Hôn Diệu không biết mình đứng đó bao lâu.
Bản nhạc của Langmuir đã kết thúc từ lâu rồi. Y đã lên giường, chui vào chăn ngủ thiếp đi.
Khi trong cung điện hoàn toàn không còn tiếng động, Hôn Diệu ngơ ngác đi vào, đứng ở bên giường nhìn Langmuir trong chốc lát rồi bắt đầu đi loạn trong cung điện.
Hắn có vẻ thần kinh cầm lên rồi đặt lại từng món đồ trang trí nhỏ trước cửa sổ, tất cả đều do chính tay Langmuir làm ra suốt bao năm qua. Một con nhím làm bằng vỏ sò, một chú mèo con làm từ những mảnh xương và sừng hươu, một bức tượng gỗ mài ra giống đứa trẻ ma tộc, tất cả đều dùng hạt đá chấm mắt… Dễ thương như người này.
Bàn tay Hôn Diệu chậm rãi siết chặt. Hắn nghe thấy tiếng “răng rắc” phát ra từ con nhím bằng vỏ sò do không chịu nổi áp lực, sau đó muộn màng cảm nhận được nỗi đau như ngàn mũi tên xuyên qua tim mình.
Làm sao dám tin được..
Thì ra, Langmuir đã chơi bài hát đó cho hắn nghe nhiều năm như vậy?
Hôn Diệu thẫn thờ ngẩng đầu lên. Không nhớ rõ đó là năm thứ mấy trên vách kết giới, Langmuir từng ngồi rúc vào trong lồng ngực của hắn, ôm một cây đàn hạc được chế tạo thô sơ, cụp xuống mỉm cười, vừa đàn vừa hát. Gió thổi bay mái tóc dài màu xám bạc, xinh đẹp như tinh linh trong truyền thuyết.
Đàn xong, Langmuir quay mặt lại nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo như nước hồ: Ngô Vương đã từng nghe khúc nhạc này chưa?
Khi ấy hắn nói: Chưa từng.
Thực ra, hắn đã từng nghe qua. Chỉ là năm đó nửa đường mới xông vào, bỏ lỡ đoạn đầu tiên, nhưng giai điệu sau đó lại giống hệt như khúc nhạc bây giờ.
Thế nhưng khi Langmuir chơi bài hát này, y chỉ chơi đoạn đầu tiên.
Chính vì thế trời xui đất khiến.
Khi ấy hắn còn nói: Nghe rất hay, ta rất thích.
Song thứ hắn thích rõ ràng chỉ là nhân loại gảy đàn. Vậy nên đó là lỗi của Langmuir, giữa tín ngưỡng với thần điện và ma tộc thì y lại chọn cái trước, lại còn gảy đàn cho hắn. Lừa dối hắn, dụ dỗ hắn, khiến hắn nói rằng hắn thích bài hát này… Bài hát này quá dối trá và cao thượng, sỉ nhục và nguyền rủa ma tộc.
Năm đó, gió trên vách kết giới thổi bay đồ trang trí bằng xương trước ngực phát ra âm thanh leng keng, ở giữa là chìa khóa xương răng thú.
Ma Vương hứng thú hỏi: “Đây là khúc nhạc nói về cái gì?”
“Bí mật.”
Langmuir mỉm cười rồi nghiêng đầu, mái tóc bạc chạm vào khóa giam, lông mày và đôi mắt đều thoáng cong lên, dịu dàng nói: “Sau này có thời gian, có lẽ em sẽ nói ngài biết.”
“Nhưng cũng có thể không bao giờ, vì đây cũng không phải bài hát vui vẻ gì, sợ ngài nghe xong sẽ tức giận.”
Xoảng!
Hôn Diệu chậm chạp cúi đầu, thấy con nhím nhỏ mà Langmuir từng rất thích đã bị vỡ tan nát, phát ra âm thanh nhỏ từ ngón tay hắn rồi rơi xuống đất.
Bên kia, Langmuir trên giường lập tức bị đánh thức. Y bỗng xốc chăn lên bèn hỏi: “Ngô Vương!?”
Ma Vương đứng trong bóng tối cách đó không xa, hệt như một sinh vật đã chết, hồi lâu không nói một lời.
Langmuir đứng lên quá nhanh, hai chân vừa chạm đất đã cảm thấy choáng váng, nhưng y không quan tâm, lảo đảo một bước rồi đứng vững.
Tầm mắt của y từ dưới nhìn lên trên, mới trông thấy con nhím nhỏ đáng thương bị vỡ đầy đất ấy, nhất thời y càng kinh ngạc: “Ngô Vương? Ngài làm sao vậy?”
Hôn Diệu bỗng nhiên nói: “Ta lừa em đấy.”
Thế mà hắn lại có thể bật cười: “Đêm nay, thực ra ta không có gì để nói với em cả. Lừa em đấy.”
Buồn cười quá, sao lại không cười nhỉ? Tối nay hắn đã thấy cảnh tượng trong mảnh xương bói, rõ ràng Langmuir đã vung đao chém vào sừng trái của mình.
Mà dọc đường đi hắn vẫn còn tự mãn, ảo tượng rằng Langmuir không nỡ ra tay với hắn, chưa biết chừng Langmuir sẽ đồng ý phong hậu, tuyệt vời làm sao…
Bão tuyết và ánh đao trong ảo ảnh quét qua hắn, lập tức xuyên qua trái tim đang rỉ máu.
Hôn Diệu như bị gáo nước lạnh đánh thức từ một giấc chiêm bao, tự hỏi từ một góc độ khách quan: Sao hắn lại khờ dại đến thế này?
Langmuir không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bảy năm ở chung, tất nhiên y chỉ nhìn thoáng qua cũng phát hiện ra tâm trạng Ma Vương có vấn đề, suy đi nghĩ lại cũng không hỏi bừa, mà đi thắp ngọn đèn đồng treo cạnh giường trước.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng ấm áp chiếu sáng cả chiếc giường và bóng dáng của Langmuir. Chàng trai với mái tóc dài màu xám bạc đi chân trần dưới ánh sáng rực rỡ, lo lắng nắm lấy cánh tay của Ma Vương: “Rốt cuộc làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao? Vì đám người phục kích ấy, hay là…”
Hôn Diệu dang rộng cánh tay trái của mình: “Ôm ta một cái rồi sẽ nói cho em biết.”
Khi hắn nói lời này thì đã mạnh mẽ dùng sức, thô bạo túm cổ áo của Langmuir kéo sang, đâm vào trong lồng ngực của Ma Vương.
Có lẽ nhân loại bị đau nên hừ nhẹ một tiếng. Hôn Diệu không để ý tới, mà ôm thật chặt Langmuir vào trong lòng, cúi đầu vùi chóp mũi vào giữa mái tóc dài màu xám bạc.
Thình thịch, thình thịch.
Hai trái tim áp sát vào nhau, đập theo những nhịp điệu khác nhau.
Langmuir nhận thấy bầu không khí bất thường, đột nhiên hỏi: “Tay phải của ngài đang cầm cái gì?”
“Món quà.” Hôn Diệu nói.
“Vậy bây giờ ngài đang làm gì?” Langmuir lại hỏi.
Hôn Diệu cụp mắt xuống, chậm rãi nắm chặt con dao găm mật kim trong tay phải, hắn không trả lời mà hỏi sang câu khác: “Việc quan trọng nhưng khá gấp của em là gì?”
“Tình hình hiện tại có vẻ không thích hợp để nói về nó.” Langmuir dừng lại và bình tĩnh hỏi: “Ngô Vương, thứ ngài cầm là vũ khí sắc bén sao?”
… Giống như vô số lần trước đây, cả hai ôm nhau trong vực sâu tăm tối.
Chỉ là lúc này đây, cánh tay phải của Ma Vương vòng qua tấm lưng gầy gò của nô lệ, con dao găm mật kim trong tay hắn sáng lên như răng nanh.
“Chẳng phải em rất nhạy cảm à?” Không biết từ lúc nào giọng điệu của Ma Vương đã trở nên âm trầm: “Bình thường ta khoa tay trên cổ em, không biết em giả vờ cho ai xem đây?”
Vì vậy, vẻ mặt của Langmuir trở nên có đôi phần hoang mang và đau thương mà Hôn Diệu không thể nào nhìn thấy được.
“Là… là em đã làm gì sai sao?”
“Em sai?” Hôn Diệu cay đắng cười khẩy: “Không, là lỗi của ta, đáng lẽ ta phải giết em ngay từ đầu.”
“Em tự nói đi, đêm nay em đã gảy bài gì trước khi đi ngủ, hả?”
Langmuir khẽ run lên, đôi mắt mở to.
“Ngài ——”
“Langmuir, ta đã sớm biết trong lòng em có mưu đồ từ lâu. Ta nói cho em biết, bảy năm trước ta đã từng nghe con dân của em hát bài này…”
Ma Vương không muốn không muốn thừa nhận mình bị lừa thảm như vậy, vì thế nghiến răng cậy mạnh nói: “Ban đầu em không gảy khúc sau, ta cũng vờ như không biết, chẳng sớm trở mặt với em…”
Langmuir đột nhiên muốn vùng ra: “Không phải…!”
Song cánh tay đang ôm chặt lấy y lại đột nhiên dùng sức như muốn siết chết y. Hôn Diệu áp sát vào tai y, nham hiểm lẩm bẩm: “Đêm nay ta…”
Langmuir, em không hề biết rằng. Hôn Diệu nghĩ thầm, thật ra tối nay ta định cầu hôn em đấy.
Hắn nghiến răng, đôi mắt đỏ hoe nói: “… Đêm nay ta phải giết em.”
“Ngô Vương.” Langmuir run giọng nói: “Bài hát đó thực sự không phải như ngài đã nghe thấy ở nhân gian.”
Hôn Diệu chỉ nói: “Nhắm mắt lại.”
“Ngay cả một lời giải thích ngài cũng không chịu…”
“Nhắm mắt lại.”
Hôn Diệu nói: “Phục tùng mệnh lệnh của ta.”
Ánh sáng trong mắt Langmuir lặng lẽ mờ đi, y ngậm miệng lại, cũng khép lại mi mắt. Từ bỏ giải thích, chấp nhận mọi số phận có thể xảy ra.
Hôn Diệu buông người ra, đột nhiên trái tim như bị đao đâm. Hắn nhớ tới một số chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, nhớ đến Langmuir từng quỳ dưới chân hắn.
Thật là một người dễ gạt, thật là một người ngoan ngoãn nghe lời. Dù có xảy ra bao nhiêu lần, y vẫn sẽ vâng theo lời hắn mà nhắm mắt lại, bảo y há miệng thì há miệng, biết rõ…
Biết rõ đó là kẻ thù mà mình hận cả đời.
Langmuir nhắm chặt hai mắt, đầu tiên nghe thấy tiếng gió, y biết đó là âm thanh của lưỡi đao xé rách không khí. Y không trốn tránh, ngay cả một cái chớp mắt cũng không.
Ngay sau đó, giữa trán y chợt lạnh, có thứ gì đó cưng cứng ấn vào.
Langmuir theo bản năng mở mắt ra, ánh lửa của ngọn đèn đồng phản chiếu ánh sáng chói lóa trên kim loại trước mặt.
Hôn Diệu đứng cách đó mấy bước, gương mặt không có chút cảm xúc nào, tay phải cầm ngược con dao găm.
Chuôi dao găm ấn vào trán của Langmuir. Rất nhẹ, rất dịu dàng.
Hôn Diệu nhìn sâu vào mắt Langmuir đang ngẩn ra, cổ tay chậm rãi hạ xuống, vì thế dao găm vàng trượt từ giữa trán của nhân loại đến sống mũi, rồi lần theo cánh môi, hàm dưới đến giữa cổ họng.
Cuối cùng, Ma Vương nắm lấy tay phải của nô lệ, thản nhiên nhét con dao găm mật kim vào bàn tay của đối phương, nghiêm túc nói: “Ừm, món quà.”
“…”
Langmuir hồn bay phách lạc nhìn hắn.
Hôn Diệu cúi đầu, ngón tay vuốt ve đuôi mắt của Langmuir.
Hắn lại cười, nhẹ giọng nói: “Em dễ lừa quá.”
Biết rõ đó là kẻ thù mà mình hận cả đời.
Nhưng vẫn yêu.
Langmuir đột nhiên lùi lại một bước.
Leng keng.
Dao găm vàng rơi xuống đất.