“Đổi giày cái gì, lên giường đất trực tiếp cởi giày ra.” Chị dâu Thúy Hoa gần bốn mươi tuổi, tuy rằng nhóm phụ nữ trong thành phố, có rất nhiều thủ đoạn bảo dưỡng, nhưng Trương Thúy Hoa chính là xuất thân thấp kém, lúc còn trẻ chịu khổ, lao động dưới đất công việc trong nhà tất cả đều là một vai gánh vác, không chỉ phải chăm sóc con mình sinh ra, vừa vào cửa còn phải bắt đầu chăm sóc chú trẻ, muốn nói trẻ tuổi thì đó là không có khả năng, như bây giờ thoạt nhìn bốn năm mươi tuổi, đều là hiệu quả sau này được bảo dưỡng thỏa đáng, không thì người nhà nông tướng mạo già hơn tuổi thật tám mười tuổi cũng là chuyện bình thường.
Trương Thúy Hoa cũng không quá thích chưng diện, theo lời giải thích của cô thì: người cũng sắp năm mươi rồi, còn có thể có cái gì đẹp chứ?
Cho nên cô cũng không bôi mỹ phẩm quý giá gì, quần áo trên người cũng là bởi vì thoải mái mới mua đồ cao cấp mặc, thứ khác đều không chú ý tới.
Hiện tại có tiền đã bao nhiêu năm, nhưng trên tay vẫn đều còn vết chai, cô cũng không muốn xóa, trái lại cuộc sống vẫn như trước kia không có gì khác biệt.
Chị dâu Thúy Hoa lôi lôi kéo kéo đem Hứa Tư Văn kéo vào căn phòng đầu tiên ở phía đông, đi vào Hứa Tư Văn càng choáng váng…
“Đến, lên giường đất chơi đi!” Trương Thúy Hoa lôi kéo tay Hứa Tư Văn, lòng nói thật không hổ là người viết lách có ăn học, cái tay này đừng thấy không có bao nhiêu thịt nhưng lại rất trắng nõn, vừa nhìn chính là người chưa từng làm việc, nghĩ lại không dám dùng sức nắm, sợ nắm hỏng tay.
“Chị hai, để em đi.” Ông chủ Vũ nhìn chị dâu nắm tay kỹ thuật viên Hứa, trong lòng đầy cảm giác khó chịu, liền đoạt việc của chị dâu Thúy Hoa.
“Tôi… Cái kia… Ai nha!” Hứa Tư Văn bị người lôi lôi kéo kéo tiến vào căn phòng bên trái, vừa vào chính là giường đất lớn bằng nửa căn phòng, giường sưởi Đông Bắc thuần túy, phía trên trải thuộc da nhân tạo sạch sẽ mới mẻ làm mặt giường đất, mép giường đất là một khối gỗ vuông dọc theo sàn nhà, độ cao vừa vặn, chỉ cần vừa nhấc mông bảo đảm có thể cọ lên.
Hai bên là gỗ long não làm tủ giường, còn có bốn cái bàn bốn chân xếp ở một bên, cửa sổ đều là cái loại hình thức hình chữ nhật cạnh nhuốm màu máu đào kính thủy tinh mờ cũ kỹ nhất, phía trên dán hoa văn trang trí màu đỏ trên song cửa sổ, thứ này đã bao nhiêu năm Hứa Tư Văn không nhìn thấy? Hình như hồi ấy trong nhà cũng chỉ có bà cố mới có thể yêu cầu lúc năm mới dán hoa văn trang trí trên song cửa sổ…
Nếu không phải còn có Tivi LCD treo trên tường, trên trần nhà cũng có máy điều hòa tồn tại, tuyệt đối sẽ khiến người ta cho rằng thời gian hồi tưởng đến những năm hai mươi, ba mươi của thế kỷ trước.
Phong cách chiều ngang quá lớn, chút tế bào não của kỹ thuật viên Hứa không đủ để hoạt động.
Thừa dịp kỹ thuật viên Hứa ngẩn người xuất thần, ông chủ Vũ trực tiếp xách kỹ thuật viên Hứa lên giường đất, móng vuốt lớn duỗi một cái, còn không chờ kỹ thuật viên Hứa nói chuyện, liền cởi giày da của kỹ thuật viên Hứa xuống, sau đó đặt hai chân kỹ thuật viên Hứa lên, trực tiếp đem Hứa Tư Văn tới giữa giường đất.
Phương bắc có chú trọng, ra cửa sủi cảo vào cửa mì*, kỹ thuật viên Hứa lần đầu đến nhà, cho dù sau này có thể không bao giờ giao thiệp nữa, thì chị dâu Thúy Hoa vẫn rất nhiệt tình chiêu đãi: “Chị ra sau nhà làm cho tụi em, một hồi gọi tụi em ra!” Nói xong cũng quay người vội vội vàng vàng rời đi.
*Ra cửa sủi cảo vào cửa mì: “ra cửa sủi cảo” chính là lúc đưa tiễn, mọi người cùng ăn sủi cảo, ý là đoàn viên, lên đường bình an. “Vào cửa mì” ý là từ nơi khác trở lại, mọi người cùng nhau ăn mì, sợi mì giống như sợi dây, đem lòng lưu lạc thu hồi lại.
“Đông Bắc Hổ là của anh đúng không?” Đến lúc này rồi, nếu Hứa Tư Văn còn không rõ thì đầu óc y đúng là bị nước vào.
Có thể ở ngoại ô thành phố Đông Bắc đang đà phát triển xây một nông gia đại viện dựa vào núi sông lớn như vậy, còn là độc môn độc viện, có đường riêng thông tới cửa, ngoại trừ phá gia chi tử thì cũng chỉ có duy nhất ông chủ tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ có thể làm được.
Nghe nói ông chủ Đông Bắc Hổ là một người xuất thân thấp kém, bởi vậy cố ý tìm một đội nhân tài chuyên nghiệp quản lý Đông Bắc Hổ, còn mình rất ít lộ diện, ngay cả chủ tịch và phó chủ tịch bề ngoài cũng cực ít xuất hiện trước mặt người khác, đối ngoại đều là hoạt động của bộ ngoại giao.
Kết hợp với việc tài xế Vũ họ Vũ, tên Vũ Khánh Cương, nhớ tới chủ tịch Đông Bắc Hổ tên Vũ Quốc Cương, kém nhau một chữ, không phải anh em ai tin? Lại nhìn tới lời nói cử chỉ của chị dâu Thúy Hoa, quả thật là một chị hai Đông Bắc tiêu chuẩn, Vũ Khánh Cương lại lái chiếc xe kia, không xác định thì cũng xác định.
“Ừm.” Ông chủ Vũ một chút cũng không mất bình tĩnh, đến bây giờ hắn còn không rõ ràng, rốt cuộc là kỹ thuật viên Hứa làm sao vậy?
“…!” Hứa Tư Văn một hơi nửa vời nghẹn đến cả mặt đỏ bừng, người này làm sao có thể thừa nhận đúng lý hợp tình như thế?
“Thằng ba Vũ? Thằng ba Vũ mày trở về sao?” Ngay lúc Hứa Tư Văn vận khí, từ chỗ thang lầu leng keng cạch cạch liên tiếp tiếng bước chân, vài người liền la hét ồn ào tiến vào.
Hứa Tư Văn liếc mắt một cái, sáu người, hai người lớn tuổi, cũng không có dáng vẻ già lọm khọm, chỉ là hạc phát đồng nhan*, trong mắt cơ trí thâm thúy, khiến Hứa Tư Văn nhớ tới mấy từ so sánh “Nhà có một lão như có một bảo”, “Mèo già hóa cáo”, “Ăn muối nhiều hơn ăn cơm” vân vân…
*Hạc phát đồng nhan: tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con.
Một người trung niên, thoạt nhìn có bốn phần tương tự với Vũ Khánh Cương, thế nhưng so với cái tên Vũ Khánh Cương giả heo ăn thịt hổ này, vị này chính là hàm hậu “thật”, người và vật chỉ sợ có so sánh, có đối chiếu, trước đây Hứa Tư Văn còn cảm thấy tài xế Vũ tốt như thế nào thuần phác ra sao, nhưng bây giờ so sánh với người ta mới phát hiện, lúc đầu vẫn là mình thiếu kiến thức, ông chủ Vũ sao có thể là tài xế chứ? Mới nhìn thì hình tượng không sai, nhưng nghiêm túc nhìn, có thể nhìn ra khác biệt, đặc biệt là vào lúc này, còn là đến gần rồi tỉ mỉ quan sát.
Trong thuần phác mang theo nham hiểm giả dối, ngoài mặt hàm hậu trên thực tế đừng nói cái bụng, chỉ sợ là cả trong bụng cũng đều là đen…
Còn có ba người trẻ tuổi, tuy rằng ăn mặc đều rất tốt, nhưng mà khiến người ta liếc mắt một cái có thể nhìn ra, đây đều là người ăn qua đau khổ thật sự, bởi vì trên người họ, không có tùy tiện cùng táo bạo của người trẻ tuổi đương thời, ngược lại là thật sự có loại sức lực phấn chấn cùng thuần phác của tuổi trẻ.
“Trở về trở về! Kỹ thuật viên Hứa đến.” Ông chủ Vũ thời khắc biểu lộ sự tồn tại của kỹ thuật viên Hứa.
“Đến, anh hai, đây chính là kỹ thuật viên Hứa mà em nói, Hứa Tư Văn.” Ông chủ Vũ đầu tiên liền giới thiệu anh trai ruột của mình.
“Ai ai, ăn tết cũng không thể quay về nhà, cực khổ rồi cực khổ rồi.” Vũ Quốc Cương là tiêu chuẩn miệng lưỡi vụng về, chỉ thật thà xoa xoa tay cười thuần phác. Bạn đang
âChủ tá»ch VÅ©, chà o ngà i.â Hứa TÆ° VÄn không thá» không ÄÆ°a tay ra, cùng vá» chủ tá»ch VÅ© trung thá»±c nà y nắm tay chà o há»i.
Anh hai VÅ© nhanh chóng duá»i ra hai tay, nhÆ°ng bỠông chủ VÅ© hữu ý vô tình ná»a ÄÆ°á»ng liá»n ngÄn lại, Äá»ng thá»i không dấu vết chắn phÃa trÆ°á»c anh hai.
VÅ© Quá»c CÆ°Æ¡ng: ââ¦!â
Hứa TÆ° VÄn: ââ¦!â
âÄây là ông hai và ông ba.â NgÆ°á»i thứ hai ông chủ VÅ© giá»i thiá»u cho Hứa TÆ° VÄn chÃnh là hai cụ già .
âChà o hai cụ ạ.â Hứa TÆ° VÄn muá»n xuá»ng giÆ°á»ng sÆ°á»i, trÆ°á»c mặt ông chủ VÅ© má»t Äá»ng ngÆ°á»i nhÆ° váºy, y muá»n Äi vòng qua, Ãt nhất Äứng trên mặt Äất cúi cái Äầu là m cái lá» và vân vân, tá» lòng kÃnh trá»ng ngÆ°á»i ta.
âÄừng xuá»ng, trên giÆ°á»ng ấm.â Ãm thanh ông hai nói chuyá»n rất lá»n, giá»ng nói của ông lão, khiến kỹ thuáºt viên Hứa sợ hãi Äến ngây ngẩn cả ngÆ°á»i!
âÃng hét vá»i con nÃt cái gì? Tá» ra ông cao giá»ng thế nà o hả?â Ãng ba kéo ông hai má»t cái, cÆ°á»i hÃp mắt gáºt Äầu vá»i Hứa TÆ° VÄn: âCon ngoan, Äừng khách khÃ, cứ xem nÆ¡i nà y nhÆ° nhà mình.â
Nói chuyá»n xong, ông hai liá»n lôi kéo ông ba lên trÆ°á»c giÆ°á»ng sÆ°á»i, sau Äó là anh hai, ông chủ VÅ© tiếp tục giá»i thiá»u cho Hứa TÆ° VÄn: âÄây là VÆ°Æ¡ng Äại Lá»±c, Nhá» Trụ cùng Tiá»u Thuáºn.â
âChà o má»i ngÆ°á»i.â Hứa TÆ° VÄn nhanh chóng khuôn mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i chà o há»i, những ngÆ°á»i nà y Äừng thấy không thu hút, thế nhÆ°ng Hứa TÆ° VÄn nghÄ© và o lúc nà y có thá» á» VÅ© gia Än tết, không phải ngÆ°á»i thân cáºn vá»i ông chủ VÅ© thì cÅ©ng là tâm phúc của hắn Äi?
âChà o, chà o kỹ thuáºt viên Hứa.â Ba ngÆ°á»i Äá»u có chút gò bó, bá»n há» cÅ©ng nghe qua tên tuá»i của Hứa TÆ° VÄn, nghe nói là ngÆ°á»i Äặc biá»t có vÄn hóa, bằng cấp gì Äó bá»n há» không hiá»u ná»i, nhÆ°ng cÅ©ng biết ngÆ°á»i ta biên soạn má»t cái chÆ°Æ¡ng trình gì gì Äó, chá» bán cho nhà bá»n há» thôi công ty kia Äã Äược rất nhiá»u tiá»n, ngÆ°á»i ta Äến chá» Äạo sá» dụng, còn phải tiêu thêm má»t khoản tiá»n khác.
Giá»i tháºt! Äầu óc nà y có bao nhiêu thông minh chứ!
Bây giá» nhìn thấy ngÆ°á»i tháºt, phát hiá»n kỹ thuáºt viên Hứa tháºt không tá», Ãt nhất ngÆ°á»i ta toà n thân khà thế, chÃnh là không giá»ng vá»i bá»n há».
Ba ngÆ°á»i dùng ánh mắt nhìn Äá»ng váºt quý hiếm nhìn Hứa TÆ° VÄn.
âTất cả má»i ngÆ°á»i Äá»u biết nhau, nhanh lên giÆ°á»ng Äất ngá»i Äi.â VÅ© Quá»c CÆ°Æ¡ng dù sao cÅ©ng là nam chủ nhân nÆ¡i Äây, có chút phong Äá» gia trÆ°á»ng, tiếp Äón má»i ngÆ°á»i lên giÆ°á»ng Äất ngá»i xếp bằng.
Hứa TÆ° VÄn lần Äầu nhìn thấy sinh hoạt Äông Bắc chân chÃnh thuần túy, sáu ngÆ°á»i bao gá»m cả chủ tá»ch VÅ© Äá»u cá»±c kỳ lÆ°u loát cá»i già y lên giÆ°á»ng Äất, ngá»i xếp bằng an vá», má»t chút vÆ°á»ng vÃu cÅ©ng không có.
Hứa TÆ° VÄn Äến bây giá» còn chÆ°a phục há»i tinh thần lại, bên ngoà i là Äại viá»n Äông Bắc, phòng khách lại là m thà nh dáng vẻ Tây Ãu thá»i Trung cá», nhÆ°ng vừa và o phòng liá»n chuyá»n biến thà nh thế ká»· trÆ°á»c⦠Chá» nà y tháºt sá»± không có gì không hợp sao??
Tháºt sá»± không có sao??
Ãng chủ VÅ© nhìn thấy má»i ngÆ°á»i Äá»u lên rá»i, thuáºn tay xách hai cái bà n vuông bá» và o trên giÆ°á»ng: âChÆ¡i trÆ°á»c hai ván bà i Äi!â
âÄúng Äúng! Kỹ thuáºt viên Hứa biết không? Chúng ta vừa vặn tám ngÆ°á»i, hai bà n Äầy Äủ.â
âBá»n tui bá»n ngÆ°á»i má»t bà n!â Bên nà y má»i vừa bắt Äầu, bên kia cÅ©ng Äã thu tháºp lên bà n, cÅ©ng không biết từ nÆ¡i nà o móc ra bà i tú lÆ¡ khÆ¡, Äá»u là má»i tinh chÆ°a má» ra, má»i bà n má»t bá».
Tá»c Äá» của ông chủ VÅ© cá»±c nhanh, hắn cùng Hứa TÆ° VÄn ngá»i Äá»i diá»n nhau, cùng ông hai và ông ba góp thà nh má»t bà n, má»t bà n khác là anh hai VÅ© gia mang theo ba thanh niên góp má»t bà n.
âTiến lên, biết không?â Bá»i vì Hứa TÆ° VÄn là ngÆ°á»i ngoại lai duy nhất, ông chủ VÅ© sợ kỹ thuáºt viên Hứa không biết, trÆ°á»c tiên nên há»i má»t tiếng.
â⦠Không biết.â Hứa TÆ° VÄn bá» má»t là n lại má»t là n rá»i lại má»t là n sóng sá»± viá»c quấy Äến tâm thần Äá»u rá»i loạn, nÆ¡i nà o còn có tâm tình chÆ¡i bà i? Huá»ng chi, y còn tháºt sá»± không biết.
âCái nà y ÄÆ¡n giản, Äá» tui tá»i dạy cáºu, mấy lần sẽ biết, cáºu thông minh nhÆ° váºy mà .â Lá»i nói của ông chủ VÅ© Äá»u vô tình mang theo chút ý tứ lấy lòng, hắn cảm thấy loại viá»c nhÆ° chÆ¡i bà i nà y, Äá»i vá»i kỹ thuáºt viên Hứa mà nói, hoà n toà n là viá»c nhá» nhÆ° con thá».
Kỳ thá»±c Hứa TÆ° VÄn không có tâm tÆ° chÆ¡i Äùa, có Äiá»u ông chủ VÅ© cái ngÆ°á»i nà y, luôn có bản lÄ©nh khiến kỹ thuáºt viên Hứa không thá» không táºn tâm táºn lá»±c chÆ¡i Äùa.
âNói rõ trÆ°á»c nha! Hai ta chÃnh là má»t nhóm, ai vá» chót, phải Äá»i gá»i mà chÆ¡i Äó, gá»i nhà tui chÃnh là vá» kiá»u mạch* tinh khiết, bình tÄ©nh nha.â Ãng chủ VÅ© từ trong tủ Äầu giÆ°á»ng rút ra hai cái gá»i, bá» và o bên ngÆ°á»i coi nhÆ° công cụ trừng phạt, Hứa TÆ° VÄn lén lút lấy tay kéo má»t chút, liá»n không dám không Äá» tâm chÆ¡i Äùa nữa⦠Gá»i quá nặng! Y Äá»i lên má»t lần liá»n há»c ngoanâ¦
Hết chương 38