12
Không thể không nói, tôi vẫn xem thường năng lực khôi phục của Thịnh Lâm.
Ngày thứ hai Lâm Nguyệt trốn hôn, hắn lại bắt đầu sai khiến tôi.
“Tôi muốn ăn cháo hải sản cô nấu, muốn ngay bây giờ.”
Hệ thống: “Hiện tại giá trị tình yêu của đối tượng công lược là 75.”
Tôi nhịn.
Khi đến nhà hắn, vốn là đại thiếu gia hăng hái, giờ phút này lại ngồi trên ghế sô pha không có tí tinh thần nào.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy tôi giống như một đứa trẻ chờ kẹo dỗ dành.
Nhớ tới phương pháp chiến thắng giới công lược của Lâm Nguyệt – – diễn kịch.
Tôi lập tức thay đổi vẻ mặt lo lắng, đưa cháo cho Thịnh Lâm.
Vẻ mặt hắn kiêu ngạo: “Hôm qua cô không đưa bữa sáng cho tôi.”
Ngày hôm qua tôi cùng Lâm Nguyệt nói lời từ biệt, nào có rảnh quan tâm hắn.
Ngoài miệng lại nói: “Em sợ quấy rầy anh.”
“Quấy rầy cái gì.”
“Lâm Nguyệt vừa đi.”
……
“Vậy cô cũng sẽ đi sao?”
Trầm mặc nửa ngày, Thịnh Lâm đột nhiên mở miệng.
Tôi như một ảnh hậu nhập vai: “Sẽ không, em sẽ vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh anh.”
Hắn nhìn chằm chằm tôi nửa ngày, không nói gì.
Cuối cùng lúc rời đi lại nhẹ nhàng nói một câu.
“Kẻ lừa đảo.”
Không biết những lời này xúc động thần kinh nào, tôi theo bản năng trả lời: “Anh cũng vậy mà.”
Trong sáu năm qua, tình yêu của Thịnh Lâm đối với tôi thật ra cũng không phải lúc nào cũng thấp như vậy.
Hắn cũng không phải chỉ biết ngược đãi tôi.
Thịnh Lâm nhìn tôi, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Tôi lừa cô cái gì?”
Hệ thống khuyên tôi: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Tôi hít sâu một hơi, sắp công lược thành công, không thể để thất bại trong gang tấc.
“Không có, vừa rồi em cái gì cũng không nói, em vừa mới phát điên ấy mà.”
Thịnh Lâm như muốn nhìn thấu tôi, cuối cùng không nói gì, rời đi.
11
Hôn lễ cùng ngày, dựa theo kế hoạch, Lâm Nguyệt suốt đêm chạy trốn.
Thịnh Lâm lòng tràn đầy chờ mong đi tới đón dâu, trong phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình tôi.
“Nguyệt Nguyệt đâu, cô đưa cô ấy đi đâu rồi?”
Thịnh Lâm kéo tôi, trong mắt tràn đầy hoảng hốt.
Tôi trực tiếp đem thư Lâm Nguyệt để lại cho hắn.
Thịnh Lâm đọc xong thư, ngây ngẩn cả người hồi lâu, như là kìm nén lửa giận.
Phù rể, nhiếp ảnh, quay phim cũng không dám thở mạnh.
Trước khi Lâm Nguyệt tiếp nhận nhiệm vụ công lược, vốn dĩ chủ nhân thân thể cũ là Bạch Nguyệt Quang cũng đã sớm vì trúc mã mà vứt bỏ mối tình đầu Thịnh Lâm.
Bây giờ lịch sử lặp lại lần nữa, ngay hôn lễ Lâm Nguyệt nói cho Thịnh Lâm biết rằng mình chưa từng yêu hắn, hiện tại chỉ muốn đi tìm trúc mã.
Thịnh Lâm lúc trước vênh váo tự đắc đột nhiên giống như bong bóng xì hơi.
Hắn ngồi trên giường thì thầm: “Nguyệt Nguyệt, cuối cùng em vẫn là vứt bỏ anh.”
Hắn đỏ mắt, đứng lên đập hỏng tất cả đồ vật trong phòng.
Hệ thống nói cho tôi biết: “Giờ phút này giá trị thù hận của Thịnh Lâm đối với Lâm Nguyệt đã đạt tới 100.”
Nhiệm vụ của Lâm Nguyệt đã hoàn thành, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Phát tiết xong, hắn ngồi ở trên giường thở dốc.
Tôi lên sân khấu và bắt đầu màn trình diễn của mình.
Tôi yên lặng đi tới bên cạnh hắn, vỗ nhẹ vào lưng để động viên.
Sáu năm qua mỗi lần hắn tức giận đều là tôi ở bên cạnh trấn an hắn, việc này giống như trở thành chuyện ăn ý của chúng tôi.
Hắn nhìn tôi rống giận: “Không phải bảo các người cút hết sao!”
Tôi trấn an.
“Không nghe thấy sao, cút đi.”
“Em không nghe, em không nghe.”
Rốt cuộc miệng Thịnh Lâm giật giật, không nói gì nữa.
Tôi không ngừng trấn an hắn, hô hấp của hắn dần dần bằng phẳng.
Thấy hắn gần như bình tĩnh lại, tôi định bỏ tay xuống thì bất ngờ lại bị hắn kéo lại, cả người hắn rơi vào vòng tay tôi.
“May mà còn có cô ở đây.”
Nói thì nói, động tay cái beep gì.
Hệ thống: “Vì nhiệm vụ mà hy sinh chút, cố nhẫn nhịn đi.”
Trước khi rời đi, Lâm Nguyệt tìm tôi nói lời tạm biệt.
“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và nhận được chiết khấu, giảm giá, cuối cùng tôi cũng mua được đạo cụ.”
Tôi hơi tò mò: “Sau đó cô có định quay lại thế giới thực không?”
“Tôi sẽ không quay lại. Tôi vốn là tự sát rồi mới đến đây. Chỉ là nơi tôi công lược lần đầu tiên có những người tôi nợ và sẽ không bao giờ quên được.”
Lâm Nguyệt nói xong yên lặng nhìn về phương xa, nơi đó là nơi tôi chưa từng đi qua.
Cô ấy hỏi tôi “Còn cô?”
Tôi? Kỳ thật tôi cũng không nghĩ tới vấn đề này.
Tôi chỉ không muốn bị xóa sổ.
Tôi và Lâm Nguyệt không giống nhau.
Trong thế giới hiện thực, tôi vẫn sống cuộc sống với chân lý c.h.ế.t tử tế không bằng sống dựa vào.
Tuy rằng tôi cũng không có gì để lưu luyến, nhưng mỗi ngày làm việc, chưa nói tới nhàm chán nhưng cũng không thú vị.
Không hiểu sao tôi lại rơi vào thế giới này, giống như cho cuộc sống bình thường không có gì lạ của tôi tăng thêm chút gia vị không tầm thường vậy.
Nó cho tôi mục tiêu, làm cho tôi đột nhiên có chút động lực.
Hiện tại còn một tuần nữa là nhiệm vụ công lược của tôi kết thúc.
Nhưng sau khi nhiệm vụ kết thúc, tôi nên đi nơi nào đây?