Sau khi ăn xong, Cung Thời Niên định đưa Tự Ninh về lại phòng bệnh, nhưng vì cả đoạn đường cô cứ thất thần, không vui, nên anh không vội đưa cô trở về.
Ngồi ở băng ghế đá cho đến vài phút sau, Tự Ninh cũng không nói gì ngoài việc cúi đầu.
Rõ ràng lúc nãy cô ấy nói chuyện với tên bác sĩ kia còn vui vẻ như vậy, sao đến mình thì ngay cả nói chuyện cũng không? Cô ấy đang tỏ ra lạnh lùng để chọc tức mình hay sao vậy?
– Phó Tự Ninh! Cô rốt cuộc là bị sao vậy? Cô không muốn nói chuyện với tôi?
Không hiểu vì cái gì mà lúc này Cung Thời Niên cảm thấy tức giận vô cùng, lòng anh vô cùng khó chịu. Thậm chí còn thấy bực tức và ghét cái tên bác sĩ lắm chuyện kia.
Nhưng… cớ sao anh lại như vậy? Anh đang tức giận về cái gì kia chứ? Vì Tự Ninh đang phớt lờ anh hay là cô ấy đã nói cười vui vẻ với người đàn ông khác mà không phải anh?
– Phó Tự Ninh, cô nói gì đi chứ?
Cung Thời Niên bỗng dưng đứng phắc dậy trước mặt cô.
– Anh muốn tôi nói gì bây giờ?
Tự Ninh ngước đầu lên nhìn Thời Niên. Cơn gió thoảng không biết từ đâu vụt qua một cái, khiến cho mái tóc Tự Ninh phất phơ.
Lấy tay vén tóc gọn gàng lại rồi lại cúi đầu.
Sao nhìn cô ấy lại buồn chán đến vậy? Ánh mắt cô ấy nhìn mình .. tại sao lại chứa đầy bi thương như thế?
Cung Thời Niên thở dài một hơi, rồi bình tĩnh lại ngồi xuống.
– Tự Ninh, cô giỏi về cái gì vậy?
– Anh hỏi để làm gì?
– Không phải tôi đã nói sẽ tìm việc làm cho cô sao? Tôi cần biết cô thích công việc gì để sắp xếp cho thật ổn thoả.
Phó Tự Ninh có hơi ngạc nhiên.
– Tôi tưởng anh chỉ… chỉ nói đùa thôi chứ!
– Cung Thời Niên tôi không bao giờ nói đùa.
Trông anh thật là nghiêm túc.
– Vậy… tôi nói cầm,kỳ, thi, hoạ tôi đều biết anh có tin không?
Một người lại lịch bất minh cô mà lại tài năng đến vậy sao? Nói ra thật là khí tin, nhưng, Tự Ninh từng là công chúa, đương nhiên là phải giỏi rồi.
– Ồ! Vậy trong những thứ đó cô thích cái nào?
Gì cơ? Cung Thời Niên không hề nghi ngờ hay tỏ vẻ cười nhạo gì cả. Anh không cảm thấy cô đang bị điên khi nói vậy sao?
– Tôi hả? Tôi rất giỏi việc xem sổ sách, cũng rất thích tính toán.
Vì kiếp trước Tự Ninh có rất nhiều cửa hàng riêng do phụ vương ban thưởng nên phải thường xuyên tính toán, chi li rất kĩ càng để không bị lỗ vốn.
– Vậy sao? Vậy thì tốt rồi!
– Tốt?
– Tôi đã tìm được việc thích hợp cho cô rồi.
– Công việc gì?
Cung Thời Niên nhếch mép lên, đến gần nâng cằm cô lên rồi mới nói.
– Thư ký cho tôi!
Hả? Anh đang nói gì vậy? Không lẽ là do nắng quá nên anh bị ấm đầu rồi?
Anh xem thế giới này là gì vậy? Một người không có lí lịch rõ ràng, không có bằng cấp thì làm sao có thể làm thư ký cho chủ tịch được?
– Tôi… tôi không được đâu. Tôi… không có bất kì giấy tờ,lai lịch hay bằng cấp gì cả.
– Không phải cô nói cầm, kỳ, thi, hoạ cô đều biết hay sao? Còn giỏi tính toán nữa? Như cậy còn chưa đủ làm một thư ký xấp cao cho tôi sao?
Phó Tự Ninh có chút cảm giác bó tay với với lời nói này của Thời Niên.
– Đó chỉ là do tôi nói thôi! Ai chứng minh chứ? Anh thông minh như vậy chẳng lẽ thật sự tin vào lời nói cô căn cứ đó?
– Còn nữa, sẽ không ai chấp nhận……
Tự Ninh còn chưa kịp nói dứt câu thì Thời Niên đã vội lấy tay bịt miệng cô lại không cho cô nói thêm.
– Chỉ cần Cung Thời Niên tôi nói được thì ai dám nói không chứ? Vã lại, tôi lựa thư ký cho bản thân tôi mà cũng cần hỏi qua ý kiến của họ sao?
– Được rồi, chuyện tôi đã quyết rồi không bàn ra nữa. Khi cô khoẻ rồi thì có thể bắt đầu đi làm. Đến lúc đó tôi sẽ bảo vệ cho cô, cô không cần sợ gì cả, ai dám hé nửa lời tôi liền đuổi việc người đó.
Cung Thời Niên nói những lời này là thật sao? Bảo vệ Tự Ninh cô?
Cảm động thật đấy! Nhưng sao mà….Cung Thời Niên đột nhiên lại tốt với cô như vậy? Thế này… cô cứ cảm thấy không quen.
Nếu là kiếp trước thì cô cầu được như vầy còn không được, nhưng bây giờ thì cô lại có chút cảm giác gì đó bất an. Cứ có cảm giác như… Cung Thời Niên đã biến thành một người khác vậy, còn đáng sợ cả khi… anh ấy lạnh lùng nữa.