“Suất diễn hiện giờ đã đầy.”
“Ở pháp môn Kỳ Quỷ hệ biểu diễn, ngươi đạt được năng lực Hí Kịch Sư.”
“Thuyết minh: Phát động năng lực này có thể biến tất cả sự vật chân thật thành
giả dối, cũng có thể hủy bỏ hiệu quả này vào bất cứ lúc nào.”
“Sử dụng năng lực này cần rút sức mạnh ra từ thẻ bài chân thật.”
Tất cả chữ nhỏ thiêu đốt lơ lửng bất động ở giữa không trung.
Thẻ bài chân thật– Cái gì là thẻ bài chân thật? Liễu Bình cảm thấy hơi khó hiểu,
bên tai bỗng vang lên một giọng nói: “Rốt cuộc, ở vô số phế tích, ta thấy được
tia sáng đầu tiên.”
Tâm niệm của Liễu Bình khẽ động.
Mũ giáp của chiến giáp khổng lồ lập tức mở ra, hắn đi ra từ trong đó rồi phân
phó: “Chờ tại đây.”
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Chiến giáp khổng lồ đáp lại.
— Tương đối kỳ quái, chiến giáp này mang theo uy năng vô thượng, lại không
cách nào thu hồi, chỉ có thể để mặc nó lơ lửng trong hư không này.
Thân thể Liễu Bình chợt lóe, không ngừng lao vút tới phương hướng nào đó.
Lấy tốc độ của hắn mà phải bay chừng mười lăm phút, rốt cuộc mới thấy được
người phát ra âm thanh kia.
— Đó là một vị nữ sĩ.
Nàng mặc bộ váy dài cổ xưa mà mộc mạc, đội mũ dạ trên đầu, cầm quyền
trượng trong tay, lẳng lặng nhìn Liễu Bình.
Nàng là Huyền Bí chi Chủ.
“Ngài đang đợi ta?”
Liễu Bình hỏi.
“Ta có thể biết được tình huống chi tiết của tất cả sức mạnh, cho nên khi người
có được năng lực kia thì ta sẽ cảm ứng được.”
nữ sĩ Huyền bí nói.
“Thì ra là thế, đúng lúc ta cũng có một việc muốn thỉnh giáo ngài.”
Liễu Bình nói.
“Cái gì?”
Nữ sĩ Huyền Bí hỏi.
ế ố ầ
“Lúc mặc chiến giáp kia, sức mạnh của ta tăng lên vô số lần, bởi vậy có năng
lực quan sát tất cả pháp tắc trong hư không-Ta phát hiện hình như thời gian
không còn tồn tại.”
Liễu Bình nói.
Nữ sĩ Huyền Bí vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái.
Một thẻ bài chợt xuất hiện trong tay nàng, tỏa ra tầng tầng lớp lớp sương mù
không ngừng cuộn trào.
Thẻ bài này hiện ra màu xám nhạt, không có bất cứ dao động sức mạnh nào, chỉ
có một luồng tử ý nồng đậm gần như sắp phá thể lao ra từ thẻ bài.
Tùng vết rạn hiện lên trên thẻ bài.
Nữ sĩ Huyền Bí cũng không dám chạm nhiều vào nó, chỉ có thể thật cẩn thận để
nó lơ lửng ở giữa không trung, sợ bất cẩn một chút thì nó sẽ hoàn toàn rách nát.
Đôi mày Liễu Bình nhíu lại, nhìn lại chính diện thẻ bài.
Chỉ thấy chính diện thẻ bài có vẽ một đồng hồ hắc bạch, nhưng toàn bộ đồng hồ
như bị cái gì hủy diệt mất, ngã trên mặt đất, tất cả kim đồng hồ cũng không
động đậy nữa.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra trong hư không phía trên thẻ bài: “Thời
gian.”
“Một trong những bộ bài pháp tắc.”
“Đã bị hủy diệt.”
— Thời gian đã bị hủy diệt.
Cho dù đã sớm biết kết quả này, nhưng Liễu Bình vẫn cảm thấy căng thẳng
trong lòng, không khỏi mở miệng hỏi: “Nam nhân ngồi ở quán bar không ngừng
chuyển động tiền xu kia –– hắn vẫn luôn trợ giúp ta, hắn từng cho ta một thẻ bài
Tuần hành ngày và đêm — Đó chính là sức mạnh của thời gian.”
“Đúng là sức mạnh thời gian, nhưng là do ta bắt chước ra, dù sao ta cũng là chủ
nhân của huyền bí, biết được chân lý của tất cả sức mạnh.”
Nữ nhân nhẹ nhàng nói.
“Hắn thật sự đã chết?”
Liễu Bình hỏi.
Nữ sĩ Huyền Bí thở dài và nói: “Thật sự.”
“Là chuyện khi nào?”
Liễu Bình vội hỏi.
“Thật lâu, trước khi tất cả mọi chuyện ở đây xảy ra, hắn cũng đã chết rồi.”
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Ánh mắt Liễu Bình dùng lại trên thẻ bài kia lần nữa.
ẳ ắ ắ
“Cứu vớt thời gian sẽ có lợi cho chúng ta, thẳng thắn mà nói, hắn là người yêu
của ta, ta hy vọng người cứu hắn.”
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
“Hiện tại phải làm sao?”
Liễu Bình nói..
“Không, chúng ta cần đối mặt với nguy hiểm lửa sém lông mày trước — trước
đó người suy xét là đúng, so với đối mặt với tà ma khác, còn không bằng đối
mặt với Huyết Vũ đã trở nên vô cùng suy yếu.”
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
“Vì sao không giúp thời gian sống lại trước? Sự tồn tại của hắn sẽ sinh ra trợ lực
rất mạnh cho chúng ta.”
Liễu Bình khó hiểu mà hỏi.
“Bởi vì hiện tại không thích hợp –– Nữ sĩ Huyền Bí thở dài và nói: “Hiện tại
thật ra có thể nói cho ngươi biết thời gian chết khi nào.”
Nàng chỉ vào thẻ bài màu xám trôi nổi kia, nhẹ nhàng nói: “Tà ma hủy diệt tất
cả thế giới, lúc chung kết một kỷ nguyên, mở ra kỷ nguyên thuộc về chúng nó,
thời gian bị hàng tỉ tà ma vây công, sau đó rơi vào hủy diệt, từ đó về sau, vạn
vật đã không có quá khứ tương lai, tất cả rơi vào chung kết.”
Trấn Ngục Đao bên hông Liễu Bình bỗng chấn động lên.
Nữ sĩ Huyền Bí cũng giữ quyền trượng không ngừng vung vào hư không chung
quanh, tựa như đang gõ cái gì đó.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Giam Mặc’ của vỏ đao Trấn Ngục đang
phát huy tác dụng.”
“Dưới sự hợp tác của nữ sĩ Huyền Bí, bí mật trước mặt đã bị hoàn toàn trấn áp,
sẽ không bị bất cứ tồn tại nào khác biết được.”
Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, thản nhiên bình tĩnh mà nói: “Cho dù ngài có
thể bắt chước thời gian, cũng không thể giúp ta nhiều lần xuyên qua sông dài
thời gian và làm ra nhiều chuyện có thể ảnh hưởng nhân quả trong quá khứ và
tương lai vô tận như vậy.”
“Hình như người còn chưa rõ, ta chỉ bắt chước thời gian thôi — Thời gian đã
không tồn tại, nó bị hủy diệt.”
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
“Những pháp tắc khác thì sao?”
“Đều đã chết.”
“Vậy ngươi…”
“Chỉ còn lại ta, ta bắt chước tất cả pháp tắc.”
“Vậy quá khứ, hiện tại và tương lai mà ta chứng kiến… Rốt cục là cái gì?”
Liễu Bình ngơ ngẩn hỏi.
ồ ồ ồ
“Quá khứ không tồn tại, hiện tại không tồn tại, tương lai cũng không tồn tại, bởi
vì… Nơi chúng ta đang đứng không có thời gian và những pháp tắc khác thì vẫn
có thể tồn tại, nó là địa điểm đối kháng tà ma cuối cùng.”
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
“Ý ngài là Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần trụ, có đúng không?”
Liễu Bình hỏi.
“Luyện Ngục và Vĩnh Dạ là cây thân trụ kỳ lạ nhất, nửa đoạn dưới là nơi khiển
trách tất cả Linh có tội, nửa đoạn trên thu phục tất cả anh linh tử vong… Nó tồn
tại ở nơi này, gánh vác tia hy vọng cuối cùng của tất cả kỷ nguyên.”
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Liễu Bình ngơ ngẩn.
Nửa đoạn dưới khiển trách tất cả Linh có tội….
Không đúng! Miêu tả này hẳn là Luyện Ngục Thần Trụ, rõ ràng nó ở nửa đoạn
trên, hơn nữa Hư Không Thần Trụ phía trên nó đã sinh ra nơi khởi nguyên của
linh hồn.
Còn về “Nửa đoạn trên thu phục tất cả anh linh tử vong”
này hiển nhiên là chỉ Vĩnh Dạ thần trụ.
Chẳng lẽ — Thế giới là đảo ngược?
“Thế giới là đảo ngược sao? Sao lại như thế? Thời gian cũng không tồn tại, thế
giới cũng là đảo ngược, vậy Địa điểm mà ngài nói lại là cái gì? Vì sao nó còn
chưa bị tà ma công hãm?”
Liễu Bình hỏi.
“Tà ma không suy đoán thế giới theo tư duy của chúng sinh, cho nên chúng
không tìm thấy nơi này, trừ kẻ cầm cờ ra ––sức mạnh thay đổi kỷ nguyên sẽ
cưỡng chế đưa nó tiến vào.”
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Liễu Bình không nói lời nào, chỉ nhìn đối phương rồi nhẹ nhàng nói: “Các đồng
bọn bên cạnh ta đều là tồn tại giả dối sao?”
“Không phải.”
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
“Vậy bọn họ ––”
Liễu Bình chần chờ nói.
“Để ta nói thẳng đi, mỗi một đồng bọn bên cạnh người, trừ thần linh của tứ
thánh trụ ra thì ai cũng nhìn không giống như còn sống, có đúng không?”
Nữ sĩ Huyền Bí nhìn Liễu Bình.
Liễu Bình không nói gì.
“Trừ toàn bộ chủng tộc yêu tinh, những người bên cạnh người đều là anh linh.”
ề ế ồ ồ ề ầ
Nữ sĩ Huyền Bí tiếp theo nói: “Linh hồn các đồng bọn của người đều trầm miên
trong Vĩnh Dạ, mà sở dĩ bọn họ có thể đi đến bên cạnh người, cùng người chiến
đấu, là vì Địa điểm này.”
Trong lòng Liễu Bình bỗng hiện ra một ý niệm.
Ý niệm này quá mức điên cuồng, cho nên tuy hắn suy đoán ra kết quả, nhưng
vẫn không thể tin được.
Hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nữ sĩ Huyền Bí.
Nữ sĩ Huyền Bí gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, nơi này là thế giới
Mộng Cảnh.”
“Ngươi và ta –“
“Chúng ta đang ở Mộng Cảnh của tất cả linh hồn đã chết.”