Ngũ Hoành Thiên Truyền Kỳ

Chương 7: Thiên mệnh khó cưỡng



Thôi Nghiên Thuân từ từ mở mắt ra, đập vào mắt y là cặp mắt hồng thạch to như cái lồng đèn, phản chiếu lại cái bóng trắng toát của y.

Từ xung quanh bắn ra những làn khói trắng đục ngầu, chớp mắt y đã không thấy năm người kia đâu. Vẻ mặt trẻ trung thoáng hiện lên sự lo lắng, thần long nói: “Không cần lo, đây là Phá Không thuật của ta. Chúng ta đang ở trong một thế giới hư vô của riêng ta và hai người bạn của ta.”

“Phá… Không thuật??” Y từng nghe về Phá Không thuật. Toàn Yêu giới chỉ có Thố tộc là gia tộc thi triển được cấm thuật này nên y chưa từng được tận mắt diện kiến ngoài đời. Bây giờ khi được tận mắt chứng kiến, y cảm thấy sự hiểu biết của mình về các loại thuật quả nhiên là còn quá nông cạn!

“Đây là thuật do chính ta và hai người bạn kia tạo ra.” Thần long nói. “Thố tộc là gia tộc đầu tiên và duy nhất tạo được kỳ tích là sao chép thuật này, nhưng chẳng thuần trăm phần trăm.”

“Thưa ngài, tại hạ có thể to gan hỏi một điều…” Y cất tiếng hỏi.

“Ngươi định hỏi là ngươi có quyền dùng thuật này không chứ gì?” Ngài “phì” một tiếng. “Tất nhiên là ta cho, vì không ai biết dùng thuật này cả! Nếu ngươi dùng sai, ngươi sẽ bị nhốt trong không gian ảo do chính mình tạo ra mãi mãi!”

“Thế… thế ạ??” Thôi Nghiên Thuân ngạc nhiên. “Nhưng… Thố tộc… họ bảo thi triển pháp thuật này rất dễ, chỉ cần là người có tu vi là có thể dùng mà?”

Ngài nói: “Đó là miệng chúng bảo thế, sự thật không phải vậy!”

Thôi Nghiên Thuân thầm thắc mắc. Lạ nhỉ? Ngay cả trẻ con Thố tộc còn dùng được, tại sao ngài ấy nói thế chứ? Ngoài mặt y vẫn cung kính phụ hoạ, tiếp thu lời dạy của thần long.

“Có điều…” Thần long nhìn thẳng vào mắt y, ngài cất giọng ồm ồm. “… ta chưa từng thấy ai, hay có thể nói là Ngũ sư – có chấp niệm lớn như ngươi, trong mình mang ấn ký của hai người khác.”

“Thưa ngài, tại hạ…” Y định nói gì đó thì đột nhiên khựng lại. Trong mắt của thần long xuất hiện thêm bóng của hai người khác. Mỗi con mắt của thần long là mỗi người khác nhau.

Một người phụ nữ trông đã đứng tuổi và một thiếu niên mặc y phục trắng, cả hai mắt đối mắt với y qua cặp mắt lồng đèn của Nguyệt Long.

Là mẹ y và… người kia chính là Khương Thái Hiện!

Y ngạc nhiên quá đỗi, tay bịt lấy miệng và lùi vài bước. Thần long chớp mắt một cái, hai cái bóng kia biến mất, thay vào đó là bóng của y.

Mẹ y thì còn nói được vì y thương mẹ biết bao nhiêu, còn Khương Thái Hiện… y không biết giải thích như thế nào!

Thôi Nghiên Thuân chỉ coi Khương Thái Hiện là hậu bối, thân như bây giờ thì chỉ coi cậu là một đứa em nhỏ. Đúng vậy! Chỉ dừng ở mức “em trai”, y chưa từng có suy nghĩ quá giới hạn về mối quan hệ của hai người. Thà đó là Thôi Tú Bân thì y còn có thể hiểu bởi vì anh ta mới là người y thực sự coi là “người một nhà”!

Nhưng… vì sao Khương Thái Hiện lại xuất hiện trong ấn ký của y chứ?!

“Ngươi thấy đấy.” Thần long nói. “Kia là mẹ ngươi, ta có thể hiểu. Còn thiếu niên còn lại chẳng phải là Mộc Sư sao? Chấp niệm của ngươi đối với cậu ta là gì mà ăn sâu vào thần trí ngươi như thế?”

“Tại hạ…” Y nghẹn họng, chẳng biết nói làm sao.

Ngài nói: “Thông thường chấp niệm chỉ có trong mối quan hệ vợ chồng hoặc giữa các thành viên gia tộc, từ trước tới nay ta chưa thấy ai có chấp niệm đối với người lạ cả. Một là, thiếu niên kia có huyết thống gần hoặc thành viên thất lạc của gia tộc ngươi; hai là…”

Ngài nheo mắt: “… ngươi dùng một phần hồn phách của cậu ta để phi thăng! Đây bị coi là gian lận! Tà đạo!”

Ưng tộc tộc và Bằng tộc, hai gia tộc lớn thứ ba và thứ tư Vũ thị, đúng là rất có khả năng người hai tộc có cùng tổ tiên hoặc huyết thống có nét tương đồng nhưng làm gì có chuyện Khương Thái Hiện là thành viên thất lạc của Bằng tộc được!

“Tại hạ… không bao giờ làm chuyện đó!!” Thôi Nghiên Thuân thốt lên. “Tại hạ phi thăng bằng năng lực của chính mình, trong khi thi đấu tại hạ cũng không phát hiện có điểm bất thường gì về sức mạnh của bản thân!”

“Ngươi chắc không?” Ngài đứng thẳng người lên.

“Chắc chắn ạ!” Y quỳ gối đáp.

“Được rồi.” Thần long nói. “Nếu ngươi phi thăng một cách chính đáng, sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu ngươi dám lừa ta, thời gian sẽ trả lời và ngươi phải nhận một hình phạt đích đáng!!”

“Tại hạ đã rõ.”

Thần long đưa vuốt, chạm vào trán y một cái. Làn khói trắng đục mờ dần rồi biến mất, Thôi Nghiên Thuân chớp chớp mắt, y đã thấy rõ khung cảnh xung quanh nhưng năm người kia đã không còn đó.

“… Ơ? Đây là điện Bạch Phong của mình mà??” Y ngớ người.

Thần long quay lại nhìn Thôi Ngọc Khuê rồi từ từ tới gần. Cậu đang ngưng thần cảm nhận không khí xung quanh, cảm thấy như có một thứ khổng lồ tiến tới gần mình thì có chút hồi hộp.

“Thuỷ Sư, mở mắt ra.” Thần long gõ gõ trán cậu vì cảm thấy cậu thiếu niên này có chút đáng yêu.

Thôi Ngọc Khuê đương nhiên không dám cãi lệnh, cậu mở bừng mắt ngay. Đập vào mắt cậu là hai con mắt lồng đèn của Nguyệt Long làm cậu giật hết cả mình!

“Cái gì thế nhỉ?” Cậu ngây ngốc thắc mắc rồi đưa tay định chạm vào “cái lồng đèn” ấy thì nó chợt lùi xa ra.

“Là ta.” Thần long bất lực nói. “Ngươi ngốc như thế thì làm Thuỷ Sư liệu có ổn không đây?”

“Mong thượng thần tha tội cho sự ngu ngốc của tại hạ!” Cậu sợ hãi rụt người ngay, cúi người xuống hành một cái lễ thật lớn.

Ngài búng trán cậu một cái, nói: “Được rồi, đứng thẳng dậy.”

Móng vuốt của rồng lớn quá nặng nên búng vào làm trán Thôi Ngọc Khuê nhói khủng khiếp. Cậu ôm cái đầu muốn vỡ ra đứng thẳng dậy, mắt đối mắt với ngài. Đây là lần đầu cậu được nhìn thấy một con rồng, quả tim trong lồng ngực cứ dội “bình bịch” muốn nhảy ra ngoài, thoắt cái mồ hôi đã lấm tấm trên trán cậu.

Cặp mắt hồng thạch đối diện với đôi mắt lưu ly trong veo thoáng ngẩn ra một lát. Thần long chớp chớp mắt, ngài nhìn cậu lâu hơn một chút rồi mới ngẩng đầu dậy.

“Lạ thật. Phong Sư mang ấn ký của hai người, còn ngươi chẳng mang ấn ký của người nào cả! Thế này là thế nào?” Ngài nói, giọng nghe rõ được sự ngạc nhiên không ngờ tới. “Ngươi có cha mẹ không?”

“Thưa, có ạ.” Cậu đáp.

“Hừm…” Ngài trầm ngâm suy nghĩ. “Ngươi yêu thương họ chứ? Cứ trả lời thật, đây là chuyện của gia đình ngươi nên ta sẽ không can thiệp!”

Thôi Ngọc Khuê từng nghe qua việc có ấn ký của người khác trong thần trí nên có hiểu đôi chút về nó. Chuyện cậu không hề mang ấn ký của cha mẹ cũng khiến cậu ngạc nhiên: “Tất nhiên là có ạ!”

Thần long nói: “Thật kỳ lạ…”

“Nhưng thưa ngài.” Cậu nói. “Có một lần vào hai trăm năm trước cha mẹ của tại hạ mất tích không rõ nguyên nhân trong mấy chục năm liền, đúng lúc núi Viên Sơn phun trào thì họ biến mất, tới giờ đã trở lại. Tại hạ mạo phạm nghĩ rằng, do họ biến mất khỏi mắt tại hạ tận mấy chục năm nên ấn ký chỉ bị nhạt đi hoặc biến mất tạm thời.”

“Mất tích mấy chục năm vào hai trăm năm trước?” Thần long chợt nhìn cậu, ngài nhíu mày. “Đúng lúc đến vậy sao?”

Thôi Ngọc Khuê không hiểu “đúng lúc” của ngài là lúc nào, cậu chỉ nhìn ngài với đôi mắt lưu ly ngơ ngác.

Thần long suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta là Long Đế sẽ bàn bạc lại sau, ngươi đi trước đã.”

Ngài giơ móng chạm nhẹ vào ấn chú giữa trán cậu, một cơn chóng mặt choáng váng ập tới, cậu khó chịu nhắm chặt mắt. Tới khi cảm giác ấy biến mất, cậu lại mở mắt ra, trước mắt không còn là trận pháp trong cung An Lạc nữa mà là căn phòng tối tăm của Ẩn Long cung.

“…” Cậu hắt xì một cái. “Sao mà mình có cảm giác rợn tóc gáy vậy nhỉ??”

Người tiếp theo, Hoả Sư.

Thôi Tú Bân vừa thông minh vừa thừa hưởng sự điềm tĩnh từ “anh trai nuôi” nên không cần thần long nhắc, anh biết đã tới lượt mình, mở mắt ra và đối diện với thượng thần nguyên thuỷ.

“Ồ, ngươi thật đặc biệt, giống như Phong Sư.” Ngài nhìn anh ta đang đứng đối diện. “Thiên tư và trí tuệ, cái nào cũng tốt.”

“Thưa ngài, tại hạ có thể biết về ấn ký của Phong huynh không ạ?” Anh mỉm cười hỏi ngài.

Thần long nói: “Chuyện đó ta không thể nói ngươi được vì ấn ký của cậu ta rất lạ. Còn ngươi có ấn ký của cha mẹ ngươi và cậu ta là chuyện bình thường, ta còn phải xem xét lại Phong Sư có gian lận trong phi thăng không.”

“Ồ.” Anh nghiêng đầu. “Anh ấy không gian lận đâu, thưa thượng thần. Tại hạ sống với anh ấy bao nhiêu năm biết rõ tính của anh ấy mà.”

Ngài đáp: “Chuyện này thực sự rất hệ trọng, ta phải xem xét trên nhiều mặt của vấn đề chứu không thể nghe ý kiến từ một phía. Được rồi, giờ hãy quay về nơi mà ngươi nhận chức Hoả Sư đi.”

Thôi Tú Bân để thần long chạm móng vào giữa trán mình một cái. Thân hình của anh vụt lên rồi lại hạ xuống một căn phóng tối tăm, không có chút ánh sáng.

Một chưởng nước tung ra suýt đánh bay anh ra ngoài.

“Này Thuỷ Sư, cậu đừng đánh người nhà như thế chứ!” Anh bất lực dùng lửa đỡ đòn. “Hừm… cung Ẩn Long đúng không?”

“Khụ khụ, em tưởng thích khách!” Thôi Ngọc Khuê mừng rơn, cuối cùng cũng có người đứng chung rồi! Ở một mình trong đây sợ chết mất!!

Thôi Tú Bân hỏi: “Anh Nghiên Thuân có ở đây không?”

“Hả?” Thôi Ngọc Khuê ngạc nhiên. “Em cứ nghỉ nãy giờ hai người vào cùng lúc chứ??”

“Đâu có.” Anh cảm thấy hơi lạ. “Vậy chẳng lẽ anh ấy được đưa qua gian điện khác sao?”

Khương Thái Hiện nhìn Nguyệt Long không chớp mắt.

“Ngươi nhìn gì nhìn mãi thế??” Thần long hỏi.

“Cặp mắt của ngài… thật ngố!” Cậu ta hồn nhiên nói. “Đeo kính to như thế ngài không thấy nặng sao?”

Thần long: “…”

“Ha ha tại hạ đùa chút thôi. Vạn năm bốn bề mây nước, đi khắp thế gian không có nơi nào chưa tới, trăm công ngàn việc như ngài thì tại hạ đùa chút cho vui ấy mà!” Cậu cười ha hả.

“… Cảm ơn ngươi.” Ngài vuốt râu. “Nhưng ta không đến nỗi “trăm công ngàn việc” đâu.”

“Ồ, thế thì tốt quá.” Cậu nghiêng đầu.

Ngài dùng móng vuốt kẹp đầu cậu lại, bất lực nói: “Ngươi từng này tuổi mà vẫn loi choi lóc chóc, yên nào! Để ta xem thiên mệnh của ngươi!”

Nghe tới thiên mệnh, quả nhiên cậu dừng lại thật. Đôi mắt xanh cẩm thạch đầy vẻ nghịch ngợm tinh anh nhìn đôi mắt lồng đèn của thần long.

“Kỳ lạ thật, Phong Sư mang ấn ký của tiểu tử này nhưng trong mắt cậu ta không hè có Phong Sư!” Ngài thầm nghĩ. “Xem nào… chỉ có… chắc là cha mẹ cậu ta và… ồ, là Thuỷ Sư.”

Ngài hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với Thuỷ Sư?”

Cậu hí hửng nói, khuôn mặt còn có vẻ hơi ửng hồng: “Là thanh mai trúc mã ạ!”

Ngài nói: “Chà, thanh mai trúc mã luôn à. Thế thì ổn rồi, không có gì đáng lo ngại.”

“Cảm ơn thượng thần, tại hạ đi đây!” Cậu vui vẻ vẫy vẫy tay.

“Ngươi biết đi đâu à?” Ngài hỏi.

Cậu vẫn không quay mặt lại, nói: “Biết ạ! Có lẽ… là Ẩn Long cung!!”

“Đúng vậy.” Thần long nói vọng tới. “Hãy tới đó, đừng đi lạc đấy!”

Ngài thầm nghĩ, cậu nhóc này quả thực rất thông minh nhưng sự nghịch ngợm của cậu ta có lẽ đi ngược lại với phong cách làm việc của Ngũ sư rồi.

Chuyện này để sau, đã tới lượt Lôi Sư.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.