Năm Tháng Không Từ Bỏ

Chương 122: Một năm bị bỏ lỡ



Tay cầm hộp thuốc của Chu Chẩm Nguyệt không ngừng run rẩy, đầu ngón tay hãm xuống tạo thành một cái hố sâu.

Từng con chữ mô tả trên hộp thuốc giống như đinh sắt kết băng, cứa mạnh vào con mắt cô.

Trang Vũ Nhu phát hiện Chu Chẩm Nguyệt khác thường: “Có chuyện gì vậy?” Nàng vươn dài cổ, muốn ngó qua hộp thuốc kia.

Chu Chẩm Nguyệt buông tay, lập tức nắm chặt vô lăng, vẻ mặt hốt hoảng bắt đầu lùi xe.

Xe nổ máy, Trang Vũ Nhu vội lùi về sau hai bước, cất cao giọng hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì?”

Xe việt dã quay đầu với tiếng nổ vang rền trầm thấp, không hề nao núng chạy đi.

Có lẽ cô dẫm phanh rất mạnh nên trên mặt đất để lại một vết hằn dài.

Trang Vũ Nhu và Lý Lộ Lộ hai mặt nhìn nhau, đứt mạch suy nghĩ.

Trong xe việt dã.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn con đường phía trước, trong lúc nhất thời, cô lái xe chỉ bằng bản năng còn đầu óc thì lại mơ màng hồ đồ.

Chạy một hồi lâu, cô mới sực nhớ lại, Mục Tuyết Y đang ở khách sạn suối nước nóng, cô nào có thể tìm thấy nàng ở Ngạn Dương.

Đánh tay lái, cô dừng xe ở ven đường.

Hít vào thật sâu, đờ đẫn một lúc, mới lấy điện thoại ra.

Mở danh bạ, ngón cái dừng trên hai chữ “Tuyết Y”, đầu ngón tay và điện thoại đều đang run rẩy.

… Cô nên nói cái gì?

Trực tiếp chất vấn đối phương: “Có phải em từng bị trầm cảm?”

Chuyện cũ ẩn giấu quá lâu, dù cô có quyết tuyệt vén màn, liệu Tuyết Y có thú nhận?

Chẳng biết tại sao, trong đầu đột nhiên xuất hiện cái rương gỗ bị khóa kín nằm trong góc phòng ở Cao Xuyên.

Bất thình lình, những lời mà Tuyết Y từng nói ập đến.

—— “Cao Xuyên là nơi em đã ở suốt một năm qua.”

—— “Trong rương… chứa ít đồ vật linh tinh.”

Rõ ràng trong miệng Tuyết Y, đó chỉ là một cái rương bình thường chứa tạp vật. Nhưng trong chùm chìa khóa nàng đưa cho mình, tất cả ổ khóa đều mở được, chỉ thiếu duy nhất chiếc chìa khóa của cái rương kia.

Tại sao trước đó cô không nghĩ về nó?

Chu Chẩm Nguyệt mơ hồ nhận thức, có lẽ mở cái rương kia ra là có thể khám phá được một đoạn quá khứ chân thật.

Ngón tay cô trượt xuống bên dưới, trượt tới số điện thoại của Tiểu Ngải rồi bấm gọi.

“Lập tức mua cho tôi vé máy bay đến Cao Xuyên, lựa chuyến sớm nhất.”

Nói chuyện điện thoại xong, trong thời gian rảnh ngồi đợi vé, tim cô đập càng lúc càng nhanh, lại có chút mờ mịt.

Chu Chẩm Nguyệt một lần nữa cầm lấy hộp thuốc giấu ở sâu trong ngăn chứa đồ, lần này, cô đọc hướng dẫn sử dụng càng chi tiết và tường tận.

【 Risperidone, dùng cho các triệu chứng: 】

【1. Biểu hiện dương tính rõ rệt với các trạng thái loạn thần khác nhau (như ảo giác, hoang tưởng, tư duy hỗn loạn, thù địch, nghi ngờ), cũng có thể giảm bớt các biểu hiện cảm xúc liên quan tới tâm thần phân liệt (như trầm cảm, cảm giác tội lỗi, lo âu). 】

【2. Có thể sử dụng để điều trị những giai đoạn hưng cảm của rối loạn lưỡng cực, biểu hiện bằng tâm trạng hứng khởi quá mức, phóng đại cảm xúc hoặc cáu kỉnh, giảm nhu cầu ngủ, suy nghĩ tăng vọt, mất tập trung, khả năng phán đoán kém (bao gồm hiếu động hoặc hành vi quá khích). 】

Đầu ngón tay nhẹ lướt qua mấy từ “Trầm cảm” và “Rối loạn lưỡng cực” trên bao bì.

Chu Chẩm Nguyệt nuốt nước bọt, run run chậm rãi mở hộp thuốc, cẩn thận từng li từng tí một lấy ra vỉ thuốc bên trong.

Vỉ thuốc đã vơi đi một nửa.

Một nửa ô trống, khiến vỉ thuốc chênh lệch không đồng đều.

Trong thời gian ngắn, hết thảy nghi vấn đều tìm được đáp án.

Cô vẫn luôn không dám hỏi Tuyết Y, nguyên nhân thật sự nàng rời bỏ mình lần thứ hai là gì.

Khi Tuyết Y rời đi thì để lại tin nhắn —— “Từ trước đến nay trong thế giới của em không thể không có chị, nhưng trong thế giới của chị, không nên lại có thêm em.”

Cô đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể giải mã được đáp án thích hợp nhất trong cách biểu đạt mơ hồ như vậy.

Cô rất sợ, sợ Tuyết Y sẽ lại bỏ đi bởi vì lý do cô không tài nào hiểu được, cho nên về sau không dám chủ động hỏi nàng. Thiết nghĩ chuyện đã qua cứ để nó qua, chẳng bằng đừng hỏi gì cả.

Rễ cây mục ruỗng, nếu như không biết nguyên do nó mục ruỗng, vậy cách tốt nhất đó là chôn nó ở nơi sâu hoắm tận cùng vĩnh viễn.

Thế nhưng…

Chu Chẩm Nguyệt siết chặt vỉ thuốc trong tay, từ từ cúi lưng, gục xuống tay lái.

Tiếng nghẹn ngào đứt quãng không kìm được tuôn ra từ khuỷu tay.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Ngải gửi thông tin của chuyến bay đến điện thoại cô.

Cô tùy tiện quẹt nước mắt bên má, không hề do dự lái thẳng tới sân bay.

Làm thủ tục, lên máy bay, cất cánh, đáp xuống đất.

Lịch trình như nước chảy mây trôi.

Sau khi đến Cao Xuyên, cô bắt xe tới căn nhà có khoảng sân nhỏ hẻo lánh.

Từ lúc đặt vé máy bay cho tới khi đến nơi, tổng cộng chỉ mất khoảng bốn tiếng.

Chu Chẩm Nguyệt cầm chuỗi chìa khoá, mở khóa cửa, đi vào phòng ngủ mà hai người từng ngủ lại.

Cái rương nâu phủ đầy bụi vẫn còn nằm đó, đóng một lớp bụi xám xịt và khóa chặt.

Cô lôi một thùng dụng cụ từ dưới gầm giường, lấy chiếc cờ lê to nhất, đi tới trước cái rương, nhắm ngay khoá móc đập xuống thật mạnh.

Chiếc cờ lê to tướng đập liên hồi vào khoá móc, âm thanh “rầm rầm” chói tai vang vọng khắp phòng.

Ổ khóa đã rỉ sét, không thể chịu được những cú đập dữ dội như vậy, rất nhanh phát ra tiếng “cùm cụp” rồi bung ra.

Chu Chẩm Nguyệt bẻ gãy ổ khóa, mở nắp rương.

Khi ánh mắt vọng vào trong rương, cô sững người ở tại chỗ, thật lâu không có phản ứng.

Cái rương…

Trống trơn.

Làm sao… lại thế…

Cô khom lưng đẩy cái rương, phát hiện trọng lượng khác hẳn với lúc hai người ở đây, nó nhẹ hơn rất nhiều.

Chu Chẩm Nguyệt lấy điện thoại gọi đi.

Người bên kia gần như bắt máy ngay lập tức, ngậm cười nói: “A Nguyệt, bây giờ sao lại…”

“Đồ trong rương đâu?”

Nước mắt cô theo đuôi mắt nhỏ xuống.

Đầu bên kia im lặng giây lát, khi mở miệng, ý cười đã hoàn toàn biến mất.

“… Chị đang ở đâu?”

Chu Chẩm Nguyệt ép cổ họng, hỏi từng chữ một: “Đồ trong rương đâu?”

Mục Tuyết Y như nhận ra điều gì đó.

Lát sau, nàng cực kỳ miễn cưỡng mỉm cười, đáp:

“Em kêu A Nùng ném rồi.”

Chu Chẩm Nguyệt nhắm mắt lại, khóc nức nở không cách nào kiềm chế.

“Tại sao… không nói với chị?”

“Chúng ta sắp kết hôn, A Nguyệt.” Trong điện thoại, giọng nói Mục Tuyết Y có chút khác lạ: “Kia đều là những chuyện lâu lắm rồi, chúng ta… không cần thiết…”

Chu Chẩm Nguyệt siết chặt điện thoại, vô lực ngồi thụp xuống đất, cô nhìn cái rương rỗng tuếch trước mặt, tựa như đối diện với một năm bỏ lỡ thuộc về Tuyết Y mà cô không có cách nào đặt chân đến, chợt khóc không thành tiếng.

“Rốt cuộc trong rương chứa cái gì?” Cô nghẹn ngào hỏi: “Xin em, nói cho chị, đến cùng… chị đã bỏ lỡ điều gì? Van cầu em, Tuyết Y…”

Giọng Mục Tuyết Y khẽ run: “Em đi tìm chị.”

Chu Chẩm Nguyệt nắm lấy mép rương, đầu ngón tay như muốn lún vào tấm ván gỗ: “Xin em, nói cho chị…”

Mục Tuyết Y: “Được, em sẽ nói cho chị nghe, sẽ kể hết mọi chuyện với chị. Chị đừng đi đâu hết, em đi tìm chị.”

Phía bên kia điện thoại thấp thoáng tiếng gọi Cát Vi Nùng của Mục Tuyết Y.

Đã chạng vạng, ngoài cửa sổ hoàng hôn dần buông xuống.

Chu Chẩm Nguyệt ngồi trong bóng tối ngày càng âm u, theo thời gian trôi qua, tâm tình lắng đọng, càng lúc càng nhiều hồi ức tràn vào tâm trí.

Khi Mục Tuyết Y vừa trở về Ngạn Dương, mỗi một chuyện cô từng làm với nàng, từng cái từng cái hiện lên.

Buộc nàng ký hiệp ước, đeo còng tay cho nàng.

Trào phúng nàng, bức bách nàng, dùng ngôn ngữ xúc phạm nàng.

Đối với chân tâm thương tích đầy mình nàng ôm lấy, trăm phương ngàn kế chất vấn nghi ngờ.

Bây giờ xem ra, toàn thế giới đều có thể chất vấn Mục Tuyết Y, chỉ có Chu Chẩm Nguyệt cô, dựa vào cái gì mà chất vấn?

Suy nghĩ cặn kẽ, ngay từ lúc bắt đầu, ngồi lên chiếc xe không thể phanh lại kia, Tuyết Y cũng đã cho thấy trái tim mình đối với cô đời này mãi mãi không thay đổi.

Hôm ấy, Tuyết Y điều khiển chiếc xe tông vào thân cây lớn, khiến một chân của mình đứt gân, thế nhưng lại bảo vệ cho cô toàn vẹn, không hề có chút trầy xước.

Sau đó nàng quay về Mục gia, vì tính toán Mục Như Tình, cam tâm tình nguyện bị chặt mất một ngón tay.

Rồi lại vì phá huỷ một đời của Mục Như Tình, đối với tinh thần và ranh giới làm người của mình sinh ra hoài nghi, dần dần rơi vào trầm cảm và rối loạn lưỡng cực.

Có lẽ lần thứ hai bỏ đi, Tuyết Y muốn tìm một góc không người lặng lẽ mục nát.

Nhưng dù có gian nan như thế, nàng vẫn tự mình vực dậy, gắng hết toàn lực, trở về bên cạnh mình một lần nữa.

Mà bản thân cô…

Chu Chẩm Nguyệt che mắt khóc thảm thiết.

Cả đời này cô chưa bao giờ khóc lóc bi thương đến vậy.

Mặt trời lặn dần sau núi, mặt trăng dần nhô lên. Từ hướng đông chầm chậm dời về hướng tây.

Hàng giờ trôi nhanh vụt qua.

Đã đến đêm khuya.

Bên ngoài cổng sân bỗng nhiên có tiếng đẩy cửa, kẽo kẹt một tiếng, kèm theo tiếng xào xạc hoảng sợ của chim sẻ đầu cành cây.

Tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, cánh cửa phía sau bị kéo mở.

Mục Tuyết Y không cần gậy chống bước nhỏ chạy tới, nhìn thấy Chu Chẩm Nguyệt trên mặt đất, vội vàng quỳ xuống ôm lấy cô.

Nàng lộ rõ vẻ gấp gáp, trên người không mang theo thứ gì, tóc tai bù xù, trán lấm tấm mồ hôi.

“A Nguyệt.” Mục Tuyết Y tức khắc nắm lấy cánh tay và cổ tay Chu Chẩm Nguyệt kiểm tra, thở phào nhẹ nhõm: “May mắn… may mắn không có chuyện gì.”

Chu Chẩm Nguyệt cười khổ: “Chuyện đến nước này, em chỉ một mực quan tâm chị?”

“Em…” Mục Tuyết Y ôm Chu Chẩm Nguyệt, để cô tựa trong lồng ngực của mình, thì thào: “Vì em sợ chị thế này nên mới không muốn để chị biết.”

Chu Chẩm Nguyệt đề cao giọng: “Chẳng lẽ những thứ chị không biết, em thật sự coi nó chưa từng xảy ra sao?!”

Mục Tuyết Y muốn nói lại thôi.

Chu Chẩm Nguyệt nhận ra giọng điệu của mình quá mức nặng nề, từ từ thả lỏng vai, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy eo nàng.

“Chị không cố ý nạt em…” Viền mắt của cô ươn ướt: “Chỉ là chị… rất hối hận…”

Mục Tuyết Y khẽ thở dài, ôm chặt Chu Chẩm Nguyệt, dịu dàng nói:

“A Nguyệt, chị không cần phải hối hận. Mọi sự lựa chọn đều do chính em quyết định, mặc dù em có nỗi khổ tâm trong lòng thì cũng nên gánh chịu hậu quả của mỗi sự lựa chọn đó.”

Nàng dừng một chút.

“Hơn nữa vào lúc ấy, đúng là em đã bỏ rơi chị, không thành thật với chị, chị hoàn toàn không biết gì cả, cứng rắn với em là chuyện rất bình thường. Em biết, chị bắt em ký hiệp ước, đeo còng tay, đều là vì sợ hãi mất đi em. Xưa nay em chưa bao giờ oán trách chị.”

Chu Chẩm Nguyệt túm chặt áo len bên eo Mục Tuyết Y.

“Em… vốn không có tư cách oán trách chị.”

Mục Tuyết Y dịu dàng vuốt ve tóc Chu Chẩm Nguyệt, chậm rãi an ủi cô.

“Hết thảy phản ứng của chị đều là phản ứng của người bình thường. Là em không nói cho chị đúng lúc, mới khiến chúng ta quanh đi quẩn lại nhiều đường vòng. Nếu như nhất định phải tìm ra kẻ có tội trong chuyện này, vậy kẻ đó chắc chắn là em, là em chưa đủ tốt, không chịu nổi những cảm xúc bi quan, cũng không giải quyết ổn thỏa thích đáng, mới gây đau khổ cho chính mình, còn liên lụy đến chị.”

Chu Chẩm Nguyệt nhắm nghiền hai mắt, khóc ngày càng dữ dội.

“Cũng không biết nơi nào xảy ra sơ suất, để chị phát hiện việc em bị bệnh, vốn muốn giấu chị…”

Mục Tuyết Y cay đắng cười.

“Chị thấy đó, đây lại là một sai lầm khác của em. Quyết định muốn giấu diếm, rồi lại không giấu tốt. Vào lúc này để chị phát hiện, ngoại trừ làm chị hổ thẹn thì chẳng có ích gì, em…”

“Tuyết Y.”

Ngón tay túm chặt áo len của cô siết lại.

Mục Tuyết Y vội đáp: “Hửm?”

Chu Chẩm Nguyệt vùi mặt vào trong hõm vai nàng, ở bên tai nàng khàn giọng nói:

“Xin lỗi.”

Mục Tuyết Y cay mũi, muốn nói với Chu Chẩm Nguyệt rằng cô không cần phải nói xin lỗi, nhưng lời còn chưa kịp thốt, cổ họng dường như đã bị cái gì đó chặn lại.

Nàng buộc lòng phải quay đầu đi, cố nén nước mắt.

Chu Chẩm Nguyệt thổn thức nói hết câu:

“Xin lỗi. Chị mới biết được, thì ra em vẫn luôn một lòng yêu chị.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.