Giao thủ mới được một hiệp.
Tứ đại cao thủ Trương Điếu Thi, Trầm Câu Nguyệt, Mạnh Kim Phong, Đào Thanh dốc toàn lực nhưng vẫn thụ thương.
Hai chân Lưu Độc Phong sau cùng cũng đứng xuống đất.
Một hiệp này hung hiểm vô cùng.
Y phục Lưu Độc Phong ướt sũng, dáng vẻ hơi nhếch nhác, ông đứng trước chuồng trâu, Trương Ngũ, Liêu Lục đứng hai bên.
Giao thủ một chiêu nhưng bốn người đều minh bạch.
Dốc toàn lực họ cũng không địch nổi Lưu Độc Phong.
Bôn người nhanh chóng đứng thành hình chữ “nhất”, chặn trước mặt Thích Thiếu Thương và Tức đại nương.
Đào Thanh quát vang: “Đi”.
Tiếng quát của y ra ý với Thích Thiếu Thương và Tức đại nương.
Bất kể họ phụng mệnh Cao Kê Huyết hay Hách Liên Xuân Thủy, đều quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.
Dù chết cũng không ân hận.
Những người như thế trên đời ngày càng hiếm, nhưng vẫn thấy được họ ở cạnh những bậc đương đại hào hùng, tuyệt thế nhân vật.
Bốn người này hiển nhiên là những nhân sĩ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Họ được gọi là “tử sĩ”.
Một người có thể vì người khác mà không quản sinh tử, dù có là bậc nhân tài hay không nhưng tình nghĩa cao cả đó vô cùng đáng quý.
Đào Thanh vừa quát “đi”, song kiếm của Lưu Độc Phong giơ lên hai bên, vùng ngực lộ ra trống hoác.
Ông định xuất thủ.
Ông đã để Thích Thiếu Thương, Tức đại nương thoát một lần, quyết không để thoát lần hai.
Ông từng đáp ứng với đối phương rằng họ chỉ cần chạy thoát ba lần sẽ không đuổi bắt nữa.
Ông phát hiện truy đuổi hai người này phiền hà lớn hơn tất cả những lần đã gặp trong đời.
Ông không muốn phiền hà thêm nữa.
Ông đứng trong vũng bùn, dưới chân trơn tuột, y phục cũng ướt sũng, – quả thật không thể “ướt” thêm nữa.
Thích Thiếu Thương và Tức đại nương mà cất bước, ông sẽ phi thân đuổi theo, nếu bốn người ngăn chặn, tất phải giết họ rồi hẵng tính.
Nhưng Thích Thiếu Thương và Tức đại nương không chạy.
Ngược lại, hai người tiến lên, chia ra tả hữu, liên hợp với Hoa Gian Tam Kiệt và Đào Thanh.
Họ vốn là người cùng một trận tuyến.
Thích Thiếu Thương và Tức đại nương hiểu rằng: đó là cơ hội tốt cho họ chạy thoát.
Họ cũng biết bốn hán tử này sẽ liều mạng ngăn chặn, hậu quả là cả bốn sẽ chết.
Họ cũng là người, cũng có nhiệt huyết.
Đào vong, khốn khổ, nguy nan, bó buộc và thảm bại không hề làm bầu nhiệt huyết của họ nguội lạnh.
Dù nhiệt huyết có bị cõi đời đen bạc làm phai nhạt thì bốn hán tử cũng đốt lại.
Sáu người cùng thụ thương.
Sáu loại đấu chí kịch liệt.
Sáu người, sáu món binh khí cùng một lòng đối địch Lưu Độc Phong.
Đến giờ Lưu Độc Phong đã bắt cả ngàn người, chưa từng gặp loại đấu chí hừng hực thế này.
Song kiếm của ông chập lại.
Tả hữu hợp nhất.
Thành một cây kiếm.
Trương Ngũ cùng Liêu Lục tựa hồ hơi hoảng sợ, Trương Ngũ ngầm nhắc: “Lão gia…”. Liêu Lục chỉ chỉ vào vai mình: “Mời lão gia…”.
Cùng lúc, trận chiến bùng nổ.
Sáu người phe Thích Thiếu Thương chưa kịp hành động.
Nguyên nhân dẫn phát đến từ mái chuồng trâu đột nhiên đổ xuống.
Mưa như trút, mái cỏ đọng không ít nước, vừa đổ xuống liền kéo theo cả cột nước và lá khô, rác rưởi chụp vào Lưu Độc Phong.
Ông đứng rất gần chuồng trâu, định mượn chỗ che mưa.
Bởi nếu mưa gió tạt vào mặt sẽ tạo thành chướng ngại nhất định.
Lưu Độc Phong là cao thủ của cao thủ, lúc tác chiến, hết sức lưu ý đến thiên thời địa lợi.
Nhưng không lưu ý rằng trên nóc có người.
Không chỉ một mà tới sáu người.
Ba người trên đỉnh, ba người trong chuồng trâu.
Sáu người nhân lúc mái chuồng trâu đổ xuống, phân ra ba hướng tấn công vào Lưu Độc Phong, Trương Ngũ, Liêu Lục.
Nước mưa tung tóe.
Trong làn mưa không chỉ có nước mưa mà kéo theo vô vàn rác rưởi.
Lưu Độc Phong vừa lùi nhanh vừa xuất kiếm.
Ông đối đầu với một cây hồng anh thương.
Mớ tua đỏ rung lên một màu máu.
Mũi thương lóe sáng như ánh sao sa.
Lực đạo của ngọn thương hơn nhiều tứ đại cao thủ toàn lực hợp kích vừa nãy.
Lưu Độc Phong quát vang.
Mũi kiếm của ông quét qua mũi thương.
Mũi thương chỉ còn lại một đoạn nhưng thương thế không giảm, đâm thẳng tới.
Bạch quang lóe sáng như tia sét.
Lưu Độc Phong lại lùi bước, cắt đứt thêm một đoạn thương nữa.
Cây thương chỉ còn lại cán sắt nhưng thương kình không giảm mà trở nên nhanh hơn.
Cán thương thủy chung chỉ cách ngực Lưu Độc Phong không qua nửa thốn.
Hắc mang lóe lên, sáng hơn cả bạch quang.
Hắc mang xuất phát từ cây hắc kiếm bên tay trái Lưu Độc Phong.
Cán thương lại bị cắt đứt một đoạn nhưng vẫn đâm vào ông.
Song kiếm đan chéo, cán thương đứt thêm một đoạn.
Chỉ còn lại không đầy nửa thước.
Nhưng người cầm cán thương kiên định vô cùng.
Cán thương không hề biến đổi.
Mục tiêu vẫn là ngực.
Ngực của Lưu Độc Phong.
Phảng phất nhát đâm này không trúng ngực ông quyết không thu hồi.
Bạch kiếm lại đâm ra.
Nhát kiếm không quét xéo mà đâm thẳng.
Kiếm đâm thẳng vào lõi cán thương, chẻ ra làm đôi.
Cán thương bị hủy nhưng người cầm thương chuyển thành ngọn chỉ, ngón giữa cong lại gõ vào ngực Lưu Độc Phong.
Trước ngực ông chợt có thêm một vật.
Lưỡi thanh hắc kiếm.
Ngón tay gõ lên thân kiếm.
“Cốp”, chỉ lực búng trúng sống kiếm.
“Oa”, Lưu Độc Phong ngửa mặt phun máu, đồng thời người mới tới tung cước đá trúng cây bạch kiếm, nước bẩn văng tung tóe, trúng cả mặt ông, hòa lẫn với máu.
Tay phải Lưu Độc Phong vuột kiếm, cổ tay rung động, chộp được ngón giữa của đối phương.
Người đó toàn lực tấn công, ngón giữa chưa rút về đã gầm lên: “Chém”.
Một đạo đao quang như điện quang bổ xuống.
Hung hãn hơn điện.
Mạnh mẽ hơn điện.
Cũng nhanh hơn cả điện.
Một cự nhân thượng thân để trần, mũi đỏ, ánh nhìn giận dữ, cơ nhục trên mình như sắt đúc, mái tóc rậm rịt đang xuất đao.
Y ôm đao đứng thẳng, giận dữ nhìn Lưu Độc Phong.
Đao thân lại dài mảnh như của nữ tử sử dụng.
Nhưng một nhát đao vừa rồi, cả về tốc độ hay hung hãn đều hơn xa điện.
Xuất xong một đao, y thu hồi lại ngay, không xuất đao tiếp.
Nhát đao gom hết công lực bình sinh, trước khi xuất đao y đã trai giới, tắm gội, thắp hương cầu khấn, một đao xuất ra khiến nguyên khí đại thương, hồi lâu vẫn chưa phục nguyên.
Uy lực của nhát đao chấn nhiếp lòng người.
Kết quả thì sao?
“Hảo đao pháp!”. Lưu Độc Phong quát vang.
Đao quang chợt hiện, ông toàn lực rút tay lại.
Một đao nay không chém vào đầu mà mục tiêu là tay ông.
Lực đạo của nhát đao, còn chưa đủ để chém đầu ông.
Nhát đao của cự nhân tụ thế đã lâu, chỉ để chém tay ông.
Cự nhân có được cơ hội đó hoàn toàn do người dùng hồng anh thương tấn công tạo cho.
Lưu Độc Phong rụt tay lùi lịa, đao quang chém rụng hai ngón tay.
Một là ngón áp út của ông.
Một là ngón tay người tấn công ông.
Một đao này tấn công lén, bố cục tinh vi, hợp lực nhiều người, nhưng cũng chỉ khiến Lưu Độc Phong thổ máu, đứt một ngón tay.
Ông hỏi: “Cự Nhân La Bàn Cổ?”.
Cự nhân không đáp.
Người đối diện Lưu Độc Phong đứng trong mưa, ngọn thương gãy đôi, ngón giữa tay trái đứt rời, tà áo ướt sũng nhưng vẫn đượm khí chất cao quý, tạo cho y vẻ đĩnh đạc, anh tuấn.
Không có y xuất thương, nhát đao vừa rồi vốn không thể hữu hiệu.
Nhưng y cũng phải hy sinh một ngón tay.
Võ công của Lưu Độc Phong cao siêu, ứng biến nhanh nhẹn hơn tưởng tượng của y.
Ánh mắt Lưu Độc Phong chầm chậm rời khỏi La Bàn Cổ, ông biết Cự Nhân chưa đáng là địch nhân của mình.
Nhưng người trước mặt lại là địch nhân.
Hơn nữa còn là đại địch.
Ông nói từng chữ một: “Y là Cự Nhân Tế Đao La Bàn Cổ, ngươi đương nhiên là chủ nhân của y, Hách Liên Xuân Thủy?”.
Tức đại nương vừa thấy liền lộ vẻ vui mừng: “Công tử tới rồi”.
Hách Liên Xuân Thủy không nhìn nàng mà bình tĩnh nhìn Thích Thiếu Thương đứng cạnh nàng: “Ta đến rồi”.
Tức đại nương nói: “Thiếp tưởng công tử không tới”.
Hách Liên Xuân Thủy đáp: “Lúc đại nương khó khăn, đương nhiên ta sẽ tới”.
Tức đại nương nói: “Công tử vẫn nhớ việc trước kia”.
Hách Liên Xuân Thủy đáp: “Từng chút một đều ở trong tim, ta không quên được”.
Cùng lúc, ba khoái đao thủ trên nóc đã chế trụ được Trương Ngũ cùng Liêu Lục.
Lưu Độc Phong chợt lên tiếng: “Hách Liên công tử”.
Hách Liên Xuân Thủy đáp: “Lưu bộ đầu”.
Lưu Độc Phong lại nói: “Công tử đến cứu bằng hữu mới nhúng chân vào vùng nước đục nhưng mấy người này hoàng thượng hạ chỉ phải bắt được, lão phu nhất định phải chấp hành, dù mấy vị trưởng bối trong gia tộc công tử ra mặt cũng không ngăn được. Công tử và lão phu cùng đứt một ngón tay, coi như công bằng, công tử mang mười thủ hạ đi, lão phu không truy cứu”.
Hách Liên Xuân Thủy nói: “Lưu bộ thần, gia phụ và ngài giao tình hai chục năm, luận bối phận, tại hạ còn là điệt nhi của ngài…”.
Lưu Độc Phong cắt ngang: “Là con trai cũng vô dụng”.
Hách Liên Xuân Thủy mỉm cười, từ từ bạt kiếm. Kiếm đeo trên hông, vỏ nạm phỉ thúy, kim linh, ngân hoàn: “Được, vậy tại hạ không lắm lời nữa”. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lưu Độc Phong thở dài: “Kỳ thật, công tử hà tất…”.
Hách Liên Xuân Thủy nhìn Tức đại nương một lần rồi lại chuyên tâm thành ý, bạt kiếm giơ ngang ngực: “Không hề hối hận”.
Lưu Độc Phong nói: “Công tử không hối hận, lão phu không khuyên nữa. Hảo. Kết thúc thôi”.
Hách Liên Xuân Thủy ngây người: “Kết thúc cái gì?”.
Lưu Độc Phong nói: “Lão phu đứt một ngón tay, chỉ còn một tay cầm kiếm, các vị có thêm năm người, thủ hạ của lão phu không có ở đất, dù bị các vị chế trụ hoặc chết tại đây, lão phu cũng không được chọn lựa”.
Ông ngừng lại một chút: “Lão phu “lưu tình” đủ rồi, ai còn ngăn cản, lão phu buộc phải sát nhân”.
Lúc đó mưa rơi sắc lẹm như lưỡi dao lên mình mọi người nhưng không ai nghe thấy tiếng mưa, bên tai chỉ vang vọng lời ông nói.
Thích Thiếu Thương đương nhiên minh bạch hàm ý của ông.
Ông sẽ toàn lực xuất thủ.
Chàng bước lên, không phải sính cường mà đó vốn là việc của riêng chàng, không thể để người khác hy sinh vì mình.
Hách Liên Xuân Thủy chợt nói: “Thích huynh”.
Thích Thiếu Thương nghe nói lúc mình và Tức đại nương chia tay, Hách Liên Xuân Thủy là kẻ theo đuổi nàng ráo riết nhất, y vốn là thiếu niên đắc chí, xưa nay là bậc nổi danh trong các vương tôn công tử, ôm hùng tâm tráng chí. Chàng bèn nói: “Công tử, tại hạ xin tâm lĩnh, Lưu bộ thần định bắt tại hạ, ai làm người đó chịu, công tử giúp đến mức này coi như tận tình tận nghĩa, còn lại xin để tại hạ tự quyết”.
Hách Liên Xuân Thủy cười nhạt: “Nếu tại hạ là huynh ắt sẽ không nói thế. Việc này không chỉ liên quan đến huynh mà cả Tức đại nương, nàng nhúng vào cũng coi như việc của tại hạ, dẫu muốn tại hạ không quản cũng không được”.
Y lạnh lùng nói tiếp: “Hiện tại huynh nên làm việc sau cùng này: đưa đại nương đi thật xa, như vậy chúng ta sẽ bớt chảy máu, chết ít người hơn, đỡ được sát nghiệp”.
Lưu Độc Phong nói: “Đến nước này khó lòng ngăn máu chảy được, ngươi khó tránh khỏi chết nhưng vẫn không chạy thoát được”.
Tức đại nương hỏi: “Vì sao bọn ta phải chạy?”.
Hách Liên Xuân Thủy nhìn nàng với vẻ yêu thương, nàng lại nói: “Sao chúng ta không hợp lực giết lão”.
Lưu Độc Phong bật cười: “Được, các vị cứ đến giết ta”.
Thích Thiếu Thương nói: “Lưu Độc Phong, xưa nay tại hạ kính trọng ông là danh bộ chấp pháp công chính, hiện tại phải quyết sinh tử do ông bức bách, đừng trách ta”.
Lưu Độc Phong nói: “Chúng ta sống trên đời mấy ai được làm theo đúng ý mình? Ngay cây kiếm của mình ta còn không làm chủ được. Ngươi giết ta, ta còn gì oán hận, chỉ sợ không ai trong số các ngươi sống sót được dưới kiếm của ta”.
Cùng lúc, Đào Thanh và mười chín đệ tử được Cao Kê Huyết cử tới, cả Hách Liên Xuân Thủy và Cự Nhân La Bàn Cổ, Hoa Gian Tam Kiệt cùng ba khoái đao thủ, vây chặt Lưu Độc Phong giữa màn mưa trùng trùng.
Một mình Lưu Độc Phong và một lưỡi kiếm, cánh tay thụ thương đưa vào vạt áo, thần sắc lẫm liệt.