Thứ bảy, Quý Sâm ở nhà ngủ cả ngày, không biết tại sao, cậu không có tinh thần học tập.
“Quý Sâm! Đi ra ngoài vứt rác!” Bà ngoại ở trong phòng khách gọi.
“Vâng!”
Lý Trạch Thừa cái tên biến thái kia, cho rằng tôi không phát hiện được chắc? Lại cắm cọc ở dưới lầu.
Quý Sâm đi tới trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ cái xoẹt, biểu tình phẫn nộ chuẩn bị trước không có chỗ dùng. Một người cuối tuần nào cũng ngồi xổm sau cây ngân hạnh dưới lầu trông chờ Quý Sâm vứt rác, không thấy đâu.
Không biết tức cái gì, Quý Sâm kéo rèm cửa lại, đi tới phòng khách cầm lấy rác đi xuống lầu dưới.
Lúc đến chỗ thùng rác,
“Quý Sâm.”
“Cái gì!” Quý Sâm quay đầu, nhưng không thấy nửa bóng người.
Mình đúng là điên rồi.
Không phải là không muốn thấy cậu ta sao? Tại sao cậu ta không ở đây thì nghe lầm?
Quý Sâm hận không thể bóp chết mình, cậu vội vã vứt rác, lên lầu.
Lúc về đến nhà, bà ngoại đang lục tung tùng phèo sắp xếp đồ.
“Bà, cần con giúp không?”
Bà ngoại ngồi trên đất, lấy hộp sắt đã không động đến kể từ sau khi dọn nhà. “Thôi, con càng giúp càng rối, để bà dọn dẹp lại vài đồ cũ không dùng, thấy cái hộp sắt có khóa trên ghế salon không? Có phải là của con không? Không cần thì bà vứt đấy.”
Quý Sâm nghe tiếng nhìn lại, trên ghế có một cái hộp sắt văn phòng phẩm nước sơn đã tróc hết, lúc đó cậu phải tốn không ít nước mắt với bà ngoại mới mua được cái hộp thời thượng này. Đại khái mua lúc nào nhỉ? Quý Sâm gõ gõ huyệt thái dương suy nghĩ một hồi lâu, hình như là, năm lớp ba nhỉ? Không nghĩ tới còn có thể bảo tồn đến bây giờ.
Đương nhiên không nỡ vứt, “Không vứt, con xem bên trong có cái gì.”
“Đi đi.”
Cậu cầm lấy hộp văn phòng phẩm vào phòng ngủ, để lên bàn lật trái lật phải xem.
Hộp bị khóa, chìa khóa cũng không biết đi đâu.
Quý Sâm nâng lên lắc hai lần bên tai, bên trong vang leng keng, xem ra là có không ít thứ.
Quý Sâm càng hiếu kỳ hơn, cậu dùng bút chọc, dùng miệng cắn cũng không thể mở khóa nhỏ ra. Kiên trì bị tiêu hao hết, Quý Sâm cầm hộp đập lên giường, đập bảy, tám lần, cuối cùng cũng coi như đập khóa ra được.
Mở nắp ra, đồ bên trong ào ào rơi xuống, chính giữa là một tờ giấy gấp chỉnh tề.
Lúc cậu học tiểu học không thịnh hành truyền giấy mà, trong này viết gì nhỉ? Quý Sâm nhặt lên, chậm rãi mở ra.
Bút tích non nớt, chữ bút chì đã phai màu, rõ ràng cho thấy hai đứa nhỏ viết. Cậu một câu tớ một câu, tờ giấy nho nhỏ bị kiểu chữ siêu to chiếm hết.
Mở đầu là ba chữ đơn giản: Cho cậu ăn.
Hộp ký ức Pandora bị mở ra, kéo Quý Sâm vào trong dòng lũ thời gian, đi ngược dòng mà lên, phiêu bạt đến sáng sớm sương mờ tám năm trước.
Tám năm trước Quý Sâm chín tuổi, đang học lớp ba tiểu học, vẫn chưa dọn nhà.
Khi đó, cậu bởi vì ngủ lười, đi học luôn đến muộn, lúc học lớp hai trên đường đi học mới khai phá một khu chung cư. Từ cửa trước khu chung cư đi ngang qua cửa sau, có thể bớt đi không ít đường. Quý Sâm vừa gầy vừa nhỏ, có thể chui qua kẽ hở của cửa sắt. Lúc cậu học lớp ba, ngày nào cũng thừa dịp người bảo vệ kia không chú ý, đi ngang qua khu chung cư, không bao giờ sầu đi học muộn, tan học cũng có thể về nhà sớm.
Ngày ấy, Quý Sâm như thường lệ lượn trong khu chung cư, rất xa, nó nhìn thấy trên ban công tầng ba, có một đứa bé lớn xấp xỉ nó nằm nhoài ra ban công vọng ra ngoài, giống như đã đợi từ rất lâu.
Cậu ta không phải đi học sao? Quý Sâm hiếu kỳ, mà đi học bị muộn rồi, nó cũng không để ý nhiều, kéo kéo cặp sách chạy đi.
Lúc tan học Quý Sâm lại thấy cậu ta nằm nhoài trên ban công, tư thế cũng không đổi. Quý Sâm lại càng kỳ quái, nó đứng ở dưới tầng nhìn hồi lâu, cảm thấy thằng nhóc này nhìn rất quen mắt, chắc là học ở trong trường. Nhưng đó là rất lâu trước kia, ít nhất không phải học kỳ này.
Bé trai không có chút ý tứ muốn nhìn ra ngoài trừ lối ra ở ngoài khu chung cư, Quý Sâm ngại hỏi, đi về nhà.
Một khi lưu tâm là không có cách nào không chú ý, hơn một tuần, Quý Sâm vẫn nhìn thấy bé trai nằm nhoài trên ban công nhìn ra phía ngoài.
Hiếu kỳ tích lũy quá nhiều ngày, Quý Sâm thực sự không nhịn được, nó chạy ra xa mấy bước, lại lui về, ngẩng đầu lên há miệng nhiều lần, cắn bánh bao, rốt cục lấy dũng khí.
“Này! Tớ nhìn thấy cậu nhiều lần rồi! Sao ngày nào cậu cũng nằm đây thế, cậu không đi học hả?”
Bé trai lại chỉ liếc mắt nhìn nó, căn bản không giống như là muốn phản ứng lại nó.
“Sao cậu lại không để ý đến tớ! Nhà cậu không cho cậu đi học sao? Tớ tan học cũng thấy cậu nằm sấp ở đây, cậu đang chờ ai thế!”
“Cậu cũng là học sinh tiểu học à? Tớ nhớ trước đây thật lâu ở trường học từng nhìn thấy cậu! Tớ là Quý Sâm! Cậu tên là gì nha!”
Quý Sâm ngẩng đầu gọi hồi lâu, phát hiện bé trai kia có chút không giống bình thường, nó tựa hồ không phải cố ý không để ý tới người, mà là căn bản không biết Quý Sâm đang gọi nó.
Quý Sâm không ngừng cố gắng, há to miệng, “Này! Tầng trên! Gọi cậu đấy! Sao ngày nào cậu cũng nằm úp sấp ở đây thế!”
Bé trai gật gật đầu.
Quý Sâm quả thực đầu óc mơ hồ, không hiểu bé trai gật đầu cái gì.
Ngày hè ánh nắng độc, Quý Sâm phơi nắng dưới mặt trời mấy phút cũng không thấy nó đáp lại nhiều hơn. Huống hồ đi học bị muộn rồi, nó đeo cặp sách chạy đi từ cửa sau.
Quý Sâm mặt nóng dán lên cái mông lạnh, nó quyết tâm không quản việc không đâu nữa. Sau đó lại qua một tuần, Quý Sâm như trước xuyên qua tiểu khu, bé trai như trước đứng ở trên ban công phóng tầm mắt tới, tựa hồ hai người cũng không có quan hệ gì.
Nhưng thực ra lúc Quý Sâm đi ngang qua nó vẫn lén lút quan sát tình trạng của nó.
Buổi sáng sớm này, Quý Sâm cách ba tầng lầu, vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt xanh trắng của nó, cùng nắm tay nhỏ đặt lên bụng.
Học cả ngày Quý Sâm cũng không nghe lọt, trong lòng nó lo sợ bất an, cứ cảm thấy trong đầu có một sợi dây như có như không, lúc ẩn lúc hiện, giống như sau đó giấu chân tướng gì.
Ngoài cửa sổ ve kêu rả rích, Quý Sâm chống đầu, 9 tuổi đầu cuối cùng cũng coi như nghĩ thông, thằng bé kia ngày đó gật đầu là đáp lại câu hỏi đầu tiên của Quý Sâm: Cậu không đi học à?
Trẻ con làm gì có ai không phải đi học, kết nối với việc nó từ sớm đến tối nằm nhoài trên ban công, trạng thái cũng càng ngày càng bất ổn, trong mắt Quý Sâm chỉ có một khả năng: Nó bị khóa trái ở nhà.
Xong rồi, mình phải cứu nó.
Quý Sâm không kịp nghĩ bé trai tại sao không gọi điện thoại không báo cảnh sát, nghỉ học, nó vô cùng lo lắng vọt tới quán tạp hóa, mua một hộp bánh quy mỏng nhất, liều mạng chạy về khu chung cư kia.
Ngực đau đến giống như là muốn nứt ra, Quý Sâm hút mấy ngụm khí lớn mới hóa giải trạng thái thiếu dưỡng khí, cậu vọt tới phòng bảo vệ, người ở trong khóa cửa lại ngủ say như chết, Quý Sâm gõ cửa thế nào cũng không gọi tỉnh ông ta được.
Quý Sâm đập mạnh cửa một cái, quay người chạy gấp rút tới khu chung cư.
Đi đến dưới lầu tòa nhà kia, nó ngước đầu nhìn lên, thế mà lại không thấy bé trai.
Quý Sâm vừa mới muốn hét to, đã thấy trên đất có một đồ vật đang động, nó định thần nhìn lại, là đứa bé co ở trên đất.
Đứa trẻ hai tay ôm đầu gối để lên bụng, như là đang giảm bớt đau đớn quá lớn. Khoảng cách có chút xa, Quý Sâm chỉ thấy rõ tay nó nắm lan can, cùng đôi mắt kiên nhẫn phóng ra xa.
Nó khẳng định đã lâu không ăn cơm!
Lòng Quý Sâm như lửa đốt, nó gào to với đứa bé kia, “Này! Cậu đói bụng phải không!”
Bé trai không để ý tới nó.
Quý Sâm gấp đến độ giậm chân, nó suy nghĩ hồi lâu, tiếp tục gọi, “Ba mẹ cậu không ở nhà phải không? !”
Nghe đến ba mẹ, bé trai rốt cục cho Quý Sâm một chút đáp lại, đôi mắt nó hơi chuyển động, cẩn thận mà nhìn Quý Sâm.
Có hi vọng rồi! Quý Sâm không ngừng cố gắng, “Cậu đừng sợ, tớ tới cứu cậu! Tớ hỏi cậu, cậu chỉ cần gật đầu lắc đầu là được rồi, được không?”
Hơn mười giây chờ đợi dài dằng dặc, Quý Sâm như là vượt qua mấy canh giờ lâu dài, bé trai chậm rãi gật đầu.
Quý Sâm cuối cùng cũng thở ra, “Cậu có phải là rất lâu không ăn cái gì không?”
Nó gật đầu.
“Trong nhà trừ cậu ra không có những người khác hả?”
Nó gật đầu.
“Cậu ra ngoài được không?”
Nó lắc đầu.
“Cậu đang chờ mẹ à?”
Gật đầu.
“Mẹ cậu một chốc chưa về được ngay, tớ cứu cậu ra ngoài trước có được hay không? Cậu như vậy sớm muộn sẽ chết đói!”
Ảo giác trước khi chết đói cũng được, thật sự có người đến cứu nó cũng được, bé trai như là bắt được nhánh cỏ cứu mạng, dùng sức gật đầu.
Quý Sâm nở nụ cười, cảm giác thành công chất đầy nội tâm, nó ngoắc ngoắc tay, “Vậy cậu nói cho tớ cậu ở nhà số bao nhiêu, tớ nhấn chuông cửa, cậu mở cửa dưới lầu cho tớ, tớ đưa chút đồ ăn cho cậu.”
Nói xong cậu lại nhớ ra cái gì đó, “À! Cậu giơ ngón tay ra chút là được rồi!”
Bé trai đưa ngón trỏ ra, một.
Quý Sâm vài bước vọt đến cửa, nhấn dãy số 301.
Nó lui ra ngoài, nhìn thấy bé trai dựa vào lan can từng chút từng chút đẩy mình lên, hai tay ấn bụng, giống như du hồn cong lưng lại, đi vào trong phòng.
Bà ngoại dù đánh dù mắng thế nào, đối với Quý Sâm cũng là tốt móc tim móc phổi, cậu chưa từng nghĩ tới phụ huynh nào không có trách nhiệm như vậy. Viền mắt Quý Sâm nóng lên, mũi chua xót đến đòi mạng.
Qua một hồi lâu, cửa mới cành cạch một tiếng mở ra, Quý Sâm hận không thể lập tức lớn lên, một bước vượt ba cái cầu thang chạy gấp rút lên trên. Mà cuối cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng từng bước chạy lên lầu ba.
Đi đến cửa 301, Quý Sâm cầm lấy nắm tay cửa chống trộm, không chấp nhận số mệnh mà mạnh mẽ xoay mấy lần, khóa rất chặt.
Cậu gõ gõ cửa, nghe thấy bé trai ở sau cửa cũng nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay.
Quý Sâm ngồi trên mặt đất, mở cặp sách ra, xé một tấm giấy bài tập, dùng bút chì viết: Cho cậu ăn. Sau đó móc bánh quy vừa mới mua ra, thả một miếng trên giấy, từ trong khe cửa đẩy vào từng chút.
Tiếp theo là tiếng vang răng rắc khi cắn bánh quy, Quý Sâm nghe đến nỗi khổ sở không thôi, vừa lén lút lau nước mắt vừa nghĩ, đáng thương quá, không chỉ là người câm, ngay cả mẹ cũng không cần.
Quý Sâm vừa định đẩy một miếng nữa vào, lại nghe thấy bé trai tựa hồ đứng lên, đi vào trong phòng.
Quý Sâm gõ cửa, “Này! Còn gì nữa không! Đừng đi chứ!”
Quý Sâm vỗ nửa ngày, nó cuối cùng cũng trở lại, loạt xoạt, tờ giấy lại bị đẩy về.
Trên đó có một dòng chữ: Cảm ơn.
Nhìn chữ như chó bò của mình, Quý Sâm đỏ bừng mặt, người ta không đi học, còn viết giỏi hơn mình.
Nằm trên mặt đất, Quý Sâm viết: Không cần cám ơn, cậu tên là gì ? Tớ tên là Quý Sâm.
Viết xong, Quý Sâm thả một miếng bánh quy vào, đẩy vào trong cửa.
Chưa đến nửa phút, tờ giấy được đẩy về.
Lý Trạch Thừa.
Cậu tại sao bị khóa ở trong nhà?
Mẹ đi, không về nhà.
Nhìn thấy câu nói này, Quý Sâm có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên. Tuy rằng bà ngoại lừa gạt mẹ của nó phải đi làm việc, nhưng nó biết, mẹ sớm đã không cần nó nữa.
Mà bé trai còn thảm hơn nó, chẳng ai muốn cậu ta.
Nghĩ tới đây, Quý Sâm càng khóc một giọt nước mũi một giọt nước mắt, nó xấu hổ không muốn cho bé trai nghe, lén lút dùng tay áo lau, nghiêm túc viết.
Cậu yên tâm, chờ cậu ăn xong, tớ sẽ đi báo cảnh sát, chú cảnh sát nhất định có thể cứu cậu ra!
Ừ, còn có cậu, là cậu đã cứu tớ.
Không có đâu, thầy giáo nói giúp người làm niềm vui mà! Đúng rồi, cậu có phải là học sinh tiểu học không? Cậu học lớp mấy? Mấy tuổi?
Trước kia là, hiện tại nếu đi học hẳn là lớp bốn. Tớ 10 tuổi.
Tớ năm nay 9 tuổi, vậy cậu lớn hơn tớ! Tớ gọi cậu là ca ca nhé.
Được.
Anh tới em đi, một hộp bánh quy ăn sạch sành sanh. Chữ viết của trẻ con rất lớn, tờ giấy cũng bị viết đầy, Quý Sâm gõ gõ cửa, thử thăm dò gọi, “Ca ca? Em hỏi anh, anh gõ hai lần là đúng hoặc phải, gõ một lần là không phải hoặc là không đúng, có được hay không?”
Nó gõ hai lần.
“Ca ca, anh ăn no chưa?”
Hai lần.
“Vậy em xuống báo cảnh sát, anh ở chỗ này đừng nhúc nhích, em gọi xong tới cùng anh.”
Hai lần.
Quý Sâm đứng lên, vỗ vỗ cẳng chân ngồi tê, tựa như một trận gió đi xuống lầu, lại dùng cặp sách chặn cửa lại.
Chạy đến quán báo dưới khu chung cư, Quý Sâm đặt tiền tiêu vặt lên bàn, “Bà chủ! Cháu gọi điện thoại!”
Dì chủ quán cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chỉ máy bàn màu đỏ bên cạnh.
Quý Sâm lập tức nhấc ống nghe lên, nhấn ba số.
“Xin hỏi là chú cảnh sát ạ?”
Dì đó lập tức ngẩng đầu lên, trừng một đôi mắt trâu lên, nhìn thằng nhóc trước mặt.
Nhiều lần xác nhận không phải trẻ con đùa cợt, cảnh sát ở đầu bên kia điện thoại bảo Quý Sâm kiên trì chờ cứu viện. Quý Sâm vui vẻ nhảy ra cao ba thước, úp điện thoại chạy về khu chung cư.
Thở hổn hển bò lên lầu ba, Quý Sâm vỗ cửa vừa mạnh vừa nặng, “Ca ca! Cảnh sát lập tức tới ngay!”
Sau đó nó nghe thấy tiếng bé trai gõ hai lần. Quý Sâm ngồi xếp bằng xuống, xé ra một tờ giấy.
“Ca ca, đây là địa chỉ nhà em, sau này anh có chuyện gì có thể tới tìm em, đương nhiên rồi! Tới tìm em chơi là tốt nhất nha!”
Cửa lại bị gõ hai lần, Quý Sâm nghe được, lần này so với mấy lần trước còn vang hơn.
Quý Sâm cong mông lên, trịnh trọng đẩy tờ giấy vào, sau khi bé trai ở đầu kia nhận lấy, đầu dựa vào cửa ngồi xuống.
Bôn ba lâu như vậy, thần kinh thư giãn, Quý Sâm không còn sức, ở ngoài cửa cũng tựa đầu tới gần.
Hai cái đầu cách một tấm gỗ, dính sát vào, trao đổi trái tim nóng bỏng lại chân thành.
Ấm áp lại bình tĩnh.
Như là qua rất lâu, cũng như là cũng không lâu lắm, cảnh sát chạy đến. Một cảnh sát nữ xoa đầu Quý Sâm không ngừng khen, thổi phồng đến mức lỗ tai Quý Sâm cũng đỏ.
Một nhân viên kỹ thuật khác lao lực sức chín trâu hai hổ phá cửa.
Quý Sâm nhìn thấy một đứa bé gầy trơ xương vô thanh vô tức ngã xuống.
Chú cảnh sát nhấc nó lên, ôm vào trong ngực.
Quý Sâm thiếu chút nữa gấp đến khóc, nó kéo góc áo chú kia, “Chú cảnh sát ơi, anh ấy làm sao thế! Anh ấy sẽ không chết chứ?”
Chú kia vỗ vỗ đầu của nó, “Không sao, anh bạn nhỏ, cậu nhóc này chỉ là mệt quá, đang ngủ, bây giờ các chú đưa cậu bé đến sở cánh sát, lập tức thông báo cho người nhà của nó, ba mẹ của cháu cũng sốt ruột chờ phải không? Để chị gái kia đưa cháu về nhà trước nhé.”
Quý Sâm quay đầu nhìn cảnh sát nữ vừa mới khen nó, lại kéo áo chú cảnh sát, “Vậy lúc anh ấy tỉnh lại, chú nhớ bảo anh ấy tới tìm cháu chơi nha.”
“Được chứ, bé ngoan.”
“Dạ!”