Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 9: Nhiệm Vụ Thứ Sáu



Lục Ly: “……”

Sắc mặt hơi đổi, đối với lời nói của Chu Phiên Phiên, Lục Ly cảm thấy quỷ dị?

Cái gì mà bạn gái?

Cau mày ngẫm nghĩ, anh dừng một chút, nhìn về phía Chu Phiên Phiên nói: “Bây giờ thế nào?”

Chu Phiên Phiên giơ điện thoại di động, cúi đầu nhìn, nói cho Lục Ly: “Bây giờ fan trung thành đang cãi nhau với antifan, hai phe đang giằng co.” Cô ấn màn hình, tiếp tục nói: “Cũng không ít người chụp hai người ở chung.”

Đột nhiên, Chu Phiên Phiên ngừng một lát, kinh ngạc nhìn màn hình, há miệng kinh hô, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Ly nói: “Bạn gái anh là học sinh trung học sao?”

Lục Ly nghẹn nghẹn, liếc cô một cái.

Giọng anh lãnh đạm, còn mang một chút không kiên nhẫn: “Cái này cô cũng tin?”

“Tôi không tin, anh có tin không chồng?”

Nghe vợ mình nói chuyện, Cảnh Việt ngưng một giây, sau đó lắc đầu, suy nghĩ một lát sau đó hỏi: “Ảnh chụp trên mạng, có phải là cậu cùng em gái không?”

Tay Lục Ly cầm cốc ngừng một lát, nhìn Chu Phiên Phiên.

Chu Phiên Phiên hiểu rõ, đưa điện thoại di động cho Lục Ly.

Di động dừng lại giao diện, đúng lúc Lục Ly cùng một cô gái nhỏ đứng chung một chỗ, không tính là thân mật, nhưng đối với Lục Ly từ khi bước vào giới giải trí chưa từng có scandal tình yêu truyền ra mà nói, ảnh chụp này, tương đối nghêm trọng.

Qủa nhiên, mấy người còn chưa kịp bàn bạc, Trần Bân đã gọi điện thoại tới.

“Lục Ly à, ảnh chụp là bạn gái của cậu sao? Vẫn là học sinh cao trung?” Trần Bân nhìn chằm chằm ảnh chụp trong máy tính, ánh mắt hung ác, giống như muốn xuyên thủng nó vậy.

Lục Ly nhức đầu xoa xoa mi tâm, nhìn điện thoại di động, trầm mặc một hồi nói: “Là Lục Tê.”

Lục Tê, em gái ruột của Lục Ly, một thiếu nữ xinh đẹp học cao trung.

Trần Bân á khẩu, không biết nên nói gì, xấu hổ cười: “Như vậy sao, tôi lại thấy không giống, Lục Tê lớn lên thật đẹp.”

Lục Ly: “……”

Đối với lời nói trăm ngàn chỗ hở của Trần Bân, anh cũng không muốn phản ứng.

Nhưng cũng may Lục Ly không so đo Trần Bân khi không nhận ra Lục Tê, anh ngược lại thay đổi đề tài.

Loading…
“Liên hệ với chủ tài khoản xóa ảnh.” Lục Ly đối với chuyện của người nhà mình, vẫn luôn bảo hộ tốt, từ đầu đến cuối cũng chưa để cha mẹ cùng em gái xuất hiện dưới ống kính.

Không phải không nguyện ý, mà chức nghiệp của cha mẹ anh có vấn đề, không thích hợp bị quá chú ý.

Còn Lục Tê mà nói, Lục Ly tôn trọng ý tưởng của Lục Tê, cô chỉ yêu cầu cuộc sống sinh hoạt bình thường, mà không bởi vì mình có anh trai là minh tinh, cho nên ở trong trường phải sống dưới vầng hào quang, lại phải chịu sự quấy rầy, cho nên Lục Ly đối với em gái, bảo vệ hết mức.

Ảnh chụp này, hình như vào lúc năm mới, Lục Tê muốn bắn pháo hoa, Lục Ly không có biện pháp, lúc ấy cha mẹ cũng đi du lịch, cho nên hai anh em cải trang giả dạng ra cửa mua pháo hoa lại bị chụp lén.

Lục Ly nhìn áo khoác trên người Lục Tê, ấn tượng khắc sâu.

Là anh đặc biệt đưa cho cô, Lục Tê rất thích, cho nên rất ít khi mặc, chỉ có lúc ăn Tết đó, là lần đầu tiên mặc.

Trần Bân vội vàng đáp lời: “Nhưng hình của Lục Tê đã bị truyền ra ngoài.”

Nghe vậy, Lục Ly ngừng một lát, nhíu mày nhìn weibo: “Vậy thì ép buộc phải xóa bỏ, chỉ cần vừa xuất hiện liền xóa đi, nếu bị lưu lại, vậy quên đi.” Suy nghĩ một hồi, Lục Ly nhìn Cảnh Việt ở đối diện, nhàn nhạt nói: “Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Cảnh Việt, bảo anh ta giải quyết một chút.”

Trần Bân đáp: “Được, nhưng văn phòng cũng phải lên giải thích chứ.”

Lục Ly dừng một chút, trầm ngâm, thấp giọng nói: “Có thể, nhưng mà trước phải đảm bảo đừng để ảnh chụp của Lục Tê xuất hiện lại nữa, còn lại, anh xem liền làm.”

“Fans của cậu ầm ĩ thật lợi hại, cậu có muốn ra mặt giải thích một chút không?”

“Đến lúc đó lại nói, trước giải quyết ảnh chụp của Lục Tê.”

“Được, tôi đã biết.”

“Ừ.”

Cúp điện thoại, Lục Ly vẫn chưa mở miệng nói chuyện, Cảnh Việt liền hiểu rõ gật đầu: “Tôi đã biết, tôi hiện tại liên hệ với ban công tác quần chúng, thuận tiện nói với họ một tiếng, xóa hết hình của Lục Tê, cho dù người trên mạng muốn tìm, cũng không thể tìm ra được.”

Lục Ly từng là nghệ sĩ của công ty Cảnh Việt, tuy nói hiện tại Lục Ly tự mở phòng làm việc, nhưng có một ít chuyện, coi như Lục Ly là bạn Cảnh Việt sẽ vẫn thay mặt ra giải quyết.

Lục Ly khẽ cười, rất hài lòng với cách làm của anh: “Cảm ơn.”

Cảnh Việt cười cười: “Khách khí.”

Chu Phiên Phiên ngồi một bên chớp chớp mắt, kinh ngạc: “Lục Ly, thì ra anh còn có em gái sao?”

“Ừ.” Lục Ly hiếm khi cong cong môi, nói đến em gái, tâm tình tốt không ít.

*

Nguyễn Nhuyễn ngồi một bên, an tĩnh nghe.

Cô cũng không biết, thì ra Lục Ly còn có em gái, công phu giữ bí mật cũng quá tốt rồi.

Nhưng mà, tin vịt bạn gái của Lục Ly này, Nguyễn Nhuyễn thật sự thấy quá đáng.

Lúc trước khi còn là học sinh mặc dù từng tưởng tượng đến sự hỗn loạn của giới giải trí, nhưng đáy lòng cô vẫn tin tưởng vẫn còn có chính nghĩa cùng đạo đức.

Tuy nói vòng giải trí rất loạn, nhưng Lục Ly, không biết tại sao, fans của anh đều tin tưởng anh vô điều kiện, ủng hộ anh.

Người đàn ông hoàn hảo như vậy, đáng giá để mọi người yêu thích.

Huống chi, tuy rằng tin đồn về Lục Ly rất nhiều, nhưng chung quy cũng chỉ là tin đồn, không có chứng cứ.

Cô yên lặng ngẩng đầu lên nhìn Lục Ly, hai mắt tỏa ra ánh sáng, không hổ là nam thần mình thích, quả nhiên lợi hại.

“Ha hả.” Hệ thống đột nhiên cười lạnh.

“Làm gì?” Nguyễn Nhuyễn đối với hai tiếng ha hả này thực tức giận.

Ngữ khí hệ thống lạnh nhạt nói: “Nếu không có cô thích, Lục Ly vẫn ưu tú như vậy.”

Nguyễn Nhuyễn:……” Nghĩ nghĩ, cô mạnh miệng nói: “Đó cũng là do ánh mắt ta tốt.”

Điểm này hệ thống thừa nhận: “Ánh mắt cô khá tốt, biến thành mèo liền gặp được anh ta.”

Nguyễn Nhuyễn á khẩu, oán hận.

“Mi sao lại xuất hiện? Có nhiệm vụ mới?”

“Ừ.”

“Là cái gì?” Cô kích động, dù sao một trăm điểm là có thể thành người, đến lúc đó liền có thể ăn lẩu cay, đồ nướng BBQ cay, trà sữa … hết thảy đều là đồ ăn ngon.

“Cô sao lại gấp như vậy.”

“Đương nhiên.”

Hệ thống dừng một chút, lãnh đạm tuyên bố nhiệm vụ mới: “Để cho Lục Ly công khai cô ra ngoài.”

“A? Có ý gì?” Nguyễn Nhuyễn quay đầu, suy nghĩ một lát , sau đó kinh ngạc nói: “Mi muốn Lục Ly giới thiệu ta với fans? Ở trên Weibo?”

“Đúng.”

Con ngươi Nguyễn Nhuyễn xoay chuyển, bất đắc dĩ nói: “Mi thật sự không có đùa giỡn ta đó chứ?”

“Không có.”

Loại nhiệm vụ này, cô làm sao hoàn thành hả.

Lại không thể nói chuyện, nhiều nhất chỉ có thể ‘Meo’ vài tiếng, rồi làm nũng với Lục Ly, Lục Ly làm sao biết mình muốn anh công khai mình chứ, còn muốn tuyên bố trên Weibo.

Theo như Nguyễn Nhuyễn biết, Lục Ly không thích lên mạng, cũng không thích đăng Weibo.

Vào mỗi lần đăng Weibo, fans đều ngàn chờ vạn chờ, ít nhất phải đợi đến nửa tháng hoặc một tháng mới có thể thấy động tĩnh của Lục Ly.

Mà Nguyễn Nhuyễn nhớ không lầm, buổi sáng Lục Ly mới đăng một tin liên quan tới bệnh viện trên Weibo.

“Mi nhất định phải tàn nhẫn như thế sao?”

Hệ thống không nói lời nào, trực tiếp giả chết.

Nguyễn Nhuyễn kêu mấy tiếng, hệ thống cũng không đáp lại.

Cô im lặng, đến mỗi thời điểm mẫu chốt, cái hệ thống này liền rớt tuyến, một chút mặt mũi cũng không cho cô.

Nâng đầu lên nhìn Cảnh Việt đang nói chuyện nghiêm túc với Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn phát sầu nghĩ, cái nhiệm vụ này, mấy ngày mới có thể hoàn thành.

Chẳng lẽ chờ nửa tháng?

Vậy không có khả năng , cô chờ không nổi.

Cô hận không thể nhanh chóng hoàn thành tất cả nhiệm vụ, biến về thành người.

*

Cảnh Việt cùng Chu Phiên Phiên ở lại không bao lâu liền rời đi.

Trong phòng chỉ có Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn ở, Lục Ly ngồi xổm trước mặt cô, sửa sang lại chỗ ngủ cho cô.

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, trực tiếp vươn móng vuốt đặt trên cổ tay Lục Ly: “Meo.”

Cô kêu một tiếng, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lục Ly.

Lúc nhìn vào tầm mắt Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn thu móng vuốt lại, đặt ở trong ổ, lại hơi giãy giụa.

Cô không muốn ở một mình trong cái phòng khách to lớn này, không có một chút sức sống.

Cô muốn lên tầng ở.

” Đúng rồi, nếu như cô có thể làm cho Lục Ly để cô tiến vào phòng anh ta, đây cũng coi như là một nhiệm vụ, hơn nữa cái nhiệm vụ kia, hoàn thành liền có năm điểm.”

Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

Vừa nói xong, đôi mắt của Nguyễn Nhuyễn lóe sáng.

Ánh mắt lấp lánh như hàng ngàn ánh sao nhìn Lục Ly, liên tục kêu.

“Meo.”

“Meo.”

“Meo.”

Lục Ly nhìn chằm chằm cô thật lâu, hơi hơi nhíu mày, duỗi tay trực tiếp bế mèo ngồi lên người, cong môi, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”

Nguyễn Nhuyễn chỉ có thể kêu, ghé mặt vào trên cổ tay Lục Ly, không muốn đi xuống.

Lục Ly nhìn chằm chằm cô thật lâu, mới nghĩ đến: “Mày không muốn ngủ ở đây?”

” Nguyễn Nhuyễn: “Meo.” Đúng vậy, cô không muốn ngủ ở đây.

Lục Ly rất thông minh, chỉ nghe cô kêu như vậy, liền biết suy đoán của mình chính xác.

Anh duỗi tay xoa xoa lông xù trên đầu Nguyễn Nhuyễn, còn duỗi tay kéo kéo lỗ tai cô, thấp giọng dò hỏi: “Vậy mày muốn ở đâu?”

Nháy mắt, ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, trực tiếp từ trên tay Lục Ly nhảy xuống.

Đi lên cầu thang, Lục Ly nhìn, nhướng mày, nhưng không nói gì, đi theo mèo lên tầng.

Biểu tình trên mặt anh vẫn luôn bình tĩnh, đến khi nhìn Nguyễn Nhuyễn gian nan bước chân ngắn lên trên tầng hai, đến cửa phòng của mình.

Cô vươn móng vuốt ấn trên cửa phòng màu trắng, quay đầu nhìn anh, Lục Ly mới kinh ngạc.

Lời nói bên miệng cũng giương cao vài phần, nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn hồi lâu, mới hỏi ra lời nói mà chính mình chưa hề tưởng tượng nổi.

“Mày muốn cùng ngủ cùng một phòng với ta?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.