Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 47: Đan Dược



“Lúc nãy Địch huynh đang nói ma bệnh gì?” Nụ cười mỉm trên mặt Nhan Nhiễm Y vẫn không có chút biến hóa, tựa hồ không chút nào để ý đến lời nói của Địch Tinh nhưng lại rất khiêm tốn cười cắt đứt lời của hắn.

Diệp Linh Cẩm cảm thấy không ai có da mặt dầy hơn hắn. Lộ vẻ mặt tươi cười của người tốt nhưng lại làm chuyện xấu, lại còn lộ ra cảm giác “thiên kinh địa nghĩa” (lý lẽ chính đáng), tựa như là chuyện rất bình thường.

“À, mới vừa rồi . . . . Ta đã đi kiểm tra các nơi. .. .” Địch Tinh lập tức dừng lại, nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Quan Hoán Chi, ngượng ngùng nở nụ cười, nói tiếp: “Ta nói, mới vừa đi dạo Liễu Thành một chút, phát hiện tất cả mọi người nơi này đều có vẻ bị bệnh, ngay cả đứa trẻ cũng thế, cả tòa thành đều vậy, không hề náo nhiệt”.

“Ồ” Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm cùng ngồi xuống trước bàn cơm, sau đó nhìn về phía Quan Hoán Chi.

Quan Hoán Chi trầm ngâm: “Ba năm trước ta đã tới đây, lúc đó, Liễu Thành mặc dù không thể so sánh với Lịch Thành phồn hoa nhưng cũng rất náo nhiệt. Hiện tại, quả thật cả tòa thành này có gì đó không đúng lắm”.

Đúng là Thần Bổ Quan Hoán Chi, tự nhiên có hứng thú đối với tất cả những chuyện kỳ quái và cũng cảm thấy có trách nhiệm phải gánh vác. Cách hành sự của hắn và Nhan Nhiễm Y hoàn toàn trái ngược nhau.

Một tay Nhan Nhiễm Y vuốt nhẹ ly trà, làm như việc đó không liên quan đến mình.

Bọn hạ nhân (tôi tớ) đã bưng món ăn lên. Bởi vì Liễu Thành cách xa với Đế Đô, ngày thường Quan gia có vẻ rất bận rộn nên hiếm khi đến, đó là lý do người ở lại trông coi nhà cửa cũng tương đối ít, các món ăn trên đều do lão quản gia đích thân làm lấy.

“Thiếu gia, thực ra Liễu Thành đã xảy ra chuyện gì?” Lão quản gia hỏi.

“Lưu thúc, cho là có chuyện gì?” Quan Hoán Chi hỏi Lưu quản gia.

Diệp Linh Cẩm vừa nắm vạt áo của mình ngắm nhìn, vừa chú ý lắng nghe. Địch Tinh tò mò nhảy tới. Tay Nhan Nhiễm Y vẫn vuốt ve ly trà.

“Thật ra thì . . . . người của Liễu Thành mỗi ngày đều uống đan dược, cho nên tất cả mọi người mới có bộ dạng uể oải, không phấn chấn, cả tòa thành cũng không còn cảnh náo nhiệt”.

“Đan dược? Chẳng lẽ là vì Trường Sinh Bất Lão?” Địch Tinh vui đùa nói.

“Địch công tử nói đúng”.

“Hả?” Địch Tinh nhảy một bước tới trước mặt Lão quản gia.

Lại là Trường Sinh Dẫn? Diệp Linh Cẩm thấy khó hiểu trong lòng, không có cách gì để diễn tả cảm giác của mình.

Người khác không một ai chú ý đến tay đang vuốt ve cái ly trà của “người nào đó” cũng dừng lại.

Quan Hoán Chi nhíu nhíu mày: “Lần trước ta tới Liễu Thành là cách đây ba năm, trong ba năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kính xin Lưu thúc hãy nói rõ với chúng ta”. Dứt lời, hắn khiêm tốn quay về phía Quản gia chắp tay.

Diệp Linh Cẩm có thể tưởng tượng ra, lúc Quan Hoán Chi phá án cũng biểu hiện như vậy


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.