Khiếu Khôn Cư.
Hắc Sơn Minh Tú vẫn chưa ngủ, đang ngồi trước thư án viết gì đó, khi Khanh Tố và Bạch Tam bước vào, bà thậm chí còn không ngẩng đầu lên. Khanh Cửu Ngôn đứng một bên mài mực, chăm chú nhìn vào nội dung trên giấy, khóe miệng mỉm cười ung dung.
Khanh Tố không dám làm phiền họ, sau khi chào hỏi cha mẹ thì kéo Bạch Tam đứng một bên lặng lẽ chờ đợi. Mặc dù xót Bạch Tam chịu mệt mỏi nhưng lúc này hắn không thể thể hiện quá rõ ràng trước mặt mẫu thân, nếu không sợ sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Bạch Tam tính tình trầm tĩnh, đi đến đâu cũng có thể im lặng cả ngày, lúc này có Khanh Tố ở bên cạnh, nàng càng không cảm thấy sốt ruột. Bạch Tam chỉ liếc nhìn Hắc Sơn Minh Tú và Khanh Cửu Ngôn, thầm nghĩ Thụ Tam giống phụ thân hơn, rồi đưa ánh mắt trở về khuôn mặt của Khanh Tố bên cạnh.
Một lúc sau, Hắc Sơn Minh Tú đặt bút xuống, vươn vai một cái, Khanh Cửu Ngôn lập tức đi ra phía sau xoa bóp vai và cổ cho bà.
Bạch Tam nhìn thấy, trong mắt hiện lên ý cười nhạt, chỉ vì nghĩ đến Khanh Tố cũng ân cần săn sóc nàng như vậy, nàng vô thức nhìn về phía hắn, tình cờ chạm phải ánh mắt của hắn, nhìn thấy tình cảm nồng đậm trong đó, trái tim liền bị tan chảy.
“Nha đầu kia, lại đây.” Hắc Sơn Minh Tú thu hết mọi thứ vào mắt, giơ tay chỉ vào Bạch Tam, lạnh lùng nói.
Bạch Tam do dự một chút, Khanh Tố cười trấn an nàng, kéo nàng đi tới.
“Ta gọi nha đầu này, ai gọi ngươi qua đây?” Hắc Sơn Minh Tú không khách khí trách mắng, mặc dù ánh mắt vẫn dán vào tờ giấy, nhưng ai cũng có thể biết rằng bà đang nói chuyện với Khanh Tố. Sắc mặt Bạch Tam trầm xuống, giữ chặt Khanh Tố, đang định mở miệng liền bị hắn chặn lại. “Vâng. Mẹ! Tam nhi ngoan, nàng đi một mình đi.” Trước là trả lời Hắc Sơn Minh Tú, sau là dỗ dành Bạch Tam. Khanh Tố biết Bạch Tam không đành lòng nhìn mình chịu uất ức, lúc này mở miệng, nhất định sẽ nói ra những lời không hay.
Bạch Tam cụp mắt, suy nghĩ một lúc rồi buông tay hắn, đờ đẫn đi về phía thư án.
“Họ của ngươi là gì?” Hắc Sơn Minh Tú biết mà cố hỏi, đôi mắt như điện lạnh lùng quét qua nữ tử trước mặt.
“Bạch.” Bạch Tam hỏi gì đáp nấy, tuyệt đối không lãng phí thêm một chữ, đây là vì mặt mũi Khanh Tố mà thôi.
Ý cười trên mặt Khanh Cửu Ngôn càng sâu, dường như hắn lại nhìn thấy một Hắc Sơn Minh Tú thuở niên thiếu, lần đầu gặp nhau, bà cũng có bộ dáng lạnh lùng và đờ đẫn như vậy. Ông đưa mắt nhìn nhi tử đang căng thẳng của mình, trong lòng vừa đồng cảm vừa buồn cười, nhưng nhiều hơn cả là sự ngưỡng mộ, ít nhất thằng nhóc này đã sớm hiểu và dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình, không giống như ông, cứ quanh co lắt léo, làm Tú Tú đau lòng không ít, đến nỗi giờ đây ông có bù đắp thế nào cũng thấy không đủ.
“Bạch Tam của Nữ Nhi Lâu Hắc Vũ Điện?” Hắc Sơn Minh Tú không để lộ biểu cảm thừa thãi.
Khi hai người này gặp nhau, ngay cả Khanh Tố cũng cảm thấy mặt muốn co rút. Nghe thấy câu hỏi của mẹ, trong lòng thầm kêu không ổn, hận không thể thay Bạch Tam trả lời.
“Đúng vậy.” Bạch Tam không né tránh đáp lại.
Hắc Sơn Minh Tú ngã người vào ghế, liên tục cười lạnh.
“Là ngươi giết con dâu ta, bắt cóc cháu trai ta?” Lần nữa hỏi lại câu hỏi mà mình biết rõ, giọng điệu bà sắc bén như đao.
Phụ tử Khanh gia nghe vậy, lòng lập tức trở nên nặng trĩu. Người chết không thể sống lại, bất luận lý do là gì, bất kể kết quả cuối cùng ra sao, tất cả đều chỉ còn là tiếc nuối.
“Đúng vậy.” Bạch Tam vẫn trả lời dứt khoát như trước, không có lời biện minh thừa thãi nào, trên mặt thậm chí không có một chút hổ thẹn hay hối hận.
“Được, hay lắm!” Hắc Sơn Minh Tú cười lớn, nhưng âm thanh lại trống rỗng và thê lương.
Bạch Tam im lặng đứng đó, Khanh Tố không tự chủ tiến lên một bước, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Khanh Cửu Ngôn chặn lại.
Một lúc sau, tiếng cười của Hắc Sơn Minh Tú ngừng lại, bà đứng dậy, đi đến bên tường, lấy thanh trường kiếm ném xuống bên chân Bạch Tam.
“Giết người đền mạng. Tự mình kết thúc đi. Nể mặt Tố nhi, ta sẽ để ngươi toàn thây.” Ánh mắt bà đầy hung tợn, giọng nói u ám đến mức khiến người ta rùng mình.
“Mẹ!” Khanh Tố hét lớn, bất chấp tất cả lao về phía Bạch Tam.
“Nếu ngươi qua đây, đừng trách ta không niệm tình mẫu tử!” Hắc Sơn Minh Tú lạnh giọng quát.
Khanh Tố sững người, lúc đó, ngay cả hắn cũng bắt đầu hoài nghi mẹ thực sự có thể nói được làm được, trong lòng không khỏi cay đắng. Khanh Cửu Ngôn nhìn thấy, lòng không khỏi âm thầm thở dài, quan tâm quá sẽ hóa loạn.
“Không.” Bạch Tam bỗng nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người. Dừng một chút, nàng chậm rãi nói tiếp: “Giết người, ta không hối hận…”
Lời này vừa nói ra, nhiệt độ trong phòng nhất thời giảm xuống, khí lạnh thấu xương. Bạch Tam dường như không nhận ra, tiếp tục nói: “Dù bị người giết cũng không oán trách. Nhưng muốn đoạt mạng ta, cứ dùng bản lĩnh mà lấy.” Giọng điệu của nàng bình tĩnh, cho dù nói những lời như vậy, cũng không khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo, mà coi đó là điều hiển nhiên.
Khanh Tố không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên vì nàng mà vuốt mồ hôi lạnh, hắn chưa bao giờ dám thẳng thừng đối đầu mẹ như vậy.
Hắc Sơn Minh Tú không hề tức giận mà chỉ cười lạnh không thôi, tay chắp sau lưng chậm rãi bước đến trước mặt Bạch Tam. Bà có dáng người cao lớn, mái tóc dài rối bù, dung mạo xấu xí, nhưng mỗi bước đi đều có sự điềm tĩnh và kiêu ngạo của một người quen ra lệnh, đồng thời còn có một sức hấp dẫn độc đáo khó thể diễn tả.
Bà cúi đầu nhìn xuống Bạch Tam, dùng ngữ điệu rất ôn hòa nói: “Ngươi cho rằng ta không có bản lĩnh đó sao?” Lời còn chưa dứt, một bàn tay sau lưng đột nhiên vươn ra, dùng thủ pháp quỷ dị tóm lấy cổ Bạch Tam.
Thân thể Bạch Tam khẽ lảo đảo một chút rồi dừng lại, để mặc bà siết chặt cổ mình mà không phản kháng.
“Mẹ, đừng…” Khanh Tố không ngờ mẫu thân không hề báo trước mà ra tay ngay lập tức, hắn hoảng sợ, muốn tiến lên nhưng lại không dám, sốt ruột đến mức suýt nữa đã quỳ xuống. Hắc Sơn Minh Tú không để ý đến hắn, đôi con ngươi nâu sẫm khẽ nheo lại, lạnh lùng nhìn khuôn mặt không chút sợ hãi của Bạch Tam, trên đó ngoài trừ vẻ mệt mỏi tái nhợt ra thì không còn bất kỳ biểu cảm nào khác.
“Sao ngươi không né tránh?” Bà hỏi, lần đầu tiên không thể hiểu được tâm tư của một tiểu nha đầu.
Bạch Tam không né tránh ánh mắt của bà, bình tĩnh đáp lại: “Bà không muốn giết ta.” Từ nhỏ nàng đã nhạy cảm với cảm xúc của người khác, cho dù Hắc Sơn Minh Tú cố ý tạo ra sát ý, cũng không thể qua được mắt nàng. Thậm chí, nàng còn cảm thấy người trước mặt dường như còn có chút thân thiết với mình, cũng không có ác cảm như những người khác, đây mới là nguyên nhân chính khiến nàng cho phép bà chạm vào mình.
Khanh Cửu Ngôn không nhịn được bật cười, Bạch Tam không khỏi ngước mắt nhìn ông một cái, thấy ông giống Khanh Tố đến bảy tám phần, ánh mắt không khỏi dừng lâu hơn một chút, thầm nghĩ Thụ Tam đến tuổi này nhất định cũng sẽ như vậy.
Thấy nàng trong lúc này còn có thể phân tâm, Hắc Sơn Minh Tú không khỏi có chút bất lực, định dọa nàng lần nữa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong sáng thẳng thắng của nàng, bà bỗng thấy mình giống như diễn tuồng vậy. Lắc đầu, trước khi buông tay, bà hỏi thêm một câu cuối cùng.
“Ngươi nhìn hắn làm gì?” Bà chỉ vào chồng mình, khá tò mò hỏi.
“Hắn cười giống Thụ Tam, nhưng không đẹp bằng Thụ Tam.” Bạch Tam thành thật trả lời, nghĩ đến Khanh Tố, nàng không để ý đến bàn tay đang đặt trên cổ mình, quay đầu nhìn lại hắn.
Khanh Cửu Ngôn không nói nên lời, tủi thân nhìn Hắc Sơn Minh Tú.
“Khi trẻ hắn còn đẹp hơn Thụ Tam nhiều, Thụ Tam già rồi chưa chắc đã đẹp bằng hắn.” Hắc Sơn Minh Tú thu tay lại, không vui bênh vực chồng. Trong lòng bà, nam nhân của bà đương nhiên là đẹp nhất. Nghe vậy, Khanh Cửu Ngôn lập tức vui mừng hớn hở.
Bạch Tam không tranh cãi, chỉ nhẹ mỉm cười, sau đó được Khanh Tố nhân cơ hội lao tới ôm chặt, kéo ra xa khỏi Hắc Sơn Minh Tú, hắn đau lòng kiểm tra cổ nàng, thấy không tạo thành vết thương mới an tâm.
“Các người lui xuống đi, ta mệt rồi.” Nhìn thấy vậy, Hắc Sơn Minh Tú tức giận phất tay, trước khi hai người thi lễ cáo lui, bà cầm một lá thư từ bàn bên cạnh, vẫy tay nói: “Chờ một chút, cầm cái này đi đi.”
Cho đến khi hai người rời đi, bà mới thở dài một hơi, sau lại bị Khanh Cửu Ngôn chẳng biết từ lúc nào đi đến sau lưng ôm vào lòng.
“Thiếp không định buông tha cho chúng dễ dàng vậy đâu.” Bà tựa đầu vào bờ vai rộng của chồng, nhắm mắt day day trán. Ban đầu bà định tạm tách Bạch Tam và Khanh Tố ra, sau đó tìm cách thăm dò tình cảm của chúng, nhưng từ lúc gặp Bạch Tam, bà đã biết điều đó là không thể. Vừa nhìn đã biết nàng là người bướng bỉnh, tình tình cứng rắn, nếu cứ ép nàng và Khanh Tố tách ra, chỉ sợ sẽ làm loạn đến mạng người.
Khanh Cửu Ngôn hiểu được tâm ý của thê tử, cúi xuống hôn nhẹ lên trán bà, cười nói: “Ta thấy nha đầu đó trông rất giống nàng thời trẻ.” Nói xong, ông đột nhiên khom lưng bế bà lên, đi vào phòng trong.
“Cửu Ngôn, chàng…”
“Nhìn Tố nhi lo lắng cho nha đầu đó, ta chợt nhớ đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau… Khi đó nàng…”
Theo sau tiếng thì thầm đứt quãng, đèn trong phòng vụt tắt, toàn bộ Khiếu Khôn Cư chìm vào bóng tối.
– —-
Lan Vô Ngân, thê tử của Khanh Hạo, tại Kính Dương đã sinh ra một nhi tử – Duật Khiêm. Dụ Đế năm thứ sáu, trở thành giáo chủ Bách Hoa Gíao. Năm sau đó, lấy thân phận nữ nhi yếu đuối gả cho Khanh Hạo để tìm kiếm sự che chở từ Khanh gia. Dụ Đế năm thứ sáu đến năm thứ mười ba, hơn 700 phụ nhân đang mang thai ở tháng thứ tám bị bắt giữ, lấy thai sống luyện nguyên đan, cùng một ngàn đồng nam năm tuổi bị giam cầm, dùng cơ thể làm thức ăn nuôi thi cổ…
Bạch Tam chỉ liếc qua lá thư rồi không đọc nữa. Ngược lại Khanh Tố thì đọc kỹ từng chữ một, đến cuối cùng mặt đã tái mét.
Hắn siết chặt tờ giấy trong tay, đi đi lại lại trong phòng mà không nói một lời.
Bạch Tam ngồi trên ghế, tay chống cằm nhắm mắt dưỡng thần. Nàng mệt đến mức vừa ngồi xuống đã không muốn cử động.
“Tỷ ấy xưa nay rất dịu dàng, tình cảm phu thê với đại ca cũng rất tốt…” Khanh Tố lẩm bẩm, như đang nói với chính mình, cũng như đang nói với Bạch Tam, vẻ mặt có chút sầu não.
Hắn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Lan Vô Ngân, hôm đó trời mưa, đại ca hắn bước đến xe ngựa để đón nàng, dáng người mềm mại uyển chuyển trong bộ váy xanh hoa trắng, mi mày thanh nhạt như một tầng sương mỏng, khi đại ca che chiếc ô trước mặt nàng, nàng nở một nụ cười dịu dàng và thân thiện, giống như trăng sáng phá tan tầng mây, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không làm người ấn tượng bỗng trở nên bừng sáng, chói chang đến mức làm người ta phỏng mắt. Một nữ tử có nụ cười như vậy làm sao có thể làm ra tội ác tày trời như vậy?
“Nếu như đại ca biết… Nếu đại ca biết…” Hắn không dám tưởng tượng Khanh Hạo biết được chuyện này sẽ như thế nào, nghĩ tới đây, tay hắn vô thức siết lại, vò lá thư thành một khối. “Không đúng!” Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Bạch Tam, “Tam nhi, nàng nói cái này… “
Bạch Tam vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mong đợi trong mắt hắn, biết hắn đang suy nghĩ gì, nàng không biểu cảm ngắt lời: “Là Vũ Chủ Tử viết.” Lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã biết. Tất nhiên, những gì viết trong thư đều là sự thật, nàng chỉ không ngờ Vũ Chủ Tử sẽ làm như vậy. Trong lúc Hắc Vũ Điện đang gặp biến cố, hành động của hắn chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là tỏ ra yếu thế trong mắt người ngoài, nhưng nàng hiểu rõ hơn ai hết, trong lòng Vũ Chủ Tử, mặt mũi chẳng là gì hết, hắn muốn làm gì thì làm… Ba năm trước giết Lan Vô Ngân, hắn không giải thích, ba năm sau mới tung ra một bức thư như vậy, mục đích không cần nói cũng biết.
“Vũ Chủ Tử, Vũ Chủ Tử, hắn là gì của nàng, hắn sẽ không bao giờ nói dối chắc?” Không biết vì sao khi nghe đến cái tên đó, Khanh Tố bỗng nổi trận lôi đình, vung tay hất văng chiếc bình gần nhất xuống đất, âm thanh vỡ vụn vang vọng trong đêm tối.
Bạch Tam lần đầu nhìn thấy hắn nổi giận với mình như vậy, nàng không khỏi giật mình, ánh mắt rơi xuống những cánh hoa dành dành bị mảnh sứ xanh đè trên mặt đất, sau đó chậm rãi chuyển mắt sang khuôn mặt giận dữ của Khanh Tố. “Vũ Chủ Tử khinh thường lời nói dối.” Nàng bình tĩnh nói, biết rõ những lời này sẽ khiến hắn phản ứng mạnh mẽ hơn, nhưng nàng vẫn trả lời không chút do dự.
Quả nhiên, khi Khanh Tố nghe thấy câu này, hắn lập tức kích động như con mèo bị giẫm phải đuôi. “Đúng vậy, hắn không thèm nói dối. Chỉ có Khanh Tố ta mới là kẻ nói dối! Vậy sao nàng cứ thích bám lấy kẻ lừa đảo này?” Nghĩ đến phương thức trước kia mình từng tiếp cận nàng, hắn cảm thấy vết sẹo lòng đã bị cuộc đời vạch trần, hổ thẹn xen lẫn tức giận khiến hắn không kiềm được nói những lời thiếu suy nghĩ.
Trong mắt Bạch Tam lộ vẻ hoài nghi, không hiểu tại sao hắn lại lôi chuyện này vào. Sự mệt mỏi sau nhiều ngày đi đường cộng với tình huống không giỏi ứng phó khiến đầu nàng đau nhói.
“Nàng… Thôi đi!” Thấy nàng không có phản ứng, Khanh Tố một bụng lửa giận chỉ có thể nín nhịn, vung tay áo đi ra ngoài.
“Ngươi đi đâu?” Thấy vậy, Bạch Tam đứng dậy hỏi. Nàng tưởng giữa hai người cũng không có chuyện gì lớn, không mức phải bỏ đi.
“Không liên quan đến nàng.” Nhìn nàng từ đầu đến cuối vẫn bình thản như không có chuyện gì, Khanh Tố cảm thấy lòng ngột ngạt, lời nói cũng trở nên khó nghe. Lúc này, hắn thật sự hy vọng nàng có thể cùng hắn cãi một trận ầm ĩ, nàng trách mắng thế nào cũng được, còn tốt hơn việc để mặc hắn như một đứa trẻ gây rối vô cớ.
Bạch Tam cau mày, nhìn bóng lưng hắn biến mất ngoài cửa, không tự chủ nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, cảm thấy nơi đó như bị bóp nghẹt đau đớn.
Không liên quan đến nàng? Không liên quan đến nàng…
Những lời châm chọc, mỉa mai của người khác chưa bao giờ có thể khơi dậy cảm xúc của nàng, chỉ riêng hắn, chỉ một câu nói bâng quơ của hắn cũng có thể khiến trái tim nàng rỉ máu.
Thì ra không liên quan đến nàng.
– —-
Truyện được Mesdream cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.