Kể từ sau lần gặp mặt, Tống Thừa Huân dường như chẳng còn hy vọng gì về chuyện Trình Thiên Lam có liên quan đến Trình Gia Nghi nữa. Buổi chụp hình cho ESTINA cũng kết thúc, anh và Trình Thiên Lam cũng không gặp lại lần nào nữa. Lần cuối cùng Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam nói chuyện là tuần trước, cô đã gọi điện thông báo cho anh biết về doanh thu lớn của ESTINA khi mời anh về làm gương mặt trang bìa.
Đối với Tống Thừa Huân, có lẽ anh và Trình Thiên Lam chỉ có duyên vài ngày thôi.
– Sao thế Tống Thừa Huân, thành phố A này của mình đã đắc tội gì với cậu mà trông cậu như người mất hồn thế?
Tống Thừa Huân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Từ Dịch Phàm, anh mỉm cười và nhận lấy tách café từ tay của Từ Dịch Phàm.
– Không có gì, chỉ là suy nghĩ vài chuyện thôi. Nhưng mà cũng không thể phủ nhận, chẳng mấy khi mình mới đến thành phố A mà trời cứ mưa suốt thế này, đã thế lại còn lạnh nữa chứ. Nhìn mà chẳng muốn ra khỏi nhà.
Từ Dịch Phàm ngồi xuống bên cạnh Tống Thừa Huân, vỗ nhẹ lên vai anh, nhẹ nhàng nói:
– Cậu không cần nói thì mình cũng biết tình hình hiện tại của cậu. Tôn Hạo nói đúng, cậu cứ sống như vậy không phải là tốt sao? Quên Trình Gia Nghi đi, cậu sẽ thấy thoải mái hơn.
– Có lẽ nên như vậy.
– Còn có lẽ gì nữa, bắt buộc phải như vậy đi. Cậu bị mất trí nhớ như thế, cậu còn cảm nhận được tình yêu của cậu và Trình Gia Nghi nữa không?
Tống Thừa Huân cũng không phủ nhận, sau khi mất trí nhớ, anh đối với Trình Gia Nghi dường như không phải là tình yêu mà chỉ là những hồi ức nhỏ nhoi không rõ ràng mà thôi. Bắt đầu lại một cuộc sống mới, bắt đầu lại một tình cảm mới, đối với Tống Thừa Huân, tình yêu của anh dành cho Trình Gia Nghi quá mờ ảo và cũng không rõ ràng.
– Nếu như cậu là mình thì cậu sẽ làm thế nào?
– Là cậu hả? Thật sự nếu mình là cậu thì mình cũng muốn gặp Trình Gia Nghi để giải quyết nốt những vẫn đề còn tồn đọng giữa mình và cô ta. Nhưng 7 năm đã qua mà mình không gặp được cô ta thì mình nghĩ, tốt nhất là nên từ bỏ, đưa cuộc sống của bản thân trở lại bình thường.
Nghe những lời này của Từ Dịch Phàm, Tống Thừa Huân lại tiếp tục ngồi trầm ngâm. Những lời mà người bạn thân này nói không phải là không đúng.
– Nói đến như thế, nếu như cậu quyết định quên đi một Trình Gia Nghi, sao lại không bắt đầu đi tìm hiểu Trình Thiên Lam kia đi chứ?
– Đừng có nói đùa như thế, người ta đã có bạn trai rồi.
– Thế à, tiếc nhỉ.
Lời của Từ Dịch Phàm vừa dứt thì Tống Thừa Huân đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc ầm lên.
– Thím Vương, thím bế Hạo Văn ra đây cho tôi.
– Vâng ạ.
Rất nhanh, thím Vương đã bế Hạo Văn, cậu con trai bé bỏng gần 2 tháng tuổi của Từ Dịch Phàm ra. Vừa nhìn thấy đứa bé lần đầu tiến, Tống Thừa Huân đã cảm thấy rất có cảm tình. Lần cuối anh gặp cậu bé Hạo Văn này là từ tháng trước rồi. Sau gần 1 tháng, tóc cũng mọc ra nhiều hơn trước.
– Con trai, sao thế, vừa mới ngủ đã bật tỉnh rồi à? Có phải bố nói chuyện lớn quá nên làm con giật mình không?
Nghe cái giọng cưng chiều con của Từ Dịch Phàm, Tống Thừa Huân lại bật cười. Tiếng cười ấy đã nhanh chóng lọt vào tai của Từ Dịch Phàm.
– Cậu cười cái gì?
– Trông cậu đảm đang quá đấy.
– Đảm đang cái gì chứ, cậu cứ thử có con đi, xem có giống như mình hay không. Đừng có cười trước như thế.
Tống Thừa Huân biết, việc Phùng Lộ Phi bất ngờ qua đời khiến cho Từ Dịch Phàm rất đau lòng. Nhưng thời gian qua, Từ Dịch Phàm đã cố gắng lấy lại tinh thần, dồn hết sức mình chăm sóc cho con trai thay cả phần của Phùng Lộ Phi.
– Nhìn cậu là mình nhìn ra một ông bố tốt nhất trên đời.
– Cảm ơn Tống đại luật sư đã khen.
– Được rồi, bây giờ mới có hơn 7 giờ, cậu cho mình mượn xe một chút, muốn lái vòng vòng xem thành phố A 1 tháng qua có thay đổi gì không.
– Vậy cậu cứ xuống gara xem muốn lấy cái nào thì lấy. Chìa khóa ở trong tay của bảo vệ ấy.
– Ừ. Mình đi đây.
Lúc Tống Thừa Huân ra đến cửa, anh vẫn nhìn thấy Từ Dịch Phàm đang dỗ dành cho cậu con trai Hạo Văn ngủ. Từ Dịch Phàm vốn nổi tiếng là một người tính cách có phần trẻ con mà bây giờ đã ra dáng một người đàn ông thực thụ rồi.
……………………………..
So với thành phố B đường như mê cung thì thành phố A đường đi lại dễ nhớ hơn nhiều. Đặc biệt, dân cư ở thành phố A cũng không đông như thành phố B nên rất hiếm xảy ra tình trạng tắc đường.
Trời hôm nay vừa mưa vừa lạnh, người đi ngoài đường cũng trở nên ít hơn hẳn. Những ánh điện đường đã bật lên từ lâu, nếu đứng từ trên cao có thể thấy rõ một thành phố A mờ ảo, đẹp vô cùng.
Xe vừa mới rẽ phải định đi thẳng về phía trước, Tống Thừa Huân đã bắt gặp một dáng đi trông khá quen thuộc. Khi xe lướt qua người đó, anh bỗng nhìn thấy rõ gương mặt. Đó không phải là Trình Thiên Lam hay sao? Cô sao lại ở thành phố A được chứ?
Dừng xe ở trên đó 3m, Tống Thừa Huân hơi ngó đầu ra, vừa đúng lúc Trình Thiên Lam đi đến.
– Trình tiểu thư!
– Ô, Tống tiên sinh. Chúng ta cũng thật có duyên đấy nhỉ?
– Có lẽ vậy.
Nhìn thấy Tống Thừa Huân, Trình Thiên Lam cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ bọn họ lại có duyên gặp mặt ở thành phố A như vậy.
– Trình tiểu thư, nếu chúng ta cứ nói chuyện như thế này thì e rằng không tiện lắm. Có muốn lên xe tôi không?
– Cảm ơn.
Trình Thiên Lam gấp ô lại, nhanh chóng lên xe ngồi ở ghế lái phụ. Tống Thừa Huân lấy ra một chiếc khăn trắng đưa cho cô:
– Tóc cô ướt hết rồi kìa, cầm lấy lau đi.
– Cảm ơn.
– Không cần phải cảm ơn như thế đâu. Chúng ta nói chuyện chưa đầy 2 phút mà cô đã cảm ơn tôi những 2 lần rồi.
– Thì việc nên cảm ơn thì vẫn nên cảm ơn mà.
Tống Thừa Huân điều chỉnh lại điều hòa trong xe rồi lại đi tiếp. Đi được một đoạn ngắn, anh quay sang hỏi Trình Thiên Lam:
– Cô đến thành phố A này để du lịch à? Có vẻ như chọn không đúng thời điểm rồi, mấy ngày nay trời cứ mưa suốt, khiến thời tiết càng thêm lạnh.
– Không phải, không phải tôi đến thành phố A để du lịch đâu. Bạn thân của tôi tổ chức sinh nhật ở đây, cũng là quê của cô ấy nên mời tôi, vì thế nên tôi mới đến. Thế còn anh Tống tiên sinh, anh không phải là cũng đến đây du lịch đấy chứ?
– Tôi ấy hả? Tôi cũng không đến thành phố A này để du lịch đâu. Quả thật tôi cũng hay đi du lịch, nhưng trời đông thời tiết lạnh, tôi lại chẳng muốn đi đâu. Chỉ vì cũng cuối năm rồi nên tôi phải đến đây để xem xét lại những pháp vụ của tập đoàn Từ Thị thôi.
– Vậy à.
Tống Thừa Huân lại tiếp tục rẽ trái, đi thẳng đến khu phố giàu có của thành phố A. Anh bất giác hỏi:
– Cô ở nhà bạn hay là khách sạn? Mà sao trời tối như thế này, vừa mưa lại vừa lạnh mà còn đi một mình ra ngoài thế?
– Tôi ở khách sạn, khách sạn Hoàng Đình ấy. Với lại tôi có một thói quen, đó là đi dạo vào buổi tối nên mới quyết định đi. Dù sao cũng chẳng mấy khi đến đây. Ngày mai tôi về thành phố B rồi.
– Trùng hợp vậy, mai tôi cũng về thành phố B. Cô bắt máy bay chuyến mấy giờ vậy?
– Chuyến 10 giờ sáng khoang hạng nhất. Đừng bảo là anh cũng giống như tôi đấy nhé?
Nghe như vậy, cả Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam đều bật cười. Hóa ra họ cũng có duyên với nhau như vậy.
– À phải, cô đến thành phố A có đi cùng bạn trai không vậy?
– Bạn trai, bạn trai nào?
– Lại còn bạn trai nào nữa, thì là anh chàng lần trước tôi thấy ở khách sạn Maryland khi chúng ta hẹn gặp mặt ấy.
– Anh nói Cố Phong đúng không? Anh ấy không phải bạn trai của tôi, chỉ là một người bạn rất thân thôi. Nhưng mà anh hỏi anh ấy làm gì?
Tống Thừa Huân hơi nhún vai, nói:
– Lần trước anh ta nhìn thấy tôi đi với cô thì trông có vẻ không vui lắm. Trên gương mặt hiện rõ vẻ ghen tuông.
– Quả nhiên anh là luật sư có khác, tài quan sát tinh tế thật đấy. Nhưng mà nói cho cùng, tôi cũng cảm thấy có lỗi với Cố Phong. Anh ấy thích tôi, nhưng tôi chỉ coi anh ấy là bạn thôi.
– Tôi nghe một thực tập sinh ở văn phòng của tôi nói, nếu mà cô ấy kết hôn, nhất định cô ấy sẽ chọn người yêu mình.
– Cách lựa chọn ấy quả thực rất đúng, nhưng nó không phù hợp với tình trạng của tôi. Mặc dù hiện giờ tôi vẫn chưa tính đến chuyện kết hôn, nhưng tôi không chỉ muốn người đó yêu mình mà bản thân tôi cũng phải yêu người đó nữa.
Lời nói của Trình Thiên Lam rất giống với suy nghĩ của Tống Thừa Huân. Anh từng nghĩ nếu có ngày không tìm được Trình Gia Nghi, anh cũng muốn bản thân mình tìm một người mình yêu. Một bên yêu chưa đủ, cả hai bên mới gọi là một tình yêu trọn vẹn.
Khoảng 5 phút sau, Tống Thừa Huân dừng xe trước khách sạn Hoàng Đình, quay sang nói với Trình Thiên Lam:
– Tôi không biết cô nghĩ thế nào, nhưng tôi cho rằng vào những ngày thời tiết như thế này, cô nên hạn chế việc lang thang ở ngoài đường thì hơn. Nếu như bị bệnh thì không tốt đâu.
– Cảm ơn anh. Và tôi cũng muốn cảm ơn anh lần nữa vì đã đưa tôi về khách sạn. Hẹn ngày mai gặp nhau. À phải, tôi vẫn giữ số điện thoại của anh đấy.
– Tôi cũng vậy.
– Tạm biệt.
– Tạm biệt.
Trình Thiên Lam mỉm cười rồi xoay người đi vào trong. Từ bên ngoài, Tống Thừa Huân sau khi thấy Trình Thiên Lam đi vào trong thang máy thì anh mới lái xe rời đi. Tống Thừa Huân không nghĩ hôm nay anh lại gặp được Trình Thiên Lam. Và hơn nữa, những lời nói của Trình Thiên Lam khiến anh rất thoải mái.
Khu C có sáu mươi nữ tù, bốn người một phòng giam. Những khuôn mặt áp sát vào các song sắt để nhìn ra khi Tracy bị dẫn qua, mỗi mặt một vẻ, từ hờ hững đến thèm muốn, và cả căm ghét. Nàng đi bước thấp bước cao, như đang trên một mảnh đất lạ, trong một giấc mơ chập chờn. Cổ họng nàng khô đắng, một tiếng thét âm ỉ trong con người bị giam cầm của nàng. Giờ đây chẳng còn gì cả.
Chẳng còn gì cả, từ mỗi cái khả năng cay đắng là nàng sẽ bị lưu đày ở nơi này mười lăm năm trời.
Người nữ giám thị mở cửa một phòng giam. “Vào đi?”.
Tracy chớp mắt nhìn quanh. Trong phòng có ba nữ tù đang lặng lẽ nhìn nàng.
“Đi vào”, người giám thị quát.
Tiếng cửa đóng sầm sau lưng.
Nàng đã về nhà.
Căn phòng trơ trỏng bốn giường, một bàn nhỏ trên đó có cái gương đã rạn vỡ, bốn cái tủ nhỏ và một hố xí ở tít trong góc.
Mấy người đàn bà cùng phòng nhìn nàng chằm chặp. Người Puectô Ricô phá vỡ sự im lặng. “Chúng ta có một cô” bạn mới đây”. Giọng cô ta trầm và khản đặc. Có thể cô ta sẽ rất đẹp nếu như không có một vết sẹo xám ngoét chạy dài từ thái dương xuống tới tận cổ họng, và có vẻ như chưa đến mười bốn tuổi nếu như không nhìn vào cặp mắt cô ta.
Người Mehico béo lùn, trạc trung niên thì nói. “Thật hay là đã gặp nhau. Vì sao mà bị tống vào đây, cô bé?”.
Tracy đờ đẫn không đáp nổi.
Người thứ ba da đen. Chị ta cao phải tới mét tám, với cặp mắt mở hẹp đầy vẻ thận trọng và một khuôn mặt lạnh lùng. Đầu chị ta cạo trọc lốc, và trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng, chỉ thấy nó xanh xanh. “Giường cô ở góc kia”.
Tracy đi tới bên giường. Chỉ có Chúa mới biết là trước đó đã có bao nhiêu người nằm trên tấm nệm dơ dáy và nhớp nhúa này. Nàng không dám đụng tới nó và dè dặt bày tỏ sự bất mãn của mình. “Tôi … Tôi không thể nằm trên chiếc đệm này”.
Người Mêhico làu bàu. “Chẳng ai bắt, cô em ạ. Em có thể ngủ trên giường tôi”.
Đột nhiên, Tracy như cảm thấy trong phòng có những cơn sóng ngầm và nàng thấy sợ hãi. Ba người đàn bà Vẫn nhìn chằm chặp làm nàng có cảm giác bị lột trần ra. Súc thịt tươi Nàng chợt nhớ và càng sợ. Không phải thế, Tracy nghĩ, ôi, mong rằng không phải thế. Nàng chợt nghe thấy tiếng mình nói.”Tôi … Tôi có thề gặp ai để xin một chiếc đệm sạch sẽ?”.
“Chúa ơi”, người da đen thốt lên. “Hắn đâu có ở quanh đây”.
Tracy nhìn xuống tấm đệm. Mấy con gián lớn đang bò ngang trên đó. Mình không thể ở lại đây” được. Tracy nghĩ mình sẽ phát điên lên mất.
Như đọc được trong ý nghĩ eủa nàng, người da đen nói, “Phải chấp nhận thôi, cô bé?”.
Tracy như nghe thấy tiếng nói của viên tổng giám thị:
lời khuyên tốt nhất mà tôi có thể nói với cô là hãy cô gắng giữ gìn …
Người da đen tiếp tục, “Tôi là Ernestine Littlechap”.
Chị ta hất hàm về phí người có cái sẹo dài. “Đó là Lola. Cô ta từ Puectô Ricô tới và ả béo kia là Paulita, từ Mêhico. Còn cô là ai?”.
“Tôi là … Tracy Whitney”. Chút nữa thì nàng đã nói, “Tôi nguyên là Tracy Whitney”. Có cảm giác như trong một cơn ác mộng rằng cái bản ngã của nàng đang bị mất đi. Đột nhiên thấy muốn ói, nàng vội túm chặt lấy thành giường.
“Tôi xin lỗi. Tôi cảm thấy không muốn nói chuyện”, Tracy dường như đứng không vững. Nàng gượng ngồi xuống mép giường, và đưa tay kéo gấu váy lau những giọt mồ hôi lạnh ngắt trên mặt. Đứa con mình, nàng nghĩ. Lẽ ra mình phải nói với ông tổng giám thị là mình đang mang thai. Ông ấy sẽ chuyển mình tới một phòng giam sạch sẽ. Có khi họ còn để mình có riêng một phòng …
Nàng nghe bước chân dọc hành lang. Một nữ giám thị đi ngang qua, Tracy vội chạy ra cửa. “Xin lỗi bà”, nàng nói. “Tôi phải gặp ông tổng giám thị để …”.
“Tôi sẽ phái ông ta xuống”, người đó ngoái lại nói.
“Bà không hiểu rồi. Tôi …”.
Người đó đã đi khuất.
Tracy đưa vội mấy ngón tay lên miệng cắn chặt để khỏi kêu lên.
“Cô ốm hay sao, cô bé?” Lola hỏi.
Tracy chỉ lắc đầu. Nàng bước trở lại giường, ngó nhìn giây lát rồi từ từ nằm xuống. Đó là hành động tuyệt vọng, một sự đầu hàng. Nàng nhắm nghiền hai mắt.
Ngày sinh nhật lần thứ mười là một ngày vui sướng nhất trong tuổi thơ của nàng. Chiều nay cả nhà sẽ tới nhà hàng Antoine! Mc đã mặc cho nàng chiếc váy mới màu xanh tuyệt đẹp.
Trông hai mẹ con kìa”, cha cười rạng rỡ. “Tôi đang đi cùng hai người phụ nữ đẹp nhất New Orleans. Ai cũng sẽ phải ghen ty với tôi cho mà xem”.
Nhà hàng Antoine là tất cả những gì mà Tracy đã từng tưởng tượng, và còn hơn thế nữa. Hơn nhiều, Đó là nơi biên giới, tao nhã và được trang trí tuyệt hảo, với khăn trải bàn trắng toát và những bộ đồ ăn sáng bóng. Đây hẳn là một cung điện, Tracy nghĩ thầm. Mình chắc hẳn các nhà vua và các hoàng hậu cũng tới đây. Cô bé hân hoan tới độ quên cả ăn, chỉ mải ngắm nghía những người đàn ông, đàn bà ăn mặc tuyệt đẹp. Khi nào lớn lên, Tracy tự nhủ, tối nào mình cũng sẽ tới nhà hàng Antoine này, và mình sẽ đưa cả cha vả mẹ cùng đi.
“Con không ăn à, Tracy?” mẹ nhắc.
Và để làm hài lòng mẹ, Tracy phải cố nuốt vài miếng. Có một cái bánh dành cho nàng, trên đó có vài ngọn nến, và khi những người phục vụ hát bài Chúc mừng sinh nhật, những người khách khác quay cả lại và vỗ tay thì Tracy cảm thấy mình như một công chúa. Nàng nghe thấy cả tiếng chuông xe điện từ ngoài phố vọng vào.
Tiếng chuông réo lên giục giã.
“Giờ ăn”, Ernestine Littlechap kêu lên.
Tracy mở choàng mắt ra. Tiếng cửa đóng mỏ rầm rầm cả khu phòng giam.
Tracy nằm nguyên trên giường, cố níu kéo lấy các hình ảnh trong quá khứ.
“Này! đến giờ ăn rồi”, Lola nói.
Chỉ nghĩ tới thức ăn nàng đã thấy lợm giọng. “Tôi không đói”.
Paulita béo mập thất lên, “Này cô em. Thật đơn giản. Họ không quan tâm tới việc cô có đới hay không đâu. Tất cả phải tới phòng ăn”.
Các tù nhân đứng xếp thành hang ngoài hành lang.
“Tốt nhất là đứng dậy đi, nếu không họ sẽ quất vào mông ấy:”. Ernestine khuyến cáo.
Mình không đi nổi, Tracy nghĩ, mình sẽ ở lại đây. Các bạn tù của nàng đã rời khỏi buồng giam và đứng xếp vào hai hàng dọc.
Một nữ giám thị mập, thấp với mái tóc nhuộm vàng hoe trông thấy Tracy vẫn còn đang ở trên giường. “Cô kia”, bà ta hét.” “Không nghe thấy chuông à?
Ra ngay”.
Tracy đáp lai. “Tôi không thấy đói, cảm ơn bà. Cho tôi xin phép”. Bà giám thị trố mắt ngạc nhiên, đùng đùng bước tới chỗ Tracy. “Mày nghĩ mày là cái thá gì ở đây hả?
Đợi được phục vụ tại phòng chăng? Lê đít đứng vào hàng. Tao có thể, ghi sổ mày về việc này đấy. Nếu còn lặp lại thì mày sẽ phải vào xà lim. Hiểu chưa hả?”.
Nàng không hiểu. Nàng thực không hiểu cái gì đang diễn ra nữa, gượng nhổm lên khỏi giường và bước ra đứng vào hàng với đám phụ nữ. Cạnh nàng là người da đen cùng phòng. “Tại sao tôi …?”.
“Câm đi!” Ernestine Littlechap rít qua khóe miệng.
“Không nói chuyện trong hàng”.
Họ được dẫn dọc một hành lang hẹp, ảm đạm, ngang qua hai cửa kiểm soát, tới phòng ăn lớn kê đầy những bàn ghế gỗ rồi xếp hàng tới bên một chiếc bàn dài ướt át, nơi đồ ăn đượe đưa ra. Các món ăn trong ngày thường là canh cá ngừ lõng bõng, món đậu quả sào mềm nhũn, món sữa trắng nhạt phèo và một trong hai thứ đồ ương là cà phê nhạt hoặc nước trái cây tổng hợp. Từng muỗng thức ăn được trút vào các da nhôm của tù nhân khi họ lần lượt đi ngang qua và những tù tự giác đứng phục vụ đằng sau cái bàn này thì luôn miệng kêu. “Nhanh lên nào. Tiếp theo … Nhanh lên nào. Tiếp theo”. Sau khi lấy thức ăn, Tracy đứng ngỡ ngàng, không biết là phảĩ đi đâu. Nàng nhìn quanh tìm Ernestine Littlechap, nhưng người đàn bà da đen đã như biến mất. Tracy bước tới bên chiếc bàn mà Lola và Paulita đang ngồi ăn. Còn tới hai mươi người khác nữa cũng đang ngấu nghiến phần ăn của mình. Tracy nhìn ra thức ăn và đẩy nó ra, nàng lại lợm giọng thấy muốn ói.
Paulita với tay cầm lấy đa thức ăn của Tracy. “Nếu cô không ăn thì để cho tôi”.
Lola thì khuyên. “Này, phải ăn đi, không thì không sống nổi ở đây đâu”.
Mình không còn muốn sống, Tracy thầm tuyệt vọng.
Mình chỉ muốn chết đi. Sao những người đàn bà này lại có thể chấp nhận một cuộc sống như vậy được? Họ ở đây đã bao lâu không biết? Vài tháng rồi.
Hay vài năm? Nàng nghĩ tới cái phòng giam hôi thối và cái đệm giường đầy những rận, và nàng muốn hét lên đến mức phải nghiến chặt răng để nó khỏi bật thành tiếng.
Paulita đang nói. “Nếu họ bắt gặp cô không ăn, cô sẽ phải vào xà lim”. Chị ta nhận thấy vẻ không hiểu của Tracy. “Hầm giam riêng ấy mà. Cô sẽ không thích nó đâu” Chị ta dướn người lên phía trước. Lần đầu tiên vào đây phải không? Được, tôi sẽ mách nước cho cô, cô bé. Ernestine Littlechap cầm đầu ở đây. Hãy xử đẹp với chị ta và cô sẽ có lợi đấy”.
Ba mươi phút sau kể từ lúc vào phòng ăn, một hồi chuông reo vang và họ đứng dậy cả. Paulita cố chộp lấy một trái đậu sót lại ở da bên cạnh. Tracy đứng vào hang sau chị ta và họ được dẫn trở lại các phòng giam. Bữa ăn thế là xong.
Mới bốn giờ chiều – còn những năm giờ đồng hồ dài dằng dặc trước khi phải đi ngủ.
Khi Tracy về tới phòng, Ernestine Littlechap đã ở đó. Tracy nhìn cái toa lét ở góc phòng. Nàng đã muốn dung nó quá rồi, sống chẳng thể nào làm chuyện đó trước mấy người bạn tù. Nàng sẽ đợi cho đến khi tắt đèn đã.
Ernestme Littlechap nói. “Tôi biết rằng cô đã không ăn tí gì. Thật là ngu ngốc”.
Sao chị ta lại biết nhỉ” Và sao chị ta lại quan tâm tới mình? “Làm sao để có thể gặp ông tổng giám thị?” Tracy hỏi.
“Cô viết giấy yêu cầu Bọn gác sẽ dùng nó làm giấy chùi đít. Bọn nó coi bất kỳ con mẹ nào muốn gặp” tổng giám thị đều là những kẻ gây rối”. Chị ta bước tới bên Tracy. “Ở dây có rất nhiều thứ có thể đẩy cô vào chỗ rắc rối. Cái mà cô cần là một người bạn và người đó có thể giúp cô tránh dính vào những rắc rối đó”. Chị ta mỉm cười “để lộ một chiếc răng cửa bịt vàng. Giọng chị ta mềm mại, “có người biết lối phải đi quanh một chuồng thú”.
Tracy ngước nhìn khuôn mặt nhăn nhở của người đàn bà da đen. Nó như bập bềnh đâu đó sát tận trần nhà.
Nó là một thứ gì đó cao nhất mà Tracy từng nhìn thấy.
Đó là một con hươu cao cổ, cha nàng nói.
Họ đang thăm vườn thú trong công viên Audubon. Tracy rất thích công viên nảy. Vào các chủ nhật, họ thường tới đó nghe các bạn nhạc biểu diễn và sau đó cha mẹ đưa nàng tới xem khu nuôi cá cảnh hoặc khu chuồng thú. Cả nhà đi chậm rãi, ngắm nhìn các con thú trong chuồng.
Chúng nó không ghét việc bị nhồi vậy à, bố?”.
Cha nàng cười vang.” “Không, Tracy à. Chúng có một cuộc sống tuyệt vời.
Chúng được chăm sóc và cho ăn uống, và kẻ thù của chúng thì không thể tới gần”?
Song với Tracy, trông chúng có vẻ buồn bã. Nàng chỉ muốn mở toang các cửa chuồng để chúng ra. Mình thì chẳng bao giờ muốn bị nhốt giống thế kia, Tracy thầm nghĩ.
Tám giờ 45, tiếng chuông báo reo vang cả nhà tù. Ba người cùng phòng bắt đầu cởi quần áo. Tracy vẫn ngồi yên.
Lola nói với nàng, “Chỉ có mười lăm phút cho việc chuẩn bị đi ngủ thôi đấy”.
Những người đàn bà cởi tuột váy áo và khoác váy ngủ lên người. Bà giám thị có mái tóc nhuộm vàng hoe đi ngang phòng giam và dừng lại khi trông thấy Tracy nằm trên giường.
“Thay đờ ra”. Bà ta ra lệnh và quay sang Ernestine hỏi. “Chị không bảo cho cô ta biết à?”.
“Có chứ. Chúng tôi đã nói”.
Bà giám thị quay lại Tracy. “Chúng tôi có cách cư xử với những kẻ gây rối đấy”. Bà ta, cảnh cáo, “Cô làm theo lời người ta bảo, nếu không tôi sẽ quất vào mông cho xem”. Nói rồi bà ta bỏ đi.
Paulita thì thào. “Tốt nhất là nghe lời bà ta, cô bé ạ. Mụ Váy Sắt ấy là một con chó đê tiện.
Tracy chậm chạp nhỏm dậy và bắt đầu ca. Đồ, quay lưng về phía mấy người đàn bà kia! Nàng cởi tất cả váy áo” chỉ trừ cái xilip và choàng vội cái váy ngủ thô ráp qua đầu” cảm thấy những cặp mắt đang dán lên thân thể mình.
“Cô có tấm thân thật đẹp”, Paulita nhận xét.
“Ừ, đẹp thật”. Lola lặp lại.
Tracy cảm thấy rùng mình.
Ernestine đi tới bên và nhìn Tracy. “Chúng ta là bạn của nhau. Chúng ta sẽ chăm lo em chu đáo”. Giọng chị ta khản đặc vì bị kích động.
Tracy quay mình đi. “Hãy để tôi yên? Tất cả các chị.
Tôi … tôi không phải kiểu đó”.
Người đàn bà da đen cười khoái trá. “Em sẽ làm theo kiểu bọn ta thích, cô bé ạ”.
“Còn thời gian. Còn rất nhiều thời gian”. Lola nói.
Ánh đèn vụt tắt.
Bóng tối là kẻ thù của Tracy. Nàng ngồi trên mép giường, toàn thân căng thẳng, cảm giác rằng mấy kẻ kìa đang chờ để nhảy xổ vào nàng. Hay chỉ vì sợ quá mà nàng tưởng tượng ra như thế. Nàng thấy mệt mỏi rã rời vì dường như mọi thứ quanh nàng đều có thể là một sự đe dọa. Họ có thể đe dọa nàng không?
Chưa hẳn. Có thể là hộ chỉ muốn tỏ ra thân mật còn nàng thì đã gán cho những cử chỉ ấy những ý nghĩ xấu xa. Nàng đã được đọc về những hành động đồng tính luyến ái trong nhà tù, song cái đó chắc chỉ là hãn hữu chứ không phải phổ biến. Hành động như thế ở trong nhà tù là không được phép.
Tuy vậy, nàng vẫn bị nỗi nghi ngờ ám ảnh và quyết định sẽ thức suốt đêm.
Nếu một trong số họ có hành động gì thì nàng sẽ kêu cứu ngay và trách nhiệm của những người gác là không được để xảy ra chuyện xấu. Nàng thầm tự nhủ là chẳng có chuyện gì phải lo ngại cả nếu như tỉnh ngủ một chút.
Tracy ngồi trên giường, trong bóng tối, lắng nghe mọi tiếng động. Nàng thấy ba người đàn bà lần lượt đi ra hố xí trong góc phòng rồi trở về giường của họ.
Khi không thể chịu hơn nữa, Tracy gượng dậy, và lần tới đó. Rồi nàng định giật nước, song không được. Mùi hôi thối hầu như không chịu đựng nổi. Nàng vội vã trở lại giường và ngồi xuống. Trời sắp sáng thôi mà, nàng thầm nghĩ. Sáng mai mình sẽ yêu cầu gặp ông tổng giám thị. Mình sẽ nói với ông ta về đứa con trong bụng. Ông ta sẽ cho mình được chuyển tới một phòng khác.
Tracy thấy quá căng thẳng và mệt mỏi. Nàng ngả lưng xuống giường và chỉ vài giây sau đã cảm thấy có con gì bò qua cổ. Nàng cố gắng để khỏi hét lên vì sợ hãi. Mình phải chịu đựng tới sáng. Sáng ra mọi thứ sẽ ổn thỏa, Tracy thầm nghĩ. Cố một chút.
Ba giờ sáng, nàng không thể nào gượng lại cơn buồn ngủ, và thiếp đi.
Tracy chợt tỉnh giấc khi một bàn tay ai đó bít ngay miệng nàng, và hai bàn tay khác sờ nắn hai bầu vú. Nàng kêu lên mà không nổi, cảm thấy cái váy ngủ và đồ lót bị lột ra khỏi thân thể. Những bàn tay luồn vào giữa cặp đùi nàng, kéo hai chân nàng dang ra. Tracy điên cuồng đấm đạp và cố nhỏm dậy.
“Nào, hãy nhẹ nhàng”, một giọng nói thì thào, “Em sẽ không đau đớn gì”.
Tracy co chân đạp vào nơi có tiếng nói ấy. Chân nàng đụng vào ai đó …!
“Con c …! Quẳng nó cho chó”, giọng nói đó hổn hển.
“Kéo nó xuống sàn”.
Một quả đấm giáng vào mặt Tracy, một quả nữa vào bụng nàng. Ai đó cưỡi lên trên người nàng ghìm chặt nàng xuống sàn nhà trong lúc những bàn tay dâm đãng sục sạo trên thân thể nàng.
Tracy vùng ra được trong khoảnh khắc, nhưng một kẻ trong bọn kia đã túm được nàng và đập đầu nàng vào những song sắt. Nàng thấy máu ộc ra từ mũi mình. Rồi nàng lại bị ấn nằm xuống sàn bê tông, tay và chân bị giữ chặt. Tracy chống trả điên cuồng, song không thể lại với ba mụ đàn bà kia. Những bàn tay lạnh toát và những cái lưỡi nóng hổi vuốt ve trên khắp thân thể nàng. Hai chân nàng bị dang “rộng ra và một vật gì đó cứng và lạnh ngắt nhét vào trong nàng.
Nàng quằn quại một cách bất lực và cố la lên. Một cánh tay đang trườn qua miệng nàng và nàng cắn ngập răng vào đó bằng tất cả sức lực còn lại.
Một tiếng thét lên. “Đồ con đĩ”.
Những cú đấm giáng xuống mặt … Nàng đau đớn quằn quại và sau cùng thì không còn cảm giác gì nữa.
Tiếng chuông reo lên đã làm nàng tỉnh lại. Nàng đang nằm trên sàn bê tông lạnh ngắt trong phòng giam, thân thể trần truồng. Ba người kia đang ở trên giường của họ.
Ngoài hành lang, mụ váy sắt đang hò hét, “Dậy nào” Khi đi ngang qua, mụ ta nhìn thấy Tracy đang nằm trên sàn trong một vũng máu nhỏ, gương mặt trắng bệch xây xát và một mắt sưng húp.
“Quỷ quái gì thế này?” Mụ mở cửa phòng giam và bước vào.
“Chắc cô ta ngã từ trên giường xuống”. Ernestine Littlechap đon đả.
Mụ giám thị bước tới bên Tracy và đá vào chân cô. “Cô này, dậy”.
Tracy thoáng nghe. Phải, nàng nghĩ, mình phải dậy, mình phải ra khỏi chốn này. Nhưng nàng không nhúc nhích nổi. Toàn thân đau đớn.
Mụ giám thị tóm lấy khuỷu tay Tracy và kéo ngồi dậy, nàng suýt ngất đi vì đau.
“Chuyện gì xảy ra hả?”.
Bằng một con mắt lành, Tracy thấy ba cái bóng lờ mờ đang lặng lẽ chờ câu trả lời của nàng.
“Tôi … tôi”. Tracy cố nói không thành tiếng. Nàng gắng sức và một bản năng nào đó đã làm cô buột miệng. “Tôi ngã từ trên giường xuống”.
Mụ giám thị cáu kỉnh. “Tao ghét cái thứ õng ẹo này. Tao sẽ cho mày vào xà lim để học lấy ít lễ độ”.
Mọi thứ như bị lãng quên, Tracy trở lại trong bụng mẹ. Một mình nàng trong bóng tối dày đặc, không có một thứ đồ đạc gì trong căn hầm tù túng này trừ một tấm đệm cũ nát trên sàn xi măng lạnh lẽo. Nơi đi cầu là một lỗ trống hôi thối ngay trên sàn nhà. Tracy nằm đó, trong bóng tối đen đặc lẩm nhẩm những bài dân ca mà cha và mẹ đã dạy từ thuở xa xưa. Nàng không hề biết rằng mình đang kề sát tình trạng mất trí.
Nàng cũng không biết rằng mình đang ở đâu, điều đó chẳng hề gì, chỉ thấy toàn thân đau nhức. Chắc là mình ngã đau, nhưng đã có mẹ chăm sóc. Nàng chợt hét lên giọng lạc đi, “Mẹ ơi …” và khi không có ai trả lời nàng lại ngủ thiếp đi.
Nàng ngủ liền 48 giờ đồng hồ và những vết đau chỉ thấy còn nhức nhối khi tĩnh lại. Nàng mở to hai mắt. Xung quanh chẳng có gì cả. Tối đến mức thậm chí không thể nhìn thấy hình dáng căn hầm. Trí nhớ chợt ùa trở lại. Họ khiêng nàng tới chỗ lão bác sĩ. Nàng còn nghe được tiếng hắn ta:
” … một xương sườn và xương cổ tay gãy. Chúng tôi sẽ bó nó lại … những vết thương và những vết bầm thật khủng khiếp song rồi nó cũng sẽ lành thôi. Cô ta đã sẩy thai …”.
“Ôi, con tôi”. Tracy thì thầm. “Chúng đã giết con tôi rồi”.
Và nàng nức nở. Nàng khóc vì mất con. Nàng khóc cho bản thân nàng. Nàng khóc cho cả cái thế giới khủng khiếp này.
Nằm trên tấm đệm mỏng, trong màn đêm giá lạnh lòng nàng chồng chất căm hờn, toàn thân cô run lên. Những ý nghĩ trong nàng bừng lên, cháy bỏng và rồi dần dần mất hết đi, chỉ còn lại mong muốn duy nhất:
Báo thù? Song không phải báo thù mấy mụ đàn bà cùng phòng giam. Họ cũng như nàng, chỉ là nạn nhân mà thôi. Không, sẽ báo thù những thằng đàn ông đã đẩy nàng tới chốn này, những kẻ đã phá hoại đời nàng.
Joe Romano: “Con mẹ già mày vẫn chưa nói hết. Mụ ta đã không bao giờ bảo tao rằng mụ có một đứa con gái coi bộ thật khêu gợi …
“Joe Romano làm công cho một người tên là Anthony Orsatti. Lão Orsatti nắm cả cái New Orleans này …
Perry Pope: “Bằng việc nhận tội, cô sẽ giúp nhà nước tiết kiệm khoản án phí”.
Thẩm phán Henry Lawrence: “Bởi vì trong mười lăm năm tới ngươi sẽ bị giam trong nhà tù nữNam Loisiana …
Đó là những, kẻ thù của nàng. Và còn Charles, người thậm chí không,thèm nghe nàng nói nữa: “Ồ Nếu em cần tiền đến thê, em phải thảo luận với tôi chứ… Rõ ràng là tôi chưa bao giờ biết em cả … Cô sẽ phải làm điều gì mà cô cho là tốt nhất đối với đứa con của cô …”.
Nàng sẽ bắt chúng đền tội. Tất cả bọn chúng. Nàng không biết phải làm thế nào. Song nàng biết chắc là nàng sẽ trả thù được. Ngày mai, nàng thầm nghĩ, nếu còn có ngày mai.