CHƯƠNG 19:
Trụ sở chính của Tập đoàn tài chính Lâm gia,nằm ở khu đất đắt địa nhất của thành phố A.
Bất kỳ ai đi ngang qua nơi tất đất tất vàng này đều không khỏi trầm trồ về sự xa hoa cũng như lớn mạnh của Tập đoàn này.
Những năm qua,sau khủng hoảng kinh tế thế giới,không ít tập đoàn rơi vào tình thế khốn đốn,không kể đến mấy công ty vừa và nhỏ.
Nhưng Lâm gia,với cái nhìn đi trước người khác không chỉ một bước,đã đem đến lợi ích khổng lồ,và kéo theo đó chính là quyền lực ảnh hưởng đến tài chính to lớn,không chỉ ở Châu Á,mà họ còn bắt đầu vươn tay ra cả thế giới.
Điều khiến cho người ta không khỏi càng thêm đỏ mắt,chính là cố tình,người điều hành cái gia tài kết xù kia lại là một cô gái trẻ.
Đã trẻ thì thôi đi,người ta lại đẹp và có tài.
Khiến cho không ít các vị phu nhân đáng kính càng trông đứng trông ngồi,hi vọng rước người ta vào cửa. Chỉ là,người ta cố tình lại cứ yên lặng ở trong Lâm viên. Cửa lớn không ra,cửa nhỏ không đến…Này là sao a….
Muốn các bà tức mà chết sao,gửi thiệp mời người ta cố ý lấy lý do bệnh không đến. Ngày lễ tết các bà đến thăm lại không gặp mặt. Vì ai kia bệnh tật quấn thân,phải đi nghỉ dưỡng a……này thì cũng thôi đi,cố tình ở đâu lại nhảy ra anh trai không cùng huyết thống.
Trai chưa vợ,gái cũng chưa chồng….lần này thì hay rồi…..
Cố gắng bao nhiêu lâu,nay khi không lại có kẻ chen ngang,hỏi các bà sao có thể nuốt trôi cục tức này đây.
Thế là tiếng xì xào bàn tán càng vang lên dữ tợn hơn. Hận không thể đục lên trên người hắn vài chục lổ. Để xem hắn làm sao đi quyến rũ người ta đây.
Hắn nghe hết,cũng hiểu hết,nhưng hắn cần gì để tâm đến. Người vẫn còn đang bên cạnh hắn không phải sao.
Người nàng đang khoát tay,chính là hắn….
Hắn cùng nàng đi xuống bên dưới,nơi bữa tiệc chào đón hắn đang diễn ra ở hồi gây cấn nhất. Khi hắn và nàng vừa xuất hiện,vô số ánh mắt đã bay đến trên người họ,sổ sàng,không cần che dấu ý muốn xem trò hay.
Nàng nhàn nhạt gật nhẹ đầu chào. Chiếc váy dài trắng lã lướt theo mỗi chuyển động của nàng.
Không giống như những quý cô thanh lịch khác,nàng mặc trên người chính là chiếc váy đơn thuần,kín cổng cao tường đến khó tả. Không hề lộ một chút da thịt nào,kể cả là bàn tay. Nhưng gương mặt tinh sảo,và mái tóc dài tuỳ ý thả đến tận eo thon,khiến người ta cảm thấy nàng thanh cao và cũng yêu kiều đến kì lạ.
Nàng cười,nói chuyện hay nhăn mày,đều khiến vô số trái tim nam nhân rung lên,hận không thể nhào đến bên nàng.
Thiên tường liếc mắt nhìn hai kẻ đang diễn trò đến quên trời quên đất kia,mũi khẽ hừ khinh thường. Kể từ thời điểm không có An An ở bên,ngay cả kịch,anh cũng lười diễn.
Nàng nhìn thấy Thiên Tường và An An đang ngồi tách biệt,vội nói chuyện qua loa với người ta vài lời,rồi không để ý đến hắn,mà chỉ chú ý đi đến bên An An.
An An đang cuối đầu nhìn trân trối vào mấy ngón tay của mình,nhu thuận dựa vào lòng Thiên Tường.
Nàng chỉ gật đầu chào Thiên Tường,rồi lại ngồi xổm xuống,nâng gương mặt An An lên,để cô chú ý đến mình.
Đang chơi vui vẻ,An An bị cắt ngang,cũng không phản ứng,chỉ ngây ngốc nhìn gương mắt đang không ngừng phóng đại phía trước. Đến khi cặp mắt trong veo kia tìm được tiêu cự hợp lý,và nhận ra là ai. Đôi mắt ấy sáng bừng lên,môi cũng khẽ nhếch. Cho dù rất nhỏ thôi,nhưng cũng khiến nàng hài lòng đến bật cười.
“Chào An An.Hôm nay thế nào?”
An An không trả lời,chỉ vươn tay chạm nhẹ vào má nàng,và giữ nguyên như thế. Nhìn động tác thì thấy đơn giản,nhưng nàng phải mất rất lâu để An An làm quen và nhớ đến nàng.
Nàng nhớ,ngày đó….nàng được người ta đẩy vào phòng cấp cứu,cũng là lúc nàng nhìn thấy An An được đẩy từ phòng đó ra….Hai người lướt qua nhau….chỉ là thân phận lại trái ngược.
Ben cạnh An An khi ấy có Thiên Tường…có ba..mẹ…ông nội yêu thương…
Còn nàng….chỉ có chú Du…..
Nàng bật cười….may mà còn có người ký tên vào ô thân nhân trên đơn đồng ý phẫu thuật cho nàng,không phải sao….
Sau đó thật lâu,nàng vẫn gặp An An,họ nằm cách nhau một bức tường…Nàng có thể nghe loáng thoáng tiếng trò chuyện nho nhỏ khi Thiên Tường hoặc người nhà của cô bé khi đi ngang qua phòng bệnh của nàng.
Nhưng An An không biết,cô ấy ngủ…rất lâu…rất lâu…lâu đến mức nàng nghĩ,nếu mình cũng ngủ lâu như thế thì tốt biết mấy.
Thật trái ngược…những cũng rất hợp lý…
… …… …… …… …… …… …… ….
Hắn muốn đi đến cạnh nàng,nhưng bị quá nhiều quý cô vây lấy…đã không chạm đến đại tiểu thư được,thì ra tay với vị Lâm thiếu mới về này cũng không sai đi….
Ai mà chẳng được,chỉ cần bước chân vào Lâm viên,tất sẽ có đồ tốt để ăn thôi.
Hắn không khỏi tức giận,những kẻ này khi hắn vừa bước vào liền nhìn hắn đầy khinh miệt,giờ lại vây lấy hắn để bấu víu….muốn được leo cao trong mối quan hệ với Lâm gia. Bọn họ là coi hắn như kẻ ngốc sao.
Nhưng hắn cũng không tỏ thái độ,dù sao,hắn vừa về,tốt nhất vẫn là nên cho nàng không gian để thích ứng,không phải sao….
Hắn nhìn nàng ngồi xuống nói chuyện với An An,nhìn nàng dịu dàng thay cô ta vén tóc,lại nhìn nàng trò chuyện vui vui vẻ vẻ với Thiên Tường…
Nghĩ đến khiến hắn có chút tức giận,bàn tay hắn vô thức siết chặt lại…
Từ khi nào nàng có thể cười cười nói nói như thế với tên đàn ông khác hả.
Trước đây không phải nàng ghét cay ghét đắng,cho là nhàm chán việc cười nói với bọn đàn ông sao hả….
“Lâm…Lâm thiếu….”
Có lẽ vì đột nhiên sắt mặt hắn tối sầm lại,khiến không ít người sợ hãi.
Hắn thu hồi sắt mặt,mỉm cười nhàn nhạt với quý cô đang đứng trước mặt hắn. Làm cô ta hận không thể nhào vào lòng hắn mà tỏ ra yêu thương nhung nhớ.
“Lâm thiếu,ngài là…từ nước ngoài về sao?”
Thanh âm của cô gái cực nhỏ,dáng vẻ nhu mì mềm mại này quả thật chọc người ta yêu thương. Hắn cười gật nhẹ đầu,giống như khuyến khích nàng tiếp tục. Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng,gom hết dũng khí nói.
“Em là Cầm Cầm. Anh có thể gọi em là Tiểu Cầm a”
“Được”
Hắn chỉ nới một từ,nhưng lại khiến cô gái không ngừng rung động,đôi mắt hắn nhìn chăm chú vào nàng,sâu như thế cũng là cuốn hút đến như thế.
“Cứ để như thế?”
Thiên Tường nhàn nhạt liếc mắt với nàng,anh chán ghét nhìn An An chủ động ôm cổ nàng. Anh ngang ngược ôm An An trở về bên mình,để cô ngạc nhiên ôm lấy cổ anh,gương mặt nhỏ bé vùi vào lòng anh,nhưng vẫn len lén nhìn nàng.
Nàng bật cười một tiếng nhỏ,bao nhiêu năm,nàng đã nhìn đủ hủ dấm chua của Thiên Tường,nàng đứng lên,vẫy phục vụ mang đến cho mình một ly vang đỏ.
Từ ngày đó,nàng chỉ uống vang đỏ…thứ chất lõng ngọt ngào nhưng cũng cay đắng như…. ….máu chính mình vậy.
“Có sao a…hôm nay,anh ta chính là linh hồn của buổi tiệc mà….”
Thiên Tường khinh thường,anh nói.
“Không ảnh hưởng đến An An là được”
Nàng cười nhạt,thật ghen tị với cô công chúa nhỏ Thẩm An An….
Thật sự ghen tị.