Cuối cùng Linh Vận cũng có cơ hội nói chuyện, nàng đang định giải vây cho Ly Diên, đột nhiên một giọng nói thờ ơ lại vang lên trong đại sảnh: “Không liên quan tới tiểu thư, việc này là do nô tỳ làm, muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên.”
Tất cả mọi người sứng sờ, nhìn về phía thiếu nữ cười đến mức mặt mày lạnh lùng trong đại sảnh. Chẳng lẽ hung thủ… chính là nàng?
“Ly Diên, muội có biết mình đang nói gì hay không? Có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì hay không? Muội còn chẳng biết rõ ràng tình huống mà đã ôm trách nhiệm vào người? Muội ngốc hay ngớ ngẩn vậy hả?”
Linh Vận mặc kệ trường hợp và lễ nghi, đột nhiên rời khỏi vị trí của mình, lao tới bên cạnh Ly Diên, sợ nàng nói thêm một chữ.
Linh Vận thấy bờ môi Ly Diên mấp máy thì liếc nàng một cái cảnh cáo. Rồi nàng ấy lập tức đưa mắt nhìn về phía người ngồi ngay ngắn trên chủ vị, giống như tọa sơn quan hổ đấu, vĩnh viễn vững như bàn thạch, có quyền lực cao nhất ở Linh gia trang, cốc chủ Dược Vương cốc đức cao vọng trọng lớn nhất trong võ lâm – Linh Vấn Thiên Linh lão, lo lắng nói: “Gia gia, chuyện này có điều kỳ quặc, tuyệt đối không phải do Diên Nhi hạ độc, cháu gái dám lấy đầu trên cổ cam đoan với ngài!”
Đôi mắt đã trải qua thăng trầm lấp lánh ánh sáng khôn ngoan của Linh Vấn Thiên lướt qua vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Linh Vận, rồi nhìn về phía bóng lưng có vẻ hơi cô quạnh đứng giữa đại sảnh.
Đứa bé này, tuy rằng ông không quan sát từ nhỏ tới lớn, nhưng cũng đã nhìn bảy năm. Trong bảy năm này, nàng phát triển từng chút một. Thiên phú của nàng dị bẩm, ngay cả ông cũng cảm thấy đáng quý. Nhất là nàng còn có sự bền bỉ trời sinh, không sợ mệt không sợ khổ, càng không để ý việc người ngoài châm chọc quỷ nhan của mình. Nàng một lòng dành hết tinh thần và sức lực vào việc nghiên cứu y thuật và không ngừng thử nghiệm các chất độc kỳ lạ lên cơ thể mình. Từ khi nàng xuống núi tới nay còn chưa quá ba ngày, ông không tưởng tượng nổi có thâm cừu đại hận thế nào mới khiến nàng hạ độc tân khách ở đây. Chuyện này không hợp với lẽ thường, vì vậy ông cực kỳ chắc chắn nàng đang nói dối.
Nhưng khi ông nhìn sắc mặt đứa nhỏ này, hình như lại không giống bị người ta uy hiếp. Chẳng lẽ… nàng có điều gì khó xử?
“Diên Nhi, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung. Ngươi chắc chắn chuyện vừa rồi là mình làm à?” Ánh sáng khôn ngoan trong mắt lão gia tử chuyển động. Ly Diên hơi áy náy nhìn ông một cái, sau khi im lặng một lát thì kiên định nói: “Ly Diên chắc chắn, cảm ơn lão gia tử đã cho Ly Diên cơ hội này. Nếu có kiếp sau, nhất định nô tỳ sẽ báo đáp ân tái sinh của ngài.”
Dứt lời, Ly Diên cứng rắn dập đầu lạy Linh Vấn Thiên ba cái, sau đó không kiêu ngạo không tự ti ngước mắt nhìn thẳng vào Linh Vô Nhai: “Lão gia tử, xử lý thế nào, Ly Diên không một câu oán hận.”
Linh Vấn Thiên hừ một tiếng, hiển nhiên không tin lời giải thích của nàng, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn nàng: “Vậy ngươi nói cho lão phu nghe, vừa rồi ở đây xảy ra chuyện gì?”
“Trúng độc, có người trúng độc.”
“Ai? Thế nào? Trúng độc gì?”
Từng tiếng chất vấn khiến Ly Diên há to miệng, nghẹn họng không nói nên lời.
Kết quả trong dự liệu, Linh Vấn Thiên lạnh lùng lườm nàng, sau đó mới nhìn về phía tân khách đang ngồi, ung dung nói: “Thật không dám giấu giếm, đứa bé Ly Nhi này đi theo bên cạnh lão phu từ nhỏ. Tính tình nó thế nào, lão phu cũng hiểu hơn bất kỳ ai. Nha đầu này xuống núi còn chưa quá ba ngày, trong ba ngày này luôn không bước chân ra khỏi nhà, không thể nào liên lạc với người bên ngoài. Huống hồ, nó cũng không có lý do hạ độc. Đứa bé này không cha không mẹ, lại không có thù oán gì với người khác, sao lại hạ độc vào thức ăn được? Lão phu có thể dùng vinh dự cả đời của mình để đảm bảo với mọi người, hung thủ, tuyệt đối không thể là nó!”