Kỷ Nhân xem bức ảnh mà Đoạn Ngẩng đột nhiên chụp mình, xem xong mặt cô đỏ bừng lên.
Bản thân trong bức ảnh quá ngốc!
“Sao anh lại như vậy? Trước khi chụp ảnh cũng không nói trước với ai.” Cô bất mãn lẩm bẩm, sau đó thúc giục: “Anh mau xóa bức ảnh này đi!”
Đoạn Ngẩng nhướng mày: “Xóa cái gì, bức ảnh này thật đáng yêu.”
Kỷ Nhân: “…”
Cô cảm thấy anh đang hiểu sai từ đáng yêu, hoặc chính là đang mở to mắt nói dối.
“Nếu cô không hài lòng với bức ảnh này.” Đoạn Ngẩng nhìn cô, khóe miệng cười cười, thương lượng hỏi: “Để tôi chụp một bức ảnh khác được không?”
Ngày thường ra ngoài chơi Kỷ Nhân rất ít khi chụp ảnh, bây giờ chính thức làm người được chụp ảnh, nhất thời cô không biết phải biểu cảm thế nào.
Hơn nữa bức ảnh này còn lưu trong điện thoại của Đoạn Ngẩng.
Sau khi chụp bảy tám bức, cô chọn ra một bức hơi ưng ý, ngón tay chỉ vào bức ảnh này, đỏ mặt nói nhỏ: “Chỉ, chỉ bức này thôi, còn lại anh xóa đi.”
Đoạn Ngẩng cũng giữ lời hứa, xóa những bức ảnh khác trước mặt cô.
Thông báo nhắc nhở lên tàu trong ga tàu cao tốc vang lên, Kỷ Nhân ngẩng mặt nhìn anh, giọng nói mềm mại: “Anh mau vào đi, đừng chậm trễ.”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, rạng rỡ niềm vui sướng. Trước đây Đoạn Ngẩng rất thích nhìn cô như vậy, nhưng mà lúc này, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Anh phải đi rồi, có lẽ nghỉ đông mới có thể trở về, hơn nửa năm không gặp mặt, sao cô gái nhỏ lại vui thế này.
Cô không luyến tiếc anh chút nào sao?
Kỷ Nhân thấy anh đứng bất động hồi lâu, lông mày hơi nhướng lên, hoang mang chớp mắt: “Làm sao vậy?”
Đoạn Ngẩng cảm thấy nếu hỏi thẳng thì trông có vẻ như mình hẹp hòi quá, nhưng không hỏi cũng không được, anh không kìm lòng được.
“Tôi phải đi ngay lập tức, cô vui lắm à?”
Vừa hỏi xong, liền thấy cô dứt khoát gật đầu không chút nghĩ ngợi, giọng nói trong trẻo mang theo tiếng cười: “Đúng vậy.”
Đoạn Ngẩng: “…”
Con sói mắt trắng nhỏ không có lương tâm này.
Anh lập tức cười một cách tức giận, nghiến răng hàm sau, vừa định véo mặt cô để trừng phạt, lại nghe thấy cô nói——
“Anh đến đó học chuyên ngành mà anh yêu thích, sẽ gặp được rất nhiều người và nhiều chuyện thú vị ở đại học, nếu có thời gian rảnh có thể cùng với bạn cùng phòng đi chơi ở một thành phố khác, rất tuyệt. Hơn nữa…”
Cô tạm dừng một chút, vẫn ngẩng mặt nhìn anh, mím môi: “Anh đến đó, sẽ không có những người đáng ghét nhắc tới những chuyện anh không muốn nghe nữa.”
Cô thật sự rất vui cho anh, cong mắt cười, trong mắt tràn đầy ánh sáng, giống như một hồ nước trong veo.
Trái tim Đoạn Ngẩng như bị nhéo nhẹ, toàn bộ linh hồn đều chìm vào trong ánh mắt dịu dàng của cô.
Anh cũng cười rộ lên, bàn tay vốn dĩ muốn véo má cô nâng lên, xoa đầu cô.
“Ở đây nếu gặp chuyện gì thì nói với tôi, đừng sợ phiền phức.” Anh nghiêm nghị nói, “Chỉ cần nhận được điện thoại của cô, tôi sẽ có mặt ngay.”
Ngồi trên tàu cao tốc trước khi khởi hành một phút.
Đoạn Ngẩng cầm điện thoại, bấm vào icon quản lý tập tin ở phía dưới, chọc vào tài liệu vừa xóa.
Bên trong hiện lên những bức ảnh đã xóa trước mặt Kỷ Nhân mấy phút trước.
Anh bấm khôi phục từng bức ảnh, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, cô gái nhỏ thật ngốc, đúng là dễ bị lừa.
Có tổng cộng 8 bức ảnh, có ảnh cô cười, có ảnh cô thất thần, còn có ảnh cô đang mím môi, tất cả đều sống động và xinh đẹp.
Bức ảnh nào anh cũng đều không nỡ xóa.
Ngón tay của Đoạn Ngẩng lướt trên màn hình, từ đầu đến cuối xem đi xem lại nhiều lần, chọn một bức ảnh để đặt làm hình nền, sau đó chọn một bức ảnh khác để làm màn hình khóa.
Anh thích bức ảnh đầu tiên là bức ảnh cô gái nhỏ không có phản ứng gì, đôi mắt mở to, hơi thất thần.
Đoạn Ngẩng nhấp vào hộp thoại trò chuyện của cô trên Wechat, đặt nó làm hình nền trò chuyện.
Kỷ Nhân gọi xe từ ga tàu cao tốc trở về nhà, trên đường hơi kẹt xe, khi về đến nhà đã là 7h30.
Buổi chiều cô đã ở McDonald’s với Đoạn Ngẩng, hiện tại không quá đói nên không ăn cơm chiều, trực tiếp ngồi vào bàn tiếp tục làm bài tập Tiếng Anh mà lúc chiều chưa làm xong.
Lúc ấy cô đã đọc xong các câu hỏi, cô nhìn đề mục, rồi quay lại đọc đoạn văn, vừa nhìn vừa cầm bút đánh dấu những từ khóa hữu ích.
Dần dần có chút ngây ngốc.
Cô nhận ra điều đó, lấy lại bình tĩnh, nhìn lại một lần nữa, chưa đến hai dòng chữ, suy nghĩ của cô lại trôi đi.
Kỷ Nhân ghé cánh tay vào trên bàn, mặt vùi vào khuỷu tay, trong phòng vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ.
Bây giờ chắc là anh chưa tới thành phố C, vẫn còn đang ngồi trên tàu cao tốc, nhưng cô bắt đầu hơi nhớ anh rồi.
***
Ngày đầu tiên của năm cuối cấp ba, Kỷ Nhân đã lên kế hoạch để chịu đựng những khó khăn và mệt mỏi trong năm nay. Đối mặt với tiết tự học buổi tối ngày càng nhiều và bài tập phát xuống như bông tuyết mỗi ngày, cô cảm thấy rất bình tĩnh.
Hơn nữa hai năm qua cô đều nghiêm túc học tập chăm chỉ, có nền tảng rất vững chắc, không có trường hợp thiên vị. Ngoại trừ cảm giác buồn ngủ và ngủ không đủ mỗi ngày, thì cô thích nghi khá tốt, ôn tập những kiến thức còn thiếu sót, tiến hành một cách có trật tự.
Kỳ thi thống nhất toàn huyện lần đầu tiên vào tháng Giêng, cô đạt hạng ba trong kỳ thi.
Cô không nhớ mình đã chưa thư giãn bao lâu, ngay sau đó, kỳ thi thứ hai, kỳ thi thứ ba, kỳ thi thứ tư nối gót theo sau.
Chờ đến sau kỳ thi vào tháng 5, về cơ bản thành thích thế nào đều đã có kết quả, lúc này giáo viên không còn quản lý chặt chẽ như trước nữa, còn khuyên mọi người thả lỏng tinh thần.
Chỉ còn mười ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc này mới có tâm lý chiến đấu.
Điểm số của Kỷ Nhân trong mấy kỳ thi trước vẫn khá tốt, nhưng không phải không có áp lực. Thi đại học chỉ có một lần, quá quan trọng, suốt ba năm nỗ lực đều dồn hết vào kỳ thi này, chỉ sợ lỡ như có gì đó sơ xuất.
Khi trang thứ mười của lịch thi đại học treo trên bảng đen bị xé, trường học không sắp xếp tiết tự học cho học sinh khối 12 nữa.
Đã quen với việc gần 10 giờ mới về đến nhà, đột nhiên tan học sớm như vậy, Kỷ Nhân ăn cơm xong liền xuống lầu đi dạo vài vòng trong tiểu khu.
Gió hè thổi hiu hiu trong đêm, nhìn mấy chú chó con đuổi theo nhau, tâm tình của cô cũng dần dần thả lỏng.
Kỷ Nhân dạo thêm một vòng rồi trở về nhà, nắm chặt điện thoại dán ở bên tai, nghe thấy giọng nói không yên tâm mà hỏi lại lần nữa của Đoạn Ngẩng: “Hai ngày thi đại học thật sự không cần tôi đi cùng?”
“Không cần đâu.” Cô đi vào thang máy, ấn số, cười từ chối: “Anh sắp thi cuối kỳ rồi, nên ở trường chăm chỉ ôn tập đi, tôi có thể tự đi được.”
“Tôi đã ôn tập xong rồi, hai ngày này không cần ôn nữa.”
“Thế thì cũng không cần, từ thành phố C lại đây xa như vậy, đi đi về về rất phiền phức. Hơn nữa, lần này tôi đặc biệt may mắn, được sắp xếp thi ở trường, là một nơi quen thuộc, vì vậy anh đừng lo lắng.”
Thang máy tới, cô lấy chìa khóa trong túi quần ra để mở cửa.
Bên kia điện thoại, Đoạn Ngẩng nghe thấy tiếng cửa đóng lại, hỏi: “Đi dạo về rồi à?”
“Ừm, mới về đến nhà.” Cô cúi người xuống, một tay nắm chặt điện thoại, một tay tháo dây giày.
Đoạn Ngẩng thấy cô kiên trì, cũng không miễn cưỡng nữa, cười nói: “Chờ cô thi xong, chúng ta đến cổ trấn kia chơi.”
“Được.” Cô ngọt ngào đồng ý.
***
Ngày 7 và ngày 8 giống nhau, trời vẫn nóng như vậy, năm trước Kỷ Nhân cùng Đoạn Ngẩng đi thi đại học, năm nay cuối cùng cũng đến lượt cô.
Có lẽ là trước kia đã cảm nhận qua bầu không khí này, Kỷ Nhân không cảm thấy hồi hộp khi bước vào phòng thi.
Môn Ngữ Văn là môn thi đầu tiên, sau khi bài thi được phát xuống, cô viết họ tên và số báo danh của mình vào, lật đến trang cuối cùng để đọc đề của đoạn văn.
Sau khi suy nghĩ, có lẽ cô đã nắm được luận điểm trọng tâm và ý tưởng, tâm thế của cô ổn định hơn, thở nhẹ một hơi, lại lật trang đầu tiên, nghiêm túc phân tích cách làm của câu đầu tiên.
Hai ngày thi trôi qua, Kỷ Nhân cảm thấy mình làm bài cũng không tệ lắm, thi xong thì đến 711 mua cái gì đó để ăn, về đến nhà kéo rèm cửa, nằm lên giường đi ngủ.
*711: cửa hàng tiện lợi Seven Eleven
Ngày hôm sau đến giữa trưa cô mới ngủ dậy, cuối cùng cô cũng được ngủ bù lại cho những khoảng thời gian thiếu ngủ, cô xuống lầu đến cửa tiểu khu mua một tờ báo.
Cô làm đúng toàn bộ đáp án, trong lòng chấn động, cô gửi tin nhắn cho Đoạn Ngẩng.
—Tôi cảm thấy mình có thể đến đại học C.
Ngay sau đó, điện thoại rung lên hai lần.
【Đoạn Ngẩng】: Vậy cô là đàn em của tôi rồi.
【Đoạn Ngẩng】: Mau kêu một tiếng đàn anh cho tôi nghe nào.
Chẳng sợ ở một khoảng cách xa, cô có thể tưởng tượng ra đôi mắt hoa đào hơi rũ của chàng trai, khóe môi nhếch lên lười biếng, dáng vẻ im lặng mỉm cười gõ mấy chữ này.
Không hiểu sao khuôn mặt trở nên nóng bừng.
Cô không để ý tới anh, không gọi anh là đàn anh đâu.
Thi xong nghỉ ngơi mấy ngày, lớp trưởng và ủy viên sinh hoạt tổng kết lại quỹ lớp, lấy hết toàn bộ đặt một phòng trong KTV, đây có thể là lần cuối cùng mọi người trong lớp tập hợp đầy đủ.
Buổi tối, Kỷ Nhân cùng Tưởng Sương Sương ăn bữa cơm, sau đó cùng nhau vào phòng riêng đã đặt trước.
Tất cả mọi người thay nhau hát, cô cũng hát mấy bài, chờ hát chán rồi thì có người đề nghị lắc xúc xắc, người thua phải uống rượu xem như là hình phạt.
Đề nghị này được mọi người ủng hộ nhiệt tình, nhanh chóng kêu phục vụ muốn một tá bia.
Kỷ Nhân không biết chơi xúc xắc, hôm nay cũng không định uống bia nên không tham gia, ngồi ở một bên nhìn bọn họ chơi.
Trong khoảng thời gian sau khi thi xong, Kỷ Nhân làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, đến 10 giờ rưỡi cơn buồn ngủ tự nhiên ập tới, cô che miệng liên tục ngáp.
Điện thoại ở trong túi vang lên, cô lấy ra xem, là Đoạn Ngẩng gọi tới.
—Còn ở KTV hả?
Trước đó cô đã nói với anh về chuyện họp lớp, trả lời lại “Ừm, vẫn còn ở đây.”
【Đoạn Ngẩng】: Chơi vui không?
Trong phòng được ánh đèn đầy màu sắc chiếu sáng, Kỷ Nhân ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu gõ câu trả lời của mình—
Tôi nhìn bọn lắc xúc xắc rất vui, nhưng giờ tôi hơi mệt, muốn ngủ.
Nói xong lại ngáp một cái.
Cúi đầu nhìn xuống một lần nữa, màn hình sáng lên xuất hiện một tin nhắn mới.
【Đoạn Ngẩng】: Xuống dưới đi, tôi đưa cô về nhà, tôi đang ở dưới lầu KTV.
Kỷ Nhân ngẩn người một hồi, cho rằng chính mình đã buồn ngủ đến hoa mắt, dụi dụi mí mắt buồn ngủ, rồi lại nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Không có nhìn lầm.
Cô vừa mừng vừa sợ, lập tức không thấy buồn ngủ nữa, nói với Tưởng Sương Sương đang hứng khởi lắc xúc xắc rằng cô đi trước, đeo túi lên vai rồi đứng dậy.
Thang máy từ lầu 5 xuống đến lầu 1, đẩy cửa xoay của trung tâm mua sắm đi ra ngoài, thời gian xa cách nửa năm còn có mười mấy bước, cô nhìn thoáng qua liền thấy anh.
Đoạn Ngẩng đứng dưới cây long não, trên môi nở nụ cười, ánh trăng bao phủ lên người anh một tầng sáng ngời mềm mại.
Anh bước mấy bước lớn tới gần cô: “Có uống bia không?”
Kỷ Nhân lắc đầu: “Tửu lượng của tôi không tốt, nên một giọt cũng không đụng đến.”
Anh cười khen ngợi một câu: “Ngoan quá.”
Cô liếc nhìn ở phía sau anh, bỗng nhiên nhận ra chiếc vali vẫn còn đặt ở dưới gốc cây: “Anh vừa xuống tàu cao tốc sao?”
“Phải.” Anh thừa nhận.
Kỷ Nhân kinh ngạc thốt lên một tiếng “A”, hơi đau lòng nói thầm: “Ngồi trên xe lâu như vậy sẽ mệt lắm, sao anh không về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trong đêm hè, có tiếng gió và tiếng ve, ở xa còn có tiếng xe cộ, nhưng ở đây lại rất yên tĩnh.
Anh nhìn cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi cười, hỏi ngược lại: “Cô nói thử xem?”
Kỷ Nhân ngơ ngác thở dài, từ từ chớp mắt.
Nhìn đôi mắt đen như mực của anh, cô như hiểu ra điều gì đó, nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, vành tai nhiễm một màu hồng nhạt.
Câu trả lời tựa như bật ra khỏi miệng.
… Là, là bởi vì, anh muốn nhanh chóng gặp cô sao?