Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

Chương 21-2



CHƯƠNG 21(TT):

“Có khi con người ta lạc lối trong chính suy nghĩ của mình,lanh quanh luẩn quẩn,không có lối ra. Khi em yêu anh,đó là lúc bắt đầu cho vòng tròn khổ đau này. Nhưng em chấp nhận,bởi vì,đôi khi trí não không thể thắng nổi trái tim”

Buổi sáng sớm mùa đông,âm u và lạnh lẽo,nàng vẫn như trước đây,đến công ty và làm những việc mà một người gánh trách nhiệm nên làm.

Chỉ có điều,hôm nay hình như có người không hy vọng nàng làm thế.

Hắn ngồi trên ghế,nhìn nàng bình thản làm việc,bình thản nghe báo cáo…thật bình thản,giống như chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Giống như đó chỉ là một chút mộng tưởng của hắn.

Mộng tưởng rằng hắn vẫn có nàng bên cạnh. Mộng tưởng rằng,nàng vẫn yêu hắn. Mộng tưởng rằng ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay.

Hắn có chút thẫn thờ…

Nàng xem bản hợp đồng,nhưng đã mười phút trôi qua, một chữ nàng cũng không hiểu,bàn tay vẫn lật trang giấy đều đặn,nhưng chỉ có nàng biết…nàng chẳng thể hiểu được ngay cả một câu đơn giản.

Khoảng trống này cứ không ngừng xôn xao,bất ổn…chỉ vì người kia.

Tưởng như hai con người đó chỉ mãi theo đuổi suy nghĩ của riêng mình,cho đến khi,Hoàng Phong phá vỡ điều đó.

“Đại tiểu thư,Hoàng tổng có gửi điện hoa cho cô, Chúc cô sinh nhật hai mươi sáu vui vẻ hạnh phúc.”

Bó hồng tươi như còn vươn sương sớm được thư ký đem vào,nụ cười của cô gái ấy rất rạng rỡ,giống như người được tặng hoa chính là cô ấy. Ngay tức khắc,bầu không khí trong phòng trùng hẳn lại.

Phải,sao có thể quên,hôm nay là sinh nhật nàng,hắn nhìn chằm chằm vào bó hồng của người đàn ông khác, tặng cho người con gái của hắn. Trong lòng nổi lên tư vị chua chát cùng cay đắng.

Nàng nhận bó hoa,bất kể vì lý do gì,thì việc món quà này đến đúng lúc đã đánh thức thần trí đang hỗn loạn của nàng.

Nàng tiến lên,ôm lấy,nhẹ vùi gương mặt xinh đẹp lên trên những nụ hoa,cảm nhận hương thơm nhàn nhạt nhưng lại đầy ma lực.

Nàng là cố tình,để hắn thấy. Hắn phải nhận ra,nàng và hắn đã là không thể nữa rồi.

Cô thư ký cười híp mắt,cúi đầu chào rồi ngay tức khắc đi ra khỏi phòng,không quên đóng cửa lại.

Hắn nhìn nụ cười nở trên môi nàng,có chút chói mắt,làm hắn chán ghét.

Bàn tay hắn đã đi trước suy nghĩ của chính hắn.

Nàng trơ mắt nhìn hắn ném bó hoa hồng đắt tiền vào sọt rác,ngẩn ngơ nhìn hắn ôm lấy mình…rồi bị động đón nhận nụ hôn cuồng bạo như đang muốn cắn nuốt nàng của hắn.

Đôi môi hắn rất nóng…tựa như ngọn lửa đốt cháy hết hồn phách nàng.

Đôi tay hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng,không một khe hở.

Hắn dùng chính bản thân hắn,để chìm nổi trong đam mê cùng với nàng.

Nàng lại không thể kìm chế,đắm chìm cùng hắn.

Đôi môi này,vòng tay này,con người này,nàng cũng đã từng khao khát.

Nhưng…muộn mất rồi.

“Buông tay….”

Nàng nghiêng đầu,ép chính mình rời khỏi hắn…đôi môi đang sưng đỏ của nàng,chỉ lạnh nhạt yêu cầu hắn buông tay.

… …… …… …… …… …… …… …….

Căn phòng trong trại giam được ngăn cách bằng những hàng song sắt lạnh lẽo và cấu bẳn.

Một người đàn ông đang ngồi trên ghế nhưng không yên ổn,cứ không ngừng nhấp nha nhấp nhổm,khiến vài người đang ngồi đợi cũng sốt ruột.

Đến khi cánh cửa sắt thứ nhất mở ra,một cán bộ mang theo roi điện đi trước,sau đó là vài người mặc quần áo bệnh nhân. Ngay tức khắc, người đàn ông đứng bật dậy,trông ngóng nhìn chăm chú về phía cửa.

“Giai Hân”

Người đàn ông nở nụ cười rực rỡ,bàn tay vì kích động mà có chút run rẩy.

Cô gái mặc áo bệnh nhân đi cuối hàng,nhìn thấy người đàn ông đang đứng đợi mình,cô ta mỉm cười dịu dàng.

“Chào…lâu rồi không gặp.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.