Đêm hôm qua Ngôn Hành Nhất không ngủ quá muộn, nhưng hôm nay cũng chẳng viết ra được chữ nghĩa gì, lấy luôn cái cớ “ngày mai không thể đi muộn được” để tiếp tục lên giường ngủ sớm.
Vì vậy, sáng hôm sau là một lần vô cùng hiếm hoi anh thức dậy vào lúc mười giờ sáng, chải chuốt tút tát bản thân từ đầu đến chân. Tám trăm năm chẳng bước khỏi cửa rồi, không nên khiến người ta chê cười.
Thật ra mặt mũi dáng dấp Ngôn Hành Nhất không tệ chút nào, thời chừng hai mươi tuổi cũng đẹp trai sáng láng. Bây giờ tuy đã hơi lớn tuổi, quanh năm suốt tháng thức đêm thức hôm giờ giấc làm việc nghỉ ngơi lẫn lộn mà người anh cũng không tích nhiều mỡ thừa. Đúng là mấy cái dáng người thể chất gì đó là trời sinh ban sẵn mà.
“Hầy, có nếp nhăn rồi kìa…”
Anh soi gương kỹ lưỡng một lượt, đeo cặp kính không độ trên kệ để mình trông hơi giống một tác giả chứ không phải thằng vô công rỗi nghề. Sửa soạn xong xuôi, tài xế hẹn trước cũng đứng ngoài cửa bấm chuông, anh vội vã quơ lấy gậy chống đi ra ngoài.
Từ nhà anh vào nội thành mất một tiếng rưỡi đi xe. Đại khái chỗ anh rất xa xôi hẻo lánh, thỉnh thoảng có mấy người lái xe còn hỏi “Cậu ở chỗ này ở được à”. Nhiều năm trước lúc vừa chuyển đến, nơi này không khác đất bỏ hoang là mấy.
An Tiểu Nguyên hỏi anh, đã đi đứng khó khăn, độc thân chui rịt trong nhà mà còn ở xa thế làm gì, hôm nào bị chém mất xác trong đó cũng chẳng ai hay biết. Anh nói An Tiểu Nguyên chẳng hiểu gì cả, nông thôn có ba cái tốt nước tốt đất tốt không khí tốt. Có một tâm hồn thanh thản, linh cảm như thường lệ sẽ đập vào mặt, không chừng mai mốt anh hấp thụ được tinh hoa đất trời còn đi được như bay cho xem.
Vừa đến hạn bản thảo, An Tiểu Nguyên mượn câu “Linh cảm đập vào mặt rớt xuống gót chân rồi hay gì” để cười nhạo anh.
Tuy linh cảm không thường xuyên tìm đến, bao nhiêu năm thế rồi cũng không biết bay nhưng Ngôn Hành Nhất vẫn không có ý định chuyển nhà. Kết quả, anh đã thoát kiếp “trạch nam” lên hàng ẩn sĩ, giờ vào nội thành thôi mà cũng vất vả nhọc nhằn như đang xuất ngoại.
Một tiếng rưỡi sau, Ngôn Hành Nhất xuất hiện ở dưới phòng làm việc của An Tiểu Nguyên trước hẹn nửa tiếng. Anh nhìn đồng hồ, còn sớm, từ sáng giờ chưa bỏ gì vào bụng, vừa đủ thời gian để ăn một bữa. Anh tìm đại một quán ăn nhanh tấp vào, gọi điện thoại cho An Tiểu Nguyên.
“Tôi ăn cơm dưới lầu, lát nữa lên.”
“Gọi hộ tôi một phần đi, gì cũng được!” Trong điện thoại là một loạt âm thanh tạp nham hỗn loạn, như thể An Tiểu Nguyên lúc nào cũng trong tình trạng bận bịu sứt đầu mẻ trán.
“Mấy giờ rồi cậu còn chưa ăn cơm?” Ngôn Hành Nhất tặc lưỡi.
“Thôi khỏi nói đi, đêm hôm qua ông chết dí trong xưởng in. Bốn giờ sáng phải lết đi làm đến giờ chưa kịp ăn sáng nữa. Thấy ông trâu bò không?”
“Trâu, xuống đây lẹ đi.”
Trước đây An Tiểu Nguyên là biên tập viên ở “Văn Học Giả Tưởng”, sau này bị gom vào bên web. Lần này nhờ dự án chọc lọc mười lăm năm, An Tiểu Nguyên thân là biên tập viên uy tín giàu kinh nghiệm, rất nhiều tác giả từng phụ trách có trong tuyển tập, Ngôn Hành Nhất anh là một trong số đó.
Anh vội gọi thêm phần cơm thịt bò, nghĩ ngợi một hồi lại gọi một phần đồ ăn nhẹ nữa. Đồ ăn vừa phục vụ lên, An Tiểu Nguyên tóc tai bù xù rối tung đã quýnh quáng đẩy cửa kính lao vào
“Của tôi à?” Còn chưa đặt mông xuống An Tiểu Nguyên đã quơ lấy ly nước nốc ừng ực, thở hắt ra ngồi phịch lên ghế.
Ngôn Hành Nhất đẩy ly của mình chưa động vào qua, chưa gì đã quét được hơn nửa. Trong từ điển của người này chưa bao giờ có hai chữ “khách sáo”. Truyện Đông Phương
“Mẹ bà nó… ông đây lao lực đến độ cạn tinh cạn tình rồi.” An Tiểu Nguyên vừa lùa cơm vào miệng vừa nói, hai bên má phình lên.
Tuy ý người kia muốn nói không nằm trên mặt chữ, vậy mà Ngôn Hành Nhất suýt nữa phun sạch cơm ra bàn.
“Làm biên tập mà cậu không thấy xấu hổ vì ngôn từng thiếu đứng đắn thế à?”
“Mạng ông đây còn đếch biết có không, cần thể diện cái rắm chó gì!” An Tiểu Nguyên tức giận, nhét con tôm trong phần ăn nhẹ vào miệng.
Cứ mỗi lần gặp mặt là y như rằng, hai mươi phút đầu giờ sẽ là thời gian An Tiểu Nguyên rủa xả bực bội. Ngôn Hành Nhất đã nghe thành quen, bình tâm thản nhiên ăn phần mình, thỉnh thoảng chen vào đôi câu đổ dầu vào lửa.
“Chờ đó, ông bỏ mẹ việc mấy hồi.”
Thường khi câu này xuất hiện, thời gian xả bực đã kết thúc.
Nói cũng được vài năm rồi, anh nghe cũng được vài năm mà đến giờ vẫn chưa thành sự thật. Ngôn Hành Nhất nghĩ thầm, “mấy hồi” nhà cậu là bao lâu vậy.
“Ừ ừ ừ, cậu nghỉ.”
An Tiểu Nguyên húp miếng canh cuối cùng, không quan tâm Ngôn Hành Nhất than thở gì, lau lau miệng: “Ba giờ gặp mặt, năm giờ ăn bữa liên hoan. Chắc sớm nhất cũng phải bảy giờ tối mới xong. Hôm nay cậu đừng về nhà, ở lại chỗ tôi.”
Đi đứng dằn vặt cả một tiếng rưỡi đồng hồ, Ngôn Hành Nhất cũng chẳng định về, nhưng vẫn đang hơi lưỡng lự không biết nên ở khách sạn hay đi ké nhà.
“Ở nhà tôi không tốn tiền.”
“Khách sạn sạch sẽ hơn nhà cậu.”
“Phắn!”
Quán đồ ăn nhanh cấm hút thuốc, An Tiểu Nguyên ăn no bụng rồi lập tức rút điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay nói “Đi thôi”, lúc vừa ra khỏi cửa thì châm thuốc.
Hai người không về căn phòng tạp chí mà đi thẳng đến buổi hẹn, kiếm chỗ ngồi trước.
“Hôm qua tôi mới hỏi thăm, tay họa sĩ minh họa nọ nghe đâu nổi tiếng lắm, du học hẳn hoi. Cả điện ảnh lẫn game gủng gì cũng làm cả rồi, tham gia làm không biết bao nhiêu bộ bom tấn Âu Mỹ. Tôi còn nghe nói người đó làm từ bối cảnh, kiến trúc đến nhân vật, ôi dào cái gì cũng biết hết. Toàn năng như kiểu Da Vinci hiện đại ấy!”
An Tiểu Nguyên ngưỡng mộ sùng bái ra mặt, đánh giá những người có khả năng tưởng tượng cực kỳ cao: Da Vinci*. Trong suy nghĩ của anh ta, Leonardo da Vinci là đỉnh cao của sự kết hợp giữa trí tưởng tượng của nhân loại và và công nghệ cổ đại.
(*) Leonardo da Vinci là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhạc sĩ, bác sĩ, kỹ sư, nhà giải phẫu, nhà phát minh và triết học tự nhiên người Ý. Ông được coi là thiên tài toàn năng nhất lịch sử nhân loại.
“Vậy chỗ mấy cậu cũng được quá đó, mời được cả dân chuyên thế này!” Ngôn Hành Nhất không ngờ tạp chí sẽ chịu bỏ tiền như thế.
“Có cái quả rắm nè!” An Tiểu Nguyên nhăn răng, “Dù có tâm cũng chả đào đâu ra tiền!”
“Hả, thế thì sao?”
“Người ta nghe bạn nói bên chúng ta có dự án như thế, còn có tác phẩm của cậu nữa. Thế là người ta chủ động muốn được minh họa cho cậu, còn vụ tiền nong ấy hả, tùy tâm là được.”
Ngôn Hành Nhất nhếch môi, toe toét: “À thế à ~ “
“Còn phải nhờ cậu để ý tính tình người ta thế nào.” An Tiểu Nguyên không tài nào chịu nổi cái bộ dạng tự kỷ này của Ngôn Hành Nhất, “Hẹn hai giờ, cũng sắp rồi.” Nói đoạn lấy điện thoại ra gọi điện.
Anh vỗ vỗ ngực: “Cậu nói thế tôi cũng bắt đầu thấy căng thẳng đây này…”
An Tiểu Nguyên liếc mắt nhìn anh: “Cậu căng thẳng cái cọng lông, già đầu thế rồi… A lô chào anh Tiêu ạ! Tôi là An Tiểu Nguyên… À, anh đến rồi? Chúng tôi ở tầng hai, ngồi bên góc cửa sổ. Có hai người chúng tôi thôi nên dễ nhận ra… Anh thấy tôi rồi?”
An Tiểu Nguyên láo liên nhìn cầu thang, thấy có người vẫy tay với mình.
“Ở đây ở đây!”
Câu đầu tiên là “Chào anh, tôi là Ngôn Hành Nhất” nhỉ? Rồi kế tiếp là “Lần đầu gặp gỡ, rất hân hạnh được gặp anh” đúng không ta? Hay là nối cả hai câu lại với nhau luôn? Lâu lắm rồi không gặp người lạ, hình như hơi có chướng ngại giao tiếp… Ngôn Hành Nhất nôn nao trong lòng, nghe tiếng bước chân cách mình mỗi lúc một gần thêm.
Vì vậy anh đứng dậy, vừa nở nụ cười vừa quay người chìa tay ra.
“Chào anh, tôi là…”
Tay Ngôn Hành Nhất khựng lại giữa không trung, câu nói cũng để dở nửa chừng.
Người nọ bắt lấy tay anh, chậm rãi mỉm cười, nói rằng:
“Tác giả Ngôn, đã lâu không gặp.”
Edit: tokyo2soul