Ngôn Hành Nhất về nhà trước giao thừa ba ngày.
Năm nay Tết đến khá sớm, giao thừa vào ngay tháng một. Ở vùng nông thôn nhỏ này dịp năm mới nào cũng tràn ngập không khí lễ hội, từ đầu tháng mười hai đã bắt đầu nô nức sắm sửa chuẩn bị, thanh niên đi làm xa nhà ào ào về quê, ngôi làng nhỏ tưng bừng trong tiếng pháo nổ ồn ã.
Ngôn Hành Nhất xách theo một bao đồ nông sản ủ rủ leo lên xe về nhà. Tiêu Chi Viễn nói đó giờ chưa thấy ai về nhà ăn tết với cái điệu bộ này. Ngôn Hành Nhất mới đốp chát thế thử đổi là nhóc coi, chẳng thà không ai quan tâm anh, cũng chả cần về nhà ăn tết để tất cả mọi người “không ngó lơ” anh. Mẹ anh vừa nhìn thấy anh là khóc, sợ anh chết ở ngoài kia; cha anh vừa nhìn đã muốn đánh anh, cứ muốn anh chết ngoài đường cho lành.
Tiêu Chi Viễn cười, hỏi về nhà với bị đòi nợ bản thảo cái nào khó xơi hơn?
Ngôn Hành Nhất nghiến răng giậm chân, nói nhóc cứ chọc tức anh đi, rồi không quay đầu lại đã lên xe thẳng.
Ngồi trong xe, anh nhìn thấy được bóng dáng Tiêu Chi Viễn ngày càng xa dần, cho đến khi xe đi xa mất không nhìn thấy nữa — Mọi mất mát cô đơn không nghe giấu nổi trong đôi mắt đứa nhỏ ấy đã bị Ngôn Hành Nhất nhìn thấy hết rồi.
Em đang chờ mong gì chứ, em hy vọng tôi sẽ làm gì?
Nếu như tôi đáp lại, em có thể đáp trả tôi thế nào?
Ngôn Hành Nhất nhắm nghiền mắt, không dám nghĩ đến nữa. Anh sợ mình bị sự chờ mong của Tiêu Chi Viễn hấp dẫn, rồi vô thức đáp lại những mong đợi của đứa nhỏ ấy.
Hơn hai tiếng sau, Ngôn Hành Nhất xuống xe trước cửa khu nhà. Mẹ và chị dâu đang đứng ngoài cửa chờ anh, vội vội vàng vàng lại đón.
“Con đã nói không cần đón con rồi mà. Chẳng lẽ còn còn quên nhà mình được nữa? Trời rét thế này ra ngoài sẽ bị lạnh mất…”
“Không bao lâu không bao lâu.” Mẹ anh vui cười kéo kéo tay anh, chị dâu cầm bọc đồ trong tay anh.
Nếu phải nói anh còn chờ đợi gì mỗi lần về nhà, vậy cũng chỉ có sự quan tâm của hai người thân này. Mẹ rốt cuộc vẫn luôn là mẹ, dù con mình có làm gì cũng sẽ yêu thương anh từ tận đáy lòng; Ngôn Hành Nhất có giết người hẳn rằng mẹ cũng sẽ đưa mạng mình ra mà bồi thường. Còn chị dâu, người đã từng là đàn chị của anh, chắc là người duy nhất biết và hiểu anh nhất.
Bước vào cửa, cha vừa nhìn thấy anh đã đứng dậy bỏ về phòng, thứ đáp lại một tiếng “cha” kia chỉ có âm thanh cửa đóng sầm lại.
Bầu không khí lập tức chìm vào im lặng, Ngôn Hành Nhất không để bụng, vừa thay dép vừa hỏi: “Anh con đâu ạ?”
“Chưa hết việc nữa, đến ba mươi mới nghỉ.”
“Thật à.” Ngôn Hành Nhất cởi áo khoác ngã ườn lên sofa, “Ây cha mệt muốn xỉu, để con nghỉ ngơi lát đã.”
“Em cứ vậy thôi, xách nhiều đồ về thế làm gì?” Chị dâu mang cả bao toàn nông sản vào bếp, “Nhà mình gì cũng có rồi, có thiếu cái gì đâu?”
“Phải đó.” Mẹ đôn lời, âu yếm nhìn đứa con trai lâu ngày không gặp.
“Toàn hàng xóm nghe nói con muốn về thành phố nên gửi cho con đó, với con mà đi tay không thì sao lúc về cầm tí đồ được cơ chứ? Con phải mang thịt muối mẹ làm về ăn đủ một năm.” Ngôn Hành Nhất nũng nịu với mẹ, “Mẹ con làm ăn ngon nhất, mẹ nhờ?”
“Em cứ lắm lời đi!” Chị dâu đứng trong bếp nghe mà bật cười.
“Mang! Mang, mang hết lên cho con. Thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không đủ thì lại về đây…” Mẹ chực rơi nước mắt, “Con nói cha con, sao lại như thế…”
“Ai ui mẹ à, được rồi được rồi mà. Mình đừng nhắc tới chuyện này nữa mẹ ha?” Ngôn Hành Nhất vừa nói vừa đến ôm mẹ an ủi, “Sắp sang năm mới rồi, mình đừng như thế nữa mà.”
Anh ngồi đó nói chuyện với mẹ một hồi, có họ hàng sang thăm lại thưa chuyện thêm trận nữa. Thừa dịp không khí bắt đầu náo nhiệt, Ngôn Hành Nhất chui vào bếp tìm chị dâu đòi ăn.
“Bạn học Phương Tư không hiền hậu tí nào, đàn em về nhà đói rã người ra mấy tiếng đồng hồ đáng thương biết bao nhiêu đây này.”
“Ăn cơm tới nơi rồi em gấp gáp làm gì.” Chị dâu vừa nói vừa xắt thịt muối vừa hấp xong, gắp cho anh hai cái bánh bao không nhân, “Em ăn tạm miếng rồi chịu khó nhịn chút xíu đi, lát nữa ăn bây giờ.”
Với cậu đàn em kiêm em rể này Phương Tư đối xử không khác Tiêu Chi Viễn là mấy — Sẽ kiểm soát quản chặt lúc cần thiết, nhưng phần lớn thời gian đều là nuông chiều.
Ngôn Hành Nhất nhận lấy ngoạm một miếng, nhìn chị dâu bận bịu luôn tay luôn chân.
“Sau mới đầu em lại nóng đầu lên đi giới thiệu chị cho ổng không biết?”
“Thế mới nói, gặp phải đầu cây du*.”
*Cây du là là loại gỗ cứng khó đốn, vì vậy “đầu cây du” thường để nói đến người ngoan cố cứng đầu, không chịu tiếp thu.
“Đi thôi, đi với em.”
“Xéo đi.” Phương Tư làm bộ muốn đánh anh, “Tên lười biếng như em còn chẳng bằng anh ấy.”
“Em tốt hơn bao nhiêu nhớ, vừa đẹp trai vừa lãng mạn ~ còn viết văn cơ ~”
Phương Tư không thèm để ý. Bỗng nhiên chị như nhớ ra điều gì, đưa mắt nhìn cửa ra vào, hạ nhỏ giọng:
“Người kia… không quấy rầy em chứ?”
Đương nhiên Ngôn Hành Nhất biết “người kia” ở đây là chỉ Chu Cẩm.
“Có tới, hai lần.”
Phương Tư đang thái thịt, “cạch” một tiếng chặt thẳng lên thớt: “Sao còn có mặt mũi mà!?”
Ngôn Hành Nhất hừ hừ trong miệng: “Không việc gì, sau này sẽ không tới nữa.”
“Em nói thế nào?”
“Còn nói gì được nữa, cái gì nên nói em cũng nói hết rồi, nổi điên cũng đã nổi điên rồi. Cả hai đều không còn là trẻ con, tí chuyện này chẳng lẽ chưa nhìn rõ.”
“Chuyện tình cảm làm gì dễ mà nhìn rõ như thế.” Phương Tư nói, “Em đó, không sao chứ?”
Ngôn Hành Nhất nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, xoay một vòng: “Chị nhìn em giống như bị gì không?”
Phương Tư gật gù: “Không sao là được.” Nói đoạn chị lại đưa mắt nhìn ra cửa, đến gần rỉ tai Ngôn Hành Nhất: “Lần trước anh em về nhà hỏi chị có biết đứa bé bên cạnh em là ai không.”
“…”
“Em có việc không nói với chị? Ai vậy?”
Ngôn Hành Nhất bất đắc dĩ muốn đập đầu xuống đất: “Sao anh em y hệt mấy bà bác hàng xóm ngồi lê đôi mách vậy trời?”
“Đừng có giả ngơ với chị, khai mau!” Trông Phương Tư bây giờ cũng chẳng khác gì hội hàng xóm tám chuyện.
Ngôn Hành Nhất cũng không định giấu giếm chị: “Thì đứa nhỏ nhà hàng xóm thôi, trùng hợp thích tiểu thuyết của em.” Vừa nhắc đến Tiêu Chi Viễn, Ngôn Hành Nhất như cái máy hát không ngừng lại được kể xoành xoạch kỹ lưỡng từ lúc gặp gỡ đến khi thân thiết nhau.
“Nhóc ấy vui lắm, ngày nào cùng bày cái mặt vầy nè chị — ” Ngôn Hành Nhất bắt chước Tiêu Chi Viễn cau mày nghiêm túc, “Lúc nào cũng kiểu quạu cọ không vui, nhưng mà thật ra mềm lòng vô cùng!”
Nhìn Ngôn Hành Nhất kể lể với gương mặt hết sức hớn hở, Phương Tư cười hì hì: “Chung đụng với nhau không tệ ha, có triển vọng không?”
Ngôn Hành Nhất hé môi sửng sốt, cười bất lực: “Sao dễ mà chung đụng ra triển vọng được… Chưa kể, bây giờ em còn có thể trông cậy gì vào mấy thứ không tồn tại đó, cứ ráng mà sống là được rồi…”
Phương Tư chọc cùi chỏ vào người anh, thấp giọng: “Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, em cứ sống như em muốn, tại sao cứ phải chăm chăm vào cái hợp hay không?!”
Ngôn Hành Nhất cười cười không nói gì.
“Chị chỉ mong bên cạnh em có một người ở bên chăm sóc, chuyện trò tâm sự với em, thế thì mẹ cũng yên tâm.”
Ngôn Hành Nhất cầm một trái quýt ra lột vỏ: “Không chừng sẽ gặp được cô gái nào đó không chê em, rồi em kết hôn sinh con.”
“Đừng có chuốc họa cho con gái nhà người ta.”
Anh vừa ăn quýt vừa kêu oan: “Gì mà chuốc họa chứ, chị cứ làm như em không phải đàn ông ấy. Bạn gái cũ của em xinh đẹp không biết là bao nhiêu!”
“Sống với em có mà làm con gái nhà người ta mệt chết.”
“Thế thì em tìm người cần mẫn chịu khó như chị.”
Nói xong cả hai cùng đứng đó người phá lên.
“Hành Nhất.” Phương Tư vất vả mãi mới ngưng cười được, “Anh trai em… là người bảo thủ như thế. Nếu anh ấy nói gì không phải thì em nhớ kỹ đừng để trong lòng. Anh ấy không xấu, em biết đó.”
Ngôn Hành Nhất thở dài, nói: “Em mà không biết thì đã chẳng giới thiệu anh ấy cho chị, em không để ý anh ấy nói em thế nào, em chỉ lo — “
“Cho chị, chị dâu.” Anh nhỏ giọng, “Vì chuyện của em mà cha em có thành kiến với chị, chị ở giữa em và anh trai em cũng vất vả. Em lo chị không chịu được…”
“Dùng dằng nửa ngày cuối cùng là muốn củng cố quan hệ của chị và anh trai em à!” Phương Tư lại cười, “Em cứ yên tâm, thời gian khổ cực nhất đã qua rồi, nếu chị không chịu được thì cũng không phải vì chuyện ấy.”
“Sao vậy, em nghe cứ có gì đó là lạ.” Ngôn Hành Nhất là người khôn ngoan tinh tế, anh nghe được nỗi cô đơn nhuốm trong lời chị nói.
“Không việc gì, đừng lo nghĩ bậy bạ. Tụi chị còn đang lên kế hoạch năm nay có con đấy, ai biết chừng sang năm em lên chức chú rồi.”
“Thật à chị!”
“Ừm, chuẩn bị rồi đây.” Phương Tư gật đầu, “Đúng rồi, em về đây mấy ngày?”
“Ngày mốt em đi.”
“Hả?!” Phương Tư ngừng lại, quay sang đối diện với Ngôn Hành Nhất, “Em về đó có việc gì?”
“Em về nhà để hỏi thăm mẹ và chị thôi, hai người đều khỏe là em an tâm rồi.”
“Không được, chị không đồng ý, mẹ cũng sẽ không đồng ý.”
“Chị à…”
Chỉ khi nào bất đắc dĩ lắm, Ngôn Hành Nhất mới gọi Phương Tư như vậy.
“… Chị biết mà, có em ở đây mọi người đều không được đón cái Tết yên ổn.”
Edit: tokyo2soul