Giờ nghỉ trưa của trường…
-Anh Du ơi ~~~ . – Vị hôn thê Ngọc Ngà của nam chính bay thẳng vào lớp 12S, giọng ngọt như mía lùi mà gọi Khiêm Du, nhìn như chuẩn bị bay đến ôm cậu vào lòng.
Lãnh Thiên Hàn lơ đễnh kéo Khiêm Du sang một bên, giọng lạnh nhạt:
-Ngọc Ngà.
Ngọc Ngà “vồ” hụt, lườm nguýt “hôn phu” của mình. Trần Minh Thiên đứng một bên hóng chuyện lúc này mới lên tiếng:
-Hi cưng! Giờ tụi anh định đi ăn trưa, cưng có định đi không?
Ngọc Ngà quyết tâm ôm cho bằng được tay của Khiêm Du, hớn hở gật đầu:
-Đi chứ, xuống căn tin trường nhé!
-Bọn anh có phòng ăn riêng mà. – Minh Thiên đáp.
-Nhưng em muốn đi căn tin cơ, bên đó nhiều người vui hơn, bên phòng ăn riêng chán lắm! – Rồi lay tay Khiêm Du. – Đi ăn ở căn tin nha anh~~~.
Tất nhiên bạn Du không dám cự tuyệt, bạn Du đi, thì Hàn sà-ma cũng đi, còn Minh Thiên thì bất đắc dĩ phải lết theo số đông.
Thế là, “Hội nam thần (kinh)” hầu như chưa bao giờ xuất hiện ở căn tin trường, lần này lại dời gót ngọc đến đấy.
“Canteen trường học lúc nào cũng là nơi chen lấn xô đẩy và ồn ào nhất, nhưng đối với đám cậu ấm cô chiêu của trường quý tộc này thì không. Canteen trường như một cái nhà hàng 5 sao vậy, các quý cô quý cậu đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, ăn uống không phát ra tiếng, đó là lễ nghi họ đã được mài giũa từ tấm bé.
Lúc nhìn thấy “Hội nam thần” bước vào, căn tin đang chìm đắm trong bầu không khí nhẹ nhàng bỗng nhiên ồn ào hẳn lên. Nhưng cũng chỉ là ồn ào thôi, chứ không phải rối loạn cả lên như concert âm nhạc. Tất cả mọi người đều biết, không nên chọc phải ba vị Vua con này, bởi vì hậu quả vô cùng khôn lường, họ cũng không muốn công ty nhà họ ngay ngày mai sẽ phá sản.
Diêu Tuyết Băng đang ưu nhã ăn cơm, dù cô đang hóa trang như một con vịt xấu xí, thì vẻ tao nhã từ trong xương cốt vẫn không giấu được. Nhìn thấy Lãnh Thiên Hàn, bên cạnh là vị hôn thê Ngọc Ngà của hắn, cô hơi khinh bỉ cười một cái. Sau đấy, chợt một chủ ý trả thù cực hay lóe lên trong đầu cô. Bọn họ đều từng khiến cô mất mặt, hãm hại cô bị mọi người tẩy chay, cô sẽ đòi lại cho đủ.”
Bên này, Khiêm Du đang quan sát căn tin chợt thấy linh cảm xấu. Chợt, cậu trông thấy một bóng dáng quen thuộc tiến đến gần bọn họ, nhưng còn chưa kịp khiến cậu hiểu chuyện gì xảy ra, thì ” bỗng nhiên”ùm!” một cái, ly cafe đen đá của nữ chính đã ụp thẳng lên chiếc sơ mi trắng của Lãnh Thiên Hàn, vạ lây luôn lên chiếc váy xanh nhạt cuả Ngọc Ngà đang đứng cạnh hắn.”
Gân xanh trên trán Khiêm Du run lên, như muốn đứt ra. Ông trời ạ, bọn cậu lâu lâu “đại giá quan lâm” đến đây một lần, hóa ra là để tiện cho nữ chính “vô ý” đi ngang va trúng làm đổ cà phê lên để “thúc đẩy tình cảm” hả? Còn nữa, tại sao ly cà phê rõ ràng chỉ có phân nửa khi đổ ra lại nhiều thế hả, còn văng hẳn sang váy của Ngọc Ngà. Hơn thế là, đổ một ly cà phê, chứ không phải một xô cà phê, sao lại có tiếng “ùm!” thô bỉ đó?!
Thật ra thì tác giả thích sao tác giả viết vậy thôi, giờ tác giả bảo con mèo sủa “gâu gâu” thì con mèo vẫn phải sủa! Tác giả bảo cà phê đổ “ùm” thì khi cà phê đổ phải phát ra tiếng “ùm”!
Bên này, Diêu Tuyết Băng giả vờ luống cuống tay chân, rút khăn tay không – biết – ở – đâu – ra lau lau cho nam chính, miệng không ngừng xin lỗi, vẻ mặt như muốn khóc đến nơi.
Lúc này, trong đầu Khiêm Du chợt lóe lên, cậu nhớ rằng theo như tiểu thuyết, hẳn nam chính sama sẽ rất tức giận sau đó ra điều kiện để nữ chính đến nhà làm osin cho mình để đền bù cái áo sơmi thì phải?
Sau đấy cậu nhìn sang Lãnh Thiên Hàn tuy vẫn đang tỏa ra khí lạnh, suýt thì khiến cà phê trên áo đông thành đá, nhưng nhìn hắn đưa tay lên lúng túng muốn kéo tay nữ chính ra, cậu lại im lặng.
Cái kiểu nam chính ngơ ngác thế này, thì làm sao có thể bắt nữ chính đi làm osin được hả? Hắn không hạ mình làm osin để đền ly cà phê cho người ta cậu đã cảm tạ thần linh rồi!
Bên này, Trần Minh Thiên cau mày nhìn ly cà phê dưới đất, lại nhìn gương mặt xấu xí quen thuộc kia, mở miệng vàng ngọc:
-Này, cô kia, sao lần nào cũng là cô thế hả?
Nữ chính lần này không sửng cồ cũng chẳng lạnh lùng, mà yếu ớt nói:
-Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
Trần Minh Thiên khó chịu:
-Năm lần bảy lượt đều là cô, cô bảo không cố ý, tôi có ngu mới tin cô! – Sau đó, hai mắt đảo đảo nghĩ chuyện gì đó, cuối cùng cười xấu xa. – Cô có biết cái áo của Thiên Hàn đó trị giá bao nhiêu không hả? Cô đền nổi không?
Nữ chính hai mắt ngấn lệ, hoảng sợ:
-Tôi không biết…
Trần Minh Thiên đang cười xấu xa bỗng dưng im lặng, giống như đang thả hồn đi đâu đó, rồi sau đó đột ngột bước lên, dùng giọng điệu dịu dàng nhất từ đầu truyện đến giờ, khiến Khiêm Du không thể tin được là giọng của hắn, khuyên giải:
-Không sao đâu Tuyết Băng, chỉ là dơ một chút thôi, bọn anh có chỗ thay đồ riêng mà. Thiên Hàn sẽ không để ý mấy chuyện vặt vãnh này đâu, dù sao em cũng không cố ý!
Khiêm Du trợn tròn mắt nhìn nụ cười dịu dàng ấm áp của Trần Minh Thiên, tự hỏi, trời ạ nam phụ yêu nghiệt bắt đầu yêu nữ chính rồi hả? Ủa hồi nào sao mà lẹ vậy? Tình tiết nhanh quá cậu đu theo không kịp luôn! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
-Haha, – Lúc này, Lãnh Thiên Hàn cũng không chịu thua kém cười lạnh hai tiếng thu hút sự chú ý, hắn nắm lấy bàn tay cầm khăn giấy đang lau loạn trên người mình của nữ chính sà-ma, lạnh lùng nói. – Tôi tất nhiên là để ý chứ! Cái áo sơmi này đắt lắm đấy, bán nhà cô cũng không trả nổi đâu! Đâu thể nói bỏ qua là bỏ qua được!
-Anh… – Nữ chính trợn đôi mắt to tròn ra như kiểu muốn lọt tròng đến nơi, khiếp đảm nhìn Lãnh Thiên Hàn. -Anh muốn thế nào mới tha cho tôi!
-Đơn giản thôi, từ hôm nay, em sẽ đến nhà tôi làm Osin để trừ nợ, đến khi nào đủ số tiền của chiếc áo này, thì tôi sẽ tha cho em!
-Anh! – Nữ chính như muốn khóc đến nơi, cô thấy mình đang chịu sỉ nhục to lớn, nhưng vẫn mạnh mẽ nuốt nước mắt vào lòng. Dáng vẻ quật cường đó khiến Minh Thiên bên cạnh đau lòng không thôi:
-Thiên Hàn, cậu …
-Hả, tôi làm sao? – Lúc này, Lãnh Thiên Hàn lại bỗng giật mình, ngơ ngác hỏi, nào đâu còn dáng vẻ lạnh lùng của lúc nãy. Trần Minh Thiên sau khi nói xong cũng đột ngột im bặt, vẻ mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng không nói gì nữa.
Lúc này nữ chính đang ra vẻ mạnh mẽ như bông sen trắng mọc ở giữa bùn hai mắt ngấn lệ nghẹn ngào nói:
-Được rồi, tôi sẽ đến làm osin cho anh để trừ nợ!
Lúc này, không những Khiêm Du, mà Ngọc Ngà đang đứng hóng chuyện, Lãnh Thiên Hàn và Trần Minh Thiên còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra cùng với quần chúng hóng phốt đều há hốc mồm. Cùng chung một suy nghĩ trong đầu: Con bé này bệnh nặng lắm rồi! Chuyện nghe như đùa vậy mà cũng đáp ứng nữa!
Chuyện này vốn đâu đến mức phải hạ mình đi làm kẻ hầu cho người ta!
-Không, không cần… – Lãnh Thiên Hàn mới đều đều giọng lên tiếng. Rất tiếc là nữ chính không thèm nghe hắn nói:
-Cứ quyết định vậy đi!
Nữ chính lau nước mắt, yếu ớt cố gắng nở nụ cười tự cho là “xinh đẹp tuyệt vời” với nam chính rồi quay lưng “tiêu sái xinh đẹp hoa lệ” rời đi.
Trần Minh Thiên há hốc mồm, lẩm bẩm:
-Tôi, tôi chỉ định bảo cổ khao mỗi đứa tụi mình một ly cà phê thôi mà! Sao tự nhiên mọi chuyện đi xa dữ vậy?
Khiêm Du liếc trắng mắt. Có vẻ như Mạch Truyện đang ngày càng mạnh mẽ thao túng hành động của các nhân vật rồi. Bỗng nhiên, Khiêm Du cảm thấy thật bất an.