Phương Miên quay mặt đi không nhìn anh, chậm rì rì như ốc sên đến bên cạnh giường.
Cậu đứng dựa vào thành đầu giường cách Mục Tĩnh Nam khoảng một sải tay.
Mùi hương gỗ lãnh sam lãng đãng trong không khí, tim Phương Miên loạn nhịp, âm thanh văng vẳng trong đầu không cách nào ngừng lại.
Thằng cha này lại thả pheromone quyến rũ cậu.
Phương Miên nghe thấy tiếng bước chân, là Mục Tĩnh Nam bước xuống giường.
Ngay sau đó, một đôi tay vươn tới ôm cậu từ phía sau, Phương Miên cúi đầu nhìn thấy những ngón tay thon dài trắng trẻo của Mục Tĩnh Nam.
Hương gỗ lãnh sam ôm trọn lấy cậu tựa như tấm vải xô m.ơn trớn trên gò má.
Cậu ngửi thấy hương thơm, đầu óc mơ hồ, chân cũng mềm nhũn.
Giây tiếp theo, cậu bị ép xoay người lại, cằm cũng bị mạnh bạo buộc nâng lên, chạm phải đôi mắt vàng kim tĩnh mịch của Mục Tĩnh Nam.
Phương Miên ngay lập tức sực tỉnh.
Mục Tĩnh Nam đang dùng đầu ngón tay vân vê bờ môi, Phương Miên nghĩ hẳn là hôm nay lại phải “m.út” giúp anh.
Không ngờ, Mục Tĩnh Nam dùng tay còn lại cởi thắt nút quần cậu, làn da đột nhiên tiếp xúc với khí lạnh khiến cậu nổi da gà.
Phương Miên hốt hoảng che “vòi nhỏ” của cậu, hét lên: “Anh làm gì?”
Mục Tĩnh Nam cụp mắt ngắm nhìn giống như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.
Một lúc sau, Mục Tĩnh Nam nói: “Dùng chân giúp tôi.”
“Dùng, dùng chân?” Phương Miên kinh hãi.
“Hay em muốn dùng miệng?” Mục Tĩnh Nam lặng lẽ nhìn cậu, “Tuỳ theo em lựa chọn.”
Vớ vẩn, cậu cũng không nghiện loại trò này, mắc gì vội vàng đưa cậu “mút”? Phương Miên ấm ức hỏi: “Dùng chân.
Nhưng làm như thế nào?”
Mục Tĩnh Nam bảo cậu nằm trên giường, da cậu nhạy cảm nhanh chóng cảm nhận được thân nhiệt từ Mục Tĩnh Nam, cơ thể cậu cũng dần nóng lên, cảm thấy cả cơ thể nóng hầm hập.
“Nhanh lên.” Mục Tĩnh Nam cúi xuống thì thầm sát tai cậu.
Hơi thở lướt nhẹ qua vành tai, hương gỗ lãnh sam càng nồng hơn, Phương Miên run rẩy, sóng nhiệt từ sâu trong cơ thể không kiềm chế được từng chút dâng trào.
Chết tiệt, chuyện này là sao? Phương Miên cứng người, cậu thực sự có phản ứng s.inh lý khi Mục Tĩnh Nam kề sát?
Mục Tĩnh Nam vẫn chưa phát hiện ra bí mật của cậu, cau mày hỏi: “Em đang phân tâm phải không?”
“Không, không có!”
Phương Miên sợ bị anh phát hiện khác lạ, giấu đầu hở đuôi ra sức cày cuốc.
“Nhanh lên!” Phương Miên thúc giục.
Da dẻ nóng cháy tựa như thiêu đốt.
Chầm chậm giống như đang gãi nhưng không đúng chỗ ngứa.
Phương Miên khát cầu Mục Tĩnh Nam đừng kiềm chế nữa, mau biến thành gã khốn nạn thực thụ càng tốt.
Tại sao cậu có thể nghĩ như vậy? Phương Miên tự hỏi bản thân, cậu là trai thẳng mà!
Lý trí cậu kháng cự nhưng phản ứng si.nh lý của omega khiến cơ thể chống lại sự điều khiển từ bộ não.
Pheromone tràn ngập khắp phòng khiến cậu mờ mịt, gần như đánh mất lí trí.
Phương Miên nhắm mắt lại, cố gắng đè nén phản ứng si.nh lý của cơ thể nhằm chặn cơn thuỷ triều dâng cao để tránh bị Mục Tĩnh Nam phát hiện.
Đột nhiên Phương Miên cảm giác bản thân bị giữ chặt, cậu mở choàng đôi mắt nhìn thấy con ngươi vàng kim của Mục Tĩnh Nam.
“A Miên, sao vậy em?” Sắc vàng trong mắt Mục Tĩnh Nam sậm hơn rất nhiều.
Phương Miên: “…”
Trong phút chốc máu xông lên, Phương Miên đỏ bừng mặt.
Mục Tĩnh Nam đưa ngón tay xuống, Phương Miên không kịp ngăn lại anh chạm tay lên ga giường.
Phương Miên mặt nóng bừng bừng đỏ như tôm luộc, cậu ước bây giờ ngay lập tức xuất hiện cái hố để cậu tự chôn mình.
Tại sao các omega ở thế giới này đều như vậy? Ông trời ơi, mau giết con đi, con không muốn sống nữa đâu! Cậu bắt đầu giãy dụa, Mục Tĩnh Nam giữ cậu, đồng thời dùng tay trái nâng nửa lưng cậu lên, nhìn xuống tấm nệm màu xám bên dưới đã thấm một mảng sẫm thành màu đen.
Giọng Mục Tĩnh Nam khàn khàn: “Tôi được phép không?”
“Không thể!”
Mục Tĩnh Nam mát xa cho cậu, cậu không cần nhưng chống cự cỡ nào cũng không thể thoát ra.
Mục Tĩnh Nam dịu dàng mát xa, lực vừa đủ, giống hệt như khi cả hai còn ở khu ổ chuột.
Phương Miên không thể kiểm soát được bản thân, như vòi nước bị mở van dầm dề chảy nước.
“A Miên.” Mục Tĩnh Nam khẽ khàng nói: “Em phải đối mặt với chính mình.
Em muốn.”
“Em không muốn! Anh đã nói không đánh dấu em!” Phương Miên hét lên.
Mục Tĩnh Nam khẽ thở dài.
Hiển nhiên anh cũng đang rất khó nhọc nhẫn nhịn.
Phương Miên nhìn thấy anh như vậy, trong lòng tràn ngập lo lắng, sợ nếu Mục Tĩnh Nam dùng vũ lực ép buộc, chắc chắn cậu không giữ nổi trinh tiết.
Phương Miên dịu giọng, nói: “Anh…!Anh phải tự kiểm soát bản thân đó.”
“Ừm, nằm xuống.” Mục Tĩnh Nam nói.
Phương Miên bất an nằm xuống, sẵn sàng lao ra chạy trốn bất cứ lúc nào.
Mục Tĩnh Nam lấy đồ ra, lắc lắc, đột nhiên bật lên.
Mục Tĩnh Nam sờ đùi trong của cậu, nói: “Xoa một chút.”
“Đừng…!Đừng làm thật đó.” Phương Miên cảnh cáo lần nữa.
Khi Mục Tĩnh Nam bắt đầu vào việc chính, anh trở nên hung hăng hơn.
Dường như Phương Miên thấy Mục Tĩnh Nam trong kỳ mẫn cảm, d.ục vọng khó kìm nén giống như con thú hoang.
Thường ngày anh trầm tĩnh yên lặng nhưng một khi bùng phát thì biến thành tên bạo chúa tr.ần truồng.
Vật lộn hơn cả tiếng đồng hồ, mặc dù Phương Miên chỉ nằm nhưng cậu cũng rất mệt.
Đặc biệt là hai chân cậu đau rát.
“Cảm ơn em, A Miên.” Mục Tĩnh Nam chăm chú nhìn cậu, “Em kẹp tốt lắm.”
Phương Miên: “…”
Anh luôn khen những chuyện như thế này, mặc dù là lời khen nhưng Phương Miên thực sự muốn tát anh một cái.
Phương Miên muốn đứng dậy tắm rửa vệ sinh nhưng anh giữ cậu lại, thấp giọng nói: “Vẫn còn một cây.”
“Một cây nào nữa?”
Đầu óc mơ mơ hồ hồ, Phương Miên ngẩn người một hồi mới hiểu ra.
Loài rắn có hai dương v*t! Anh muốn làm cả cái còn lại! Không đúng, chẳng phải anh là con rắn khiếm khuyết chỉ có một dương v*t thôi sao?
Phương Miên nhìn xuống, lớp vảy rắn đen điên cuồng mọc trên người Mục Tĩnh Nam, anh trở về hình thái động vật dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Miên.
Giây tiếp theo, Mục Tĩnh Nam để lộ dương v*t thứ hai của anh.
Phương Miên không biết rắn có khoang âm, bình thường sẽ giấu ở bên trong, khi ở hình dạng người thì có một, và khi về hình thái loài rắn thì có thể tuỳ ý lộ một hoặc hai đều được.
Mục Tĩnh Nam luồn thân rắn xuống dưới chân Phương Miên, để cậu ngồi trên lưng anh, sau đó dùng đuôi quấn quanh bắp chân cậu.
Hiện tại khắp người Phương Miên đầy vết tím còn bị con trăn quấn lấy mấy lần.
Da cậu tiếp xúc với vảy rắn cứng lạnh của Mục Tĩnh Nam, bất giác rùng mình.
Mục Tĩnh Nam có thể nhận ra cậu đang sợ hãi, nâng đầu rắn lên, dùng lưỡi rắn cọ gò má cậu.
Trăn lớn trịnh trọng động viên cậu: “Kiên nhẫn.”
“…” Phương Miên sắp ngất vì tức không thở nổi.
Nhưng cậu có thể làm gì? Tìm kiếm A Li, khoá học máy móc, tất cả đều nằm trong tay Mục Tĩnh Nam, cậu chỉ có thể phụ thuộc vào sự an bài của anh.
Phương Miên nghiến răng, cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận nó, cậu ôm thân rắn thô dày của Mục Tĩnh Nam, giận dữ nói: “Anh nhanh lên.”
Mục Tĩnh Nam hôn lên trán cậu, giọng trầm thấp: “Cái còn lại dùng miệng.”
Phương Miên: “…”
***
Sáng hôm sau thức dậy, Ava báo cáo đã tìm được lối vào thị trấn Hắc Phong, cấp dưới của Mục Tĩnh Nam mở đường xâm nhập an toàn.
Vì lần này bọn họ lẻn vào vùng kiểm soát của địch nên cần ưu tiên đưa người chất lượng hơn số lượng.
Mục Tĩnh Nam lựa chọn vài người ưu tú, chuẩn bị máy bay vận tải để tiến vào khu vực vùng núi phía nam thị trấn Hắc Phong, nhảy dù đáp xuống đi bộ băng qua núi vào thị trấn.
“Sẽ rất mệt.” Mục Tĩnh Nam nhắc Phương Miên.
“Yên tâm, em không kéo chân anh đâu.” Phương Miên vỗ vỗ ngực, “Em đi làm bữa sáng tình yêu cho em gái đây.”
Mục Tĩnh Nam giữ cậu: “Nửa tiếng nữa sẽ xuất phát.”
“Gấp quá vậy?” Phương Miên sửng sốt.
Không kịp làm bữa sáng cho em gái sao?
Mục Tĩnh Nam điềm nhiên: “Ừm.”
Chỉ là quyết định lâm thời nhưng thời gian thực sự quá gấp gáp, một số binh lính còn chưa kịp thay quân phục, cầm theo gói lương khô từ căn cứ, hổn hà hổn hển lao đến cung điện Trắng.
“Chuyện gì mà đẩy thời gian gấp rút vậy?” Một binh lính hỏi.
“Tôi không biết.”
Phương Miên nghe bọn họ thì thầm, không khỏi liếc nhìn khuôn mặt thờ ơ của Mục Tĩnh Nam.
Cậu luôn có cảm giác tên này không muốn cậu nấu bữa sáng cho Mục Tuyết Kỳ, đó là lý do vì sao cố tình quyết định thời gian sớm như vậy.
“Này, lần này không phải chỉ đi tìm A Li đúng không?” Phương Miên thấp giọng hỏi.
Mục Tĩnh Nam trả lời: “Đúng là còn có một nhiệm vụ khác cần hoàn thành.”
Mặc dù Phương Miên rất tò mò nhưng cậu biết rằng bản thân không nên đặt thêm câu hỏi liên quan về bí mật quân sự.
Sau đó cậu xách hành lý, chuẩn bị lên máy bay.
Bỗng nhiên Mục Tĩnh Nam nói với cậu, “Theo tin tức từ tiền tuyến, một số binh lính nhà họ Kinh lẫn của Tô Tú bị nhiễm bệnh, nhà họ Kinh ngày hôm qua liên lạc, nói rằng dịch bệnh lây lan từ thị trấn Hắc Phong, mặc dù đã khống chế tình hình nhưng có một số triệu chứng rất lạ, tôi muốn đến đó xem xét.”
“Khoan, anh nói những điều này cho em, lỡ em nói với người khác thì sao?” Phương Miên không nói nên lời, “Anh thận trọng hơn một chút được không?”
Và chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Kinh? Vì sao nhà họ Mục muốn điều tra chuyện này? Vả lại có dịch bệnh, anh không sợ bị lây nhiễm sao?
Mục Tĩnh Nam xoa đầu ngốc của cậu, nói tiếp: “Bệnh này chỉ alpha bị lây nhiễm nên em sẽ an toàn, đừng quá lo lắng.”
Mục Tĩnh Nam xoay người leo lên máy bay, Phương Miên định lên theo thì phía sau vang tiếng Mục Tuyết Kỳ.
“Anh Phương Miên!”
Phương Miên quay lại, thấy Mục Tuyết Kỳ nâng váy chạy về phía cậu.
Cô vẫn còn yếu, chạy hai bước sắc mặt đã tái nhợt, cơ thể gầy gò mỏng manh như con diều giấy sắp bị gió cuốn bay đi.
Phương Miên đỡ cô, cô ôm ngực hít một hơi thật sâu, chỉ hỏi: “Sao anh xuất phát sớm vậy?”
Phương Miên nhún vai: “Là quyết định của anh trai em, anh không làm gì được.
Em đừng lo, vài ngày nữa anh về rồi.”
Mục Tuyết Kỳ nhếch môi, nói nhỏ: “Nếu anh ấy bắt nạt anh thì anh đến gặp em.
Em sẽ nỗ lực hết sức để trở nên mạnh mẽ, đến lúc đó anh ấy không thể dẫn anh đi.”
“Em mau mạnh mẽ hơn nha.” Phương Miên cười ha ha, “Chờ em có thể lo liệu chuyện gia đình, anh sẽ đến nhờ cậy em.”
Đôi mắt Mục Tuyết Kỳ sáng rỡ, vỗ thật mạnh vào ngực, bảo đảm bản thân có thể làm được.
Cuối cùng cô hỏi Phương Miên giúp cô vẽ một bản vẽ cơ khí được không, yêu cầu cụ thể cô đã gửi qua mail của Phương Miên.
Phương Miên đáp: “Cứ để đó cho anh, anh Phương Miên của em rất giỏi mấy việc này.”
“Phương Miên.” Giọng nói lạnh lẽo của Mục Tĩnh Nam truyền tới, “Máy bay sắp cất cánh.”
“Ồ, tới liền đây.” Phương Miên lại dặn Mục Tuyết Kỳ: “Chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ ăn uống đầy đủ đó.”
Lông mày Mục Tuyết Kỳ cong cong: “Ừm.”
Cầu thang cabin máy bay dần rút lại, Phương Miên vội vã chạy thật nhanh, “Khoan khoan chờ chút, em gái, không nói nữa, anh đi nhé!”
Cuối cùng cũng kịp lên máy bay, Phương Miên tìm chỗ cách xa Mục Tĩnh Nam nhất, ngồi xuống, bên cạnh là hai cấp dưới của Mục Tĩnh Nam.
Ánh mắt Mục Tĩnh Nam lạnh băng từ xa nhìn tới.
Người ngồi cạnh Phương Miên là lính truyền tin, trên bảng tên viết “Lưu Truy”, trông có vẻ hơi nhát gan, run cầm cập.
“Tại sao ngài không chuyển sang chỗ khác ngồi?” Lưu Truy hỏi nhỏ.
“Tôi thích ngồi ở đây.” Phương Miên không hề có ý định di chuyển, đeo tai nghe, cúi đầu cài dây an toàn.
Giọng nói của Mục Tĩnh Nam vang trong tai nghe: “Qua đây.”
“Không muốn.” Phương Miên cố chấp từ chối.
Thứ rắn khốn nạn, cậu mới nói hai câu với Tuyết Kỳ mà đã phá rối, thực sự không hiểu trong đầu anh đang nghĩ gì.
“Qua đây.” Giọng Mục Tĩnh Nam càng lạnh hơn.
Phương Miên: “…”
Chết tiệt, sớm muộn gì cũng đem anh đi ngâm rượu!
Phương Miên tháo dây an toàn, chán nản đứng lên, sang ngồi cạnh anh.
Mục Tĩnh Nam thắt dây an toàn giúp cậu, đeo tai nghe.
Mùi hương từ cơ thể anh lại lần nữa quanh quẩn đầu mũi Phương Miên, tựa như ánh trăng phủ kín không gian, mát mẻ và dễ chịu.
Phương Miên ngoảnh mặt, nín thở, ép bản thân không được ngửi mùi hương của anh nữa.
Phi công đang tiến hành kiểm tra lần cuối, sẵn sàng cất cánh, đèn báo trên đầu chuyển sang màu đỏ, ra hiệu mọi người không được đi lung tung.
Mục Tĩnh Nam vẫn chưa nâng người, kề sát bên Phương Miên, cậu thực sự không nín nổi nữa, khuôn mặt đỏ gay.
“Em luôn đối tốt với mọi người?” Mục Tĩnh Nam trầm giọng hỏi.
“Cái gì?” Phương Miên chưa hiểu ý anh, hỏi một cách ngờ vực.
“Bắt đầu từ ngày kia, em tham gia khoá học chấn chỉnh xu hướng tính dục trực tuyến.
Khoá học đã được gửi đến điện thoại của em.” Mục Tĩnh Nam nói.
“Hả?” Phương Miên sốc vô cùng, “Chấn chỉnh xu hướng tính dục gì chứ, em không muốn tham gia loại khoá học đó.”
Mục Tĩnh Nam đáp: “Tham gia khoá học chấn chỉnh trước, mới được tham gia lớp cơ khí.”
Phương Miên: “…”
Aaa, tên bạo chúa này!
“Có chết cũng không học.” Phương Miên cực kì khí phách.
Mục Tĩnh Nam lại nói: “Học một lần, tôi tặng em một thỏi vàng.”
Phương Miên vểnh tai, mắt lấp lánh sáng rỡ: “Một thỏi nặng bao nhiêu gam?”
“200.”
Giá vàng 1 gam hiện nay là 490 tệ, vậy 200 gam là chín mươi tám nghìn!
“…” Phương Miên đặt tay dưới môi, hắng giọng, hỏi: “Một ngày học hai buổi được không?”.
Phương Miên cuối cùng đã hiểu Mục Tĩnh Nam chính là tên tiểu nhân vô liêm sỉ. Thằng cha này suốt ngày mặc quân phục đen, cài cúc áo vàng lên tận trên cùng, bộ dạng lạnh lùng, chính trực, nhưng sẽ nói những lời tục tĩu nhất bằng khuôn mặt điềm nhiên cùng với giọng điệu hết sức bình thường. Điệu bộ trầm tĩnh, cấm dục chỉ là lớp nguỵ trang bên ngoài, dẫu sao đã có Lam Ấu Vi một lòng một dạ hướng về anh, còn Phương Miên nhìn thấu sự thật dưới lớp mặt nạ lạnh lùng đó rồi.
Nhịn cơn giận cùng Mục Tĩnh Nam về nhà, dọc đường Phương Miên cứ lải nhải mắng anh là tên biếи ŧɦái khốn nạn, tự so bản thân là cậu nông dân chất phác còn Mục Tĩnh Nam là con rắn vô ơn lấy oán báo ân.
“Anh giữ em bên cạnh thì cẩn thận có ngày chờ anh ngủ say, em cạo sạch vảy, lột hết da rắn của anh đem đi ngâm rượu.”
Mục Tĩnh Nam yên lặng lắng nghe, không phản đối cũng không tức giận. Đợi Phương Miên cằn nhằn mắng khô miệng thì anh đưa li nước cho cậu.
Phương Miên cảm thấy mệt mỏi khóc không ra nước mắt, nãy giờ mắng như đấm vào bông.
Trở về cung điện Trắng, vừa xuống xe đã thấy Lam Ấu Vi nước mắt lưng tròng. Cậu chàng này thấy Phương Miên thì ánh mắt như muốn xẻo thịt Phương Miên một cách tàn nhẫn, quay qua thấy Mục Tĩnh Nam thì đôi mắt ướŧ áŧ như sóng nước ngày xuân.
“Anh Tĩnh Nam, bọn họ nói anh muốn đuổi em đi, có thật không?” Hắn buồn bã hỏi.
Mục Tĩnh Nam vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm: “Cậu đừng tự chuốc thêm hoạ vào thân.”
“Em yêu anh nhiều như thế nhưng anh không cảm nhận được gì sao?” Lam Ấu Vi khóc lóc hỏi, “Cô em không nói lý do, vì sao anh muốn đuổi em đi? Phương Miên có gì tốt chứ? Chỉ là một kẻ thấp hèn đến từ khu ổ chuột, điểm nào của em không bằng anh ta?”
“Chuẩn rồi, chuẩn rồi.” Phương Miên đứng một bên phụ hoạ, “Tôi chỉ là kẻ làm công ăn lương hôi hám, mọi người là rồng trên cao tha cho kẻ hèn này đi. Rõ ràng Lam Ấu Vi mới là người thích hợp, hai người đồng tính tiêu thụ nội bộ với nhau, đừng bay vạ đến trai thẳng như tôi được không?”
Lam Ấu Vi lườm cậu: “Ai thèm lòng tốt giả tạo của anh. Anh suốt ngày ra vẻ tốt bụng, rộng lượng trước mặt anh Tĩnh Nam, chắc chắn anh Tĩnh Nam nhất thời bị mê muội bởi bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh thôi!”
“Ê, tôi đang thay lời muốn giúp cậu mà cậu còn quay sang mắng tôi?” Phương Miên cạn lời, ai mới là kẻ đạo đức giả? Phải nói kẻ đạo đức giả nhất chính là tên ngốc Mục Tĩnh Nam hôi hám này!
Lam Ấu Vi hơi mím môi nhìn Mục Tĩnh Nam: “Anh bị anh ta lừa rồi, anh Tĩnh Nam, anh nên nhìn rõ hơn đi.”
“Tôi luôn nhìn thấy rõ,” Mục Tĩnh Nam bình tĩnh nói: “Tuyết Kỳ ốm bệnh trên giường mà cậu còn dám ở cung điện Trắng?”
Sắc mặt Lam Ấu Vi tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu, lời nói bỗng nhiên lắp bắp.
“Em… Em…”
Mục Tĩnh Nam chỉ nói một câu ngắn gọn mà doạ tên ngốc này sợ sệt, Phương Miên nghi hoặc nhìn anh, chuyện của Mục Tuyết Kỳ có dính líu đến Lam Ấu Vi? Sau khi phân tích một chút, Phương Miên hiểu ra chuyện bọn giang hồ chặn đường định đánh dấu cậu chính là do Lam Ấu Vi đứng đằng sau. Chết tiệt, Phương Miên không ngờ tới cái con thỏ trông mềm yếu này dám gây ra những chuyện như vậy.
Lúc cậu sắp lao lên đánh hắn, Mục Tĩnh Nam giữ cậu lại, kéo cậu về phía sau, hạ giọng nói với Lam Ấu Vi: “Tha cho cậu đường sống nhưng không đồng nghĩa tôi không truy cứu việc này. Về nói với cha mẹ cậu, bảy ngày nữa sẽ có người nhà họ Mục đến tiếp quản trang viên trên đỉnh núi Lan Sơn nhà cậu xây dựng.”
Môi Lam Ấu Vi trắng bệch, thều thào: “Anh Tĩnh Nam…”
“Đừng gọi tôi là anh, tôi và cậu không có quan hệ máu mủ ruột thịt.” Mục Tĩnh Nam lạnh lùng nói.
Nói xong, anh dẫn Phương Miên về cung điện Trắng, bỏ Lam Ấu Vi lại một mình.
Bước chân anh sải rộng khiến Phương Miên chân nam đá chân chiêu vội theo anh. Anh nhận ra Phương Miên không bước kịp nên thả chậm tốc độ. Phương Miên kéo kéo tay áo anh, gằn giọng hỏi nhỏ: “Em gái anh bị đánh dấu tạm thời, nhưng anh lại dùng thứ này làm nước cờ thương thảo để đổi lấy trang viên nhà họ Lam?”
Mục Tĩnh Nam quay lại nhìn cậu: “Trang viên đó sẽ do Mục Tuyết Kỳ đứng tên.”
Phương Miên giật mình, chợt hiểu ra ý định của anh. Lam Ấu Vi là con của nhà họ Lam, cho dù bị nhận trừng phạt thì cũng không thể xử bắn hắn, chỉ còn cách đưa ra một số hình phạt nhẹ. Nhưng nếu thay bằng cách trao đổi lợi ích thực tế thì sẽ là lựa chọn tốt hơn đối với Mục Tuyết Kỳ.
Dù đã hiểu lầm anh nhưng Phương Miên không có ý định xin lỗi.
Con rắn vô lại này không xứng nhận lời xin lỗi.
Cậu nhớ Lam Ấu Vi hay gọi Mục Tĩnh Nam là “anh Tĩnh Nam” nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, cậu cố tình nhại giọng sến súa gọi anh: “Anh không thả em đi, em gọi phiền chết anh. Anh Tĩnh Nam ơi, anh Tĩnh Nam à, anh Tĩnh Nam.”
Mục Tĩnh Nam quay lại nhìn cậu, không có dấu vết chán ghét nào trong mắt, ngược lại còn yên tĩnh, ôn hoà.
“Em có thể tiếp tục gọi như vậy.” Anh nói.
Phương Miên: “…”
Thứ rắn khốn nạn tiêu chuẩn kép!
“Nằm mơ đi đồ ngốc.” Phương Miên giãy khỏi tay anh, đi vào nhà bếp.
Omega sau khi bị đánh dấu thể trạng sẽ hơi yếu, Mục Tuyết Kỳ không như cậu da thô thịt dày, lăn ra ngủ một ngày đã có thể tung tăng bay nhảy, hơn nữa cô bị cưỡng ép đánh dấu, có lẽ càng mệt hơn. Phương Miên đeo tạp dề, nấu một bát xúp cừu, đổ ít dầu, thêm nhiều thịt, thích hợp cho Mục Tuyết Kỳ đang bị bệnh.
Thấy có trái cây trong tủ lạnh, Phương Miên cắt xoài rồi gọt vỏ táo. Mục Tĩnh Nam đứng một bên quan sát cậu bận bịu trong nhà bếp, đã vài lần muốn thử giúp cậu giống như lúc ở khu ổ chuột nhưng đều bị Phương Miên khẽ vào tay, cậu bảo anh đừng gây rối. Mục Tĩnh Nam đành chịu thua, anh nhìn món xúp cừu nóng hôi hổi trên bàn, Phương Miên chỉ nấu đủ phần cho Mục Tuyết Kỳ, không dành phần cho anh.
Phương Miên càng ngày càng đối xử tốt với Mục Tuyết Kỳ.
Mục Tĩnh Nam đột nhiên nói: “Không phạt Lam Ấu Vi bởi vì Mục Tuyết Kỳ cũng có phần lỗi trong này.”
Phương Miên: “Ý anh là em gái anh cố ý chui vào bẫy của bọn giang hồ ở cửa sau thư viện phải không?”
Mục Tĩnh Nam khựng lại, tầm mắt lành lạnh bao phủ tấm lưng đang bận rộn.
“Em biết?”
Phương Miên nhún nhún vai: “Đoán.”
Mục Tĩnh Nam khẽ cau mày: “Cho dù vậy em vẫn không trách cô ấy?”
“Em ấy học lớp chiến tranh, lớp quản lý, xuất sắc ưu tú, tài giỏi hơn gấp bao nhiêu lần đám em họ mỗi ngày chỉ lông ba lông bông của anh. Nhưng, đám em họ ấy có được vị trí trong quân đội, còn em gái anh chỉ có thể chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt, làm vợ của nhà quý tộc chưa từng gặp mặt, sinh con đẻ cái. Những thứ anh và đám em họ có được trong tầm tay thì em ấy, một omega phải đánh đổi bằng danh dự của bản thân. Mục Tĩnh Nam, anh thấy có sự công bằng không?” Phương Miên đặt con dao làm bếp xuống, nhìn anh nói: “Dù sao thì em thấy điều đó không hề công bằng, nên nếu em ấy có tính kế em có sao đâu? Em rất vui vì đã giúp được em ấy.”
Mục Tĩnh Nam: “…”
Anh không thể phản bác, chỉ yên lặng lắng nghe.
Phương Miên kệ anh, quay lại tiếp tục cắt trái cây.
Mục Tĩnh Nam nhìn món xúp cừu.
Đứng im lặng hồi lâu, anh cầm hũ muối lên, đổ hết chỗ muối còn lại vào trong bát, khuấy cho tan. Người giúp việc trong bếp bối rối nhìn hành động của anh, anh nhẹ nhàng liếc mắt, người giúp việc vội vàng xoay người, nên rửa chén thì rửa chén, nên rửa rau thì rửa rau, giả vờ như chưa từng thấy gì. Đợi Phương Miên chuẩn bị xong đĩa trái cây, quay người lại mới biết Mục Tĩnh Nam đã rời đi. Phương Miên bưng bát xúp cừu và đĩa trái cây lên cho Mục Tuyết Kỳ, Mục Tuyết Kỳ nằm trên giường, Lam Á ngồi cạnh bên nói chuyện với cô.
“Anh Phương Miên!” Đôi mắt Mục Tuyết Kỳ sáng rỡ khi gặp Phương Miên.
Phương Miên bưng xúp cừu và đĩa trái cây đặt lên bàn nhỏ, Lam Á giúp cậu đưa thìa cho Mục Tuyết Kỳ, “Con ăn đi, mẹ không ở đây làm phiền nữa.”
“Cảm ơn mẹ.” Lông mày Mục Tuyết Kỳ cong cong.
“Tiện đây, hiện tại bên ngoài có chiến sự, anh con nói mọi việc rất bận không thể chu toàn tất cả nên quyết định bàn giao cho con một ít việc gia đình. Đợi khi nào con khoẻ hơn, sẽ đưa sự vụ trong nhà cho con.” Lam Á nói.
Ánh mắt Mục Tuyết Kỳ hơi động: “Anh cả nói thật sao?”
Lam Á nói: “Nếu con không thích những công việc tầm thường này…”
Mục Tuyết Kỳ vội vã: “Không, con muốn.” Cô hơi nâng người: “Mẹ chuyển lời cảm ơn đến anh cả giúp con.”
Lam Á gật đầu với Phương Miên, quay người rời đi, bà cẩn thận đóng cửa lại giúp họ.
Phương Miên đưa xúp cừu cho Mục Tuyết Kỳ: “Em ăn đi không thì nguội mất.”
Mục Tuyết Kỳ gật đầu, múc một muỗng đưa lên miệng ăn một cách tao nhã. Xúp cừu vào miệng, đôi lông mày của cô hơi cau lại khó phát hiện.
“Rất ngon phải không.” Phương Miên rất tự tin, “Tay nghề của anh siêu tốt đó.”
“Tất nhiên là ngon rồi, em thích nhất xúp cừu anh Phương Miên nấu.” Mục Tuyết Kỳ khẽ mỉm cười: “Có phải lúc anh nấu có anh cả đứng bên cạnh không?”
“Có, anh ta đứng nhìn anh nấu xúp cho em. Thèm thuồng muốn chết.” Phương Miên giận: “Đời này đừng hòng anh nấu cho anh ta ăn nữa.”
Mục Tuyết Kỳ do dự một chốc, hỏi: “Anh có biết anh ấy không muốn để anh rời đi không?”
Phương Miên mặt ủ mày ê gật đầu.
“Không rời đi cũng tốt, em mong anh Phương Miên có thể ở lại đây.” Mục Tuyết Kỳ nói nhỏ.
Phương Miên thở dài rười rượi: “Ôi, được rồi.”
Nghe xong, Mục Tuyết Kỳ mỉm cười, nụ cười chân thành xuất phát từ trái tim chứ không phải nụ cười hình thức thường ngày, đôi mắt sáng ngời, rực rỡ. Phương Miên cảm thấy nhẹ nhõm, Mục Tuyết Kỳ không bị ảnh hưởng bởi đánh dấu tạm thời, tốt quá, cậu cứ lo tâm lý Mục Tuyết Kỳ không ổn. Mục Tuyết Kỳ bưng bát xúp lên, ăn hết cả bát mà mặt không thay đổi, mặt cô ửng đỏ đáng yêu như quả táo.
“Ngày mai anh nấu xúp cừu cho em nữa được không?” Mục Tuyết Kỳ hỏi.
“Được.” Phương Miên vỗ ngực, “Cứ giao cho anh.”
Buổi chiều đi học, sau khi tan học Phương Miên lại qua phòng Mục Tuyết Kỳ. Nghe nói Mục Tử Minh bị phạt, chịu hai mươi roi quân đội, la hét thảm thiết vang khắp cung điện Trắng, mọi người trong cung điện đều nghe thấy. Cậu không có tâm trạng quan tâm đến cái gã suốt ngày lười biếng đâu, Phương Miên đang suy nghĩ chuyện khác. Càng về đêm cậu càng sợ, có lẽ Mục Tĩnh Nam không bắt cậu thực hiện giao kèo ngày hôm nay đâu nhỉ?
Cậu nán lại trong phòng Mục Tuyết Kỳ đến tận tối. Màn đêm buông xuống, Ava xuất hiện thúc giục Phương Miên về phòng, cậu không chịu, Ava mỉm cười hỏi: “Thượng tá nhờ tôi chuyển lời hỏi ngài còn muốn đi thị trấn Hắc Phong không?”
Chợt nhớ đến việc gì đó, tim Phương Miên đập mạnh, rùng mình.
“Thị trấn Hắc Phong?” Mục Tuyết Kỳ hỏi.
“Không có gì. Anh về phòng, em nghỉ ngơi sớm đi.” Phương Miên nói.
Cậu chậm rãi trở về phòng Mục Tĩnh Nam, mỗi bước đi đều như giẫm trên lưỡi dao, Phương Miên muốn khóc. Về đến phòng, cậu thấy Mục Tĩnh Nam đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn, anh quay sang nhìn cậu, hất cằm về phía nhà tắm. “Em đi tắm đi.”
Phương Miên vào phòng tắm, rề rà kì cọ, dềnh dàng đánh răng, chây ì kéo dài hơn một tiếng, da cũng ửng đỏ, không thể nán trong nhà tắm lâu hơn. Cậu cẩn thận mở cửa. Mục Tĩnh Nam dựa ở đầu giường, trên tay cầm cuốn sách dày. Dưới ánh đèn, gò má anh trắng lạnh như sứ, biểu cảm hờ hững, khí thế lạnh lùng bất động như núi. Lúc nãy tắm nên cậu đã tháo kính râm, bây giờ trong mắt Phương Miên, Mục Tĩnh Nam phát sáng lấp lánh.
Chiếc giường này vốn dĩ Phương Miên ngủ một mình. Hôm nay Mục Tĩnh Nam nằm trên, đồng nghĩa cần hoàn thành cuộc giao dịch.
Khốn nạn mà!