Nếu Còn Có Ngày Mai

Chương 3: Chuyện không nghĩ đến



Hội bạn thân của Tống Thừa Huân vì chuyện của anh nên lại tiếp tục họp mặt tại tập đoàn DCL của Hạ Quân Dật. Trong phòng Tổng giám đốc ngoài Hạ Quân Dật và Tống Thừa Huân ra còn có Trình Minh Viễn, Lưu Cảnh Dương, Triệu Minh Thành và Tôn Hạo.

Hạ Quân Dật lấy từ trên bàn làm việc một tập hồ sơ, giao tận tay cho Tống Thừa Huân và nói:

– Mình đã sai Tống Cường đi điều tra về cô gái tên Trình Thiên Lam này rồi. Trình Thiên Lam là con gái của Trình Cẩm Hoa, người sáng lập ra tạp chí ESTINA nổi tiếng. Năm 18 tuổi, Trình Thiên Lam đã được đưa sang Nhật Bản du học và mới về nước 4 năm trước. Cô ta tiếp quản tòa soạn báo ESTINA này mới được có 3 năm thôi. Nhưng kể từ khi Trình Thiên Lam trở thành Tổng biên tập đã tạo ra được nhiều thành tích lớn cho tòa soạn báo này.

Tống Thừa Huân đã nghe rõ những lời mà Hạ Quân Dật nói, những thông tin chi tiết hơn anh cũng đọc ở hồ sơ này rồi.

– Trình Thiên Lam là con một thôi sao? Mình lại cứ nghĩ cô ta là chị em song sinh của Trình Gia Nghi.

Trình Minh Viễn ngồi cạnh Tống Thừa Huân lên tiếng. Anh ta cũng đã đọc qua về hồ sơ trên tay của Tống Thừa Huân rồi.

– Vậy là Trình Thiên Lam và Trình Gia Nghi không có bất kỳ mối quan hệ nào. Thế sao hai người họ giống nhau như vậy? Giống thì giống nhưng cũng không đến nỗi giống như thế chứ?

– Mình cũng nghĩ giống Cảnh Dương. Bọn họ giống nhau một cách quá kỳ lạ.

Tôn Hạo ngồi tựa lưng hẳn vào sofa, bình thản nói:

– Theo như những gì chúng ta đã biết, Trình Gia Nghi học Y ở trường đại học Thanh Đông. Bảy năm trước, Thừa Huân và Trình Gia Nghi gặp nhau, khi ấy cô ta đã 20 tuổi. Còn Trình Thiên Lam này ra nước ngoài du học từ năm 18 tuổi.

– Vì Thừa Huân mất trí nhớ nên việc Trình Gia Nghi có từng nói về gia thế của cô ta hay không, tất cả chúng ta đều không biết. Nhưng một số người bạn của Trình Gia Nghi và cả Thừa Huân đều rõ, gia đình của cô ta phải rất khá giả nên cô ta mới có ô tô riêng. Trình Gia Nghi và Trình Thiên Lam có quan hệ gì hay không, không một ai biết được bởi vốn dĩ khi đi học, cô ta đã giấu thân phận với mọi người.

– Thật ra, mình có hai giả thuyết về Trình Gia Nghi, Thừa Huân, cậu có muốn nghe không?

Lúc này, Tống Thừa Huân mới nhìn về phía của Hạ Quân Dật, mãi mới lên tiếng:

– Cậu nói đi.

– Khả năng thứ nhất là Trình Gia Nghi còn sống. Trong khả năng này chia ra làm hai ý nhỏ, đó là Trình Gia Nghi còn sống nhưng đã mất trí nhớ. Việc này cũng có thể giải thích cho nguyên nhân vì sao mà Trình Gia Nghi không đến gặp cậu trong 7 năm qua. Ý thứ 2 chính là, Trình Gia Nghi vẫn bình thường, cô ta đối với cậu chỉ là chơi đùa mà thôi.

– Ừ, khả năng này mà Quân Dật nói ra mình cũng đồng ý.

Tống Thừa Huân đặt tập hồ sơ xuống bàn, hỏi Hạ Quân Dật:

– Khả năng thứ 2 mà cậu muốn nói, là Trình Gia Nghi có thể đã qua đời rồi, đúng không?

– Phải. Rất có thể Trình Gia Nghi đã qua đời.

– Thừa Huân, mình còn nhớ Vương Bằng từng nói với cậu, hôm cậu rời khỏi ký túc xá của trường, mặc vest rất sang trọng. Hôm cậu được đưa vào bệnh viện, mình cũng thấy cách ăn mặc của cậu khác hẳn so với một sinh viên bình thường. Ngày hôm đó, nếu như cậu không đi dự tiệc thì không có lý nào lại mặc như thế.

Tống Thừa Huân nắm chặt hai bàn tay, bắt đầu nhớ lại những chuyện mà mình biết:

– Mình hôm đó mặc rất sang trọng, cùng lúc định ra khỏi ký túc xá thì nhận được một cuộc gọi. Mà theo như Vương Bằng nói, cuộc gọi ấy khiến mình trở nên vội vã hơn. Nhưng hôm ấy, mình cũng không nói cho Vương Bằng biết là mình định đi đâu.

– Phải chăng là cuộc điện thoại thông báo về tình hình của Trình Gia Nghi? Cậu nghe thấy lo lắng quá nên vội đi?

– Mình nghĩ không phải. Y tá hôm đó đưa Thừa Huân vào phòng cấp cứu cho biết, họ đón cậu ấy từ hai người trong một chiếc xe ô tô rất đắt tiền. Nếu như hôm ấy cậu bắt taxi đi đâu đó thì tại sao hai người kia lại chỉ cứu cậu? Bọn họ đưa cậu đến bệnh viện rồi đi luôn?

– Cũng có thể Thừa Huân đi bộ rồi gặp tai nạn, tên tài xế thấy thế sợ quá chạy đi luôn?

Trình Minh Viễn nghe thế thì lắc đầu:

– Mình không nghĩ như vậy. Cuộc điện thoại kia của Thừa Huân rất quan trọng, chẳng có lý do gì để cậu ấy đi bộ thôi đâu.

– Thừa Huân, chuyện của cậu thật rắc rối quá. Vì không biết hôm đó cậu đi đâu nên bọn mình cũng chẳng tra ra được cậu vì sao lại bị tai nạn nghiêm trọng đến như vậy.

Tống Thừa Huân lúc này thở dài, nói:

– Thật sự mình cũng muốn biết đầu đuôi câu chuyện lắm, nhưng càng muốn tra rõ lại càng rối hơn.

– Bây giờ tất cả chúng ta đều không rõ Trình Gia Nghi còn sống hay đã chết. Nhưng bọn mình đều muốn cậu quên cô ta đi. Nếu như cô ta thật sự yêu cậu đến mức muốn cưới, thì việc cậu bị tai nạn nghiêm trọng như thế, cô ta dù có biết sau cùng cũng phải đến thăm cậu chứ? Không đến thăm, chỉ cho người đến trường hoàn tất giấy tờ để đi du học.

– Mình nghĩ, cho dù khi ấy Thừa Huân và Trình Gia Nghi có cãi nhau thế nào đi chăng nữa, cô ta không phải vô tình như vậy chứ? Thật không hiểu Trình Gia Nghi này như thế nào.

Tống Thừa Huân yên lặng một hồi lâu, giờ mới lên tiếng:

– Mình không biết tại sao, nhưng mình cảm thấy Trình Thiên Lam này rất quen thuộc.

– Quen thuộc sao? Quen thuộc vì giống Trình Gia Nghi thì có.

– Tốt nhất là cậu nên quên chuyện này đi, quên cả Trình Gia Nghi đi nữa. Mình sẽ giới thiệu cho cậu vài mối.

Chưa kịp nói gì thêm, điện thoại của Tống Thừa Huân đã reo lên. Anh bình thản nhấc máy:

– Có chuyện gì không?

– “Luật sư Tống, bên tạp chí ESTINA Men vừa cho người liên lạc đến, nói rằng bọn họ muốn nói chuyện với anh về việc đưa anh trở thành gương mặt trang bìa của tạp chí bọn họ vào tháng sau.” – Người nói ở đầu dây bên kia chính là trợ lý của Tống Thừa Huân – Lưu Quân.

– ESTINA?

– “Vâng.”

Tống Thừa Huân nghe thấy thế thì hết sức ngạc nhiên. Những người bạn thân của anh cũng không hiểu có chuyện gì.

– Cậu nói với bên bọn họ, tôi muốn suy nghĩ một chút, có gì sẽ liên lạc sau. Còn chuyện gì nữa không?

– “Dạ không ạ.”

Tống Thừa Huân vừa mới tắt máy liền nói:

– Lưu Quân vừa gọi điện cho mình, nói rằng bên tạp chí ESTINA muốn mời mình làm gương mặt trang bìa tháng sau cho bọn họ.

– ESTINA không phải là tạp chí của Trình Thiên Lam hay sao? Mọi chuyện thật sự quá trùng hợp rồi.

– Trước khi đến đây mình cũng nhận được điện thoại từ ESTINA, nói về việc mời mình làm gương mặt trang bìa cho bọn họ, nhưng mình đã từ chối ngay. Thật không ngờ bọn họ cũng gọi cho cả Thừa Huân.

Đúng như lời dặn của Trình Thiên Lam, cấp dưới của cô đã gọi điện xin gặp cả Triệu Minh Thành và Tống Thừa Huân. Trong khi Triệu Minh Thành thẳng thắn từ chối thì Tống Thừa Huân vẫn chưa đưa ra quyết định có đồng ý hay không.

– Thừa Huân, hay là nhân dịp này cậu thử tìm hiểu một chút về cô gái tên Trình Thiên Lam này xem.

– Cảnh Dương, cậu muốn mình đồng ý yêu cầu này?

– Đúng vậy. Hồ sơ về Trình Thiên Lam rõ ràng quá mức đến mình cũng phải nghi ngờ. Nếu như cậu cho rằng Trình Thiên Lam và Trình Gia Nghi có quan hệ gì đó thì nhân dịp này tìm hiểu luôn.

– Mình thấy Cảnh Dương nói rất đúng đấy. Mình cũng nghi ngờ về thân phận của Trình Thiên Lam.

Tống Thừa Huân lúc này lại cầm điện thoại lên, liền gọi điện ngay cho Lưu Quân:

– Lưu Quân, cậu liên lạc lại với bên ESTINA, nói rằng tôi đồng ý gặp người của bọn họ. Nếu bọn họ muốn thì chiều nay đến văn phòng luật sư tìm tôi để nói kỹ hơn.

– “Vâng”.

Tống Thừa Huân lại tiếp tục thở dài. Triệu Minh Thành nói:

– Chuyện này có phải làm quá lên không? Tuy Trình Thiên Lam và Trình Gia Nghi rất giống nhau nhưng không chắc bọn họ đã có quan hệ gì. E rằng chúng ta sẽ chẳng được kết quả như mong muốn.

– Minh Thành, chuyện này mình cũng không chắc. Nhưng vì mình bị mất trí nhớ trong suốt 7 năm cộng thêm những điều kỳ lạ khác xảy ra khiến lòng mình như có thêm một cái gai ấy. Dù chuyện này có thành hay không, ít ra mình cũng sẽ thoải mái hơn.

– Thừa Huân, nếu như cậu đã nói như thế thì bọn mình cũng không ngăn cản cậu nữa. Dù mọi chuyện về sau có như thế nào thì bọn mình vẫn là những người bạn thân thiết nhất của cậu.

Nghe những lời này của Triệu Minh Thành, Tống Thừa Huân vui vẻ mỉm cười:

– Cảm ơn các cậu đã giúp đỡ mình. Đúng như Minh Thành nói, dù kết quả của chuyện này có như thế nào đi chăng nữa cũng không hề gì cả. Cuộc sống hiện nay của mình quả thật rất tốt, bởi vì luôn có các cậu ở bên giúp đỡ mình.

– Phải.

– Không cần phải lo lắng nhiều chuyện đâu.

– Các cậu nói đúng.

Tống Thừa Huân cũng không biết việc anh tiếp cận Trình Thiên Lam lần này có kết quả gì hay không. Nhưng dù chẳng được gì, anh cũng cảm thấy thoải mái. Và sau lần này dù mọi chuyện có đi theo hướng nào, anh cũng sẽ bỏ qua mọi thứ để tiếp tục sống cuộc sống bình yên này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nếu Còn Có Ngày Mai

Chương 3



Nàng cần có thời gian. Thời gian để suy nghĩ để tính toán việc phải làm.

Không thể chịu nổi việc trở lại sống ngôi nhà đã bị cướp nhẵn, do vậy, nàng vào một khách sạn nhỏ trên đường Magazỉna, xa khu người Pháp, nơi những cuộc diễu hành đlên loạn vẫn đang tiếp diễn. Nàng không có hành lý gì cả, và người nhân viên đa nghi ngồi sau bàn đã nói. “Cô sẽ phải trả tiền trước. Bốn mươi đô la một đêm”.

Từ phòng riêng, nàng gọi điện thoại cho Clarence Dosmond để nói với ông ta rằng mình không thể tới làm việc trong một vài ngày.

Ông ta giấu nỗi bực dọc vì bị phiền toái. “Đừng bận lòng vì chuyện Đó. Tôi sẽ kiếm ra người thay thế cho tới khi cô trở lại”. Ông ta hy vọng là nàng sẽ kể lạl với Charles Stanhope rằng ông ta đã tỏ ra thông cảm thế nào.

Cú điện thoại tiếp theo của Tracy là cho Charles. “Charles, anh yêu …”.

“Em ở chỗ quỷ quái nào thế, Tracy? Mẹ đã tìm kiếm em suốt cả buổi sáng.

Bà muốn ăn trưa với em hôm nay, cả hai còn nhiều việc lắm”.

“Em xin lỗi, anh yêu dấu. Em đang ở New Orleans”.

“Em ở đâu? Em đang làm cái gì ở New Orleans vậy?”.

“Mẹ em … chết”. Nàng nghẹn lời.

Hả”. Giọng anh thay đổi ngay tức khắc. “Anh xin lỗi, Tracy:

Chuyện đột ngột quá. Bà vẫn còn trẻ trung, có phải không?”.

Bà còn rất trẻ, Tracy nghĩ cay đắng. “Vâng, Đúng là bà còn trẻ”.

“Chuyện gì đã xảy ra? Em không sao chứ?”.

Không biết tại sao Tracy không thể nói thật với Charles rằng Đó là một vụ tự sát. Nàng mong muốn đến khủng khiếp được kể ra tất cả câu chuyện kinh hoàng này, song đã tự ngăn mình lại. Đó là việc của mình, nàng không thể buộc Charies mang gánh nặng Đó được. “Đừng lo lắng gì, em không sao, anh yêu ạ”.

“Em có muốn anh tới Đó không, Tracy?”.

“Không. Cám ơn anh. Em có thể lo liệu được. Em sẽ trở lại Phlladelphia vào thứ hai”. Gác máy, nàng nằm xuống giường với những ý nghĩ miên man. Nàng đếm những ô vuông lát trên trần nhà. Một … Hai … Romano … Bốn … Năm …

Romano … Sáu … Bảy … hắn sẽ phải đền tội. Nàng chưa có một kế hoạch cụ thể, chỉ biết rằng sẽ không để Romano thoát khỏi, rằng nàng sẽ tìm cách báo thù cho mẹ.

Tracy rời khách sạn vào lúc cuối chiều và đi bộ dọc đường Canal cho tới khi gặp một tiệm cầm đồ. Một người đàn ông vẻ mặt tái tál mang kính che mắt màu lục kiểu cổ ngồi trong cái lồng sắt sau quầy hàng.

“Muốn gì?”.

“Tôi … muốn mua một khẩu súng”.

“Loại súng gì?”.

“Ông biết đấy … một … súng lục”.

“Cô muốn cỡ 32, cỡ 4d, hay …”.

Tracy chưa từng sờ đến súng. “Một … một khẩu cỡ 32 là được”.

“Ở đây tôi có khẩu Smithanđ Wesson cỡ 32 rất hay với giá hai trăm hai mươi chín đô la và một khẩu Charter Arma cỡ 32 vớl giá một trăm năm mươi chín …”.

Nàng không mang theo người nhiều tiền mặt. “Ông có thứ gì rẻ hơn không?”.

Ông ta nhún vai, “Rẻ hơn thì chỉ là … súng cao su thưa tiểu thư. Nói với cô sao nhỉ. Tôi sẽ để cho cô một khẩu cỡ 32 với giá một trăm năm mươl đôla, và tôi sẽ thêm cho một hộp đạn”.

“Được”, Tracy nhìn theo ông ta bước tới giá vũ khí đặt trên cái bàn phía sau, lựa ra một khẩu súng ngắn. Ông ta cầm nó tới quầy hàng. “Cô biết sử dụng chứ?”.

“Thì … thì kéo cò chứ gì?”.

Ông ta làu bàu. “Cô có muốn tôi lắp đạn vào để cô coi thử không?”.

Nàng định nói không, rằng sẽ không dùng đến nó, rằng chỉ muốn đe đọa ai Đó, nhưng chợt nhận ra như vậy thật ngốc nghếch. “Vâng, xin ông”.

Tracy chăm chú nhìn ông ta nạp đạn vào trong ổ, “Cảm ơn”, và đếm tiền trả.

“Tôi cần tên và địa chỉ của cô cho hồ sơ cảnh sát”.

Tracy chưa nghĩ tới điều đó. Đe dọa Joe Romanc với một khẩu súng là một hành vi phạm tội. Nhưng hắn là một tội phạm chứ không phải mình nàng nghĩ “Tên?”.

“Smith. Joan Smlth”.

Ông ta ghi lên một tấm. phiếu. “Địa chỉ?”.

“Đường Downlan. 3020 đường Dowman”.

Không ngẩng đầu lên, ông ta nói, “Không có số 3020 Dowman. Như vậy sẽ ở giữa sông. Chúng ta hãy cho là 5020 đi”, ông ta đẩy tờ biên nhận tới trước nàng.

Nàng ký Joan Smith. “Thế được chưa?”.

“Đúng thế”. Ông ta cẩn thận đẩy khẩu súng ra bên ngoài. Tracy nhìn nó chằm chằm, rồi cầm lên đút vào trong bóp, quay người và bước nhanh ra khỏi cửa hiểu.

“Này, cô kia”, ông ta kêu theo, Chớ quên khẩu súng Đó đã nạp đạn”. Quảng trường Jackson nằm giữa khu người Pháp, với ngôi nhà thờ Thánh Louis vút cao như một lời cầu nguyện.

Những ngôi nhà cổ đáng yêu và những dinh thự trong khu quảng trường được ngăn cách khỏi dòng xe cộ tấp nập bởi bức tường cao và những cây mộc lan duyên dáng.

Joe Romano sống ở trong một trong những ngôi nhà Đó:

Tracy đợi đến khi trời tối mới bắt đầu khởi sự. Những đám diễu hành đã đi tới đường Chatres và từ xa Tracy vẫn nghe thấy vọng lại sự hỗn loạn mà trước Đó nàng đã bị cuốn vào.

Nàng đứng trong bóng tối xem xét ngôi nhà, và thấy rõ sức nặng của khẩu súng trong bóp. Kế hoạch rất đơn giản. Nàng sẽ tranh luận với Joe Romano, yêu cầu hắn làm trong sạch tên tuổi Doris Whltney. Nếu như hắn từ chối, nàng sẽ đe dọa hắn bằng khẩu súng và bắt hắn phải viết lời thú tội. Rồi nàng sẽ mang nó tới trung úy Mllier, và anh ta sẽ bắt giữ hắn, thanh danh của mẹ sẽ được bảo vệ.

Nàng khát khao có Charles ở bên, song tốt nhất là làm một mình. Nàng sẽ kể lại cho anh sau khi tất cả đã qua đi và Joe Romano đã ở trong tù. Đó là chỗ của hắn. Một khách bộ hành đang lại gần. Tracy chờ cho người đó đi qua và đường phố hoàn toàn vắng lặng.

Tracy bước tới ngôi nhà và nhấn chuông. Không có tiếng trả lời. Có thể hắn đang có mặt tại một bữa tiệc nào Đó nhân dịp lễ Mard Grass. Song mình có thể đợi, Tracy nghĩ, mình có thể đợi cho đến lúc hắn về nhà. Đột nhiên, ngọn đèn ở cổng bật sáng, cánh cổng mở ra và một người đàn ông đứng trước cửa. Diện mạo người này làm Tracy ngạc nhiên. Nàng đã hình dung một khuôn mặt kẻ cướp độc ác, với những nét tàn nhẫn, nham hiểm, quỷ quyệt. Thay vì Đó, lại thấy mình đang đứng trước một người đàn ông có vẻ mặt đẹp đẽ, hấp dẫn mà người ta có thể dễ dàng nhầm là một vị giáo sư đại học. Giọng nói của hắn trầm trầm và tử tế “Xin chào. Tôi giúp gì được chăng.”.

“Ông có phải Joseph Rómano?” Tiếng nàng hơi run.

“Đúng vậy. Tôi có thể làm gì cho cô?” Hắn có một phong cách thoải mái.

không nghi ngờ gì nữa, mẹ mình đã bị gã đàn ông này lừa gạt. Traey nghĩ “Tôi … Tôi muốn nói chuyện với ông, ông Joe Romano”.

Hắn chăm chú nhìn vóc dáng nàng. “Dĩ nhiên. Mời cô vào”.

Tracy bước vào phòng khách đầy những đồ cổ đẹp đẽ.

Joseph Romano sống khá giả. Bằng đồng tiền của mẹ mình, Traey nghĩ cay đắng.

“Tôi vừa định pha cho mình một ly rượu. Cô thích thứ gì?”.

“Không gì cả”.

Hắn nhìn nàng với vẻ tò mò. “Cô muốn gặp tôi về chuyện gì vậy, cô?”.

“Tracy Whitney. Tôi là con gái của Doris WhitPey”.

Hắn nhìn nàng đăm đắm và rồl đã nhận ra. “Ồ, vâng.

Tôi có nghe về mẹ cô. Tệ quá”.

Tệ quá? Hắn đã gây ra cái chết của mẹ, và lời bình luận duy nhất của hắn là … “Tệ quá”.

“Ông Romano, ngài công tố quận tin rằng mẹ tôi phạm tội lừa gạt. Ông biết điều đó không Đúng. Tôi muốn ông giúp tôi làm trong sạch tên tuổi của bà”.

Hán nhún vai. “Tôi không làm việc trong dịp lễ Mard Grass. Điều đó trái với tín ngưỡng của tôi”. Romano đi lại chổ quầy rượu và bắt đầu pha hai ly. “Tôi nghĩ rằng cô sẽ dễ chịu hơn sau khi uống một chút”.

Hắn đang đẩy nàng tới chỗ không còn lựa chọn nào khác. Tracy mở bóp và lôi khẩu súng ra, chĩa vào hắn. “Tôi sẽ nói cho ông biết cái gì sẽ làm tôi dễ chịu hơn, ông Romano. Buộc ông phải thú nhận chính xác những gì ông đã làm đối với mẹ tôi”.

Joseph Romano quay lại và thấy khẩu súng. “Cô nên bỏ khẩu súng đi, cô Whitney. Nó có thể nổ đấy”. A!

Nó sẽ nổ nếu ông không làm đúng lời tôi bảo. Ông phải biết rõ ông đã cướp đoạt công ty như thế nào, đẩy nó tới phá sản và dồn mẹ tôi tới chỗ tự sát”.

Lúc này hắn nhìn nàng một cách thận trọng, cặp mắt sẫm màu của hắn toát vẻ cảnh giác. “Tôi biết. Nếu tôi từ chối thì sao?”.

“Thì tôi sẽ giết ông”. Nàng có thể cảm thấy khẩu súng run run trong tay.

“Cô không giống một kẻ giết người, cô Whitney”, giờ đây hắn tiến về phía nàng, trong tay cầm ly rượu. Giọng nói của hắn mềm mại và có vẻ chân tình.

“Tôi không liên quan gì đến cái chết của mẹ cô, và hãy tin tôi … Tôi …” Hắn hắt ly rượu vào mặt nàng.. – Tracy thấy cay buốt hai mắt và một tích tắc sau khẩu súng đã bị đánh bật khỏi tay.

“Con mẹ mày vẫn chưa nói hết. Jomano nói. “Mụ ta đã không bảo tao rằng mụ có-một đứa con gái thật khêu gợi”.

Hắn ôm nàng, ghìm chặt hai tay nàng, còn Tracy thì sợ hãi, mắt nhắm nghiền vì cay xè. Nàng cố sức vùng ra, song hắn đẩy nàng vào sát tường, ép chặt vào người nàng.

“Cô bé kể cũng liều lĩnh. Tao thích thế. Nó làm tao thấy khoái”. Giọng hắn khản đặc. Tracy cảm thấy thân thể cứng đờ của hắn ép sát vào, và nàng cố vùng ra song bất lực trong vòng tay của hắn.

“Cô bé tới đây tìm kiếm một chút hứng thú phải không? Ồ, Joe sẽ cho em cái đó”.

Nàng muốn hét lên, song chỉ hổn hển “Buông tôi ra”.

Hắn xé toạc cái áo bờ lu trên người nàng:

“Kìa đôi vú kìa”, hắn thì thào.

Tay hắn vân vê hai núm vú. “Cưỡng lại đi, cô bé”. Hắn vẫn thì thào. “Tao thích thế”.

“Buông tôi ra”.

Hắn siết chặt hơn và làm nàng đau. Nàng cảm thấy mình bị đẩy xuống sàn nhà.

“Tao cược rằng mày chưa từng được làm tình với một thằng đàn ông thực sự”, hắn nói. Lúc này thân hình hắn đè nặng lên Tracy và hai tay hắn đang lần lên hai đùi nàng. Tracy vùng vẫy và đột nhiên chạm phải khẩu súng.

Một tiếng nổ lớn vang lên.

“Ối, lạy Chúa!” Romano hét. Vòng tay hắn bỗng nhiên nới lỏng. Tracy lờ mờ thấy hắn lăn xuống và nằm co trên sàn, tay giữ chặt một bên sườn. “Mày bắn chết tao rồi … đồ chó đẻ. Mày bắn tao …”.

Tracy sợ chết khiếp, nàng cảm thấy mình như muốn bệnh, còn hai mắt vẫn buốt nhói. Nàng cố đứng lên và lần tới cái cửa ở phía cuối gian phòng, đẩy toang ra. Đó là một phòng tắm. Nàng loạng choạng tới bên bồn, mở nước lạnh và vã lên mắt cho tới khi bớt đau và nhìn được vào gương. Mắt nàng đỏ ngầu với vẻ hoang dại. Lạy Chúa; mình vừa mới giết người. Nàng trở lại phòng khách.

Joe Romano nằm trên sàn, máu hắn rớt lên trên tấm thảm trắng. Tracy đứng bên, mặt trắng bệch. “Tôi xin lỗi, nàng nói một cách ngớ ngẩn. “Tôi không cố ý”.

“Xe cấp cứu:..” hắn hổn hển.

Tracy chạy vội tới điện thoại gọi tổng đài, giọng như tắc nghẽn lại. “Tổng đài, xin gửi tới xe cấp cứu ngay. Số 4201 quảng trường Jackson. Một người đàn ông bị bắn”.

Nàng gác máy và nhìn xuống Romano. Ôi, lạy Chúa, đừng để ông ta chết.

Chúa biết con không có ý giết ông ta.

Nàng quỳ xuống bên cạnh cái thân thể đang nằm trên sàn để xem hắn còn sống không. Hai mắt hắn nhắm nghiền, song hắn vẫn đang thở. “Xe cấp cứu đang đến”. Tracy an ủi.

Nàng bỏ đi.

Nàng kiềm chế không chạy, sợ rằng gây chú ý, quấn chặt áo khoác để che đi áo trong bị rách toạc. Qua được bốn khu nhà, nàng Đón tắc xi. Tới sáu, bảy chiếc lướt qua, với những người khách vui vẻ ở trong xe. Từ xa, Tracy nghe tiếng còi hụ đang tới gần và giây lát sau chiếc xe cấp cứu lao vụt qua, hướng về phía ngôi nhà Romano. Mình phải rời khỏi nơi đây, Tracy nghĩ. Phía trước một chiếc tắc xi dừng lại để khách xuống. Tracy chạy tới. “Có chở khách không?”.

“Còn tùy. Cô đi đâu?”.

“Phi trường”. Nàng nín thở.

“Vào đi”.

Trên đường ra phi trường, Tracy nghĩ tới chiếc xe cấp cứu. Nếu họ quá muộn và Joe Romano đã chết thì sao? Nàng sẽ là kẻ sát nhân. Nàng đã bỏ lại khẩu súng, và dấu tay nàng ở trên đó. Nàng có thể khai với cảnh sát rằng bị Romano cưỡng dâm và khẩu súng bị cướp cò, song họ sẽ chẳng bao giờ tin. Nàng đã mua cái khẩu súng đó. Bao nhiêu thời gian đã qua? Nửa giờ? Một giờ? Phải rời khỏi New Orleans càng sớm càng tốt.

Ngày hội vui chứ?” Người lái xe hỏi.

Tracy nuốt nước miếng, Tôi … Vâng”. Nàng lấy cái gương nhỏ ra và làm tất cả những gì có thể để lấy lại vẻ mặt bình thường. Nàng đã quá ngốc với việc buộc Joe thú tội Tất cả đã hỏng bét cả. Biết nói với Charles thế nào đây? Nàng biết anh sẽ giật mình, song sau khi nghe giải thích chắc anh sẽ biết phải làm gì.

Khi tắc xi tới phi trường, Tracy băn khoăn tự hỏi, có phải mới chỉ sáng nay mình đã ở đây không nhỉ? Tất cả xảy ra trong một ngày thôi ư? Việc tự sát của mẹ …. nỗi sợ hãi khi bị cuốn vào đám rước … gã đàn ông hằn học. “Mày bắn tao chết rồi … đồ chó đẻ …”.

Bước vào phòng vé, Tracy thấy như mọi người đều, nhìn nàng với vẻ buộc tội. Đó là điều tất nhiên với một lương tâm tội lỗi, nàng nghĩ, giá có cách nào biết về tình trạng của Joe Romano, song không biết hắn được đưa tới bệnh viện nào và phải gọi ãi. Hắn sẽ qua khỏi. Charles và mình sẽ trở lại dự lễ tang mẹ và Joe Romano sẽ khỏe. Nàng cố quên đi hình ảnh người đàn ông nằm trên tấm thảm trắng, máu nhuốm đỏ. Phải nhanh chóng trở về với với Charles.

Tracy tới quầy bán vé hãng hàng không Delta. “Cho tôi một vé chuyến bay gần nhất đi Philadelphia. Du lịch”.

Nhân viên khách vẫn bấm máy tính. “Sẽ có chuyến bay Ba – Không – Bốn.

Cô thật may. Tôi chỉ còn dư một chỗ”.

“Khi nào thì chuyến báy xuất phát?”.

“Hai mươi phút nữa. Cô vừa đủ thời gian ra máy bay”.

Đúng lúc lấv bóp Tracy cảm thấy, chứ không phải là nhìn thấy, hai cảnh sát viên mặc đồng phục bước tới hai bên nàng. Một trong hai người nói. “Cô là Tracy Whltney?”.

Tim nàng ngừng đập trong giây lát. Thật ngớ ngẩn khi chối bỏ điều này, nàng nghĩ. “Vâng”.

“Cô bị bắt”.

Và Tracy cảm thấy chất thép lạnh của chiếc công siết lên hai cổ tay.

Nàng bị đẫn ra khỏi phi trường, tay bị khóa liền với một trong hai cảnh sát, rồi bị đẩy vào đằng sau một chiếc xe cảnh sát sơn màu đen và trắng, có tấm ngăn bằng kim loại giữa băng trước và băng sau. Chiếc xe lao vút ra khỏi đám đông với đèn hiệu màu đỏ nhấp nháy cùng tiếng còi hụ. Nàng co rúm người trong băng ghế sau, cố để khỏi bị nhìn thấy. Nàng là kẻ giết người. Joe Romano đã chết. Song đó chỉ là ngẫu nhiên. Nàng sẽ giải thích việc đã xảy ra. Họ phải tin.

Đồn cảnh sát mà Tracy bị đưa tới nằm trong quận Algiers trên bờ Tây sông New Orleans, một tòa nhà đầy vẻ dọa dẫm, vô vọng. Phòng đợi đầy nghẹt những khuôn mặt rầu rĩ, gái làm tiền, bọn ma cô dẫn gái, và các nạn nhân của chúng. Tracy bị dẫn đến trước bàn trực ban.

Một trong hai người đã bắt giữ nàng báo cáo. “Thưa trung sĩ, cô Whitney.

Chúng tôi đã bắt cô ta tại phi trường khi cô ta đang định tẩu thoát”.

“Tôi không …”.

“Mở khóa ra”.

Chiếc còng tay được gỡ ra. Tracy cất lời. “Đó là việc chẳng may. Tôi không định giết ông ta. Ông ta toan hãm hiếp tôi.,.” Nàng không nén nổi sự kích động trong giọng nói. Viên trung sĩ trực ban nói cộc cằn. “Cô là Tracy Whitney?”.

“Vâng, tôi …”.

“Khóa tay cô ta lại”.

“Khoan, hãy đợi một chút”, nàng nài xin. “Tôi phải gọi điện thoại cho một người. Tôi … tôi có quyền gọi điện thoại một lần”.

Viên trung sĩ làu bàu, “Cô biết quy định này hả? Bao nhiêu lần rồi, cô em?”.

Chưa lần nào. Đây là …”.

“Cô được gọi một lần. Ba phút. Gọi số máy nào?”.

Nàng bối rối đến mức không thể nhớ nổi số điện thoại của Charles. Thậm chí không nhớ cả số mã của Philadelphia. Có phải Hai – năm – một không nhỉ?

Không. Không phải thế. Nàng cảm thấy run rẩy.

“Lẹ lên. Tôi không chờ cả đêm được đâu”.

Hai – một – năm. Đúng thế? “Hai – một – năm – năm – năm – năm – chín – ba – không – một”.

Viên trung sĩ quay máy và trao ống nói cho Tracy.

Nàng nghe tiếng chuông reo. Tiếng chuông reo mãi. Không ai trả lời.

Charles phải có nhà chứ.

Viên trung sĩ nhắc, “Hết giờ”. Anh ta đưa tay cầm ống nghe lại.

“Xin đợi?” Tracy kêu lên. Song nàng bỗng nhớ ra là Charles khóa chuông vào ban đêm để khỏi bị quấy rầy.

Nàng lắng nghe tiếng chuông trống rỗng và nhận ra rằng không có cách nào liên lạc với anh được.

Viên trung sĩ lại hỏi. “Xong chưa?”.

Tracy ngước nhìn anh ta và đáp buồn bã. “Tôi xong rồi”.

Một viên cảnh sát mặc sơ mi trần dẫn Tracy tới một căn phòng để ghi tên và để lấy dấu tay, rồi dẫn qua một hành lang hẹp và nhất nàng vào một buồng giam nhỏ.

“Sáng mai người ta sẽ lấy cung”, viên cảnh sát bảo, rồi bỏ đi.

Không có gì thật trong chuyện này cả. Tracy nghĩ, Tất cả chỉ là một giấc mơ khủng khiếp. Ôi lạy Chúa, xin đừng để chuyện này là sự thực.

Đêm trôi đi chậm chạp như không bao giờ hết. Giá. mình có thể liên lạc với Charles. Nàng cần anh lúc này hơn bất cứ ai nàng đã từng cần trong đời. Mình đáng nhẽ phải nói hết mọi chuyện từ đầu với anh, và chuyện thế này sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Tới sáu giờ sáng, một người gác mệt mỏi mang tới cho Tracy ly cà phê âm ấm và tô cháo bột lạnh lẽo. Nàng không dộng tới. Lòng dạ nàng rối như tơ vò.

Chín giờ, một nữ giám thị đến.

“Đến giờ đi rồi, cô bé”. Chị ta mở khóa buồng giam.

“Tôi cần gọi điện thoại”, Tracy nói. “Tôi rất cần”.

“Sau đã”, chị ta ngắt lời. “Cô không muốn ông thẩm phán phải chờ đợi chứ.

Lão ta là cái đồ chó đẻ đê tiện”.

Chị ta dẫn Tracy theo dọc hành lang, tới phòng xử án.Một viên thẩm phán già đã ngồi sẵn trên ghế. Đầu và tay ông ta luôn giật giật. Trước mặt ông ta là viên chưởng lý, Ed Topper, một người đàn ông dáng nhẹ nhõm ở độ tuổi ngoài bốn mươi với mái tóc muối tiêu và cặp mắt đen lạnh lùng.

Tracy được dẫn tới một cái ghế và giây lát sau tiếng viên mõ tòa vang lên.

“Nhân dân xét xử Traey Whitney”. Viên thẩm phán đọc lướt một tờ giấy trước mặt ông ta, đầu gật gật.

Bây giờ là lúc để nàng giải thích với những người có thẩm quyền thực sự về việc đã xảy ra. Nàng nắm chặt hai tay vào nhau để chúng khỏi run. “Thưa ngài, Đó không phải là một vụ giết người cố ý. Tôi không bắn, mà chỉ muốn dọa ông ta thôi. Ông ta toan hiếp tôi và …”.

Viên chưởng lý ngắt lời. “Thưa ngài, tôi không thấy cần phải phí phạm thời gian của tòa. Người phụ nữ này đã đột nhập vào nhà ông Romano, vũ trang bằng một khẩu súng cỡ đạn 32, ăn cắp một bức họa Renoir trị giá nửa triệu đôla, và khi bị ông Romano bắt quả tang, cô ta đã bắn ông một cách dã man và bỏ mặc ông nằm chờ chết”.

Mặt Tracy tái đi, “Cái gì? Ông ta đang nói về cái gì vậy?”.

Lời nàng chẳng có ý nghĩa gì.

Viên chưởng lý lớn tiếng, “Chúng tôi có khẩu súng đã bắn bị thương ông Romano. Trên đó có dấu tay cô ta.

Bị thương! Vậy là Joseph Romano còn sống? Nàng đã không giết ai cả.

“Cô ta đã tẩu thoát cùng với bức họa, thưa ngài, có thể giờ đây nó đang ở trong tay một kẻ đồng lõa nào đó bởi vậy tiểu bang này yêu cầu rằng Tracy Whitney phải bị giam giữ vì tội mưu sát và cướp có vũ trang, với khoản tiền thế chân được đặt ra là nửa triệu đô la”.

Viên thẩm phán nhìn sang Tracy, đang ngây ra vì choáng váng. “Cô có luật sư đại diện cho không?”.

Thậm chí nàng không nghe thấy lời ông ta.

Ông ta cao giọng, “Cô có luật sư riêng không?”.

Tracy lắc đầu. “Không. Tôi … cái … cái mà người này nói là không đúng. Tôi chưa bao giờ …”.

“Cô có tiền thuê luật sư không?”.

Có tiền lương của nàng ở nhà băng. Có Charles. “Tôi … không, thưa ngài, song tôi không hiểu …”.

“Tòa sẽ chỉ định một luật sư cho cô. Cô bị buộc tạm giam, trừ phi có năm trăm ngàn thế chân. Vụ tiếp theo”.

“Khoan? Đây hoàn toàn là một sự nhầm lẫn! Tôi không …”.

Tracy không nhớ nổi mình bị đưa ra khỏi phòng xử án như thế nào.

Tên của viên luật sư mà tòa chỉ định là Perry Pope. Ông ta gần bốn mươi tuổi, gương mặt thông minh song dữ dội và cặp mắt xanh vẻ thông cảm. Tracy lập tức thấy thích ông ta.

Pope bước vào buồng giam, ngồi xuống giường và nói. “Rồi. Cô mới tới thành phố này 24 giờ và đã tạo ra một sự sửng sốt,” Ông ta nối tiếp, “song may là cô bắn rất tồi. Đó chỉ là một vết thương ở phần mềm. Romano sẽ sống”. Ông ta lấy ra cái tẩu. “Không phản đối chứ?” – “Không sao”.

Ông ta nhồi thuốc, châm tẩu và nhìn dò xét Tracy.

“Coi bộ cô không giống những kẻ tội phạm khác, cô Whitney”.

“Tôi không có tội, tôi thề là như thế.

“Tôi tin”. Ông ta đáp. “Kể tôi nghe chuyện xảy ra. Từ đầu. Cứ từ từ”.

Tracy kể lại với ông ta. Tất cả mọi chuyện. Perry Pope ngồi im lặng nghe cho tới khi Tracy kể xong. Rồi ông ta ngả người dựa lưng vào tường buồng giam, nét ưu tư hiện trên mặt. “Đồ khốn nạn”. Pope nói trầm trầm.

“Tôi không hiểu họ nói gì”. Cặp mắt Tracy đầy vẻ rối bời. “Tôi có biết gì về bức họa nào đâu”.

Rất đơn gịản Joe Romano đã dùng cô như một vật hy sinh, cũng giống như đã dùng mẹ cô. Cô đã bước thẳng vào một cái bẫy”.

“Tôi vẫn không hiểu”.

“Vậy để tôi nói rõ cho cô nghe. Romano sẽ đưa một yêu sách bảo hiểm nửa triệu đôla cho bức họa Renoir mà hắn đang cất giấu đâu đó, và hắn sẽ nhận được khoản tiền này. Công ty bảo hiểm sẻ rình rập cô chứ không phải hắn. Khi mọi chuyện đã êm, hắn sẽ bán bức họa và kiếm thêm nửa triệu nữa nhờ vào hành động dại dột của cô. Cô đã nhận ra rằng đòi hỏi sự thú tội với một họng súng là vô nghĩa chưa?”.

“Tôi cũng đã thấy vậy. Tôi chỉ nghĩ nếu buộc được ông ta phải nói lên sự thật, thì người ta sẽ mở một cuộc điều tra”.

Cái tẩu thuốc của Pope tắt ngấm. Ông ta châm lại nó.

“Cô đã vào nhà hắn như thế nào?”.

“Tôi bấm chuông và Romano để tôi vào”.

“Hắn ta không nói vậy. Có một cái cửa sổ bị đập vỡ kính ở phía sau ngôi nhà, và hắn nói rằng cô đã đột nhập vào lối đó Hắn khai với cảnh sát là thấy cô đang chạy ra với bức họa Renoir trên tay và khi hắn cố chặn lại, cô đã bắn hắn và bỏ chạy”.

“Dối trá. Tôi …”.

“Nhưng đó là lời của hắn khai, nhà của hắn ta, và khẩu súng thì của cô. Có biết là cô đang đương đầu với ai không.

Tracy lắc đầu.

“Vậy để tôi cho biết nhé, cô Whitney. Thành phố này hoàn toàn nằm trong tay gia đình Orsatti. Không có việc gì diễn ra ở đây mà không có sự cho phép của Anthony Orsatti. Nếu cố muốn được phép xây cao ốc, mở một xa lộ, chứa gái, mở sòng bạc hoặc tiệm hút, cô hãy gặp Orsatti. Joe Romano đầu tiên làm kẻ giết thuê cho ông ta. Giờ đây, hắn là một người có thế lực loại nhất trong băng của Orsatti”. Ông ta nhìn nàng một cách băn khoăn. “Thế mà cô đã bước vào nhà Romano và chỉa súng vào hắn”.

Tracy ngồi đó, chết lặng và kiệt sức. Sau cùng nàng hỏi, “Ông có tin vào câu chuyện của tôi không?”.

Ông ta mỉm cười. “Cô hoàn toàn đúng. Thật đáng buồn đó lại là sự thật”.

“Ông có thể giúp tôi không?”.

Ông ta đáp chậm rãi “Tôi sẽ cố. Tôi sẽ làm tất cả để buộc chúng phải ngồi tù.

Chúng nắm cả thành phố này và hầu hết các thẩm phán. Nếu có ra tòa, chúng sẽ chôn vùi cô tới mức chẳng bao giờ cô còn nhìn thấy ánh sáng.

Tracy nhìn ông ta, hoảng hất. “Nếu tôi ra tòa ư?”.

Pope đứng dậy và đi đi lại lại trong căn buồng giam chật hẹp. “Tôi không muốn cô phải đối mặt với bồi thẩm đoàn, vì lẽ, hãy tin tôi, đó sẽ là người của hắn. Chỉ có duy nhất một thẩm phán mà Orssatti chưa bao giờ mua được, đó là ông Henry Lawrence. Nếu như tôi có thể thu xếp để ông ta xử vụ này, tin rằng tôi sẽ giúp được cô nhiều. Kể ra là trái quy định, song tôi có thể nói chuyện riêng với Lawrence. Ông ấy cũng căm ghét Orsatti và Romano giống như tôi.

Lúc này tất cả những gì chúng ta phải làm là liên hệ được với thẩm phán Lawrence”.

Perry Pope đã dàn xếp để Tracy có thể gọi điện cho Charles. Nàng nghe giọng nói quen thuộc của thư ký riêng của Charles. “Văn phòng ngài Stanhope đây”.

“Harriet? Tracy Whitney đây. Có …?”.

“Ôi! Ông ấy đã tìm cách gặp cô mãi, thưa cô Whitney, song chúng tôi không có số điện thoại của cô. Bà Stanhope cứ sốt ruột muốn bàn chuyện cưới xin với cô đấy Khi nào có thể, cô gọi điện cho bà ngay đi”.

“Harriet, hãy cho tôi nói chuyện với ông Stanhope?”.

“Rất tiếc, cô Whitney. Ông ấy đang trên đường đi Honston dự một hội nghị.

Nếu được biết số máy của cô, tôi tin ông ta sẽ gọi cho cô ngay khi nào có thể”.

“Tôi …” Làm sao nàng có thể để anh gọi nàng trong tù được. Không thể được, chừng nào nàng chưa giải thích với anh mọi nhẽ.

“Tôi … tôi sẽ gọi lại cho ông Stanhope”. Nàng từ từ gác máy.

Ngày mai, Tracy nghĩ. Mình sẽ giải thích tất cả cho Charles vào ngày mai.

Chiều hôm đó Tracy được chuyển tới phòng giam lớn hơn. Một bữa chiều nóng sốt và thơm ngon được đưa tới, và sau đó là bó hoa tươi và một tấm thiếp cài trên đó. Tracy mở phong bì, lấy ra tấm thiếp. YÊN TÂM, CHÚNG TA SẼ THẮNG LŨ KHÔN NẠN. PERRY POPE.

Sáng hôm sau, ông ta tới thăm Tracy. Ngay khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Pope, nàng biết ngay là có tin tốt lành.

“Chúng ta thật may, ông ta kêu lên. “Tôi vừa gặp thẩm phán Lawrence và ông Topper cồng tố viên. Topper gầm lên như một con quỷ. Song chúng ta đã có được một giải pháp”.

“Một giải pháp?”.

“Tôi kể với thẩm phán Lawrence toàn bộ câu chuyện của cô. Và ông ta chấp thuận một lời thú tội”.

Tracy giật bắn mình. “Một lời thú tội ư? Song tôi không …”.

Ông ta giơ tay lên. “Nghe đã. Bằng việc nhận tội, cô sẽ giúp nhà nước tiết kiệm khoản án phí. Tôi đã thuyết phục được ông thẩm phán rằng cô không lấy cắp bức họa. Ông ấy biết Romano và ông ấy tin tôi”.

“Nhưng … Nếu tôi nhận tội”, Tracy hỏi từ tốn, “Họ sẽ xử tôi thế nào?”.

“Thẩm phán Lawrence sẽ phạt cô ba tháng ngồi trong tù vởi”.

“Trong tù?”.

“Đợi một chút. Ông ta sẽ xử án treo, và cô có thể được chính quyền tiểu bang tạm tha có thử thách”.

“Nhưng khi đó tôi sẽ … tôi sẽ có một tiền án à?”.

Perry Pope thở dài. “Nếu họ đưa cô ra tòa về tội cướp có vũ trang và mưu sát, cô có thể bị xử tù tới mười năm”.

Mười năm trong tù.

Perry Pope quan sát nàng một cách kiên nhẫn.

“Quyết định là của cô”, ông ta nói? Tôi chỉ biết cho cô lời khuyên tốt nhất có thể. Tôi dứt ra được vụ này thì tuyệt.

Họ muốn có câu trả lời bây giờ. Cô không bắt buộc phải chấp nhận cách giải quyết đó. Cô có thể kiếm một luật sư khác và …”.

“Không”. Tracy biết rằng người đàn ông này là ngay thẳng. Trong hoàn cảnh này, với hành động điên rồ của nàng, ông ta đã làm mọi thứ có thể làm được vì nàng. Giá mà có thể nói chuyện với Charles. Song họ cẩn có câu trả lời bây giờ.

May ra nàng có thể qua khỏi với một bản án ba tháng tù treo.

“Tôi sẽ … tôi sẽ làm theo thế”. Tracy nghiến răng nói.

Ông ta gật đầu. “Tốt lắm, cô bé”.

Cho tới khi bị đưa tới một phòng xử án, Tracy đã không được gọi cú điện thoại nào cả. Ed Topper đứng ở một bên nàng và phía bên kia là Perly Pope, Ngồi trên ghế quan tòa là một người đàn ông vẻ oai vệ ở độ tuổi năm mươi, với khuôn mặt nhẵn nhụi và mớ tóc dày kiểu cách.

Chánh án Henry Lawrence nói với Tracy. “Tôi được thông báo rằng bị cáo từ chỗ kêu oan nay đã nhận tội. Điều đó có đúng không?”.

“Vâng, thưa ngài”.

“Tất cả các bên tán thành chứ?”.

Perry Pope gật đầu. “Vâng thưa ngài”.

“Tiểu bang đồng ý, thưa ngài”, viên công tố nói.

Chánh án Lawrence ngồi im lặng một lúc lâu. Sau đó, dướn người về phía trước và nhìn thẳng vào mắt Tracy.

“Một trong những lý do mà đất nước vĩ đại của chúng ta ở trong tình hình đáng buồn như hiện nay là việc đường phố đầy những kẻ vô lại, chúng nghĩ rằng muốn làm gì cũng được. Người ta đã nhạo báng pháp luật. Một số tòa án trong nước đã nương nhẹ bọn tội phạm, song ở Louisiana này chúng ta không tin có điều đó. Chúng ta tin rằng kẻ đó phải bị trừng phạt thích đáng”.

Tracy bắt đầu cảm thấy nỗi lo ngại. Nàng quay nhìn Perry Pope. Ông ta thì đang nhìn vào quan tòa.

“Bị cáo đã thú nhận mưu toan giết hại một công dân đáng kính trong cộng đồng của chúng ta – một người nổi tiếng vì lòng từ thiện và vì công việc. Bị cáo đã bắn ông ta trong lúc đang ăn cắp một tác phầm nghệ thuật trị giá nủa triệu dô la. Thế nhưng, phiên tòa này sẽ không để ngươi hưởng số tiền đó – trong mười lăm năm tới bởi vì trong thời gian đó ngươi sẽ bị giam trong nhà tù nữ Nam Louisiana”.

Tracy cảm thấy quay cuồng. Một trò đùa quá quắt, độc ác đang diễn ra. Quan tòa là một diễn viên đọc trệch vai diễn của mình. Ông ta đúng ra không được nói một lời nào trong số đó.

Nàng quay sang phân trần với Perry Pope, song cặp mắt ông ta lảng tránh nàng. Ông ta đang múa may với mấy tờ giấy để trong cặp, và lần đầu tiên Tracy nhận rõ bộ mặt thật của ông ta. Chánh án Lawrence đứng dậy thu dọn giấy tờ.

Tracy chết lặng, và không thể hiểu nổi điều đang xảy ra với mình.

Một nhân viên tòa án tới bên nàng. “Đi nào”. Anh ta nói. “Không”. Tracy kêu lên. “Xin đợi!” Nàng nhìn lên quan tòa “Có một sự nhầm lẫn khủng khiếp thưa ngài. Tôi …”.

Và khi cảm thấy cánh tay bị siết chặt, Tracy nhận ra là không có sự nhầm lẫn nào hết. Nàng đã bị lừa.

Cũng như chúng đã lừa mẹ nàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.