Nam Chính, Cười Một Cái Nào!

Chương 22: Tạm biệt thế giới tiểu thuyết nhé!



Khiêm Du vén tay áo lên nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 50 phút, nói cách khác, cậu chỉ còn đúng 10 phút nữa.

-Cô nói thật sao? – Lãnh Thiên Hàn hoảng sợ siết chặt Khiêm Du vào lòng, run rẩy nhìn Diêu Tuyết Băng. Cho dù hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe hai người đối thoại, hắn vẫn còn thể lờ mờ đoán ra.

Hắn nhìn thiếu niên trong lòng, nỗi bất an càng dâng lên. Cái cô nàng kì lạ kia vừa mới nói Du của hắn sắp biến mất…

Khiêm Du và Minh Thiên vốn là hai đứa bạn thân từ nhỏ của hắn, nói là thân như vậy, nhưng thực ra cả hai người đều chưa từng thấu hiểu rõ hắn. Hay đúng hơn là, suốt 18 năm hắn sống trên cuộc đời này, chưa từng có ai hiểu rõ được tình cảm, nỗi lòng của hắn, họ chỉ khiếp sợ, kính phục vẻ ngoài hào nhoáng lạnh lùng của hắn, nhưng chẳng ai chịu đến gần hắn, dịu dàng nhìn vào đôi mắt chất chứa những điều hắn thầm giấu.

 Rồi bỗng một ngày, một trong hai đứa bạn thân của hắn, Khiêm Du, thay đổi hẳn, vốn cậu đã ôn hòa ấm áp, nay lại càng dịu dàng hơn, nhưng trong nét dịu dàng đó, có gì đó rất sống động, rất chân thực, khác hoàn toàn vẻ ôn nhu giả tạo ngày xưa. Cậu ấy cũng quan tâm hắn nhiều hơn, ngày càng hiểu rõ những tình cảm mà hắn không thể biểu hiện cũng không thể thốt nên lời. Hắn đắm chìm trong đôi mắt sáng trong lại ấm áp vô bờ đó, rồi bị giam giữ, cả tâm, lẫn thân.

Khiêm Du là ánh sáng trong cuộc đời lạnh lẽo này của hắn, là người duy nhất thấu hiểu được những tình cảm hắn không thể bày tỏ thành lời. Nếu, nếu cậu biến mất, ai sẽ thương hắn, bên hắn, dịu dàng nhìn hắn? Ai có thể đọc được những tâm tư tình cảm mà hắn chẳng thể biểu hiện ra ngoài? Ai, ai để trái tim hắn rung lên từng cơn vì thứ tình cảm cháy bỏng mang tên là “thích”?

 Không muốn, không thể, hắn không thể mất đi cậu!  

-Có cách nào không? Cô tạo ra thế giới này, cô sẽ có cách mà, đúng không? – Thiên Hàn run giọng hỏi, trong giọng nói mơ hồ lộ vẻ bất lực. Chuyện khác hắn có thể không bất lực đến thế, nhưng bây giờ, hắn có thể làm gì đây? Cô gái trước mặt có vẻ là người tạo ra thế giới này, dù cô ta không thể khống chế được tình cảm của hắn, nhưng cô ta có thể phá hủy thế giới do cô ta tạo ra.

Nữ chính dụi hai mắt, vô hồn nhìn chằm chằm vào vòng tay hắn đang siết chặt lấy Khiêm Du, cùng vẻ mặt hoảng hốt như sắp tận thế của hắn, cô cười đầy hung ác:

-Không, chẳng cách nào cả đâu! 12 giờ đêm nay, cả tôi, lẫn cậu ta, đều sẽ biến mất! Bởi vì cậu ta và tôi không giống, tôi là người tạo ra thế giới này, nhưng cậu ta là một người hoàn toàn không liên quan đến cuốn tiểu thuyết này, là một lỗ hổng nhỏ trong truyện, thời điểm quyết định, cậu ta sẽ bị “sửa chữa”, trở lại thế giới ban đầu, trả lại thân xác cho nhân vật Khiêm Du thực sự. Đáng lẽ hôm nay nếu tôi và cậu đến được với nhau, thì tôi sẽ ở lại đây mãi mãi, chỉ có cậu ta biến mất thôi. Nhưng giờ chúng ta dù không đến được với nhau, kẻ ngoại lai hoàn toàn không có chút quan hệ với cuốn tiểu thuyết này như cậu ta, vẫn sẽ biến mất, trở về thế giới thực của chúng tôi! 

-Không thể nào, không thể nào… – Lãnh Thiên Hàn run rẩy ôm siết người vào lòng, gương mặt đầy vẻ tuyệt vọng. 

Khiêm Du im lặng cười khổ. Chà chà, chuẩn bị tinh thần để biên mất rồi, tưởng đâu lại có được hy vọng khi Lãnh Thiên Hàn không bị Tình Tiết điều khiển, cuối cùng hóa ra vẫn sẽ biến mất, thật buồn làm sao! 

Mơ một giấc mơ đẹp thế này, thật sự không muốn tỉnh lại.

Cậu đưa tay ôm chặt người trước mắt, dùng đôi mắt miêu tả từng đường nét những tưởng đã in sâu vào tim mình. Đây là người đầu tiên yêu thương cậu đến vậy, tim lỡ trao đi rồi, giờ thu hồi lại không được nữa.

Nếu đã bắt buộc phải trở về, thì chắc tim cậu cũng phải gửi tạm trong cái thế giới tiểu thuyết thần kinh này rồi.

 Cậu nghẹn ngào, vuốt ve đôi mắt đang tràn đầy sự không cam lòng của hắn, trong đó cháy lên tình cảm mãnh liệt như thiêu như đốt cậu:

-Đừng cố chấp nữa. Tôi phải trở về thế giới thực thôi, nói cô ấy cho lắm, thật ra tôi cũng đã đắm chìm trong thế giới này mất rồi! – Nói xong rồi bật cười. – Tôi đi rồi, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, cậu thoát khỏi khống chế của Tình Tiết rồi đấy, nên cố mà cười nhiều lên. Cậu cười lên đẹp lắm! Còn nữa, nhớ có yêu thương ai thì phải nói với người ta, nghĩ gì thì ráng mà biểu đạt, đừng có kiệm lời nữa, không phải ai cũng biết đọc ánh mắt đâu! À đúng rồi, nhớ dặn Minh Thiên, đừng có bắt cá lung tung nữa, yêu thì chỉ dành cho một người thôi. Bảo hắn nhớ bớt nói móc người ta, kẻo người ta trùm bao tải quăng trôi sông thì khổ! Còn nữa, dù Khiêm Du có thật sự trở lại, nhớ đối xử tốt với cậu ấy, đừng vì tôi mà xa lánh cậu ấy….

-Đừng nói nữa, đừng nói nữa… – Thiên Hàn khàn giọng ngăn cậu lại, mang theo âm khóc. – Cậu sẽ không đi đâu mà …

Khiêm Du mỉm cười nhìn kim đồng hồ nhích đến số 12, hôn nhẹ lên môi người trước mắt, ghé vào tai hắn nói:

-Tạm biệt, tôi đi nhé, còn nữa, tôi thích cậu, rất thích cậu, Lãnh Thiên Hàn…

….

Lúc này, kim đồng hồ vừa vặn chỉ đúng số 12. Khiêm Du nhắm mắt lại, chờ đợi sự tan biến đến.

Chợt, tiếng cười lảnh lót vang lên:

-Trời ơi tôi không ngờ nhân vật tôi viết toàn IQ cao mà sao lại ngốc thế không biết! – Nữ chính ôm bụng cười. – Bây giờ thì tôi tin các cậu đúng là chả phải hoàng tử gì rồi đó, thật sự không có hoàng tử nào lại ngốc như các cậu đâu! Dọa có tí mà làm như chết tới nơi không bằng!

Khiêm Du và Thiên Hàn buông nhau ra nhìn sang cô gái bên cạnh, trong khi Thiên Hàn còn đang ngớ người, thì Khiêm Du đã hiểu ra. Cậu giật khóe miệng, nhìn nữ chính cười đến ngã ra đất, mười ngàn chữ đậu xanh rau má chạy trong đầu.

-Nãy giờ là cô gạt chúng tôi? – Cậu nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Nữ chính lau nước mắt chẳng biết do cười nhiều hay do ban nãy lưu lại ở khóe mắt, đứng dậy vuốt lại tóc:

-Đúng, mà cũng không đúng!

Nói rồi, giơ cái tay đang mờ dần đi của mình ra vẫy cho cậu thấy:

-Thậy sự là tôi sẽ tan biến ấy, tôi sẽ trở về thế giới thật! Còn cậu, vì nể tình hai cậu là “con” tôi viết ra, nể tình tình cảm sâu đậm của hai người, tôi sẽ không mang kẻ phá hoại là cậu đi! Tôi sẽ bảo Tình Tiết giữ cậu lại. Cho cậu biết, từ đây về sau cậu không còn cơ hội trở về thế giới thực nữa đâu!

Nói rồi chỉ về phía Thiên Hàn:

-Đồ ngốc nhà cậu phá hủy bạch mã hoàng tử của tôi rồi, tôi về sẽ sửa lại tính cách lạnh lùng cool ngầu của cậu. Rõ là tên ngốc thì phải biểu cảm nhiều một chút mới được yêu thích!

Lại chỉ tay về phía Khiêm Du:

-Cậu đã chiếm xác “con” tôi, thì ráng mà sống cho tốt bên Thiên Hàn ngốc của cậu! Bổn cô nương về rồi sẽ kiếm một anh đẹp trai dằn mặt cậu cho cậu biết!

Nói rồi phất phất tay, nụ cười vốn cố gượng cũng không giữ được nữa, nhưng đôi mắt vẫn cong cong:

-Thậy ra hai cậu ai tôi cũng thích cả, đều là “con tinh thần” của tôi mà, sao lại ghét được, lại còn rất đẹp trai nữa! Tạm biệt nhé, chúc hai cậu hạnh phúc!

Sau đấy tan biến từ từ trong không khí, để lại một ít bụi phấn lấp lánh rất nhanh bị gió thổi bay. Khiêm Du không thể không thừa nhận, nữ chính có vẻ ngoài rất đẹp rất đẹp, nhất là cái vẫy tay mỉm cười sau cùng ấy.

-Cô ấy, kì thật là một cô gái rất tốt!

Lãnh Thiên Hàn ngơ ngác nhìn theo hướng nữ chính biến mất, lại nhìn về người vẫn nguyên vẹn nằm trong lòng mình cười cong cả mắt. Nhìn hồi lâu, hắn cúi xuống, hôn mạnh lên đôi môi đang mỉm cười kia, như trút tất cả lo lắng bất an của mình từ nãy giờ, vòng tay ôm cũng dần siết chặt.

Cứ thế, ôm trọn cậu ấy đời đời kiếp kiếp là được rồi! Cứ thế, siết chặt cậu ấy mãi không buông tay!

Hoàn chính văn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.