“Ở đâu?”
Mão Mão gấp gáp muốn gặp người chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy mặt – Lâm Tắc Tu. Lúc Dậu Dậu còn say mê Vòng ngọt ngào, mỗi ngày cô đều được nghe cô bạn của mình nói.
“Mão Mão, nam thần của mình đã bắt đầu phát sóng!”
“Mão Mão, cậu mau đến xem đi! Tay nam thần của mình đúng là đẹp quá mà! Món hôm nay chính là chocolate mousse, mặc dù chỉ thấy được nửa thân nhưng mà quá mê người!”
“Mão Mão Mão Mão Mão Mão Mão Mão……”
…………
Tổng thượng sở thuật, lỗ tai của cô nghe nhiều đến mức Vòng ngọt ngào hay Lâm Tắc Tu đều quá quen thuộc!
Cô cũng đã từng xem phát sóng của Vòng ngọt ngào, chỉ không thể nào mê anh ta như Dậu Dậu được. Bất quá gần đây Dậu Dậu lại chuyển hướng sang nam thần mới, chỉ cần tám chuyện một chút, đề tài dễ dàng dời đến nam thần này.
“Mão Mão, cậu nhất định phải xem gameshow này! Nhân cách và nhan sắc của anh ta cực kỳ đỉnh! Nhiệt liệt mà đề cử cho cậu!”
“A a, Mão Mão cậu mau nghe nam thần của mình hát thử đi, tiếng hát nhẹ nhàng đến kỳ cục luôn! Nếu sinh ra sớm hai mươi năm nhất định sẽ gả cho anh ấy!”
“Mão Mão Mão Mão Mão Mão Mão Mão!”
……..
Bạn thân của cô luôn nói về người chưa bao giờ thấy! Kéo giọng nói ra như rống, nam thần tựa như ngọn gió thổi cỏ lập tức bay liên tiếp.
Mão Mão cũng không đu idol nên vô pháp lý giải.
Nhưng giờ khắc này, người từ thế giới ảo kia nhảy ra ngoài đời thật – Lâm Tắc Tu, nên cô tương đối tò mò.
Nhưng trong phạm vi 200 mét vẫn không thấy được người nào có khí chất nam thần tỏa hào quang như Dậu Dậu nói.
Ơ….. Thiếu chút nữa quên.
Lời nói của cô nàng fangirl Dậu Dậu này không tính là chân thật, nhất định là mắt của cô có gắn thêm filter khi nhìn thấy nam thần.
“Vòng ngọt ngào của cậu ở đâu vậy?”
“Vừa mới thoáng qua, đi mất rồi.” Dậu Dậu sửa lại: “Vòng ngọt ngào không phải của tớ, nam thần mới mới là của tớ.”
Không thể hiểu được tâm tình của fangirl.
Mão Mão kéo Dậu Dậu đi uống trà chiều.
Người phục vụ đưa thực đơn tới.
Dậu Dậu luôn mang một tâm hồn ăn uống, có thể chọn đều chọn hết.
Mão Mão hâm mộ ghen tị, nói: “Sao cậu có thể ăn mãi mà không mập vậy?”
Dậu Dậu nói: “Cậu phải hỏi ba mẹ tớ, có thể là do gen.” Cô trả lời nghiêm túc, Mão Mão vẫn cứ hâm mộ vì cô rất khắc chế việc ăn đồ nóng của mình vì không muốn mình tăng cân hay da bị xấu.
Sau khi cô gọi đồ một loạt món ngọt, nói: “Cậu muốn uống gì?”
Dậu Dậu nói: “nước ép táo trước đi.”
Mão Mão nói: “Tiếc quá, nơi này không có món Dương Chi cam lộ! Mùa hè mà ăn một chén Dương Chi cam lộ thì còn gì bằng nữa chứ. Hỗn hợp xoài sệt sệt cùng với thịt bưởi chua chua, ăn vào trong miệng.” Mão Mão còn dư vị món Dương Chi cam lộ, nói: “Giống như đem cả mùa hè ăn vào vậy!”
Dậu Dậu khóc: “Mão Mão không bị cuốn theo cậu không không được! Tớ hiện tại không thích nước táo nữa.”
Nước ép táo: Tôi làm sai cái gì chứ????
Mão Mão cuối cùng vẫn ghét bỏ nước ép táo.
Dậu Dậu đề cập chuyện tình cảm, nói: “Mão Mão, cậu và mẹ mình sao lại giống nhau đến vậy, cả hai đều thúc giục mình tìm đối tượng!”
Mão Mão nói: “Cái gì mà mẹ cậu với mình giống nhau? Không phải là mình lo cậu sẽ sống cô đọc đến hết đời đó sao?”
“Nếu tớ không tìm được đối tượng tốt, thì cậu cũng có nuôi mình cả đời đâu!”
“Sao không thử suy xét Lâm Tắc Tu?”
Bỗng nhiên nghe bạn mình nhắc tới Lâm Tắc Tu, cô liền lắc đầu: “Đó là thần!”
“Thì cậu cứ đem anh ta kéo xuống thôi.”
Nói thì dễ rồi!
“Còn Hùng ca thì sao?”
“Hùng ca là nữ.”
“Cậu không có đồng nghiệp là nam à? Thật ra cái người phục vụ kia không tệ, môi hồng răng trắng, có chút đẹp trai.”
Dậu Dậu trừng mắt nhìn Mão Mão: “Cậu vã tới vậy sao?”
Mão Mão lắc đầu, thần sắc nghiêm túc lên, môi khẽ nhếch, làm như muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn là chưa ra khỏi miệng, cái muỗng đã múc một ngụm kem, nói: “Mùa hè ăn kem là thoải mái nhất.”
Dậu Dậu gác nĩa xuống bánh phô mai của mình, cong môi cười.
“Mão Mão, tớ biết cậu muốn nói gì, không cần phải tránh người ta đâu.” Cô dùng tay đỡ cằm hơi nghiêng đầu: “Bảy năm, muốn quên hoàn toàn cũng cần chút thời gian.”
Mão Mão tỏ vẻ: “Cách quên đi một đoạn tình cảm tốt nhất là bắt đầu một mối quan hệ mới.”
Dậu Dậu nói: “Nhưng mà….. Như vậy thì không công bằng cho người đó.”
Mão Mão bỗng nhiên nói: “Cậu có nghĩ tới không, đối với nam thần cậu chỉ thích vẻ bề ngoài và bởi vì cậu chỉ muốn thành đôi với anh ta? Giả thiết thế này, nếu nam thần hiện tại cưới cậu, thì cậu có đồng ý không?”
Dậu Dậu trợn mắt: “Nam thần mới đã có vợ con rồi.”
“Giả thiết không thành” Mão Mão nói.
Dậu Dậu rất rối rắm, nói: “Hmm…..Cậu có thể tưởng tượng cậu kết hôn với người không cùng thế giới với mình thì thế nào không? Tớ chỉ là một fangirl nhỏ bé thôi.”
Mão Mão tổng kết: “Cậu chính là phân minh quá rõ ràng, dù là nam thần hay minh tinh thì cũng chỉ là vỏ khoác bên ngoài thôi, cởi ra cũng là con người. Cậu cho rằng anh ta là thần nhưng thực chất vẫn là con người, đâu nói chuyện xa xăm về sau còn có con cháu đâu, lại nói bà cô của tôi và anh ta còn có đoạn chuyện xưa với nhau nữa cơ mà.”
Dậu Dậu nói: “Hôm nào tớ sẽ giới thiệu cậu với Hùng ca, các người nhất định rất thân thiết.’
Dậu Dậu cầm nĩa lên tiếp tục ăn bánh phô mai.
Ăn một hồi thì có chút khát nước, uống nước ép táo nhưng lại có điểm nhớ đến Dương Chi cam lộ.
Ngay lúc này, phía trước người phục vụ đi đến, trên khay có hai chén gốm sứ trắng. Mão Mão nói: “Hạ Dậu Dậu cậu thật là nhân thần cộng phẫn, tớ vừa mới đi WC có chút mà cậu đã lén gọi thêm đồ sao?”
*Nhân thần cộng phẫn: Người và thần đều phẫn nộ.
Dậu Dậu có chút ngờ nghệch, nói: “Tớ không có gọi.”
Vừa lúc này, người phục vụ để khay xuống, cầm cái chén lên, nói: “Dương Chi cam lộ, mời hai vị dùng.”
Nghe được bốn chữ “Dương Chi cam lộ”, Mão Mão “Hả” tiếng, nói: “Không phải trong thực đơn không có sao?”
Dậu Dậu gật đầu phụ họa.
Người phục vụ cười, nói: “Chủ của chúng tôi nghe nói hai vị tiểu thư muốn ăn Dương Chi cam lộ nên đã làm riêng cho hai vị.”
Chờ người phục vụ rời đi, Mão Mão gấp không chờ nổi mà bỏ vào miệng, sau đó hạnh phúc mà nói: “Dậu Dậu, rốt cuộc theo lời người phục vụ vừa nãy là có ý gì. Tớ vừa mới ăn vào miệng, thật sự có loại cảm giác như có nhạc nền tiểu Trung Hoa gia vang lên.”
Dậu Dậu lần đầu tiên nghe được Mão Mão đối với đồ ăn có đánh giá cao như.
Ngày thường không phải ghét bỏ đồ gây nóng trong người sao, hôm nay cư nhiên phá tan bức tường này.
Cô bán tính bán nghi mà cầm lấy muỗng, cũng ăn một ngụm.
Thật không ngờ tới, xoài không chỉ đặc sệt lại còn có mùi hương của bơ, đối lập là vị tươi mát của bưởi, ngọt thanh lại ngon miệng cũng rất hài hòa, quả thực là cực phẩm đồ ngọt mùa hè!
Mão Mão nói: “Cái gì mà gả cho nam thần, gả cho chủ khách sạn này thì tốt rồi! Mỗi ngày đều có thể ăn Dương Chi cam lộ ngon đến vậy, nhân sinh còn gì tiếc nuối!”
Dậu Dậu không rảnh để phản ứng với cô nữa.
Không phải là cô chưa uống qua Dương Chi cam lộ, nhưng hương vị như vậy thì đúng là chưa thử qua bao giờ, một chút cũng không thua gì mấy đầu bếp món ngọt từ Hong Kong!
Một chén Dương Chi cam lộ rất nhanh thấy đáy, Mão Mão nói: “Đợi chút nữa có thể hỏi thử chủ nhà hàng này làm thêm mấy phần hay không, chúng ta gói mang về.”
Dậu Dậu cũng chưa đã thèm.
Cô kêu người phục vụ hỏi: “Có thể gặp người làm món ngọt này không? Tôi muốn biểu đạt lòng biết ơn.”
Vừa dứt lời, một thân ảnh cao lớn chậm rãi đi đến, anh cởi mũ đầu bếp xuống, nhìn Dậu Dậu cười: “Muốn cảm tạ tôi cái gì?”
Dậu Dậu nhìn thấy Lâm Tắc Tu.
…….Sợ ngây người.
“Anh…..Anh…..”
Người phục vụ giúp anh cầm lấy mũ đầu bếp, anh kéo kéo cổ áo nhìn có chút cẩu thả, hỏi: “Dương Chi cam lộ ngon lắm sao?”
Dậu Dậu nói: “Ngon…..Ngon lắm.”
…..Vẫn chưa hồi phục lại sau khi khiếp sợ.
Lâm Tắc Tu nhẹ giọng cười, lại nói: “Đã lâu rồi không làm Dương Chi cam lộ, vẫn đang lo lắng sẽ bị cứng tay không làm tốt được, sau khi nghe cô nói tôi yên tâm rồi.”
Ánh mắt Mão Mão đảo quanh hai người, thu hồi lại, đứng lên.
“Xin chào, tôi là bạn tốt của Dậu Dậu tên Tôn Mão Mão.”
“Lâm Tắc Tu, bạn học cao trung của Dậu Dậu.”
Mão Mão chớp mi mắt, nhanh chóng liếc Hạ Dậu Dậu, nói: “Cửu ngưỡng đại danh.” Cô đánh mắt mà cười: “Dương Chi cam lộ do anh làm hương vị thật không sai, tôi và Dậu Dậu vừa nói nhất định phải gặp anh để cảm ơn.”
*Cửu ngưỡng đại danh: ngưỡng mộ đã lâu.
Vừa mới nói, người phục vụ kia quay lại.
Trên tay còn có nhiều túi Dương Chi cam lộ được đóng gói kỹ.
Dậu Dậu có chút thụ sủng nhược kinh.
Lâm Tắc Tu nói: “Vừa hay tôi làm nhiều lắm, cô không chê có thể mang đi.”
Mão Mão nói: “Như vậy thì ngại quá……”
Lâm Tắc Tu cười: “Không có gì, mấy ngày trước tôi có nợ bánh souffle cho Dậu Dậu, này coi như nhận lỗi.” Nói xong nhìn về phía Dậu Dậu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ xuống bàn, cúi người hỏi: “Còn muốn ăn souffle không?”
Dậu Dậu máy móc gật đầu.
Sau khi phản ứng, lại lắc đầu.
“Không…..Không cần đâu.”
Lâm Tắc Tu hỏi: “Thật sự không muốn ăn sao? Hửm?”
Dậu Dậu bắt đầu do dự, thật là lựa chọn khó khăn. Cô ăn buffet đã no, nhưng vẫn rất muốn ăn souffle của anh làm.
Lâm Tắc Tu nói: “Cứ từ từ suy nghĩ, tôi đi làm trước, nghĩ xong rồi thì nói cho tôi, được không?”
Mão Mão mở miệng: “Có thể có thể, chỉ là Dậu Dậu nhà chúng ta rất dễ trở nên rối rắm thôi.”
Lâm Tắc Tu nói: “À, là vậy.”
Mão Mão ý vị thâm trường.
Vòng ngọt ngào nói một câu hai nghĩa, này là một tiếng thừa nhận, là thừa nhận Dậu Dậu hay rối rắm? Hay là câu Dậu Dậu “Nhà chúng ta”?