Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu

Chương 30



Từ sáng sớm trời đã râm mát, độ ẩm trong không khí cao tới mức làm người ta bực bội không thở nổi.

Hôm ấy là ngày thứ tư sau khi Tiêu Chi Viễn rời đi.

Ngôn Hành Nhất lặng người đứng bên dòng suối mà bần thần ngẩn ngơ, điều duy nhất anh làm trong bốn ngày này chính là chờ đợi.

Dẫu biết chắc chắn Tiêu Chi Viễn sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, Ngôn Hành Nhất cứ ngày một trở nên bứt rứt nóng lòng — Anh muốn gặp Tiêu Chi Viễn, muốn vô cùng.

Nhưng sự chờ đợi bệnh hoạn này cũng khiến anh sợ hãi, sợ rằng mình mất khống chế ép tình cảm của Tiêu Chi Viễn hoàn toàn biến mất.

Đến tận bây giờ Ngôn Hành Nhất vẫn chưa bao giờ ý thức rõ ràng về sự khác thường của mình.

“Bây giờ vẫn còn kịp, chỉ cần mày kiên quyết từ chối, mày sẽ không làm tổn thương em ấy.”

“Bây giờ vẫn còn kịp” là lời độc thoại được lặp đi lặp lại trong suốt những ngày gần đây. Thế nhưng anh cũng biết rõ, một người thật sự kiên định sẽ không cho phép câu nói ấy xuất hiện. Mặc dù vậy, thỉnh thoảng dường như anh lại dao động trước câu “bây giờ vẫn còn kịp”.

“Gì chứ, rõ ràng chút buồn bã cũng chẳng thấy đâu.” Anh nhìn gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của mình phản chiếu trên mặt nước, phát hiện dao động ấy hết sức nhỏ bé không đáng kể.

Chẳng biết trời nổi gió từ khi nào, là là trên mặt nước khơi lên gợn sóng thật mỏng manh. Tiếp đó có mấy giọt nước rơi xuống, những vòng tròn dập dềnh lan ra.

Cổ cảm thấy lạnh lẽo, Ngôn Hành Nhất mới phát giác trời đã bắt đầu mưa rồi.

Trận mưa không lớn, màn mưa cũng không dày đặc. Không khí mát mẻ nhẹ tênh bắt đầu lan ra, cảm giác lành lạnh rất dễ chịu. Thế nhưng Ngôn Hành Nhất không có hứng thú với mưa, hơn nữa anh cũng biết mùa hè ở đây những cơn mưa luôn đến và đi một cách vội vã, chỉ một lát nữa thôi sẽ dội ướt cả người anh.

Thật vậy, khi áo sơ mi và quần bắt đầu dán lên da thịt, bóng dáng cửa nhà anh đã chẳng thấy đâu.

Thế mà lại nhìn thấy Tiêu Chi Viễn.

Hắn đứng cách đó không xa, không bung dù, không đến gần cũng không quay đi. Dường như chỉ để xác nhận sự tồn tại của Ngôn Hành Nhất, sau đó trân trân nhìn anh.

Ngôn Hành Nhất cũng dừng bước, giữa khoảng cách không xa cũng không gần ấy thấp thỏm nhìn Tiêu Chi Viễn.

Hành động này như chọc giận Tiêu Chi Viễn, hắn tức tối xông đến kéo tay Ngôn Hành Nhất quàng vào vai mình, bế thốc anh lên chạy về nhà. Dọc đường về cả hai không nói một chữ, vừa đặt anh xuống trước cửa nhà hắn đã muốn quay người bỏ đi.

“Chi Viễn!” Ngôn Hành Nhất kéo tay hắn lại không chút nghĩ ngợi.

Tiêu Chi Viễn dừng bước nhưng không quay lại. Để bóng lưng lặng ngắt đối diện với anh.

“Chúng ta… nói chuyện đi.”

Chừng mười giây sau, Tiêu Chi Viễn mới đáp:

“Được, anh muốn nói gì.”

Ngôn Hành Nhất nhìn chiếc áo thun ướt nhẹp nước mưa của hắn, cười khổ: “Bây giờ không muốn nhìn cả mặt anh à?”

“…”

“Quay lại, nhìn anh nói chuyện.” Ngôn Hành Nhất cầu khẩn, anh biết Tiêu Chi Viễn sẽ không cách nào chống cự được mình: “Van em.”

Trước khi Ngôn Hành Nhất thốt ra hai chữ van em ấy, Tiêu Chi Viễn cuối cùng cũng chịu đối mặt với anh — Dù anh mắt vẫn chưa đặt trên người anh.

“Nhìn anh.” Ngôn Hành Nhất không buông tha, “Nhìn anh đi!”

Nhưng ánh mắt hai người chưa chạm nhau được vài giây, Tiêu Chi Viễn lại dời mắt sang chỗ khác. Ngôn Hành Nhất thẳng tay quay mặt hắn lại đối diện với mình, đột nhiên nổi nóng.

“Anh đã nói em nhìn anh rồi mà, tên khốn kiếp này! Còn có người tỏ tình xong rồi không có gan gặp người ta nữa chắc!?”

Tiêu Chi Viễn như bị động vào vảy ngược, hung dữ nhìn anh chằm chặp như thể muốn dùng ánh mắt ấy nuốt trọn anh.

“Tôi đang nhìn anh đó thôi — Rõ ràng tôi vẫn luôn nhìn anh…!”

Lần này đến lượt Ngôn Hành Nhất cứng họng.

“Thế nhưng đến cho đến tận bây giờ, tận giờ phút này anh cũng chưa từng nhìn tôi. Là vì tôi không phải gã khốn kia?! Là tôi không có gì cả, không có chỗ nào bằng được tên đó có phải không?”

“Không phải — “

“Thế thì vì lý do gì!?”

Ngôn Hành Nhất nhìn vào ánh mắt vừa đau thương vừa khổ sở ấy, từ từ buông tay ra: “Em chưa từng yêu, sao cậu biết chắc là em thích anh?”

“Yêu là anh bắt đầu thật sự quan tâm một người — ” Tiêu Chi Viễn nhìn anh, gằn từng chữ một: “Khác với cha mẹ, khác với bạn bè. Anh rất muốn gặp người ấy, không muốn dời mắt khỏi người ấy dù chỉ trong một khoảnh khắc. Anh cũng muốn người ấy quan tâm mình, quan tâm mình hơn bất kỳ ai khác. Dù là tình cảm hay hay thể xác cũng đều muốn mình trở thành người thân cận nhất của người ấy; anh bắt đầu dễ ghen ghét đố kị vì người ấy, anh tức giận vì người ấy, người ấy làm gì cũng có thể thu hút sự chú ý của anh, anh muốn làm tất cả mọi chuyện cho người ấy, cảm thấy điều gì thuộc về người ấy cũng thật đáng yêu…”

Mấy câu này sao mà quen tai quá, Ngôn Hành Nhất nghĩ.

“Đó là điều mà anh nói cho tôi biết.”

À đó, ừm, đúng thế.

Ít lâu sau sinh nhật của Tiêu Chi Viễn, vết bầm trên mặt hắn vẫn chưa tan hết. Lúc Ngôn Hành Nhất bôi thuốc cho hắn, cảm thán yêu đương đúng là chuyện tru trời diệt đất, yêu một lần là đau một lần.

Sau đó Tiêu Chi Viễn đột nhiên hỏi anh: “Yêu là gì?”

Anh đã trả lời như vậy.

“Thế nhưng mà — Em phải biết anh là đàn ông đó…”

“Chu Cẩm cũng là đàn ông.”

“Ý anh là có khả năng em không phải là đồng tính luyến ái.”

“Tôi có phải đồng tính luyến ái hay không với việc tôi thích anh thì liên quan gì!?”

“Đương nhiên là liên quan rồi –!” Tự nhiên Ngôn Hành Nhất gào lên, “Em muốn trở thành người như anh ư!? Bị người ta coi thường bị chính cha mình đánh gãy chân!? Hơn nữa người biến em thành như thế lại là anh! Là Ngôn Hành Nhất anh!!”

“Anh là người cho em biết trên thế giới này có chuyện đàn ông thích đàn ông.”

“Anh là người khiến em hiểu rõ anh từng thích đàn ông, là người cho em biết quá khứ bẩn thỉu của mình, là người làm hư em, là người biến em thành người giống như anh…”

Phản bác tôi đi Tiêu Chi Viễn, hãy nói cho tôi biết rằng không phải như thế.

Tiêu Chi Viễn không nói gì, hay đúng hơn, hắn không muốn đối chọi với Ngôn Hành Nhất bằng lời nói nữa.

Nên hắn chọn hành động.

Ngôn Hành Nhất bị hắn giữ chặt hai bên gò má, thô bạo hôn lên môi.

Nói hôn thế chứ chẳng bằng gọi là cách đứa nhỏ này ép anh im miệng, và nó cực kỳ hiệu quả. Ngôn Hành Nhất giãy giụa thoát ra được một lúc, còn chưa kịp la tên Tiêu Chi Viễn lên miệng đã bị lấp kín một lần nữa.

Lúc này anh mới nhận ra Tiêu Chi Viễn thật sự quyết tâm, anh hoàn toàn không thể chống cự. Chẳng biết đó là tình cảm chôn sâu quấy phá trong lòng thiếu niên bấy lâu nay bộc phát ra, hay là sức mạnh của cái ghì giữ cằm và eo đến từ cánh tay kia.

Môi rất đau. Tiêu Chi Viễn hoàn toàn không biết tí gì về hôn hít đúng nghĩa chỉ gặm cắn môi anh, không nát tươm ra cũng bị răng cấn sưng hết lên rồi.

Nụ hôn ngang ngược này khiến từng tế bào trong cơ thể Ngôn Hành Nhất run lên, là cơn run rẩy hưng phấn đã được chờ đợi rất lâu.

Xúc cảm và ham muốn bên trong Tiêu Chi Viễn lan đến anh, rõ ràng và mãnh liệu như thế. Mạnh mẽ đến mức đủ sức thức tỉnh dục vọng cất giữ nơi đáy lòng Ngôn Hành Nhất.

Thứ tình cảm dữ dội và liều lĩnh còn hơn cả bản thân khi yêu khiến cơn đói khát hưng phấn rục rịch ngóc dậy từ sâu thẳm bên trong Ngôn Hành Nhất — Niềm khao khát trước tình yêu. Nó mò mẫm lan ra khắp tứ chi cơ thể, anh không kiềm chế nổi khẽ run lên, cơ thể dần mềm nhũn xụi lơ xuống.

Anh khuất phục.

Có lẽ là nhận ra được sự chống cự của Ngôn Hành Nhất dần biến mất, Tiêu Chi Viễn thoáng buông cánh môi đáng thương kia ra, nhưng vẫn siết lấy đôi vai và hông anh thật chặt.

Ngôn Hành Nhất thở dốc, nhìn chằm chằm chằm đôi môi xinh đẹp của Tiêu Chi Viễn.

Thích thật.

Anh thích hết thảy mọi thứ thuộc về Tiêu Chi Viễn.

Chiếc hôn thô bạo, đầu lưỡi ngang ngược, đôi mắt trừng trừng đầy mãnh liệt, bàn tay ghì lấy vai anh đau lắm, cả cái khí thế “chưa đụng tường Nam chưa quay đầu” nữa, anh thích tất cả những điều ấy vô cùng.

Ngôn Hành Nhất chạm ngón tay thoáng run run của mình lên bờ môi Tiêu Chi Viễn, cứ thế di dần về sau tai hắn.

“… Kỹ thuật dở thế mà còn dám hôn anh à.”

Anh nhẹ giọng phàn nàn. Tiếp đó, hai đôi môi một lần nữa vồ vập lấy nhau.

Edit: tokyo2soul


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.