CHƯƠNG 21:
Đêm mùa đông ở thành phố A rét buốt và mờ mịt,giống như không bao giờ sáng. Lắng nghe gió rít gào bên ngoài mái hiên,nàng nằm lọt trong tấm chăn dày ấm áp,nhưng giá lạnh vẫn tầng tầng chiếm lĩnh từng tất da thịt lộ ra bên ngoài của nàng.
Nàng đã ngồi đây thật lâu,hay là chỉ mới đây thôi…nàng càng lúc càng đánh mất khái niệm về thời gian.
Đôi khi nàng nghĩ,nếu như cứ thế ngủ quên đi,nhắm mắt lại,buông tay,thả trôi mọi thứ. Vậy có gì khác không,đối với khoảng không trống rỗng kia.
Hắn đến từ rất lâu,sở thích đứng sau lưng ngắm nàng hình như đã ăn vào máu hắn. Hắn chỉ cần nhìn nàng,cho dù là phía sau cũng thấy thỏa mãn. Thật buồn cười,hắn nghĩ mình giống như một kẻ biến thái.
Nàng có phát hiện ra hắn hay hông,đã không còn là điều hắn quan tâm. Tối nay,tâm hồn hắn trở nên yếu ớt đến kì lạ. Có lẽ là do cuộc gọi của người kia.
Người kia,hắn chưa từng đến thăm từ khi đó.
Hắn sợ hãi.
Phải đối diện…rồi sẽ ra sao.
Tấm màn ngăn cách bị tháo bỏ,bên trong đó sẽ là sự thật xấu xí như thế nào. Hắn không muốn phải đối diện.
“Gia Nguyệt”
Một mùi rượu nồng nặc xông đến,làm nàng không khỏi nhíu mày,không đợi nàng lên tiếng,hắn gục đầu lên chân nàng,nắm lấy bàn tay bọc trong đôi găng tay. Ngăn trở hắn cảm nhận,hơi ấm của nàng.
“Anh rất khó chịu, Gia Nguyệt”
Cái tên này,đã mười năm nay chẳng ai còn gọi nàng. Từ thời điểm đó,nàng đã không còn là Gia Nguyệt mất rồi. Nàng không né tránh,cũng không ngăn cản. Để hắn phát tiết hết những gì ở trong lòng.
Chỉ là,nàng im lặng…đôi mắt mênh mông kia nhìn ra khoảng không phía trước.
Thật tĩnh lặng. Lại làm hắn đau thấu tim,nàng không còn như trước đây sao.
Không còn yêu thương vuốt chân mày hắn mỗi khi hắn nhíu mày,không còn hằng đêm nắm tay hắn,thủ thỉ rằng ngày mai sẽ tốt hơn.
Không.
Không còn gì nữa.
Hắn phải làm sao.
Để vãn hồi tất cả,chết đi.
Cái chết có thể vãng hồi tất cả sao.
Hắn và nàng. Hai thể xác ở gần nhau,nhưng lại không thể cảm nhận được hơi ấm.
“Anh phải làm gì đây,Gia Nguyệt.”
Hắn thì thầm trong đêm tối,chỉ có tiếng gió đáp lại hắn,mà nàng chỉ nhìn về phía xa…..
Vượt qua bức tường kia…nàng muốn nhìn thấy điều gì,nàng đang tìm lại gì đây.
… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …… …
Tiếng đồng hồ vẫn đếm nhịp đều đặng trên tường,nàng nhìn hắn ngủ thiếp đi trên tay nàng.
Hắn nhíu chặt mày,ngủ không yên ổn.
“Tội gì chứ”
Nàng thì thầm,bàn tay bị hắn nắm có chút đau,nhưng nàng không có ý định rút ra.
Cho đến khi,ông Du tìm nàng,nàng mới rời khỏi phòng. Không nhìn lại phía sau,nàng chỉ đơn giản đóng cánh cửa lại.
Tiếng cánh cửa đóng lại,thân hình nằm trên giường khẽ run lên.
“Tội gì chứ….”
Hắn nhắm chặt mắt,đôi môi mím lại,vẻ mặt lạnh lùng thâm trầm tan biến đi,chỉ để lại nổi đau không thể xóa trên vầng trán. Một giọt nước long lanh đậu trên khóe mi của hắn,rồi lại rớt xuống tóc mai,tan biến như chưa từng có.
“Tội gì chứ….”
Lời nàng,vẫn như vang lên bên tai.
Phải,tội gì chứ….hắn không biết….
… …… …… …… …… …… …… …… …… …….
Tối mùa đông…có mấy người có thể ngủ ngon trong đêm nay.
Trong phòng,đối diện cửa sổ sát đất,nhìn thẳng ra khu vườn âm u bên ngoài,một người đàn ông ngồi trên xe lăn,tấm chăn mỏng đắp hờ trên hai chân.
Nàng đặt khay lên trên bàn,đem một tách trà vừa đủ độ ấm,không quá nóng cũng không quá lạnh.
Quỳ gối,nàng nâng bàn tay gầy gầy của người đàn ông lên,đặt ly trà vào giữa hai bàn tay của ông ta,nhẹ nhàng nói.
“Uống chút trà cho ấm nhé,Ba.”
Phải,người đang ngồi trên xe lăn chính là ông Lâm. Lần đó,ông ta bị đột quỵ,để rồi không bao giờ còn là ông Lâm ngày xưa nữa.
Trong ngày hôm ấy…
Một người mãi mãi không thể đi lại và đánh mất luôn thần trí chính mình.
Một người bị giam cầm.
Một người đánh mất trái tim.
Một người ra đi.
Ngày hôm ấy….
Đã hủy hoại không chỉ một người…nỗi đau không thể xóa nhòa.
Thù hận,cùng căm ghét….mưa cũng không thể rửa trôi.
Bàn tay kia vô lực nắm lấy ly trà,nàng không khó chịu,chỉ dịu dàng nâng ly trà lên môi cho ông.
“Ít ra…ba vẫn ở bên con,phải không ba.”
Nàng gối đầu lên chân ông,giống như rất lâu về trước,khi nàng còn là một đứa trẻ,ngây ngô sống trong tình yêu thương của ông.