Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 165: Ngoại truyện 1 Cuộc chiến Nhan - Diệp 1



Sau khi thành thân, mỗi ngày Diệp Linh Cẩm đều bị Nhan Nhiễm Y tàn phá, tuy nhiên, chỉ là tàn phá ở trên giường.

Chẳng cần biết là ngày hay đêm, khi nào hay chỗ nào có được hay không! Diệp Linh Cẩm mới vừa rời giường, xoa xoa eo của mình, toàn thân đau nhức.

Nàng ngẩng đầu lên một góc bốn lăm độ nhìn trời, lại nhớ đên khi nàng ở trong phòng, tầng tầng lớp lớp lụa đỏ kia ngăn cản ánh sáng mặt trời chiếu vào.

Bọn họ ở căn phòng có màn lụa đỏ, mỗi ngày đều có trận chiến………. thật sự Diệp Linh Cẩm không rõ vì sao mỗi lần vào thời điểm đó Nhan Nhiễm Y đều muốn dùng một mảnh lụa đỏ làm dụng cụ………..Che mặt lại…………..

Đẩy cửa phòng ra, Diệp Linh Cẩm đi ra ngoài, duỗi cánh tay mình một cái. Nhìn ánh mặt trời nhô lên cáo, chính mình cũng không nghĩ mình lại ngủ thẳng đến tận trưa…………

May mà. . . . . . Mỗi ngày nàng đều dậy muộn như thế, vợ chồng Nhan Tương, à không, là cha chồng và mẹ chồng của nàng cũng không quá để ý, chỉ ngẫu nhiên nói ra một câu: “Chú ý tiết chế. . . . . .”

chú ý tiết chế có nghe thấy không!

“A, con dâu, hôm nay thức dậy sớm thế………..” Hạ Vân tiêu sái đi qua.

( ̄_ ̄’ alt=” >’ alt=” >’ alt=” >) quá khen. . . . . .

“Ngủ có thoải mái không?”

“Mẹ cải tạo giường giống như Tịch Mộng Tư của chúng ta ở nơi đó, ngủ rất thoải mái………..” Những lời này Diệp Linh Cẩm nói ra cực kỳ chân thành.

“Hả?” Bỗng nhiên Hạ Vân kích động nắm lấy tay Diệp Linh Cẩm.

“Tịch tịch tịch tịch. . . . . .” Hạ Vân nói mãi cũng chỉ được một chữ “Tịch”

Cánh tay Diệp Linh Cẩm bị nắm có chút đau.

“Con dâu. . . . . . Ngươi, ngươi. . . . . . Xuyên không?” Hạ Vân với vẻ mặt kích động nhìn Diệp Linh Cẩm, trên mặt mang theo sự kỳ vọng và vui vẻ.

Xuyên không…………..Thật là một từ xa lạ………..

Xuyên không! Nhất thời Diệp Linh Cẩm trở nên minh mẫn, nhìn Hạ Vân nói: “Mẹ, người, người người………..” Nàng nói mãi từ “người” mà không có đoạn dưới.

“Ừ!” Thiếu chút nữa thì Hạ Vân đã lệ rơi đầy mặt rồi.

Hạ Vân thế mà cũng xuyên không đến! Chẳng trách nơi này có nhiều bài trí mình cảm thấy quen mắt.

“Mẹ…………”

“Con dâu. . . . . .”

Hai người ôm ấp thành một đoàn. Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng.

Kích động qua đi, hai người đơn giản ngồi ở trên thềm đá, bắt đầu hàn huyên.

“Mẹ………..Người là hồn xuyên qua hay là…………” Diệp Linh Cẩm cầm lấy tay nàng hỏi.

“Cả thân thể xuyên qua………..”

“Con là hồn xuyên qua……………”

Diệp linh cẩm lại hỏi: “Mẹ…………….Người đã từng tìm phương pháp để trở về chưa………..”

Hạ Vân thở dài nói: “Làm sao mà lại không đi tìm chứ, nhưng đúng là không tìm được, hơn nữa nếu tìm được thì còn phải do dự có đi hay không, nếu đã đi thì không thể trở về nữa……….” Ở nơi này có vướng bận của nàng.

Diệp Linh Cẩm chống cằm thở dài nói: “Đúng thế…………Nếu đã đi, thì không thể trở về nữa………….”

Khi hai người nhận ra nhau thì cũng vừa vặn có một đôi cha con cũng nghe thấy…………. Càng trùng hợp hơn là đôi cha con này đều thuộc loại mặt người dạ thú, cho nên cực kỳ hiểu nhau, ngầm dừng bước, đứng ở phía xa yên lặng lắng nghe.

Cặp cha con này từ từ tiêu hóa mà tin tức họ nghe được, sau đó khi nghe thấy chữ “đi” này thì đồng thời nhíu mày, sau đó chậm rãi hiện thân.

Hạ Vân sửng sốt, Diệp Linh Cẩm cũng sửng sốt, sau đó đều cười ngây ngô với người đàn ông của mình………….Hai người các ngươi chưa nghe thấy gì đâu?

Hai cha con cùng nhíu mày. Chúng ta đều nghe thấy được………..

Sau đó, trong đại sảnh………….

Hai cha con ngồi trên ghế dựa, khóe miệng thâm thúy nhếch lên, mang theo ý cười không rõ.

Hai người đàn bà bất an đứng phía dưới

Nhan Tương nhìn Hạ Vân nói: “Xuyên không? Trở về?”

Hạ Vân cười lấy lòng Nhan Tương nói: ” “Ha ha. . . . . . Tướng công, ta nói đùa . . . . . . Nhiều năm như vậy nếu đi…………..Thì đã sớm đi rồi………………”

Nhan Tương miễn cưỡng vừa lòng gật đầu.

“Cẩm nhi. . . . . . Còn muốn chạy sao? Không muốn trở lại rồi hả ?” Nhan Nhiễm Y nhìn Diệp Linh Cẩm, cười thập phần ôn nhu.

“Không, không có. . . . . . Cẩm nhi như thế nào bỏ được mẹ kế. . . . . .” Thời khắc nguy cấp vẫn nên bán chút uy nghiêm đi…………

Nhan Nhiễm Y cười vừa lòng, hai người khác thì một trận lạnh lẽo.

Hạ Vân tiếp tục nói: “Tướng công và con trai ta đều ở đây…………Nhà cũng ở đây, làm sao có thể đi được chứ……….”

Dường như Nhan Tương rất vừa lòng với câu trả lời này.

Diệp Linh Cẩm gật đầu phụ họa nói: “Đúng thế! Đúng thế!………..Tướng công ta cũng ở đây nha!”

Nhan Nhiễm y thoáng nhíu mày.

Làm sao, lại nói sai rồi hả? Trong lòng Diệp Linh Cẩm đã níu cả lại, cố gắng suy nghĩ xem vừa rồi mình đã nói sai cái gì……….Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Linh Cẩm cảm thấy mình và mẹ chồng nói cũng không khác nhau lắm………….

Dường như Nhan Tường cực kỳ thỏa mãn, đứng lên, xoay người. Hạ Vân vui mừng chạy theo Nhan Tương.

mẹ chồng……………Chạy rồi a, rụt rè thế! Diệp Linh Cẩm xấu hổ.

Sau đó, trong đại sảnh to như vậy chỉ còn hai người nàng và Nhan Nhiễm Y, một người ngồi, một người đứng không yên.

Nhan Nhiễm Y không nói gì, trong đại sảnh yên tĩnh đến mức làm cho Diệp Linh Cẩm cảm thấy run sợ.

Bỗng nhiên nàng nghe thấy Nhan Nhiễm Y nhẹ nhàng nói chuyện, dường như là tự lẩm bẩm: “Có tướng công và con………… Xem ra vẫn nên có đứa bé là tốt nhất…………” Nhan Nhiễm Y vẫn ở chỗ cũ.

Trái lại đứa bé giống như càng có thêm sự tin tưởng.

Diệp Linh Cẩm: “. . . . . .”

Trong khi Diệp Linh Cẩm đang ngây người thì bỗng nhiên Nhan Nhiễm Y đi đến.

“Làm gì thế?” Nàng bị dọa sợ rồi.

Nhan Nhiễm Y cầm tay nàng nói: “Nhanh chóng sinh một đứa bé đi………” Khi nói chuyện đó sắc mặt hắn bình thường giống như nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi………….”

Diệp Linh Cẩm sửng sốt. “Liên tiếp liên tiếp. . . . . . Sinh con!”

Nhan Nhiễm Y thở dài, thì thào tự nói: “Cái thân thể này, sinh con ra chắc cũng không có ảnh hưởng gì đi…………”

Gì? Diệp Linh Cẩm cân nhắc một phen, trong nháy mắt đã hiểu rồi.

là Nhan Nhiễm Y ghét nàng quá ngốc nghếch, sợ di truyền xuống con nàng! Có ý gì đây a

Bỗng nhiên, Diệp Linh Cẩm cảm thấy trời đất di chuyển, còn mình thì không còn đứng bằng hai chân nữa rồi.

Nhan Nhiễm Y thoải mái mà ôm lấy nàng, cúi đầu nói: “Lựa ngày không bằng trúng ngày. . . . . .”

Diệp Linh Cẩm phản kháng: “Đại gia a. . . . . . Con không phải ngươi muốn là có thể sinh được a!”

Nhan Nhiễm Y ôm nàng ra khỏi đại sảnh, không để ý những ánh mắt của người khác, nhìn nàng một bên rồi bỏ lại bốn chứ: “Đạo trời đền siêng năng………….”

này, này, đây là muốn ra sức làm sao!

“Ầm” một tiếng, cửa phòng bọn họ bị Nhan Nhiễm Y đá văng, Nhan Nhiễm Y ôm Diệp Linh Cẩm đi vào, cửa được khép lại.

Trong tầm mắt Diệp Linh Cẩm toàn là màu đỏ, trong lòng rơi lệ……….Quỷ tha ma bắt căn phòng này…………..Mới nửa tháng ngắn ngủi không đến, mà căn phòng này cũng có quá nhiều hồi ức khiến nàng phải đỏ mặt rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.