Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 2: Thuận Đức năm thứ chín



Vân triêu vũ mộ*

(*) Vân triêu vũ mộ (云朝雨暮): ý chỉ việc chăn gối, hoan ái

Diêu Mậu Lâm suy nghĩ vòng vo thật lâu, rốt cục cũng đã chuẩn bị thật tốt những lời trong đầu để cùng Chân Tướng quân tâm sự nhân sinh, thế nhưng đến lúc quay đầu lại sao không thấy bóng dáng tướng quân đâu nữa? Vội vàng tìm kiếm trong đám người, thấy vệt ảnh màu xanh thẫm kia đã càng lúc càng xa, đang cùng một nhóm nữ quan đi vào Dịch Tĩnh viên.

Tại Quế Lan yến đã bố trí sẵn chỗ ngồi dành cho hoàng thất, các vị trí phía dưới được sắp xếp thành hai dãy tách biệt ở hai bên. Dàn nhạc đàn sáo ở góc hướng nam, cầm sắt tranh trúc, không hầu kích cầm không thiếu một loại nào. Bởi vì có Hoàng thượng tham dự, hai mươi bốn vị dũng tướng đứng thẳng tắp ở hai bên, tăng thêm vài phần trang nghiêm.

Trong đình bày đầy rượu thịt cao lương mỹ vị, bá quan văn võ tiến vào đại yến, tiếng trống nhạc đồng loạt vang lên. Thiếu niên Hoàng đế cùng Hoàng hậu nhập tọa sau một tràng tiếng pháo mừng, tiểu Thái tử vừa mới đến tuổi vỡ lòng dưới sự dẫn dắt của Nội quan ngồi một mình ở sườn đông. Các quan viên ba quỳ chín lạy, Nội quan hướng đến Hoàng thượng dâng hoa, sau khi rót rượu khai tiệc, Quế Lan yến mới được xem như chính thức bắt đầu.

Đại yến ca múa không ngừng, người hướng đến Hoàng thượng lễ bái kính rượu cũng không dứt. Quy củ của Quế Lan yến hết sức rườm rà, cần phải dập đầu bái lạy chín lần kính rượu chín lần. Rượu ngon trôi vào cổ họng, mặc dù không có loại rượu mạnh như rượu bồ đào nhưng cũng đủ khiến người uống choáng váng, cuối cùng vừa mới một lần hành lễ Diêu Mậu Lâm suýt chút nữa là đập đầu xuống đất không thể đứng lên được nữa.

Thật vất vả chống đỡ tinh thần mà ngẩng đầu, Hoàng thượng lại đặc biệt ban thưởng rượu cho bốn vị tân quan thượng phẩm đứng đầu năm nay. Sau khi bốn người lần lượt dập đầu bái lạy ca ngợi Đại Duật thiên hạ thái bình Thánh thượng uy nghi thiên hạ, món canh của bữa chính lúc này mới được mang lên, quần thần bụng đói cả buổi tối nhìn thấy thứ có thể lấp đầy bụng ánh mắt đều trở nên sáng rực.

Hoàng đế tuổi còn nhỏ lại hư nhược quanh năm, vừa vào xuân không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, đến bây giờ cũng chưa chuyển biến tốt. Sau khi quần thần kính rượu hắn còn chưa động đũa được mấy lần đã ho khan liên tục, cùng Hoàng hậu sớm hồi cung, còn lại các quan viên tự mình bắt chuyện tán gẫu với nhau.

Diêu Mậu Lâm vốn không có tửu lượng, không nghĩ tới tham dự đại yến này trước tiên phải rót đầy một bụng rượu rồi mới được ăn cơm, bụng rỗng uống rượu, vậy mà không say cũng đã rất lợi hại rồi.

Rượu mạnh vừa phát huy tác dụng nàng liền bắt đầu hồi tưởng bao nhiêu chuyện ngọt đắng. Hồi tưởng những ngày mới bắt đầu gian khổ đọc sách ở học đường, từng giọt lệ đọng trong hốc mắt liền vỡ tan lăn dài, rồi lại nhớ tới Chân Tướng quân xinh đẹp ôn nhu nhưng lại “thân vùi trong gian nguy”.

Mỗi lần nhớ tới Chân Tướng quân là trong lòng nàng lại đau một chút. Nàng không tin Chân Tướng quân lại cam tâm tình nguyện cùng gian thần trộn lẫn cùng một chỗ, nàng ấy nhất định là bị uy hiếp. Gian thần họ Vệ kia nhất định là đang nắm giữ nhược điểm của Chân Tướng quân, bức nàng tuân theo sự điều khiển của ả. Bằng không thì Chân Tướng quân một thân chính khí làm thế nào lại có quan hệ cùng gian thần?

Đúng, nhất định là như vậy.

Chân Tướng quân ngươi chớ sợ, đợi ta giúp ngươi thoát ly bể khổ.

Lòng hăng hái nổi dậy, Diêu Mậu Lâm lại bắt đầu tích cực tìm kiếm thân ảnh Chân Tướng quân ở bên trong đám đông người. Trong tình cảnh mọi người đang nâng chén kính rượu lẫn nhau nàng lại uống thêm không ít rượu, rượu bồ đào này từ sớm đã bị Lưu Thị lang loại bỏ đi men nồng, Diêu Mậu Lâm vốn cực ít uống rượu vẫn là hai má đỏ bừng, ánh mắt mơ màng.

Tháng cuối xuân trăm hoa nở rộ, Quế Lan yến lại càng không thể thiếu các loại hoa tươi theo mùa lẫn trái mùa trang hoàng đầy trong khuôn viên. Diêu Mậu Lâm tay cầm chén rượu đầu óc đã không còn tỉnh táo, dưới chân giống như đạp vào bùn nhão, từng bước lảo đảo đi tới giữa hoa viên. Chợt trông thấy một vệt màu xanh thẫm từ trong tầm mắt lóe qua, tấm lưng kia cùng Chân Tướng quân rất giống nhau. Nàng vội vàng đẩy người bên cạnh ra, đi hướng về nơi có thân ảnh kia.

Gạt ra tầng tầng lớp lớp hoa tử đằng, tựa như đang bước đi trong cơn mộng.

Diêu Mậu Lâm nghiêng ngả lảo đảo đi về phía một dãy hành lang uốn khúc. Phía trên hành lang có treo mấy chiếc đèn lồng màu sắc rực rỡ, giữa ao nhỏ trong đình có mấy con cá chép đuôi vàng năng động phá vỡ ánh đèn phản chiếu trên mặt nước, ngao du bơi lội không ngừng.

Không giống với đại yến huyên náo ở phía sau, trong hành lang này không một bóng người, cây cỏ bên trong đình viện lại im lìm lặng lẽ mà giao thoa nối tiếp nhau, giống như đang trao đổi những lời thì thầm mà nàng nghe không được, giống như đang nhỏ giọng nghị luận về ngoại nhân đang tùy tiện xâm nhập này.

Diêu Mậu Lâm nhìn khắp nơi không thấy thân ảnh Chân Tướng quân, đang muốn tiếp tục tìm, bỗng nhiên nghe thấy trong bóng tối có người lên tiếng:

“Thái tử vương hầu đều đang dự yến, mà ngươi lại một mình chạy đến nơi này độc ẩm, thật to gan.”

Lời trách cứ này nhẹ nhàng ôn nhu thậm chí mang theo vài phần qua loa vui đùa, rơi vào trong tai Diêu Mậu Lâm lại tựa như một tảng đá khổng lồ, rền vang một tiếng đập nát men say, trong nháy mắt khiến cho nàng mồ hôi lạnh đầm đìa. Nàng thậm chí còn không biết người vừa nói chuyện là ai liền quay cuồng choáng váng mà chắp tay thi lễ, đang muốn mở miệng giải thích thì chợt nghe một giọng nữ khác hàm chứa ý cười, hừ nhẹ một tiếng.

“Yến hội tầm thường bí bách, không bằng nơi này thanh tịnh. Thế nào, ngươi ngược lại còn có thời gian mà tìm đến đây?” Đúng là tiếp nhận lời trách cứ vừa nãy.

Diêu Mậu Lâm lúc này mới hiểu ra, phía bên kia ao nhỏ có một đình viện nằm giữa hành lang, trên chiếc ghế đá ở chỗ sâu bên trong đình viện có một nữ tử đang ngồi, một nữ tử khác đang đi về phía nàng, một câu trách cứ một câu cười nhạo này chính là lời đối thoại giữa các nàng, căn bản không phải đang nói người khác.

Diêu Mậu Lâm khẽ thở phào nhẹ nhõm đang định rời đi, bỗng cảm thấy thanh âm vang lên đầu tiên kia có chút quen thuộc, cố gắng định thần nhìn lại, người nọ không phải là Chân Tướng quân mà nàng vẫn luôn tận lực tìm kiếm đó sao?

Chân Văn Quân trong bóng đêm xinh đẹp đoan chính, nữ tử ngồi ở trước mặt nàng đưa lưng về phía Diêu Mậu Lâm, một thân áo lụa màu xanh ngọc, váy rộng trắng thuần, cùng làn váy dài của Chân Văn Quân tương xứng tô điểm cho nhau. Mặc dù màu sắc kiểu dáng không giống nhau, nhưng hai người cùng xuất hiện ở trong tầm mắt lập tức có thể làm cho người ta nhận thấy những chi tiết hoa văn trên y phục của hai người có một sự hài hòa tinh tế không thể nói rõ được, giống như là được làm ra từ cùng một đôi tay.

Nữ tử áo xanh ngọc với kiểu tóc linh xà một vòng búi cao khéo léo, đứng lên nghiêng mặt qua, trán rộng mày ngài ánh mắt tựa như hồ sâu, đôi môi mỏng khẽ chúm chím, trong nét lạnh lẽo mang theo nhuệ khí, không giận tự uy. Ánh mắt từ phía xa lưu chuyển tới khuôn mặt Chân Văn Quân thì dừng lại, làm cho Diêu Mậu Lâm trong lòng siết chặt vài phần.

Nữ tử này không khỏi khiến cho người ta sợ hãi, khi nàng đứng lên không giống như nữ tử bình thường đan hai tay ở trước người, mà chắp ở sau lưng, thẳng tắp mạnh mẽ như cây tùng lại xinh tươi đẹp đẽ như ánh cầu vồng. Diện mạo bất phàm, tuyệt đối không phải người thường.

Chân Văn Quân cũng bị ánh nhìn này của nàng làm cho ngẩn người, dù rằng biểu tình của nàng không có gì biến hóa, nhưng Chân Văn Quân vẫn là từ trong từng lời từng chữ kia đọc ra được một chút manh mối, chắp tay liên tục xin lỗi, người kia cũng không biết phân biệt tốt xấu căn bản không hề phản ứng, bầu không khí nhất thời có chút gượng gạo.

Diêu Mậu Lâm trong lòng phẫn uất, nữ tử không biết điều này từ đâu đến vậy chứ, Chân Tướng quân đã làm sai chuyện gì mà phải liên tục xin lỗi? Nàng đang muốn tiến lên biểu dương chính nghĩa, thì một tiếng xưng hô của Chân Văn Quân mạnh mẽ giáng xuống dọa nàng lùi về phía sau cột đình màu đỏ.

“Khắp nơi không tìm được bóng dáng phu nhân, không ngờ đúng là tránh náo nhiệt đến nơi này một mình uống rượu ngắm trăng. Ta ở phương bắc săn được hai con cáo làm thành áo choàng cho ngươi. Ban đêm gió lạnh, ngươi khoác vào đi.” Chân Văn Quân quả thực đang ôm trong lòng một chiếc áo khoác lông cáo, nàng ôn nhuận như nước lại thật tâm chân thành, so với sự lạnh lùng của đối phương là hoàn toàn bất đồng.

Lời đến lời đi này rõ ràng là một người giận dỗi một người sủng ái, Diêu Mậu Lâm nghe được mà trong lòng cũng cả kinh.

Phu nhân của Chân Tướng quân không phải chính là gian thần Vệ Đình Húc kia sao? Nàng như thế nào lại ở chỗ này?

Cũng đúng…… Loại thịnh yến như Quế Lan yến này làm sao có thể thiếu nhân vật trọng yếu như Vệ Tư đồ đây?

Men rượu trong người Diêu Mậu Lâm xem như hoàn toàn triệt tiêu, nương theo ánh đèn màu lúc sáng lúc tối gian nan nhìn về phía xa xa kia, Vệ Đình Húc khóe miệng mang theo ý cười không dễ phát hiện, đáp lời:

“Làm phiền phu nhân cả một đêm đang chìm đắm trong Quế Lan yến cùng các đồng liêu ăn uống no say, lại vẫn lo nghĩ cho thân thể của ta. Nếu như bị người khác biết được, Chân Đại Tướng quân văn có thể định quốc võ có thể an bang trong miệng đám người Thanh Lưu kia thế nhưng lại quan tâm săn sóc ta kẻ gian thần hại nước hại dân như thế này, sợ là phải vô cùng đau đớn thức trắng cả đêm mà viết một bài hịch văn. Quế Lan yến tối nay phu nhân mới là nhân vật chân chính trọng yếu, bên ngoài có biết bao nhiêu người trông chờ muốn cùng Chân đại tướng quân kết thân giao hảo, tiếp tục ở lại đó chỉ sợ phá hỏng hứng thú của phu nhân. Nếu như dọa đi mất các nữ quan mỹ mạo thì quả thực là lỗi của ta rồi.”

Chân Văn Quân bình thản nói: “Phu nhân chê cười. Hôm nay tham gia Quế Lan yến này đây cũng là bởi vì có mặt phu nhân, nếu không thì một thân vết thương cũ khó nhịn ta đã trở về sớm để nghỉ ngơi rồi. Một thời gian dài không gặp phu nhân không có điều gì khác muốn nói với ta sao?”

Vệ Đình Húc sắc bén, Chân Văn Quân tứ lạng bạt thiên cân. Hai người ở trong bóng tối còn nói thêm vài câu gì đó, Diêu Mậu Lâm nghe không rõ ràng cho lắm. Chỉ thấy Chân Tướng quân đi theo phía sau Vệ Tư đồ, cùng nhau đi hướng đến đình viện trong hành lang.

Vệ Đình Húc đi vào cửa viện trước, Chân Văn Quân trở tay đóng cánh cửa lại, đem tất cả ngăn cách ở bên ngoài.

Diêu Mậu Lâm biết là vô lễ, nhưng ánh mắt vẫn vội vàng đuổi theo.

Đêm tối dù sao cũng có thể khiến cho người ta mơ tưởng xa xôi.

Chỗ đình viện kia nghe nói vốn chính là đình viện tư nhân mà Vệ Tư đồ cho xây dựng ở bên trong Dịch Tĩnh viên để làm chỗ nghỉ chân, cả Đại Duật cũng tìm không ra được một người nào không chút kiêng nể gì giống như nàng, lại còn dám ở bên trong Cấm uyển của hoàng thất xây dựng đình viện dành cho ngoại thần. Hoàng đế Đại Duật chắc chắn biết rõ, nhưng cũng không có biện pháp làm khó dễ được nàng.

Đứng ở bên ngoài đình viện Diêu Mậu Lâm tựa hồ nghe thấy cái gì đó, rồi lại cảm giác là mình nghe lầm. Mãi cho đến khi có một âm thanh vừa mềm yếu vừa đè nén, tiếng thở dốc có chút run rẩy rõ ràng tiến vào trong tai nàng, nàng mới đột nhiên ý thức được là nàng sớm nên dừng bước.

Ở bên trong lớp màn gấm màu xanh biếc mà nàng nhìn không thấu được, nữ anh hùng mà nàng sùng bái đang cùng kẻ gian thần vô cùng đáng ghét kia vân triêu vũ mộ, điệp luyến phong cuồng.

Diêu Mậu Lâm chóp mũi chua xót nước mắt rơi xuống, rốt cuộc không thể nán lại được nữa, chén rượu suốt một đường cầm trong tay rơi xuống bắn tung tóe vào thân mình, trong đêm đen lưu lại bóng dáng nàng giận dữ phóng nhanh……

Diêu Mậu Lâm không thể tin được Chân Tướng quân của nàng vậy mà lại âm thầm thật sự cùng Vệ Đình Húc gắn bó keo sơn tấn tần chi hảo.

Chuyện này nếu như đặt vào năm Thần Sơ thứ sáu, nói cho hạ nhân “A Lai” mười hai tuổi còn đang ở Tuy Xuyên Tạ gia hứng chịu ức hiếp sỉ nhục rằng —— ngươi sau này sẽ trở thành một đại danh tướng, cũng sẽ gả vào Bình Thương Vệ gia —— phỏng chừng nàng cũng vô pháp tưởng tượng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.