Ngân Hà Rơi Xuống

Chương 17: Chương 17:



“Đàn em?”
 
Sau khi trợ lý năm hai lên tiếng thúc giục, đột nhiên Tống Vãn Chi tỉnh thần, sa sút tinh thần thu hồi lại ánh mắt đặt ở chỗ Giang Tứ.
 
Cô nắm chặt điện thoại, hàng mi đen dài khẽ chớp một cái: “Thật xin lỗi, không cần đâu.”
 
“Không cần?” Trợ lý năm hai khó hiểu quay đầu nhìn phó bộ trưởng một chút.
 
Vẻ mặt của phó trưởng phòng có hơi lạnh lẽo, không hề vội nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Vãn Chi.
 
Tống Vãn Chi nhẹ nhàng hít vào một hơi, giọng nói đè thấp có hơi run: “Học trưởng, là tôi nhớ lầm rồi, tôi… quên bật chế độ không quấy rầy.”
 
“…”
 
Đám người đều mang vẻ mặt khác nhau.
 
Cuối cùng cô gái vẫn đỏ mặt, đuôi mắt trắng trắng nhuộm đầy vẻ xinh đẹp.
 
Dãy bàn trong phòng.
 
Giang Tứ cười nhạt, hơi nhíu mày.
 
Phát triển hệt như dự liệu của anh, nhưng phản ứng của anh lại không nằm trong dự liệu của mình.
 
Loại cảm giác nôn nóng này đã khiến cho anh không còn cảm thấy lạ lẫm, anh lại nhìn về ảnh chụp của cô gái bên ngoài tờ giới thiệu vắn tắt đặt đầu tiên kia, đặt lên lòng bàn tay, cảm xúc tràn khắp xương cốt cả người, cuối cùng tụ lại tiến vào đáy lòng.
 
Anh chẳng thể nói rõ là ngứa hay là khát, chỉ là khiến anh sau khi ẩn nhẫn vẫn nhịn không được mà buông tay như cũ, trầm thấp gõ đều lên bao thuốc lá.
 
Sau khi nhóm này kết thúc phỏng vấn.
 
Năm tân sinh viên theo thứ tự rời khỏi phòng học.
 
Cô gái ở cuối hàng rõ ràng tụt lại so với bốn người khác một đoạn, Bước chân vướng víu. Cuối cùng cô quay người lại ở bên ngoài phòng học, rủ hàng mi đen nhánh, đưa tay giữ cửa im ắng kéo lại.
 
Bên ngoài hành lang ánh đèn u ám, càng làm nổi bật lên cổ tay nhỏ bé yếu ớt trắng nõn lộ ra kia.
 
Cùm cụp.
 
Cửa đóng lại.
 
“Cô gái nhỏ nhìn ngoan như thế, sao lại còn biết nói dối vậy nhỉ?” Trợ lý gần nhất thở dài.
 
Đàn chị ở giữa cũng chần chờ mở miệng: “Cũng không nhất định là nói dối đâu. Trước khi cô ấy cầm điện thoại lên thoạt nhìn ngoại trừ bất ngờ chỉ có trấn tĩnh, rõ ràng là sau khi tự mình cúi đầu nhìn thoáng qua mới hoảng lên.”
 
“Khó mà nói lắm, bây giờ trẻ con đều giả vờ lắm.”
 
“Trưởng phòng, cậu cảm thấy thế nào?” Có người ngửa người ra sau hỏi một câu.
 
Nguyên Hạo kìm nén xấu xa, cố ý quay đầu nhìn về dãy phía sau: “Tôi không thấy sao cả, phó chủ tịch Giang thấy thế nào?”
 
Dường như Giang Tứ chậm một hai giây mới tiếp thu được vấn đề này: “Thấy thế nào?” Anh đưa tay ra mắt nhìn đồng hồ, giọng điệu tản mạn nối liền: “Thấy tiến độ phỏng vấn của phòng tuyên truyền các cậu nằm chót toàn trường sao.”
 
Nguyên Hạo: “…”
 
Không đợi Nguyên Hạo suy nghĩ muốn phản kích hay không, người trong tầm mắt kia hơi nhíu mày. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé. 
 
Dường như là cảm thấy buồn bực, Giang Tứ thu tay về, cởi ra cúc áo trên cùng nhất, nới nóng ra lông mày, sau đó anh rủ mắt xoay tay lại, từ trong ghế đứng dậy.
 
Nguyên Hạo sửng sốt một chút: “Đi đâu thế?”
 
“Phòng học tập.” Giang Tứ tạm dừng, uể oải nâng mắt: “Cậu với Trình Nghị Sinh ở trên hành lang đánh nhau vui vẻ như vậy, sẽ được truyền nửa trường, tôi cũng nên làm mẫu một chút cái gì đó để được gọi là cùng hưởng ân huệ.”
 
“…”
 
Dưới ánh mắt nén cười của thành viên bộ phận, mặt của trưởng phòng Nguyên đã tái đi rồi.
 
Dưới lầu hai.
 
Sau khi từ phòng học đi ra ngoài, Tống Vãn Chi đã nói với Vương Ý Huyên đứng ở thềm đá ở lầu hai đợi cô rồi.
 
Ánh sáng lờ mờ trên màn hình điện thoại di động lóe lên không thay đổi trong bóng đêm lờ mờ.

 
Tống Vãn Chi vô thức dùng ngón tay sờ lướt qua màn hình.
 
[ Chỉ một câu cảm ơn?
 
Cảm ơn thế nào?]
 
Không hề biến mất.
 
Không phải là mơ hoặc ảo giác.
 
Quả thật Giang Tứ đã trả lời cô, nhưng thời gian chậm hơn một tuần, không biết là mới thấy hay có nguyên nhân gì khác. Điều này khiến lòng Tống Vãn Chi kìm không được mà sinh ra mừng rỡ ngoài ý muốn, còn có thêm một chút phiền muộn.
 
Mừng rỡ là bắt nguồn từ bản năng của yêu thích. Mà buồn bực, ước chừng chính là buồn bực loại cảm giác mừng rỡ này của bản thân.
 
Dù sao cô cũng sẽ không buồn bực Giang Tứ.
 
Cho dù quả thật tin nhắn của anh đã chậm nhiều ngày, đêm đó là anh giúp cô, không cần trả lời cũng là tình cảm.
 
Cho dù, dường như tin nhắn của anh chỉ là một lời đùa cợt.
 
Tống Vãn Chi khẽ thở dài, tắt điện thoại di động.
 
Giang Tứ năm ba đại học khiến cho cô thấy có một chút lạ lẫm, nhưng rõ ràng vẫn là thiếu niên bên trong bướng bỉnh trương dương, không cố kỵ thứ gì.
 
Một khắc đứng ở bên phòng học, nhìn nhau với cặp mắt lơ đễnh như cười như không kia, quả thật đó là kích thích quá ngắn ngủi của cô. Cứ đưa điện thoại di động cho bọn họ xem kỹ, để bọn họ nhìn thấy tin nhắn của Giang Tứ, xem anh sẽ thu xếp thế nào với câu “không biết” của bản thân, làm sao tìm được lối thoát giữa những cán bộ và trợ lý khác của hội sinh viên đây.
 
Thế nhưng chỉ một hai giây kia.
 
Vào lúc còn chưa kịp suy nghĩ, cô đã theo bản năng cất giấu chiếc điện thoại có tin nhắn của anh về phía an toàn nhất bên người.
 
Tống Vãn Chi không nỡ nhìn thấy Giang Tứ khó xử.
 
Mặc kệ biết rõ dù làm như vậy có lẽ anh cũng sẽ không để ý, thậm chí còn có thể chỉ thờ ơ cười một tiếng cho qua, tựa như lúc ở trường trung học An Kiều vậy, mặc kệ đám bạn gái trước đó của anh truyền chuyện xấu của anh trong trường xôn xao đến mức nào, lại được người ta sắp xếp cho nhiều chuyện xấu truyền thêm vào tai, tất cả những thứ đó cho đến bây giờ anh cũng chưa từng phủ nhận qua dù chỉ một chữ, nghe thấy chẳng qua cũng chỉ phì cười một tiếng.
 
Những tin bát quái và trò đùa không cách nào phân thật giả kia dựng lên vô số dao nhọn giữa anh và cô. Tống Vãn Chi nhìn qua anh, trên con đường theo đuổi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh kia cũng đã mặc cho lòng mình lăn qua vô số lần trên lưỡi dao.
 
Tất cả tê dại đều là gạt người, dù đau nhiều lần thì vẫn đau. Cho dù có cầm bài học gây tê nhất thời, đợi hết “tác dụng của thuốc” rồi, tự nhiên sẽ trả về hàng trăm ngàn lần đau.
 
Nhưng cô vẫn không thể nhìn anh khó xử được, một khả năng nhỏ nhoi cũng không muốn.
 
Thế là ngược lại là lưu loát kiên quyết tự đẩy mình vào tròng.
 
Tống Vãn Chi lại nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: “Không vào được hội sinh viên, vậy…”
 
“Chi Chi? Cậu đang nói cái gì thế?” đột nhiên Vương Ý Huyên từ bên cạnh thò đầu ra.
 
Tống Vãn Chi không có phòng bị, chấn kinh ngoái nhìn, đợi thấy rõ đó là Vương Ý Huyên cô mới khẽ nhắm mắt lại, thả lỏng khẩu khí: “Là cậu à…”
 
“Ây da, thật ngại quá.” Vương Ý Huyên ngượng ngùng: “Có phải là đột ngột xuất hiện quá nên đã dọa cậu rồi phải không?”
 
Tống Vãn Chi lắc đầu: “Không có việc gì.”
 
Hai người sóng vai đi về lầu phòng ngủ.
 
“Đêm nay cậu phỏng vấn thế nào rồi? Thuận lợi không? “Vương Ý Huyên hỏi.
 
Nhớ tới khúc nhạc đệm sau cùng, Tống Vãn Chi thầm bất đắc dĩ trong lòng: “Không quá thuận lợi, hẳn là không qua được.”
 
“Hả? Cậu cũng không qua được sao? Vậy thì xong rồi, chắc chắn tớ cũng không qua được.”
 
“Không nhất định.”
 
“Đề mục có thể phỏng vấn đều là cậu sửa giúp tớ, trúng rất nhiều, tự cậu không có lòng tin vậy tớ càng không được.” Vương Ý Huyên nhíu mày khoát tay áo: “Bỏ đi, không nghĩ về vấn đề này nữa, qua không được thì qua không được. Ngày mai là cuối tuần, chị Khang với tới dự định đi Nam Thành dạo một vòng, cậu thì sao, có sắp xếp gì không?”
 
Tống Vãn Chi ngước mắt, lộ ra một ánh mắt mềm mại chứa đầy xin lỗi: “Có lẽ tớ…”
 
Vương Ý Huyên: “Không phải cậu lại đến thư viện nữa chứ?”
 
Tống Vãn Chi gật đầu.

 
Biểu cảm của Vương Ý Huyên xoắn xuýt hồi lâu, quay đầu hận không thể ngửa mặt lên trời thở dài: “So với những học bá từ ngoài tỉnh đến như cậu đây, đúng là tớ với chị Khang thật giả lẫn lộn, khiến Đại học S hổ thẹn rồi.”
 
Tống Vãn Chi: “Các cậu cũng phải cạnh tranh với nhiều bạn học mới có thể vào được mà.”
 
“Sau đó sẽ đến xếp chót cho đám học bá chân chính như cậu đây.” Vương Ý Huyên ai oán cúi đầu: “Không đúng nha, cũng không nên quy cậu về bất kì quần thể nào hết, xem như là nhóm học bá thật sự, tớ cũng chưa từng thấy ai giống cậu cả, từ khai giảng đến nay ngoại trừ lên lớp, ăn cơm, đi ngủ dường như cho tới bây giờ cũng không có rời khỏi phòng tự học với thư viện nhỉ, Chi Chi, cậu đúng là phi nhân loại mà!”
 
Tống Vãn Chi trầm mặc mấy giây, nhẹ giọng đáp: “Chỉ là thói quen thôi.”
 
“Thói quen, thói quen gì? Đừng nói với tớ là học tập nhé.”
 
Là… theo đuổi.”
 
“Hả?”
 
Dưới ánh mắt mê mang không biết nguyên cớ của Vương Ý Huyên, cô gái buông mắt suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng như lấy lại được tinh thần, cô ngửa mặt, trong đen nhánh ẩm ướt lại sạch sẽ, mềm mại giống như cười vậy: “Nếu như cậu cũng có một trạm mục tiêu rất cao thì cậu sẽ hiểu thôi. Nhất định phải rất cố gắng mới có thể khiến tốc độ khoảng cách giữa các cậu không bị kéo xa nhanh đến vậy.”
 
Vương Ý Huyên suy tư: “Nhưng tại sao lại kéo xa?”
 
“Hả?”
 
“Làm sao có thể? Cho dù giữa loại vương bài chuyên nghiệp như chúng tớ đây thì cậu vẫn thật sự rất ưu tú.” Vương Ý Huyên không hề nghĩ ngợi: “Trừ phi là kiểu con trời giống học trưởng Giang Tứ kia, bọn họ được trời ưu ái, không phải thứ mà phàm nhân chúng ta có thể so sánh rồi.”
 
“Ừm.” Giọng nói của Tống Vãn Chi rất nhạt: “Phàm là người thì ai cũng muốn lên trời cả.”
 
“Vậy tớ không giống rồi.” Vương Ý Huyên nháy mắt mấy cái: “Tớ không muốn lên trời, chỉ muốn “thượng” trời thôi.”
 
“…?”
 
Tống Vãn Chi ngắn ngủi lộ ra một ánh mắt chần chờ mà mờ mịt.
 
Sau khi bị nụ cười xấu xa của Vương Ý Huyên bao phủ vài giây, cô như hoảng hốt hiểu rõ được điều gì đó, phút chốc gương mặt lập tức đỏ ửng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé. 
 
Bước chân vướng víu cũng được tăng nhanh, bóng lưng nhỏ yếu của cô gái hiếm khi bị gió nhẹ phẩy lên sợi tóc làm lộ ra ra mấy phần chật vật.
 
Vương Ý Huyên thoải mái cười, đuổi theo: “Ôi, Chi Chi, cậu lại đỏ mặt à! Sao cậu dễ xấu hổ như vậy chứ? Tớ nói muốn thượng trời còn cậu muốn thượng ai thế, là mục tiêu kia của cậu sao? Mau nói với tớ là ai đi?”
 
“…!”
 
Lá ngô xanh tươi bị cơn mưa chợt đến rơi mỏng mấy tầng, trùng điệp rải lên gạch đá bên đường.
 
Nắng nóng tan dần, từng cơn lạnh lẽo đầu thu buông xuống sân trường.
 
Trước thứ sáu, hai tin nhắn thông báo của hội sinh viên trường cũng cắt đuôi cơn mưa này, bay vào phòng ngủ 104.
 
“Qua rồi, qua rồi! Thế mà tớ một lần đã qua!” Vương Ý Huyên trong phòng ngủ hưng phấn đến mức giơ cao điện thoại chạy vòng vòng.
 
Hình Thư đang chơi game bị làm cho không chơi được nữa, lấy tai nghe xuống mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào “con quay” kia hai giây: “Phạm Tiến trúng cử.” Rồi lãnh khốc chụp tai nghe trở về.
 
Khang Tiệp ở bên cạnh nghe thấy, vừa trang điểm vừa rung tay cười: “Vương Nhị Huyên cậu đừng chạy, chạy cũng làm dao động hoạ mi tớ đây rồi.”
 
Vương Ý Huyên xị mặt phanh lại: “Tớ nào có nặng như vậy chứ!” Sau một hồi kéo căng, cô ấy nhịn không được, lần nữa ôm thành giường vui như đồ ngốc: “Ha ha ha, tỉ lệ đào thải của hội sinh viên là 50%, vậy mà tớ có thể qua được! Phải chụp màn hình tin này gửi cho bố mẹ tớ, tiền mừng tuổi cuối năm nay của tớ tuyệt đối sẽ tăng lên gấp ba!”
 
“Cậu nhìn tiền đồ của cậu này, nhìn Chi Chi xem, bình tĩnh hơn cậu nhiều.”
 
“Chi Chi của chúng ta quá ưu tú, không quan trọng.” Vương Ý Huyên quay đầu: “Đúng không Chi… Ơ, Chi Chi cậu lại đeo túi xách, lại muốn đến phòng tự học sao?”
 
Tống Vãn Chi dừng ở cạnh cửa, xoay người: “Ừm, đi cùng không?”
 
Nụ cười của Vương Ý Huyên lập tức cứng đờ: “Hay là thôi đi… Tớ thấy thông báo vòng hai sẽ vào đêm nay, nghe nói vẫn có áp lực gì đó, cậu không chuẩn bị một chút sao?”
 
“Áp lực phỏng vấn chịu ảnh hưởng của hiện trường.” Tống Vãn Chi nghiêm túc đáp lại: “Không cần tận lực chuẩn bị, có lẽ tất cả như bình thường sẽ tốt hơn một chút.”
 
Vương Ý Huyên trầm mặc càng lâu, thống khổ nói: “Lĩnh giáo.”
 
Tống Vãn Chi khẽ gật đầu với cô ấy xem như lời chào, sau đó xoay người đi ra ngoài.

 
Cô còn chưa đi xa, tiếng kêu khóc của Vương Ý Huyên với Khang Tiệp truyền trở về “nếu tất cả vòng hai đều như Chi Chi, vậy tớ sẽ trực tiếp đâm chết ở cửa phòng làm việc của hội sinh viên”.
 
Khoé môi của Tống Vãn Chi khóe không khỏi nhếch lên, mặt mày mềm mại thả lỏng, cô kéo cửa ra đi ra ngoài.
 
Địa điểm và thời gian của vòng hai đều giống nhau.
 
Khác biệt chính là, lần này Tống Vãn Chi đi vào nhị giáo kia trước nửa tiếng. Nhưng cũng không phải là đi chờ đợi xin đến phòng chỉ giáo, mà là đi đến phòng học của phòng tuyên truyền vào tuần trước.
 
Phòng phỏng vấn không có trong tin nhắn thông báo, Tống Vãn Chi chỉ đang đánh cược rằng nó không thay đổi. Cô vô thức siết chặt cái túi xách trong tay, đến trước phòng học kia, cô mới ngừng chân, thuận theo cửa kính trong suốt nhìn vào trong.  
 
Đầu tiên đập vào mắt chính là bóng dáng cao gầy kia, hơi ngồi tựa vào bàn hàng thứ nhất, chân dài vắt chéo, một tay cầm máy tính bảng, đang nghiêng người ngồi nói chuyện với Nguyên Hạo quy củ ngồi phía sau.
 
Tư thế kia hơi cong bụng, áo mỏng phác hoạ đường eo được kéo căng của anh, như ẩn như hiện.
 
Tống Vãn Chi không hề phòng bị, ánh mắt giống như bị bỏng, bối rối thu về, cô cuộn ngón tay lại nâng lên gõ vang trước cửa phòng học.
 
“Cốc cốc cốc.”
 
Tiếng ở trong phòng học dừng lại một chút.
 
Giang Tứ thẳng người đồng thời quay mặt lại, lướt con ngươi đen nhánh về phía cửa phòng học, vừa ngừng mấy giây, lại chậm chuyển trở về.
 
Trước khi anh có phản ứng, Nguyên Hạo đã mở miệng: “Mời vào.”
 
“…”
 
Cửa phòng học phía trước được đẩy khẽ ra.
 
Cô gái mặc váy dài trắng bước đến, màu tóc đen kia lướt qua , nàng dừng ở cửa phòng học tường trước, không tiếp tục mạo muội hướng vào phía trong.
 
“Ơ, không phải người kia.” Nguyên Hạo sửng sốt một chút, quay đầu nhìn qua Giang Tứ: “Tống Vãn Chi… Đàn em?”
 
Hai tay Tống Vãn Chi đặt trước balo, khẽ gật đầu với Nguyên Hạo: “Chào học trưởng. À, chào anh, chào anh.”
 
Ngồi dựa vào bàn bên cạnh cửa sổ, ánh mắt lưỡng lự của Giang Tứ dừng lại, khẽ nhướng mày, máy tính bảng được đặt xuống đùi, ánh mắt anh trèo lên váy dài của cô gái, vội vàng lướt nhẹ qua vòng eo lõm vào và bộ ngực hơi nhô lên, cuối cùng dừng trên ánh mắt nhìn anh của cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé. 
 
Kiểu màu trà nhạt, trong trẻo lại sạch sẽ kia, gương mặt trắng nõn hơi điểm xuyết lên màu đo đỏ, giống như hoa chi tử nở ra như tuyết.
 
Ánh mặt trời chiều rọi lên mắt cá chân hết sức nhỏ nhắn của cô tạo thành một màu tươi đẹp.
 
Loại cảm giác đã từng quen biết kia lại mãnh liệt ùa về.
 
Giang Tứ vẫn mang thần thái tản mạn nửa cười nửa không, lại hơi nhíu mày.
 
Là từng gặp ở An Kiều sao.
 
Thấy Giang Tứ không nói lời nào, dáng vẻ của cô gái đi đến cũng yên lặng theo quy củ chờ anh đặt câu hỏi, Nguyên Hạo đành phải thử thăm dò mở miệng: “Đàn em, em đến tìm… tôi sao?”
 
Tống Vãn Chi nao nao, lập tức có chút áy náy lại xấu hổ cúi đầu: “Không phải, học trưởng.”
 
Nguyên Hạo: “…”
 
Anh ấy vừa mới hỏi thừa.
 
“Phù phù.”
 
“?”
 
Giang Tứ đảo mắt nghe tiếng động, nhận được ánh mắt tỏ ý “không được gieo hoạ với đàn em vô tội” và cái lắc đầu từ Nguyên Hạo.
 
“Yên tâm đi.” Giang Tứ xuỳ khẽ một tiếng, buông máy tính bảng xuống, chân dài đặt xuống đất, anh uể oải đút túi đứng dậy: “Mục đích cô ấy đến đây tuyệt đối không giống như cậu nghĩ đâu.”
 
Nguyên Hạo không ngờ lại bị nhìn ra, mặt mo đỏ ửng: “Tôi nghĩ cái gì chứ!”
 
“Ví dụ như tỏ tình!” Giang Tứ hững hờ cười.
 
“Phi lí!” Nguyên Hạo trừng mắt liếc anh một cái, lại vội vã quay đầu lại, xem thử có phải đàn em vì bị nhìn thấu mà thẹn quá hoá giận không.
 
Đương nhiên không có.
 
Đối với dạng không đứng đắn cũng không để tâm chỉ đứng ngoài quan sát này của Giang Tứ, Tống Vãn Chi sớm quen thuộc hơn so với bất kì ai khác.
 
Nhận được ánh mắt quan tâm của Nguyên Hạo, Tống Vãn Chi khẽ giải thích: “Học trưởng đừng hiểu lầm, tôi chỉ đến nói lời cảm ơn thôi.”
 
“À, nói lời cảm ơn?” Nguyên Hạo hơi gật đầu, hoài nghi quay sang nhìn người nào đó: “Cậu ta có thể làm việc gì cho đời đáng cảm ơn sao?”
 
Tống Vãn Chi dừng lại.
 
Giang Tứ đang buông mắt lấy bao thuốc lá ra, không nhanh không chậm đi ngang qua trước mặt Nguyên Hạo, bước ra một chút, anh thuận miệng nói tiếp: “Không làm việc đời thì không thể lấy giúp người làm niềm vui sao?”
 

“Phì, lấy giúp người làm niềm vui? Chỉ cậu sao?” Nếu không phải băn khoăn hình tượng trưởng phòng ở chỗ đàn em năm nhất, có lẽ Nguyên Hạo sẽ cười chui xuống gầm bàn luôn rồi: “Được, được được, Bồ Tát Giang, cậu nhanh kính dâng mình cho phổ độ chúng sinh đi, nhóm nữ thí chủ đang chờ cậu cứu rỗi nhục thân cộng lại đoán chừng đều có thể lớn gấp ba lần Đại học S đó…”
 
Bị Giang Tứ tiện tay lấy ra điếu thuốc lá nhét vào miệng, Nguyên Hạo chấn động.
 
Một hai giây sau anh ấy tức giận đến cúi đầu: ” Giang Tứ!”
 
“Ô uế gói thuốc.” Giang Tứ lãnh đạm ghét bỏ liếc qua hộp thuốc lá trên bàn, trong tay còn cầm điếu thuốc đã đút vào môi, anh uể oải đút tay vào túi tiếp tục đi ra ngoài: “Nhớ bồi thường.”
 
Nguyên Hạo không thể nhịn được nữa: “Ông nội cậu!”
 
“Học viện vật lý sát vách, đi thôi.”
 
“!”
 
Nhớ đến vị bác có học thuật đức cao vọng trọng trong trường kia từ trong giọng điệu tản mạn của người kia, Nguyên Hạo run một cái, vội vàng chắp tay trước ngực vái chào ba lần về Đại học F ở phía tây: “Xin lỗi xin lỗi, vãn bối thất lễ ngài chớ trách chớ trách…”
 
Không để ý tới cái người lải nhải sau lưng kia, Giang Tứ kéo cửa phòng học ra, anh dừng đôi chân dài bước ra một chút, cắn thuốc đưa mắt nhìn sang bên cạnh: “Còn muốn tôi mời em ra ngoài sao?”
 
“!”
 
Tống Vãn Chi bỗng dưng hoàn hồn, cô thu ánh mắt từ chỗ Nguyên Hạo trở về, cúi đầu cẩn thận chuyển người đi vào khe hở giữa người kia và vách tường.
 
Giang Tứ chậm rãi thu lại đốt ngón tay đặt trên cửa.
 
Vài làn hương sơn chi thơm mát quấn vào trong hô hấp, rõ ràng mê người, khiến anh kìm lòng không được mà cắn chặt tàn thuốc trong miệng, nhắm mắt lại, che đi đôi mắt đen láy của mình.
 
Sau khi đi ra Tống Vãn Chi do dự một chút, vẫn dừng ở cạnh cửa sổ.
 
Cô siết chặt balo, vừa định mở miệng.
 
“Dường như tôi chưa bao giờ nghe em gọi tôi là học trưởng.”
 
“…”
 
Tống Vãn Chi luồn tay vào trong balo, cô không bình tĩnh nổi mờ mịt ngửa mặt.
 
Người kia giống như chỉ thuận miệng nói, cho nên cho tới giờ khắc này dừng ở phía trước cửa sổ, anh mới ngậm lấy điếu thuốc chậm rãi quay tới, xương lông mày sắc bén, đuôi lông mày chậm chạp nâng lên: “Tôi nhớ lầm sao?”
 
Trong lúc bối rối Tống Vãn Chi chuyển mắt: “Chưa, tôi chưa từng gọi qua sao…”
 
“Em nói thử xem.”
 
“Tôi, quên rồi.”
 
Gạt người.
 
Em hoàn toàn chưa gọi.
 
Đáy lòng có một cô gái treo vầng sáng mặc váy trắng nhảy ra cứ trách móc khiến cho mặt Tống Vãn Chi càng đỏ lên.
 
Đương nhiên là cô chưa rồi, cô chưa từng gọi Giang Tứ một tiếng học trưởng nào cả. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé. 
 
Có rất nhiều người đếm không xuể gọi anh như thế này, trong nhiều thanh âm như vậy, cũng chẳng thiếu gì cô, tâm tư của cô không muốn, chỉ cho rằng anh sẽ không phát hiện. Không ngờ rằng vẫn bị phát hiện.
 
Màu đỏ tươi đẹp nhuộm qua màu da trắng sáng hiếm thấy của cô, gần như nhuộm khắp cái cổ mảnh khảnh cùng với xương quai xanh của cô.
 
Cũng có thể là đã nhuộm khắp nơi rồi.
 
Dưới ánh sáng và bóng tối quấn giao giữa hành lang, Giang Tứ đứng trước cửa sổ bóng đêm hắt vào, anh vô thức như bị cái gì kéo tới mà cúi người về phía cô gái, giống như là muốn dò xét cái cổ nhỏ yếu của cô gái vậy.
 
Hương hoa sơn chi càng dày đặc, bỗng nhiên có tiếng bước chân giẫm lên hành lang từ phía sau…
 
Bóng dáng của Giang Tứ bỗng dưng dừng một cái, ánh mắt tỉnh táo lại.
 
Tống Vãn Chi cũng hoàn hồn, kinh hoảng giương mắt: “Giang Tứ.”
 
Thốt ra, muốn sửa lại cũng chậm mất rồi.
 
Giang Tứ nhẹ mỉm cười: “Em xem, tôi nói em không thích hợp để nói dối rồi.”
 
“…”
 
Sau khi bị vạch trần, xấu hổ vây quanh cô, đồng tử của Tống Vãn Chi như sương mù ẩm ướt. Cô vô thức cắn môi, im ắng phản kháng nhìn qua anh.
 
“Sao nào.” Tàn thuốc bị Giang Tứ liếm nhẹ qua, anh cắn thuốc, giọng nói khàn khàn tiếp cận: “Loại cặn bã trước đây có quá nhiều bạn gái như tôi, không xứng làm học trưởng của em à?”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ngân Hà Rơi Xuống

Chương 17: Nói đùa



Tống Vãn Chi sửng sốt.

Không biết là bởi vì câu nói của Giang Tứ, hay là anh cúi người quá thấp, cô quên mất khoảng cách để lui lại.

Điếu thuốc thon dài nhẹ nhàng ấn vào giữa đôi môi mỏng đang khép mở của anh, như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, lúc anh nói chuyện khóe môi vô tình câu nhếch lên, đuối thuốc cũng theo đó mà vẩy một cái, đuôi điếu thuốc chưa cháy như muốn hôn lên môi cô.

Đôi mắt hoa đào hình cánh quạt trời sinh thâm tình, tầm mắt cụp xuống một nửa, anh lại tận lực không có kìm nén cơn bốc đồng nghiện thuốc lá.

Thế là một ánh nhìn khiến cô đỏ mặt.

Tống Vãn Chi hoảng sợ và lùi lại hai bước trước khi dừng lại.

Cùng lúc đó, Giang Tứ cười khàn khàn hài lòng, dựa vào tường và quay lại.

Cô gái đang nắm chặt dây đeo cặp sách đứng sững lại và dừng lại cách đó một mét, khuôn mặt cúi gằm, những ngón tay gầy trắng nõn nắm chặt dây đeo, giây tiếp theo cầm lên vung về phía Giang Tứ cũng không có gì ngạc nhiên.

Màu đỏ diễm lệ cuối cùng tràn ra chiếc cổ trắng ngần của cô gái, cằm nhọn đều đỏ.

Đôi môi dịu dàng bị cắn trắng bệch, màu đỏ mọng chìm xuống.

Giang Tứ lại cười một tiếng cuối cùng rồi nhìn thoáng qua, chậm rãi dừng lại, sau đó anh dựa vào tường, nửa cúi đầu cắn điếu thuốc, nhìn cô không chớp mắt.

Vừa mới trêu lại thành công đã giải tỏa được chút cảm xúc, báo ứng giống như ngóc đầu trở lại.

Hết lần này tới lần khác kỳ thật cô cái gì cũng không làm.

Chỉ có thể coi là hắn thua.

Giang Tứ lấy điếu thuốc xuống và vò lại đút vô túi.

Tòa nhà giảng đường thứ hai không cho hút thuốc lá, anh sợ nhìn cô một hồi có lẽ liền thật nhịn mà lên cơn nghiện thuốc.

Chủ tịch Hội Sinh Viên cũng không thể dẫn đầu làm trái kỷ luật.

“Được rồi, không chọc em nữa.” Giang Tứ liếc nhìn đồng hồ đeo tay “Ban Tuyên Truyền rất nhanh sẽ tập hợp, muốn nói lời cảm ơn cũng phải nắm chắc thời gian.”

Tống Vãn Chi sững người một lúc, đôi mắt ẩm ướt hơi tối lại.

Hóa ra anh chỉ trêu chọc cô.

Khó trách luôn luôn bảo cô là bạn nhỏ.

Tự mình đa tình khó chịu và buồn cùng nhau dâng lên, cô gái ửng hồng trên mặt nhạt đi nửa phần, môi thậm chí cắn đến tái nhợt.

Nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì, chỉ cụp đôi mi run rẩy xuống, mở ba lô trên tay lấy đồ bên trong ra.

Một bàn tay gầy trắng nõn từ dưới mí mắt Giang Tứ vươn ra, móc giữa đốt ngón tay thứ hai và thứ ba, là một túi nhựa trong suốt bình thường.

Bên trong túi có chưa mấy bao giấy gói kẹo óng ánh.

Giang Tứ dừng hai giây, vừa kinh ngạc vừa buồn cười, khẽ nhướng mày: “Hối lộ tôi?”

“Cám ơn anh ngày đó ——?”

Tống Vãn Chi đã nghĩ sẵn nên nói gì trong đầu trong đầu nhưng lại bị kẹt lại.

Cô tựa hồ mê man, khuôn mặt nhọn hướng về phía anh, môi dưới bị cắn thật lâu cuối cùng cũng được giải phóng, thấm đỏ diễm sắc đến ướt át, môi hơi hé mơ hồ thấy một khe hở tuyết mịn giống như hàm răng.

Giang Tứ mí mắt lại giật một cái.

Ý cười nhạt tắt ngấm, hắn tiếp nhận cái túi trong tay cô gái, che giấu tâm tình cuối đầu lấy ra một viên bọc giấy óng ánh mơ hồ thấy được viên kẹo bên trong.

Giang Tứ đè nén một ít cảm xúc, siết chặt túi giấy, giả vờ như đang đùa giỡn mà không ngước mắt lên: “Em luôn dùng kẹo trái cây đút lót cho tôi, có phải là qua loa quá rõ ràng.”

Tống Vãn Chi ngơ ngác.

【Mục đích của Kỷ Vũ Phi tổ chức bữa tối cựu sinh viên này rõ ràng là ý của Tuý Ông không phải ở rượu…….】

【Ai bảo người ta có tiền. Mời hàng trăm người ăn tối ở một nơi như thế này không phải là ít……】

【Huống hồ Kỷ Vũ Phỉ xinh đẹp như vậy, lớn mật chủ động, có tiền lại có tư cách, lại là mẫu người Giang Tứ thích……】

Đoạn hồi tưởng về giọng nói và hình ảnh trong đầu, làm cho điểm đỏ cuối cùng trên gì má của Tống Vãn Chi biến mất.

Cô khó chịu cụp mắt xuống.

Cô quên mất rằng xung quanh anh không bao giờ thiếu những người lấy lòng, họ xuất thân từ gia đình thượng lưu, diễm lệ, chủ động, hào phóng, tóc đẹp, váy đầm đắt tiền, giống như những nàng công chúa luôn kiêu hãnh.

Ngoại trừ việc thích anh ấy, cô khác với họ về mọi mặt.

Sự theo đuổi và lấy lòng của họ cũng càng thêm đẹp.

Tống Vãn Chi cảm thấy buồn.

Cô có chút hối hận, dù sao cũng không nên tham lam, ngay từ đầu nên giữ khoảng cách xa lạ nhất. Càng đến gần anh những lưỡi đao sắc bén càng cắt tới cô thương tích đầy mình. Nhưng bởi vì thích, bởi vì kìm nén không nổi thích, cô luôn luôn muốn tới gần. Đau liền lùi về một chút và khi cảm thấy tốt hơn cô lại không thể không tiến lên.

Người ta luôn nói đừng ngã cùng một chỗ, nhưng họ luôn phạm những điều dại dột đó trên cùng một người.

“Thật xin lỗi.” Tống Vãn Chi cúi đầu thật thấp, thanh âm cũng nhẹ lại “Em mua không nổi quà đắt tiền để cám ơn.”

“?”

Giang Tứ tay đang nắm túi nhựa dừng lại, ngoái nhìn.

Nhìn chằm chằm Tống Vãn Chi hai giây, Giang Tứ như hiểu ra cái gì, khẽ nhíu mày: “Không phải ——”

Đúng lúc này, cửa phòng học bên cạnh bị đẩy ra, Viên Hạo thò đầu ra: “Này, các thành viên trong Ban của chúng ta sắp lên rồi, đi cùng với Đinh Vũ Kiều, nếu các cậu chưa nói xong, hôm khác nói tiếp được không?”

Giang Tứ quay đầu nhìn lại, ánh mắt hiếm thấy lạnh lùng.

Nguyên Hạo vô tội: “Cậu hung dữ như thế làm gì? Tớ thế nhưng là vì đàn em nhỏ —— Khục, vì muốn tốt cho cậu, cậu cũng biết sự ghen tị của Đinh Vũ Kiều mà.”

Giang Tứ giận dữ cười lại: “Tôi có quan hệ gì với cô ấy?”

“Cô nào?” Nguyên Hạo giả ngu.

Giang Tứ cắn khóe môi dưới, cười một cách cáu kỉnh và ác ý, giơ tay như muốn đánh cậu ta.

“Này này, không giỡn nữa.” Nguyên Hạo né tránh, sau đó nhìn thấy tay Giang Tứ “A? Đây không phải là kẹo mà cậu đã chia sẻ với tớ trên sân chơi lần trước sao?”

“……”

Tống Vãn Chi ở một bên nghe không sót.

Nguyên Hạo phản ứng hai giây, giật mình: “Tớ còn nghĩ cậu bắt đầu bỏ kẹo vào túi từ khi nào, cho nên là đàn em nhỏ đưa cho cậu? Cậu nhận hối lộ ——”

Giọng nói còn giang dở.

Liền bị khóe mắt lạnh lùng mang ý cười của Giang Tứ nhìn qua.

Nguyên Hạo ngoài ý muốn ngừng nói, tiếp theo giơ hai tay lên, tự giác quay đầu: “Các cậu nói chuyện nhanh, tớ về trước đi nhìn mẫu đơn.”

“Không cần đàn anh.” Tống Vãn Chi đột nhiên mở miệng. Chờ Nguyên Hạo dừng lại, cô mới phát hiện mình đã mất bình tĩnh, lông mi lại rũ xuống, thanh âm trong trẻo trầm ổn “Em đã cảm ơn xong rồi. Những viên kẹo này…… Chủ tịch Giang nếu như không thích, vậy liền chia cho những người khác đi. Không cần phải nói là em đưa, vì vậy nó không được coi là hối lộ.”

Nguyên Hạo: “Hả?”

Tống Vãn Chi không đợi Giang Tứ phản ứng, cúi đầu nắm chặt ba lô, cổ chân vừa cứng lại vừa đau nhức, muốn nhanh chóng đi qua nam sinh đang dựa vào cửa sổ.

Chiếc váy dài bị gió thổi tung trên hành lang.

Giữa hương trà đắng, đuôi váy trắng quấn quanh chiếc quần đen của Giang Tứ đang lười biếng dựa vào tường.

Vào giây phút Tống Vãn Chi sắp đi qua trước mặt hắn, Giang Tứ khóe mắt nhảy một cái, sau đó không hề báo trước khom người về phía trước, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh yếu ớt kia.

Tống Vãn Chi mất cảnh giác và bị người kia kéo trở lại.

Mái tóc đen lướt qua chóp mũi thah lệ trắng nõn của cô gái, cô hốt hoảng ngước lên, lộ ra đuôi mắt trắng bệch vì cảm xúc va chạm, đôi mắt ướt át hoảng hốt nhìn anh.

Tống Vãn Chi chịu không nổi nữa, khó chịu nói: “Giang Tứ……”

Nguyên Hạo sửng sốt.

Giang Tứ cười đắc thắng, với đôi mắt đen láy, anh chậm rãi cúi người về phía cô gái trước mặt: “Không phải Chủ tịch Giang sao?”

Ánh mắt kia đầy tính công kích cùng cảm giác áp bức đến mười phần, nụ cười vừa ác ý vừa phóng túng.

Truyện được đăng tại @yingru2205 trên Wattpad.

Tống Vãn Chi tức giận, lại không cách nào phản bác hoặc phản kháng.

“Gọi đàn anh.” Anh thậm chí còn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, lười biếng hạ giọng trêu đùa và khi dễ cô.

Tống Uyển Chi càng giãy dụa không được, hai gò má càng đỏ bừng, trong mắt hơi nước càng nặng, hoảng sợ giống như muốn rơi xuống mà nhìn anh: “Giang Tứ anh buông ra ——”

“Gọi đàn anh.” Giang Tứ chậm rãi lặp lại.

“…………”

Tống Vãn Chi tính tình bên trong mềm mại nhất nhưng bây giờ quai hàm sắc bén càng siết chặt, ánh mắt giống như sắp bị bắt nạt muốn khóc, càng không chịu nhượng bộ, ngẩng đầu đuôi mắt đỏ hoe nhìn anh.

Giang Tứ không buông tay.

Một cảm xúc nào đó ẩn dưới nụ cười, như thể nó muốn đốt xuyên bóng tối trong mắt anh.

Nguyên Hạo ở bên cạnh ngẩn người, lúc này mới ý thức được, vội vàng tiến lên kéo Giang Tứ, thấp giọng khuyên nhủ: “Làm sao đột nhiên điên rồi, quỷ nhập vào người hả?”

Lại giằng co mấy giây, Giang Tứ lười biếng kìm nén cảm xúc mà cụp mắt xuống, nhìn cổ tay mảnh khảnh của cô, anh buông từng ngón tay ra,. thân trên dựa trở về.

Mắt dài rũ xuống một nửa, hàng mi cụp xuống, giống như một tia lửa chưa tắt hoàn toàn đang cháy trong tro tàn đen kịt.

“Thật có lỗi, tối hôm qua ngủ không ngon.” Giang Tứ không ngước mắt lên “Làm em đau sao? “

“……”

Tống Vãn Chi không nói chuyện.

Nỗi tức giận và buồn bã vì bị coi thường và trêu chọc dâng lên, cô đi về phía cầu thang với đôi mắt đỏ hoe mà không hề ngoái lại.

Chờ tấm lưng kia biến mất khỏi tầm mắt.

Nguyên Hạo cau mày quay đầu lại, nhìn về phía Giang Tứ: “Vừa rồi cậu làm sao vậy?”

Giang Tứ rũ mắt nhìn chằm chằm túi kẹo trong tay, nụ cười trên mặt vẫn chưa phai nhạt, thần sắc có chút mệt mỏi: “Nói rồi, ngủ không ngon.”

Nguyên Hạo: “Lừa gạt ai vậy, tớ đã được gặp bộ dáng một tuần bình quân mỗi ngày cậu ngủ 3 tiếng trong phòng thí nghiệm học kỳ trước, đúng không? Lúc đó cậu một chút cũng không giống như vừa nãy!”

“……”

Nguyên Hạo hít vào một hơi, vừa định kiên trì nỗ lực, đột nhiên người trước mặt giương đôi mắt đen lạnh lùng liếc một cái.

Cậu run rẩy, đưa tay lên che ngực: “Sao, cậu định trút giận lên người tớ sao? Đến cùng xảy ra chuyện gì vừa mới nãy còn rất tốt…… Chẳng lẽ ba anh, khụ, chú Giang lại tới tìm cậu sao?”

Giang Tứ tự động bỏ qua câu cuối cùng, nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Sau khi ra khỏi phòng, cậu nói cái gì?”

“Tớ? Tớ nói cái gì?”

“Lần trước tại sân chơi, tôi chia sẻ kẹo cho cậu?”

Nguyên Hạo bị nghẹn lại, chột dạ dời ánh mắt: “Cái kia…”

Với tư cách là Trưởng Ban Tuyên truyền, cậu thậm chí còn không hiểu được sự khác biệt giữa từ ‘đoạt’ và ‘chia sẻ’.” Đôi mắt của Giang Tứ tối sầm lại “Tôi có nên đại biểu đoàn chủ tịch nghiêm túc dạy dỗ cậu?”

Nguyên Hạo: “…………”

May mắn thay, thời gian cho cuộc họp thứ hai đang đến gần và sự xuất hiện của các thành viên của Ban Tuyên Truyền đã cứu Trưởng Ban của họ.

Sau khi chào hỏi các thành viên và nhìn họ bước vào phòng, Nguyên Hạo quay lại và thấy Giang Tứ vẫn đứng trước cửa sổ hành lang hoàn toàn tối đen.

Một bóng đèn đột nhiên sáng lên trong đầu Nguyên Hạo.

“Này, Đại chủ tịch Giang.” Nguyên Hạo nghi ngờ đi tới, dừng lại “Hôm nay cậu mất bình tĩnh, không phải là do đàn em nhỏ kia chứ? “

“Tống Chi Tử”

“Hả?”

Tưởng Tư dừng một hai giây, uể oải ngước đôi mắt hoa đào kia lên, cười nửa miệng: “Em ấy tên Tống Chi Tử, không phải ‘đàn em nhỏ kia’.”

“Đầu tiên, em ấy gọi là gì cũng không chậm trễ tớ có thể gọi em ấy là đàn em, thứ hai.” Nguyên Hạo nhịn xuống mắt muốn trợn trắng “Ngay cả khi tớ không có trí nhớ biến thái của cậu, thì tớ vẫn có thể nhớ rõ ràng —— Đàn em nhỏ gọi là Tống Vãn Chi!”

Giang Tứ không biết lúc nào đã lấy ra chiếc bật lửa từ trong túi quần, cũng không phản bác, chỉ cầm trong tay, búng nắp kim loại một cái.

Với một cảm giác tiết tấu chậm rãi nhất định, âm thanh thanh thúy vang lên trong hành lang yên tĩnh.

Huyên Hạo thấy răng đau nhức, khẽ hừ một tiếng, vòng qua trước mặt anh: “Đại chủ tịch Giang, cậu còn nhớ ba nguyên tắc ‘không chủ động, không quan tâm, không níu giữ’ của mình không?”

“Nếu tôi nói.” Giọng người kia trầm thấp và uể oải giữa tiếng bật nắp bật lửa màu bạc “Tôi phát hiện mình không chỉ muốn chủ động, mà thậm chí còn muốn ép buộc.”

“……” Nguyên Hạo ngốc trệ mấy giây, cứng ngắc quay đầu “Cậu đang nói đùa gì vậy?”

Dưới khung cửa sổ ánh trăng mờ ảo, chiếc bật lửa nhej nhàng được hất lên.

“Cụp.”

Đóng nắp.

Người kia lười biếng đứng thẳng người dậy, cất vào túi, đi vô phòng học.

“Ừm, nói đùa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.