Từ khi Ly Diên ra đời, nàng đã vì quỷ nhan bẩm sinh của mình mà bị bỏ rơi ở hậu viện xa xôi của vương phủ, chỉ có một bà bà cẩn thận chăm sóc. Nhưng vào năm nàng ba tuổi, bà bà vì che chở cho nàng mà bị tra tấn đến chết. Kỳ thật vào lúc ấy chủ nhân của cơ thể này cũng đã chết rồi, linh hồn của nàng xuyên qua mà tới, tiếp nhận cơ thể bị tàn tạ yếu ớt này. Đồng thời cũng vào năm ấy, sau khi Ly Diên lại trải qua một trận đòn dã man, nàng mới quyết định liều mạng bỏ trốn.
Điều khiến lòng người rét lạnh hơn chính là: sau khi nàng xuyên qua, dựa vào tài năng và học vấn của tiến sĩ y học kiếp trước, nàng không tốn chút công sức đã biết quỷ nhan bẩm sinh của mình là do đâu. Thật sự không phải bẩm sinh, mà là bị người ta hạ kịch độc đến tận bây giờ. Nhất là khi tuổi nàng càng lớn, cơ thể của nàng cũng vì độc tố mà càng lúc càng béo lên.
Giờ phút này, nàng nhìn người cười rộ lên rõ ràng ôn hòa vô hại kia, trong lòng chỉ cảm thấy căm thù và oán hận tới tận xương tủy.
Đúng vậy, nàng hận. Nếu như Ly Diên được lựa chọn, đời này kiếp này nàng cũng sẽ không chọn người này làm phụ thân.
Vốn tưởng rằng nàng bỏ trốn đã được tự do, cho rằng đã cách xa cái nhà khiến mình vô cùng căm hận kia, không ngờ rằng sinh thời còn gặp lại gương mặt khiến mình vô cùng buồn nôn. Ly Diên nhếch môi giễu cợt, trước khi nam nhân kia nhìn thấy mình, nàng nhanh chóng gục đầu xuống, cố ý lui ra ngoài…
Đáng tiếc nàng đã quên hôm nay là dịp gì, thọ đản bảy mươi của phụ thân Linh Vô Nhai – trang chủ thiên hạ đệ nhất trang Linh gia trang – Linh lão, khách mời có ai không phải nhân vật nổi tiếng, thế lực quyền quý từ mọi tầng lớp? Động tác nhỏ của nàng làm sao thoát được ánh mắt của bọn họ? Không hề bất ngờ, Vương quản gia lập tức kéo nàng tới chính giữa đại sảnh. Trước mắt bao người, bọn họ đều nhìn nàng. Đương nhiên cũng bao gồm người nàng gọi là phụ thân —— Khang thân vương đương triều – Ly Hồng Đào.
Lúc Ly Hồng Đào thờ ơ ngước mắt nhìn về phía nha hoàn có gương mặt ngăm đen, hơn nữa vô cùng thô béo xấu xí trong đại sảnh, đồng tử ông ta chợt co lại. Ly Hồng Đào đứng bật dậy, ánh mắt nhìn Ly Diên tràn đầy lạnh lùng nghiêm nghị và kinh ngạc.
Sao nó lại ở đây? Con nha đầu chết tiệt này, chẳng lẽ mấy năm qua nó đều trốn ở Linh gia trang?
“Khang thân vương, ông có lời gì muốn nói à?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Linh Vô Nhai lạnh nhạt từ trên chủ vị truyền xuống. Ly Hồng Đào lặng lẽ hoàn hồn, bấy giờ mới phát hiện trong đại sảnh chỉ có một mình ông ta bỗng dưng đứng dậy. Bịn họ không hiểu lắm, cũng không biết ông ta có ý kiến gì?
Lúc ông ta nhìn Linh Vô Nhai, định nói ra thân thế của Ly Diên lại đột nhiên tới điều gì. Ánh mắt ông ta liên tục đảo qua Linh Vấn Thiên, Mộ Thiến và Ly Diên. Sau khi Ly Hồng Đào phát hiện hai người trước đều mặt mày bình tĩnh, mà người sau thì ăn mặc đơn giản, thậm chí còn đeo tạp dề nấu ăn, ông ta bất giác thở phào nhẹ nhõm, che giấu ánh mắt nhìn Ly Diên, lạnh lùng nói: “Không có gì!” Sau đó ông ta liền ngồi xuống, không nói thêm một chữ.
Linh Vô Nhai thấy vậy, trên gương mặt tinh xảo như dao gọt xẹt qua suy nghĩ sâu xa cực nhanh, lướt qua rồi biến mất, nhanh đến mức không có ai bắt được.
Đôi mắt rét buốt của ông ta nhìn quanh một vòng, lúc nhìn thấy Ly Diên luôn thẳng lưng đứng giữa đại điện, đúng mực trước mắt, ánh mắt hơi dừng lại: “Ly Diên? Sao ngươi lại ở đây?”
Ông ta vừa, hiện trường lập tức xôn xao. Tỳ nữ có thể khiến Linh Vô Nhai nhớ tới có lẽ không phải bình thường, nhưng thoạt nhìn nha đầu này vừa xấu vừa béo, không hề có chỗ nào hấp dẫn được người khác mà, cuối cùng nàng là ai?
Trước sự tò mò của người ở hiện trường, rốt cuộc Linh Vô Nhai cũng dời ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng về phía con gái mình Linh Vận – người luôn vặn khăn, lo lắng mà nhìn nãy giờ: “Người là của con, có chuyện gì đây?”