Ngày hôm sau, Quân thông báo việc mình sắp kết hôn trên truyền thông, hầu như mọi người biết, cũng đều ngỡ ngàng, chả phải Trương Tổng đã có vợ con rồi ư? Giờ lại kết hôn là sao nhỉ…?
Tại Mộc Gia, Mộc Miên đang thư giãn, lúc con ngủ ngồi xem ti vi một chút, thì tình cờ thấy tin tức của Quân, Sáu từ trong bếp vội vàng bước ra cầm lấy remote tắt tivi. Sáu ầm ờ lúng túng viện cớ.
“Xem tivi nhiều có hại cho mắt, con lên nghỉ ngơi một chút đi, nấu xong Sáu gọi con xuống he”
Mộc Miên cười mỉm, ngước mặt nhìn Sáu bình tĩnh đáp.
“Con biết tin đó là gì mà Sáu, sớm muộn Quân cũng kết hôn với chị gái đó”
“Con không bất ngờ, cũng không thấy buồn. Dẫu sao những thứ đó ngay từ đầu đã không thuộc về con”
“Sáu không cần phải lo đâu, Mộc Miên buông bỏ rồi”
Sáu nghe xong, lẳng lặng gật đầu, nhưng nhìn vào đôi mắt của Mộc Miên vẫn hiện rõ sự đau buồn tủi thân. Miên đứng dậy, định lên phòng trông cu cậu tiếp, bất chợt ngoài cửa người hầu đi tới thưa.
“Dạ, cô Miên, có bác sĩ Cố đến chơi ạ”
Miên nghiêng đầu ngó ra ngoài thấy Cố Thành vui vẻ, cười tươi, tay rủng rỉnh mang cả đống hoa quả, bánh bước vào, Cố Thành lễ phép cúi chào dì Sáu.
“Cố Thành đến chơi đấy à, cháu ở lại ăn cơm luôn nha”
Sáu niềm nở mời, Cố Thành đến đúng lúc quá, có người nói chuyện với Miên, cô đỡ buồn suy nghĩ linh tinh, bác sĩ Cố hăng hái vâng dạ.
“Cháu có mua một chút hoa quả…”
“Ủa, sao cháu biết Mộc Miên thích những cái này mà mua”
“Dạ, thế ạ? Chắc do trùng hợp”
Cố Thành gãi đầu nói khéo. Những gì về Mộc Miên, anh đều biết, biết rõ là đằng khác, chỉ là Cố Thành không nói.
Sáu vui vẻ nhận lấy đồ Cố Thành đem tới, đưa cho sắp nhỏ mang vào trong, Sáu để bác sĩ Cố cho Miên tiếp chuyện.
Sáu đi vào bếp, bận bịu tay chân chuẩn bị đồ ăn.
Đợi Sáu đi, Miên chầm chậm bước lại, nụ cười trên khoe môi bất chợt gượng gạo, vẻ mặt hơi áy náy cái chuyện vài ngày kia.
“Em…em cảm ơn”
“Hôm trước, em ngủ quên, không xuống cùng anh ăn cơm, cũng không tiễn anh, Cố Thành anh đừng giận em nha?”
“Giận”
Cố Thành giả vờ nghiêm nghị đáp, Miên nghe vậy lấn cấn tâm trạng, Miên cắn môi chả biết trả lời làm sao.
Hôm đó Miên cũng sai, tự dưng bỏ khách, lên phòng ngủ quên mất tiêu, khi tỉnh dậy thì Sáu bảo Cố Thành dùng cơm xong, ngồi chơi một lúc đã về. Nói thật Miên có hơi ngại, tính nhắn tin xin lỗi, mới sực nhớ Miên không có số di động của anh.
Hồi trước Cố Thành có đưa cho Mộc một tấm danh thiếp, trong đó có số điện thoại, nhưng Miên chỉ cầm lấy rồi lãng quên ở một nơi, Miên vẫn chưa hề đá động lưu vào máy, Thành biết chắc giận tập hai cho xem.
Trông nét mặt buồn buồn, hối lỗi của Mộc Miên, Cố Thành bất giác bật cười, xoa xoa đầu Miên, hạ giọng.
“Anh đùa đấy, anh không giận gì cả”
Miên đanh định mở miệng đáp, người hầu trên lầu đi xuống nhỏ tiếng thưa.
“Cô Miên ơi, cậu chủ nhỏ tỉnh rồi ạ”
“Ờ, cô lên ngay đây…”
“Mộc Miên, anh lên thăm bé Bắp một chút được không?”