Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Các Ngươi

Chương 11: Chào sư huynh!



“Cuối cùng cũng thoát khỏi nơi địa ngục này!” Thiên Vy nhìn quanh phòng bệnh thở phào nhẹ nhõm, 3ngày qua cô thật sự rất thảm nha! Buổi sáng bị y tá đưa đi hết nơi này đến nơi khác kiểm tra mệt đến lã người, đói đến móc meo. Hy vọng đến trưa để được ăn cơm nhưng cô thực không ngờ bữa trưa của cô chỉ toàn là cháo trắng, ấm ức đầy bụng Thiên Vy liền tìm bác sĩ kháng nghị, chỉ nhận được một câu:“ Lại muốn bị bội thực à? Tốt nhất nên kiêng cử một thời gian!” Thế là đành giơ cờ đầu hàng.

Được thôi, sáng thì bị bác sĩ hành hạ, trưa thì không có thức ăn ngoan, nhưng tại sao đến cả buổi tối cô cũng không được yên thân? Vì ban ngày người thì bận làm việc, người thì bận học hành nên Hàn Triệt, Lâm Vỹ Tường và Tưởng Thụ Nhân chỉ rãnh buổi tối, để đến thăm ai kia. Thiên Vy thật khóc không ra nước mắt, vừa đuổi được người này đi thì người khác lại đến, suốt ba đêm. Cô như một người bị ngược đãi vậy, mắt thâm quần, mặt xanh xao, sụt mấy cân, xuống sắc vô cùng. Thật là tổn thương tinh thần lẫn thể xác mà! Nhưng cũng may ông trời thương xót, cuối cùng cô cũng sống sót đợi được đến ngày xuất viện!!!

“Chị thấy em rất có duyên với địa ngục này!” Tưởng Giao nhớ đến Thiên Vy trong thời gian ngắn nằm viện ba lần liền trêu chọc, mấy ngày qua nhìn thấy Thiên Vy tiều tụy khóc than, cô cũng rất đau lòng, nhưng cũng không giúp được gì ngoài nói vài câu an ủi.

“Nếu thật như thế, mai em và chị đi chùa chặt đứt cái duyên này đi!” Thiên Vy nghĩ ngợi một lúc liền đùa, bây giờ chỉ cần nghĩ đến xuất viện cô liền thấy thế giới quanh mình tràn ngập màu hồng.

“Được thôi, những để hôm khác đi, mai là ngày đầu em đến trường mới, quên rồi sao?” Tưởng Giao vừa xếp đồ vừa nhắc nhở.

“Chị không nói em cũng quên mất!” Thiên Vy vỗ đầu nói, mấy ngày nay cô ăn cháo trắng đến phát ngốc rồi. Cô nói với An Thiên Nam là mình muốn làm nhiếp ảnh gia nên anh đã đăng ký cho cô học ở trường đại học F. Thiên Vy cũng đã vào trang web của trường tham khảo, cô rất thích trường này, đặc biệt là học phí ở đây lại vừa phải không trên trời như ở đại học X. An Thiên Nam đối với chuyện cô học nhiếp ảnh cũng không phản đối, chỉ là anh không đồng ý cho cô ở ký túc xá trong trường anh nói ở đó quy định nghiêm khắc sợ cô không chịu được. Nhưng trường học lại cách Tịch gia khá xa, sau một hồi suy nghĩ, An Thiên Nam liền quyết định thuê cho cô một căn hộ gần trường.

***

Đại học F tuy không lớn như đại học X nhưng cũng nổi tiếng không kém, Thiên Vy vui vẻ bước ra khỏi phòng hiệu trưởng sau khi đăng ký nghành học, nghành cô chọn là nhiếp ảnh nghệ thuật:

“ Được rồi chuyện quan trọng thứ nhất đã làm xong, bây giờ đến chuyện quan trọng tiếp theo.”

Vừa bước đến sân trường vừa lảm nhảm, thật ra chuyện quan trọng mà Thiên Vy nhắc đến không gì khác chính là ăn sáng! Tuy không phải lần đầu đến trường nhưng không hiểu sao trong lòng có chút khẩn trương, nên trời vừa sáng Thiên Vy đã chạy ngay đến trường quên cả ăn sáng.***

Đại học F có 5căn tin, chia theo các ngành trong trường. Món ăn cũng khá phong phú, miễn cưỡng ăn được. Thật ra trước khi xuyên không, cô không kén ăn thế này đâu, do công việc bận rộn, quanh năm cô chỉ ăn thức ăn nhanh, nhưng sau khi đến đây cô đã bị tài nấu nướng của nàng chị dâu đảm đang ‘dạy hư’ mất rồi!

Do còn sớm nên căn tin chỉ lác đác vài sinh viên, mua cơm xong Thiên Vy đang định ngồi vào chiếc bàn gần đó thì chợt nhìn thấy người quen! Ngồi cách đó không xa chính là anh chàng mỹ nam cô gặp ở Tịch Thiên mấy hôm trước. Anh ta mặc bộ đồ thể thao trắng, mái tóc vàng hoe ướt đẫm mồ hôi, chắc chắn anh ta vừa chạy bộ xong!

Thiên Vy trong lòng vô cùng phấn kích, tuy cho mới đến trường sáng nay nhưng đã cảm thấy vô cùng thích ngôi trường này! Không thích sao được chứ, cô xuyên không đến đây, khó khăn lắm mới gặp được mỹ nam khiến cô vừa lòng, hơn nữa anh ta không nằm trong hậu cung của nữ chính, cũng không phải là nam phụ, đây quả là cực phẩm mà! Chắc chắn đây là ý trời, là duyên phận, nếu cô không giành anh chàng này, không phải là phụ lòng ông trời sao? Ây ây, như thế thật không được nha, không nên chống lại ý trời!!!

Sau một hồi ‘đấu tranh tư tưởng quyết liệt’ Thiên Vy vắt cạn chất xám vạch ra kế hoạch làm quen anh chàng kia để ‘thoát kiếp FA’. Ngắm nghía bản thân lại lần cuối, khi chắn chắn mình ổn cô liền bước đến nơi chàng trai đang ngồi, ngồi xuống đối diện anh ta, chào hỏi:

“Chúng ta lại gặp nhau.”

Chàng trai phương Tây ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt cảm thấy có chút quen mặt, cô ấy rất xinh, làn da trắng, đôi môi hồng, mái tóc nâu xoã dài một bên, giọng nói êm tai, cô ấy mặc áo sơ mi trắng quần jean xanh đơn giản kết hợp cùng đôi giày thể thao thấp cổ vừa mang chút dịu dàng lại mang chút năng động (tg: Anh trai à, anh bị lừa rồi!!!). Nhìn một lúc, chàng trai nhớ ra gì đó liền cười nói:

“Cô là người hôm trước tôi gặp ở thang máy.”

“Đúng vậy.” Thiên Vy nở nụ cười đúng chuẩn của thiếu nữ. Nếu cô biết ấn tượng mình vừa ra cho chàng trai trước mặt chắc chắn cô sẽ mở tiệc ăn mừng, nguyên nhân vì ai kia biết mình mang đầy tiếng xấu sợ rằng sẽ khiến mỹ nam kinh sợ, chạy mất dép.

“Cô cũng học ở đây?” Chàng trai nhìn Thiên Vy khẽ hỏi.

“Tôi vừa chuyển trường đến. Anh học ngành nhiếp ảnh, năm thứ mấy rồi?” Thiên Vy nhân cơ hội hỏi. Đừng thắc mắc tại sao Thiên Vy biết anh ta học ngành gì, đơn giản vì đây là căn tin của ngành nhiếp ảnh, ăn ở đây tức là học nhiếp ảnh rồi. Còn hỏi về học năm mấy thật ra là muốn biết anh ta bao nhiêu tuổi, nếu hỏi trắng ra thì không ra dáng ‘thục nữ’ (mới mấy ngày trước vị ‘thục nữ’ này còn đánh người nha!) làm sao cưa đổ mỹ nam!

“Năm thứ tư rồi. Chúng ta thật có duyên gặp nhau hai lần, lại còn học cùng trường. Tôi là Hứa Duật Thần.” Duật Thần nói, chìa tay đến trước mặt Thiên Vy.

“Chào sư huynh, em sinh viên năm nhất ngành nhiếp ảnh, An Thiên Vy. Sau này mong được anh chỉ giáo.” Thiên Vy bắt lấy bàn tay kia trong lòng không ngừng hò hét. Thấy không đây là ý trời mà!”Em thật khác so với lời đồn.” Duật Thần vừa nghe tên có chút giật mình, anh mới làm việc ở Tịch Thiên không lâu nên không có cơ hội gặp được nhị tiểu thư An Thiên Vy trong truyền thuyết này, nhưng anh có nghe vài chuyện về cô, rất tệ nào là đanh đá, ăn mặc như bình hoa, gây đủ chuyện xấu hổ đến cha ruột cũng phải từ cô… Nhưng hôm nay gặp mặc lại khác so với lời đồn rất nhiều! Vừa lễ phép lại thân thiện, ăn mặc giản dị…

“Anh cũng nói đó là lời đồn, mà lời đồn có bao giờ đúng đâu. Phải rồi anh làm việc ở Tịch Thiên sao?” Thiên Vy giật giật khoé môi, bây giờ nhìn cô đang bình tĩnh nhưng thật ra là đang muốn lật bàn đây này! Cô biết ngay khi nghe tên mình anh sẽ giật mình mà.

“Anh vừa ký hợp đồng với Tịch Thiên.”

“Anh giỏi thật, sau này có gì xin chỉ giáo!” Thiên Vy khen ngợi, không phải cô muốn lấy lòng anh, cô là đang khen anh thật lòng. Cũng từng học đại học, từng có thời gian khốn khổ tìm việc, nên Thiên Vy biết rõ một sinh viên năm cuối còn chưa tốt nghiệp đã có công ty ký hợp đồng, chắc chắn anh rất có tài. Hơn nữa Tịch Thiên cũng không phải công ty như những công ty nhỏ mới thành lập, sẽ không tuỳ tiện ký hợp đồng bừa với những tay nghiệp dư. Lần này quả thật vớt được cực phẩm rồi!!!

“Giỏi gì chứ, chỉ là may mắn thôi. Không còn sớm nữa anh đi trước, hẹn gặp lại.” Duật Thần nhìn đồng hồ, nhanh chóng thu dọn khay thức ăn, hôm nay anh có tiết nên đi trước.

“Tạm biệt sư huynh!” Thiên Vy vẩy tay với anh, hôm nay cô cũng thu hoạch được khá nhiều, nào là tên, tuổi, chỗ làm việc… Phải về chuẩn bị tốt bước tiếp theo mới được!

***

Florita Bridal.

Cố Hạo Nhiên đang bận rộn với những bản vẽ thì điện thoại bàn reo lên. Anh kẹp điện thoại vào giữa tai và vai mình, tay liên tục lật những bản vẽ, ngắn gọn nói:

“Có chuyện gì?”

“Lý tiểu thư muốn gặp ngài.” Giọng nói thư ký vang trong điện thoại.

Cố Hạo Nhiên vừa nghe xong, tay lập tức khựng lại cau mày nghĩ ngợi rồi khẽ cười, mấy hôm nay bận rộn công việc anh quên mất mình cả cô bạn gái này nha!

“Cho cô ấy vào.”

“Nhiên, em rất nhớ anh!” Lý Minh Ngọc bước đến bàn làm việc cười dịu dàng nói. Trong lòng không khỏi cảm giác kỳ lạ, trước đây tuy đều bận như bây giờ nhưng mỗi ngày Hạo Nhiên luôn gọi điện thoại cho cô, buổi tối còn dành ít thời gian đưa cô đi ăn, vậy mà gần cả tuần nay anh không gọi, không đưa cô đi chơi, có lúc cô gọi cũng không thèm nghe máy. Lại nghĩ đến thời gian này cô bận giải thích với đám người kia (3 anh nam chính kia) ít bên cạnh nên anh giận không quan tâm cô. Nghĩ thế nên Lý Minh Ngọc quyết định đến thẳng Florita Bridal tìm Cố Hạo Nhiên.

“Thật vậy sao?” Hạo Nhiên cười nhẹ, bỏ những bản vẽ sang một bên hỏi, đứng lên bước gần đến Lý Minh Ngọc.

“Thật. Cả tuần qua sao không gọi điện cho em?” Lý Minh Ngọc ôm lấy cổ anh làm nũng.

“Anh thấy em bận bên Lâm Vỹ Tường nên anh không nỡ làm phiền em.” Cố Hạo Nhiên đưa tay bẹo má Lý Minh Ngọc, nói.

“Anh…Nhiên anh nghe ai nói bậy thế?” Thân người cứng ngắc, Lý Minh Ngọc hốt hoảng nhìn anh. Cố Hạo Nhiên không đáp, mỉm cười nhìn thẳng cô gái đứng trước mặt mình. Trước đây khi quen cô, anh nhiều lần bắt gặp cô đi cùng người con trai khác, lần nào cô cũng nói là bạn hoặc anh trai, thấy họ cũng không có hành động gì quá thân mật nên anh cũng cho qua. Nhưng dạo gần đây cô bạn gái này lại không yên phận muốn anh bỏ qua e là hơi khó.

“Có phải Thiên Vy lại nói gì không? Anh đừng tin em ấy, Thiên Vy trước giờ đều không thích em, anh biết mà!” Thấy Cố Hạo Nhiên không nói gì, Lý Minh Ngọc bắt đầu lo lắng, vội nói.

“Lý Minh Ngọc tôi đối xử với cô tệ lắm sao? Cô muốn gì trước giờ tôi có từ chối không?” Nghe đến những lời kia, Cố Hạo Nhiên lại bắt đầu nổi giận nắm chặt cằm của Lý Minh Ngọc gằn giọng hỏi, mặc dù anh không ưa An Thiên Vy nhưng lại càng không ưa những kẻ gạt anh.

“Anh…rất tốt!” Lý Minh Ngọc bị doạ sợ, vội trả lời. Cô chưa bao giờ thấy anh như thế này.

“Đừng nghĩ trước đây tôi không nói gì mà lộng hành.” Hạo Nhiên lạnh lùng nói, cô gái này thời gian qua được nuông chiều đến hư hỏng rồi!

“Về nhà nghĩ kỹ đi, nên chọn bên nào, tham lam quá không tốt đâu, em yêu ạ!” Anh vuốt nhẹ khuôn mặt cô, dịu giọng nói. Anh trước giờ chưa làm gì lỗ vốn bao giờ, thời gian quá bỏ tiền cho cô tiêu xài, bây giờ chưa được gì mà đã chia tay không phải là quá ngốc sao.

Lý Minh Ngọc nhìn Cố Hạo Nhiên cảnh giác, thì ra anh ta đã sớm biết cô nói dối, chỉ là cô chưa làm gì khiến anh mất mặt. Xem ra sau này muốn tìm lợi ích chỗ anh ta rất khó, cô cần nghĩ kế khác hoặc tìm chỗ dựa khác mới được. Cố nở nụ cười, Lý Minh Ngọc quay lưng bước ra ngoài.

“Sao hôm nay về sớm thế?” Cố Khang Kiện vừa bước vào phòng anh trai thấy một màn liếc mắt đưa tình kia, liền ngoan ngoãn đứng sang một bên, chờ đến khi Lý Minh Ngọc rời đi, lên tiếng hỏi.

“Cô ấy hơi mệt. Đi thôi, anh em mình làm vài ly.” Cố Hạo Nhiên đáp, đi đến bàn làm việc lấy di động, rồi ra ngoài. Cố Khang Kiện cũng không nhiều lời theo sau, cậu biết chuyện anh trai mình không muốn nói thì có làm gì cũng vô ích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.