, người con trai đó vẫn chăm chú làm việc của mình.
12 giờ 58 phút.
Tụi nó đang đứng ở ban công của căn phòng đó. Đứa nào cũng mặc áo ấm vì thời tiết đang lạnh dần. Còn 2 phút nữa là bắn pháo hoa rồi. Băng Hạ cứ nóng lòng xe cái đồng hồ đeo trên tay.
– Mày nhìn sắp mòn cái đồng hồ. – Lệ Xuân liếc nhìn Băng Hạ.
– Kệ tao. – Băng Hạ nói rồi tiếp tục nhìn đồng hồ.
– Tao hết chịu nổi rồi. – Nhã Lệ vươn vai.
– Cố đi. Coi xong pháo hoa rồi về ngủ. – Băng Hạ nói.
– Sắp rồi còn mấy giây nữa thôi. – Lệ Xuân nhìn vào đồng hồ của Băng Hạ rồi nói.
– 3…2…1…- Băng Hạ nhìn đồng hồ nói lớn.
Băng Hạ vừa dứt lời, tụi nó thấy rất nhiều pháo hoa bay lên trời rồi nổ tạo ra 1 bầu trời đầy màu sắc. Trước mắt tụi nó, tụi nó thấy những pháo hoa với những hình dáng và màu sắc khác nhau, cùng tạo ra 1 cảnh tượng đẹp giữa bầu trời. Khoảng 15 phút sau, pháo hoa ngừng bắn, tụi nó cùng nhau về quán bar.
Tại quán bar.
Tụi nó lái xe về bar. Bước vào bên trong, bar vẫn hoạt động. Tụi nó thấy Duncan đang đứng ở quầy rượu nhưng tụi nó không thấy Rita đâu.
– Duncan! Rita đâu? – Lệ Xuân đứng trước mặt Duncan nói.
– Chị ấy về rồi. – Duncan nói.
– Vậy à. Làm việc tiếp đi. – Lệ Xuân nói rồi đi.
Tụi nó đi xuống căn phòng bí mật. Tụi nó mở cửa phòng mình rồi bước vào trong. Tụi nó nằm trên giường mà Rita đã chuẩn bị từ trước để đi ngủ. Kết thúc 1 ngày mệt mỏi của tụi nó.
Sinh nhật của Băng Tuyết có được tổ chức như đã định hay không? Tụi nó có bị bắt về hay không?
Note: Có lẽ lịch đăng của em không được như trước vì em đang bận học khá nhiều. Có thể 1 tuần sẽ đăng 1 chương nhưng cũng có thể không đăng. Em thành thật xin lỗi.