“Nên làm như nào đây…tụi mày giúp tao suy nghĩ chút đi”
Chết chắc rồi, nếu biết là chuyện nó sẽ thành ra như thế này. Đêm qua tôi sẽ không làm bất cứ điều gì với bộ lông yêu quý của nó đâu. Cái quái gì chứ, chỉ là wax lông thôi mà sao mà phải giận đến cỡ đó. Nếu là người khác thì có lẽ tôi cũng đồng ý đi ngủ cùng đó… Nhưng đây là thằng Bohn, tôi nghĩ là nó sẽ không cho tôi ngủ yên đâu. Nó chắc chắn phải kiếm chuyện gì đó chọc ghẹo tôi cho bằng được. Nó sẽ wax lông tôi lại không?… Không đâu, của tôi không hẳn gọi là lông, nếu có thì cũng ngắn ngủn mỏng dính gần như là nhìn không thấy.
“Cái gì chứ?”
“Thằng Bohn nó sẽ đưa tao đến ngủ ở căn hộ của nó” Nó đáng sợ chết mẹ.
“Không thấy làm sao cả, mày với anh ấy là người yêu nhau”
“Thì đúng, nhưng kiểu như…tao nghĩ là nó có lẽ không để cho tao ngủ yên đâu” Nó chắc chắn phải kiếm chuyện để trả thù tôi, chính xác một triệu phần trăm… Tóm lại tôi với nó là người yêu nhau hay là kẻ thù của nhau vậy.
“Thì tất nhiên, người yêu rủ đi ngủ cùng. Nó có lẽ sẽ không chỉ kết thúc bằng việc nằm yên nhìn nhau chằm chằm thôi đâu, hehe”
“Phải ha, nó chắc chắn phải kiếm cách trả thù khi mà tao đã wax lông nó” Tôi lẩm bẩm, hai hàng lông mày nhíu lại với nhau. Nên làm như thế nào đây, tôi trốn được không hay nói là ba sắp chết phải đi chăm sóc… Duen xin lỗi ba, đêm qua ba về nhà rồi nhìn tình trạng có vẻ mệt mỏi lắm. Còn tưởng là công việc nhiều, nhưng mà ở đâu ra ‘Hôm qua uống với lính hơi quá, ợ hihi’.
“Ừm, hehe” Sao giọng mày nó nghe đểu một cách lạ kỳ vậy chứ Tang. Nhưng mà kệ đi, tôi cúi gằm mặt nghĩ cách trốn thoát để không phải đến ngủ ở căn hộ của nó… phải dỗ cho nó hết giận trước cái đã. Nhưng mà làm sao mới tốt đây, nó nhìn có vẻ giận không ít đâu. Khi nói chuyện với nhau, nó còn đưa ống chân ra cho tôi xem nữa. Đỏ hết cả lên…không nghĩ là nó sẽ thành ra như thế này, cảm thấy tội lỗi quá.
“Rồi mày đi wax lông anh ấy làm cái gì”…nếu cho nói thẳng thì là thấy ghét. Nhưng nếu nói để cho mình có vẻ là người tốt thì ‘Muốn cho người yêu giống mình’. Chọn lý do nào được đây…thôi nói sự thật đi vậy.
“Tao thấy ghét”
“Lông? Tao tưởng là mày nói đùa cái chuyện mà muốn có lông chứ ” Tôi thích phàn nàn cho bạn bè nghe là muốn có lông ở cẳng chân để trông thật nam tính.
“Muốn chứ, đúng ngầu. Thấy tụi vận động viên trong trường đại học, họ có rồi thì con gái la hét”
“Họ không phải la hét vì lông ở cẳng chân đâu!”
“Đừng vậy mà, P’Duen đi nghiên cứu về”
“Haiz…” Aw, thở dài là sao.
“Tóm lại là làm sao thì tốt đây, giúp nghĩ chút coi” Tôi đưa tay lên xoa thái dương để nghĩ cách. Mặc dù đã từng đến ngủ ở nhà thằng Bohn đi chăng nữa nhưng lần đó có thằng Ben và DaoNuea ở cùng.
“Mày không muốn đến ngủ ở căn hộ của anh ấy?” Nhỏ ting hỏi bằng giọng cao ngất như thể ngạc nhiên, mày ngạc nhiên cái gì mà đến cỡ đó chứ. Mày không cho lắng cho bạn mình chút nào hết hay sao, tao sắp bị bắt đi làm chuyện gì đó!
“Ờ phải”
“Tại sao chứ…nếu tao mà là mày nhá…P’Bohn rủ đi đâu thì tao cũng đi hết. Mày có biết không Duen là người khác họ ganh tị với mày đến cỡ không. Nếu không mắc kẹt ở chỗ anh ấy là người yêu mày, tao sẽ đập đầu anh ấy cho bất tỉnh rồi lôi vào động mất rồi”
“Con khốn Ting…”
“Thì xin lỗi anh ấy đi, biết đâu nó sẽ tốt hơn”
Thằng Tang nói cũng đúng.
Bây giờ mà gọi thì có lẽ là nó đang học, thôi thì gửi tin nhắn đi vậy. Gõ cái gì bây giờ…thôi thì cứ theo những điều cơ bản không cần phải quá mỹ miều, kẻo nó sẽ nói là mình giả tạo.
Trong vòng chưa đầy một phút đã hiện lên thông báo đã đọc nhưng thằng Bohn không trả lời cái gì hết. Gì vậy nè, người ta đang cố gắng dỗ mà.
Vẫn im như cũ, đọc không rep. Có chảnh quá không vậy mày.
Không muốn đi chính là không muốn đi chứ sao!… Nếu trả lời như thế có hy vọng là sẽ bị nó giết cho chết. Tôi nên nói như nào đây…
Tao nói láo đó! Ông ấy muốn cho tao đi ngủ ở nhà người khác muốn chết. Nhưng mà biết làm sao bây giờ tôi không muốn đi ngủ ở căn hộ của thằng Bohn. Nó định làm cái gì tôi hay không cũng không biết!
Lại còn khôn nữa nhé mày!! Mày nghĩ mình là ai?! Thám tử lừng danh Conan hay sao!!!
“Mẹ nó…” Tôi lẩm bẩm trước khi cầm điện thoại nhét vào trong túi quần. Phải đi thật hả, không muốn đi chút nào hết á. Sao nó phải ép buộc như thế này vậy chứ.
“Anh ấy không hết giận?”
“Ừ, giờ làm sao đây”
“Tao nghĩ là nếu anh ấy vẫn còn đang giận mày như thế này…đến căn hộ, mày sưng miệng là cái chắc”
“Thì đó, đi làm cho anh ấy hết giận hoặc không thì làm cho bớt giận trước đi”
“Làm như nào?”
“Bình thường khi anh ấy giận, mày làm như nào” Bình thường khi nó giận á hả. Tôi ngồi suy nghĩ một lát thì đột nhiên cảm thấy nóng trên gương mặt.
“Cái gì, tại sao mặt đỏ. Bình thường dỗ bằng chuyện đó hả” Nhỏ Ting hỏi bằng giọng ranh mãnh. Mặc dù lúc trước tôi có ngơ nhưng bây giờ tôi level up rồi!! Sao mà không biết ý của nó nghĩa là cái gì.
“Bố mày…”
Hay là hỏi ba, ba có thể không cho đi cũng nên! Nếu như vậy thì tốt, tôi sẽ chụp màn hình gửi cho nó.
Nói đi ba, nói là… ‘Không được! Tao không cho mày đi ngủ nhà ai hết. Thế giới bây giờ đầy rẫy nguy hiểm, đi đâu đến đâu cũng không được tin tưởng bất cứ ai. Mày không được đi!’ như thế này!!!
Aw…này là ba không lo lắng cho con chút nào luôn hả.
Tôi đùa thôi.
Trong suốt buổi học ngày hôm nay, tôi đã làm một bộ mặt chán trường khi nghĩ đến việc phải đến ngủ ở căn hộ của thằng Bohn. Lần này nó nhất định không sẽ cho tôi ngủ trong căn phòng nhỏ, nếu ngủ cùng nhau nó có lẽ cũng không để cho tôi ngủ yên đâu.
“Đùng có làm bản mặt đau khổ nữa, cùng tao đi mua cây đi” Tôi nhướn mày ngạc nhiên. Không cho ngạc nhiên sao mà được, bình thường thằng Tang nó yêu thế giới chỗ nào. Trồng xương rồng mà còn chết.
“Cửa hàng nào?”
“Quán lớn lớn ở ngay sau khách sạn nhà mày á” Nhà nhỏ Ting kinh doanh về khách sạn và resort. Tôi cũng không rành mấy chuyện này lắm, chỉ biết là giàu lắm thôi à.
“Cũng được, tao muốn thư giãn đầu óc một chút nhưng mà để nói cho thằng Bohn cái đã” Cây cối có thể giúp cho đầu óc thư giãn, tôi thích cây cối nhưng trồng kiểu gì nó cũng không lên. Kĩ năng trồng trọt âm vô cực như thằng Tang.
Tingting!
“Thánh thần thiên địa ơi… giống như có bóng ma theo dõi” Tôi lẩm bẩm một mình, dạo này mỗi khi tan học hoặc là làm cái gì xong thì thằng Bohn sẽ nhắn tin đến đúng lúc. Không biết là nó có gắn camera lên người tôi hay không, quay qua nhìn bạn thân thì thấy nhỏ Ting đang ngồi cười…đây nè bóng ma theo dõi của nó.
Như này có nghĩa là nó bắt đầu hết giận rồi… phải không?
Mẹ mày…
“Mày định mua cây gì thế” Nhỏ Ting hỏi trong khi đang quan sát những cái cây xung quanh tiệm. Việc đứng nhìn vào cái cây có màu xanh lá này nó…cảm thấy thật là tuyệt vời. Lúc trước tôi cũng đã từng có một cái cây nho nhỏ bên cạnh máy tính… bây giờ nó chết mất rồi. Chắc nó cảm thấy đau đớn khi mà tôi không yêu quý nó, P’Duen xin lỗi nhé bé.
“Gì cũng được, mấy cái lạ lạ bố tao thích” Nói xong thằng Tang đi xem cây ở các khu khác nhau mà cửa hàng sắp xếp. Cửa hàng này là một cửa hàng lớn, diện tích khá rộng, cây cối nhiều cộng thêm còn đẹp nữa là đằng khác. Nghe nói là bán rẻ, không tăng giá nữa, đúng tuyệt vời.
“Hỏi anh ấy được không” Tôi đề nghị khi thấy chỗ ghế trong góc có một người con trai mập mạp, tuổi có lẽ lớn hơn chúng tôi đang ngủ. Nếu mày ngủ kiểu đó…là con trai chủ quán có phải không, nhìn không có việc gì làm.
“Cũng được á… Anh ơi, có cây gì mà nó kì lạ chút không”
“H…hửm, kỳ lạ đó hả em?… Hoa con vẹt được không” Anh ấy giật mình thức dậy vì tiếng của thằng Tang. Mặc dù nhìn có bẻ lười biếng nhưng cũng có thể trông cây được nhé, thấy được từ có thể trả lời câu hỏi ngay lập tức.
“Đâu ạ”
Anh béo… người mà có tên biệt danh là Kung đưa chúng tôi đi xem cái cây có tên là hoa con vẹt. Chết chưa, bố mẹ muốn cho thân hình mảnh mai thế nên mới đặt tên này hay là khi còn bé người mày nhỏ thế là bọn họ không thể đoán được lớn lên thân hình sẽ thành ra như này?… Thôi bỏ qua vấn đề này đi vậy…
“Đúng giống con chim luôn á”
Thiên Vẹt là loại cây thân thảo, cao khoảng mười phân, thân nhẵn, không có gai, tiếp giáp với gốc cuống trong có gai dài lồi ra một chút. Những bông hoa trông giống như những con chim… tất nhiên, thông tin này tôi đã tìm kiếm trên mạng.
“Được được, lấy cây này đi ạ”
“Dạ vâng” P’Kung vừa đi vừa ôm chậu cây bọc lại cho vào túi. Trong khi đó, chúng tôi vẫn tiếp tục đi xem những loại cây khác. Muốn mua vài cây tặng cho ba nó nhưng sợ bị trùng với thằng Tang nên chọn loại khác thì tốt hơn.
“Tao mua cái gì tặng cho bố mày được đây” Nghĩ không ra thì hỏi người làm con đi vậy, nó sẽ hiểu ý bố mình. Mặc dù trông không hợp nhau nhưng nó và bố rất yêu thương nhau…chắc vậy. Bố thằng Tang từng bỏ nó lại trên núi rồi để cho nó tự mình đi bộ về nhà bà của mình nữa. Tôi đã rất choáng váng khi nó trở về một cách an toàn, nếu là tôi có lẽ không về nhà được.
“Rượu…bố tao đang muốn uống” Bố mày… mặc dù bố mày có muốn đi nữa những thứ như thế này không tốt cho sức khỏe đâu.
“Người ta nói rằng tặng rượu nghĩa là nguyền rủa đó mày”
“Bố tao không để ý đâu, ngồi lai rai với bố mày thường xuyên” Bố tôi với bố thằng Tang thích hẹn nhau ra ngoài uống rượu. Mẹ chúng tôi gọi họ là ‘Hội xơ gan’.
“Ờ nhỉ, để từ từ tao đi tìm mua tặng cho đi vậy nhưng mà giờ đói rồi đi kiếm cái gì ăn thôi” Tôi đề nghị, giờ đói lắm rồi, đói đến mức bụng kêu réo như mười năm rồi không được ăn cái gì.
“Đi đi, tao cũng đang đói đây nè”
“Ê Duen, hỏi cái này chút được không” Thằng Tang lên tiếng sau khi chúng tôi ngồi im lặng hồi lâu vì đang đợi đồ ăn. Chúng tôi chọn ăn ở một quán gần đó, không muốn đi đâu xa, đằng nào cũng phải nhét vào bụng.
“Hửm?”
“Mày có bao giờ căng thẳng khi mà có người yêu là P’Bohn không” Hôm nay lạ nha, bình thường nó hay đùa muốn chết. Sao hôm nay lại bật chết độ này chứ.
“Thằng Bohn hả… không có” Mặc dù không muốn thừa nhận đi chăng nữa nhưng khi ở với nó…thì cũng rất hạnh phúc. Bị nó thả thính cứ mỗi ba giây, tôi lấy thời gian đâu ra để mà căng thẳng.
“Vậy hả…”
“Hỏi làm gì, mày muốn có chồng” Tôi cười ranh mãnh. Chết chưa, việc ở với thằng Bohn làm cho tôi nhiễm tính của nó thật rồi. Cùng lúc đó nó hình như cũng nhiễm tính ngơ ngơ của tôi nữa. Có thể thấy từ việc nó bắt đầu không bắt kịp những trò đùa của P’Boss. Nhưng mà nó bị như thế này cũng tốt…tôi sẽ trêu nó được, hehe.
“Hờ, tao hỏi chơi chơi thôi. Sợ mày nghĩ nhiều về chuyện tin đồn của P’Bohn”
“Ỏ chuyện đó á hả…tao chưa từng thấy nó kiếm chuyện đánh nhau với ai hết. Còn chuyện phụ nữ thì cũng không thấy giống vậy” Khi nghe thấy tôi trả lời như thế Tang nó cũng gật đầu. Tôi không biết là thằng Bohn nó có thực sự như những gì người ta đồn đại hay không nhưng về phần tôi, tôi nghĩ là không. Khi tán tôi, nhìn nó có vẻ nghiêm túc…nhưng thật lòng hay không thì không biết đâu nhé.
Nó là người yêu tôi và tôi cũng tin tưởng nó, chỉ thế thôi là đủ rồi.
“Ting, Duen, Tang”
Hửm…nghe giống như boyband. Aw, nhỏ Ting là con gái mà…thôi kệ đi. Tôi quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, đã lâu rồi không nghe thấy giọng nói của anh ấy. Nhớ được là lần cuối cùng khi đến bệnh viện là cùng với thằng Bohn.
“P’Thara, xin chào”
Chúng tôi giơ tay lên chào người mới đến, anh ấy vẫn còn đang mặc đồng phục sinh viên. Anh ấy quá hoàn hảo rồi, chúng ta đang ở ngoài trường đại học đó ạ. Thấy khí chất đẹp trai rồi lại không muốn nhìn. Tại sao tôi không có một chút hào quang nào như này vậy chứ. Tôi cũng muốn mặc đồng phục sinh viên rồi trông thật tỏa sáng như thế này.
“Chào nhé, ngồi cùng được không”
“Được chứ ạ”
“Sao em, quên cuộc hẹn đãi kem anh rồi hả” Suýt nữa thì quên…quên béng mất luôn nếu anh ấy hỏi. Nhớ ngày đầu tiên mà tôi gặp thằng Bohn không, hôm đó tôi hứa là sẽ đãi kem anh ấy vì thấy anh ấy bị người nhà bệnh nhân mắng.
“Chưa màà, em còn nhớớ” Tôi giả vờ trả lời với giọng cao ngất. Tôi còn nhớ mà! Thật đó…nhưng mà không mời bởi vì không có thời gian. Phần lớn thời gian dành cho việc học… và phần còn lại cho thằng Bohn.
“Cái thằng hay quên ới” Vị bác sĩ giơ tay ra xoa đầu tôi như muốn nhai sống. Sở dĩ anh ấy thân mật cỡ này bởi vì chúng tôi là anh em họ. Mẹ của tôi và mẹ của P’Thara là chị em với nhau, chúng tôi đã chơi với nhau từ thời thơ ấu rồi.
Trước đây khi tôi không có bạn bè vì chuyển đến trường mới, chỉ có P’Thara đây là đến chơi cùng. Anh ấy là một người anh trai tốt nhất trên thế giới, mặc dù thích trêu tôi bằng việc bắt thằn lằn đến cho tôi xem đi nữa… tôi sợ thằn lằn và anh bác sĩ cũng biết chuyện này. Anh ấy nuôi một con thằn lằn tên là Cupcake, tất nhiên là nuôi để đặc biệt dùng trêu chọc tôi rồi. Mặt mũi cũng đẹp, sao lại làm những chuyện như này chứ.
“P’Thara, Duen sẽ mách dì Fah!” Dì Fah là dì ruột của tôi và cũng là mẹ của P’Thara. Dì Fah yêu tôi và DaoNuea còn hơn con ruột của mình…nói hơi quá. Nghe P’Thara phàn nàn về chuyện này thương xuyên thế nên là tôi lấy nó để làm trò, haha.
“Cái thằng lẻo mép, anh dỗi em” Anh trai tôi nói rồi nhăn mặt chề môi giống như một đứa con nít. P’Thara là người nhìn bề ngoài có vẻ trưởng thành nhưng thực ra bên trong… ba tuổi.
“Duen không dỗ đâu nhé” Tôi vênh mặt đến nỗi thằng Tang ngồi bên cạnh bĩu môi giống như nhìn thấy ghét. Tụi này đã quen với việc tôi và P’Thara đùa với nhau như thế này rồi.
“Thằng Duen, thằng em khùng điên. Anh sẽ mang Cupcake đi thả trong phòng em”
“Ngúi, sợ quá đi à” Tôi sạo đó…tôi sợ thứ đó lắm, đừng làm nha anh em xin anh đó.
“Anh bác sĩ, học ở năm thứ năm có mệt không ạ”
“Mệt lắm nhé Ting Ting, mệt cả thể xác lẫn tinh thần” Với phụ nữ thì ăn nói lịch sự. Cái đồ anh xấu xa, tiêu chuẩn kép.
“Anh kể cho nghe chút đi. Cả chuyện của anh rồi cả chuyện của năm hai nữa. Khó không anh, để em chuẩn bị tinh thần. Giờ mà đã khó lắm luôn rồi, năm nhất khó nhất luôn phải không ạ”
“Hử, không phải đâu… Anh nghĩ rằng năm của tụi em đây là dễ nhất rồi. Nội dung khá giống lúc trung học, chịu khó đọc sách nhiều một chút nhưng vẫn có thể sống bình thường như các khoa khác, vẫn có thời gian vui chơi và chill”
Trời đất quỷ thần ơi!
“Ô hổ, này là chill rồi á hả” Nhỏ Ting lẩm bẩm than thở. Nhưng tôi nghĩ…nó có lẽ là thật đó. Ngoại trừ năm nhất, tôi không thấy năm nào bước chân ra khỏi sân khoa hết.
“Vậy năm hai như nào á anh”
“Nếu lên năm hai rồi thì sẽ biết là nó nặng hơn nhiều. Tụi em phải điều chỉnh bản thân để thích nghi được với sự khác biệt so với năm nhất. Nội dung rõ ràng là sẽ nhiều hơn, bắt đầu học giả phẫu và sinh lý học… tức là phải học thuộc lòng và phải thực sự hiểu vì phải áp dụng kiến thức đó cho những năm tiếp theo. Năm này sẽ học một vài môn, học xong môn nào thì thi môn đó. Thi thường xuyên lắm…”
“Em xin nghỉ bây giờ kịp không…” Tôi giơ tay lên hỏi, ngày mai sẽ cho ba đi xin nghỉ. Thấy là có một khoa đang được quan tâm và ba cũng oke với khoa này…khoa nghiên cứu bụi.
“Đợi đã thằng trán dồ, không phải đâu, hahaha” Tại sao lại phải đưa tay lên đập vào trán nữa chứ. Người ta không có gọi là trán dồ, người ta gọi là tỷ lệ và tướng mạo đẹp của người giàu!!!
“Khó thế, nghe xong rồi cũng nản. P’Thara có bao giờ gặp vấn đề trong chuyện học tập không” Người phụ nữ duy nhất trong bàn lên tiếng hỏi. Nếu nhìn từ góc độ của người khác… nhỏ Ting rất đáng ganh tị. Tôi mà còn ganh tị khi mà nó được ngồi với người đẹp trai như tôi đây.
“Từng”
“Thật á, người như anh đây á” Thằng Tang ngạc nhiên hỏi. Nếu là người khác có lẽ sẽ nghĩ không có nhưng nếu thử là tôi, tôi đã nhìn thấy anh ấy từ khi còn nhỏ. P’Thara luôn mỉm cười như thể anh ấy không có chuyện gì phải lo lắng. Bên ngoài có lẽ là đúng…nhưng bên trong thì ngược lại. Tôi cũng không biết anh ấy căng thẳng chuyện gì, tôi chỉ biết là căng thẳng rất nhiều.
“Ờ, người như anh đây” Ngay cả bây giờ anh ấy vẫn đang mỉm cười. Tôi có lẽ bị lây thói quen cất giữ nỗi buồn trong tim của P’Thara cũng nên. Nhưng nếu cho nói thật, tôi với anh ấy tính cánh giống nhau như cùng một người…ngoại trừ chuyện ngơ thôi.
“Vấn đề gì thế anh, kể cho em nghe một chút được không ạ”
“Anh ngu”
“Điên, anh có sạo quá không vậy” Hai đứa bạn tôi nhăn mặt kiểu không tin. Không phải gọi là ngu đâu nhé…nếu là khoa khác thì gọi là bình thường hoặc không thì giỏi nhưng mà anh ấy học Y đó, là Y đó.
“Thật mà, khi còn năm nhất anh là người mà ngu nhất trong nhóm”
“Thật á, kể cho em nghe với” Thằng Tang thúc dục.
“Khi anh tốt nghiệp trung học điểm trung bình của anh là 3.12, thấp phải không. Những người bạn khác ai cũng được 3.8. Việc học và hiểu của anh rất chậm, anh phải đọc đi đọc lại sách nhiều lần mới hiểu. Khác với những bạn khác, hiểu được từ khi còn ngồi trong lớp. Tôi dám khẳng định rằng anh ấy là một người siêng năng và kiên trì nhất mà tôi từng thấy. Mỗi ngày sau giờ học, tôi đều thấy anh bác sĩ ngồi trên băng ghế đá trước nhà mình đọc sách đến tận khuya. Nhà chúng tôi gần nhau, chỉ cách nhau một chút… đối diện nhà tôi.
“Anh không nản lòng sao”
“Nản chứ, nhưng khi anh nản thì anh sẽ nghĩ lại những gì mình đang làm… rồi thì sẽ nhận được câu trả lời là ‘Đang làm những việc mình yêu thích’. Sau đó thì sẽ có sức mạnh để giải quyết vấn đề…xấu hổ quá, haha” Sau khi nói xong, P’Thara đưa tay lên xoa xoa sau đầu để giảm bớt sự xấu hổ. Đẹp trai gì mà đến cỡ này, thế này chắc là hơn một nữa phụ nữ trong bệnh viện chỉ nhìn anh ấy rồi, thật là ganh tị mà.
“Năm năm khó không P’Thara” Này là chúng ta đang ở trong chương trình ‘Xoáy vào tâm điểm Y khoa’, dù có mày làm MC hay không nhưng mà cũng tốt, tao cũng muốn biết.
“Năm năm hả…phải lên khoa, ở đó chăm sóc bệnh nhân. Phải viết báo cáo, chúng ta thực tập bằng cách chăm sóc bệnh nhân nhưng cũng cần phải đọc sách ngoài giờ trực để chuẩn bị cho kỳ thi nữa. Ngủ muộn, dậy sớm, ăn cơm cũng không có thời gian… đúng mệt mỏi ngoài ra còn khó”
“Chết, tao chết rồi. Có gì khó hơn nữa không anh” Ý thằng Tang là nó định hỏi mỉa mai thôi nhưng không ngờ lại có thêm áp lực.
“Có, vào năm tư rất khó để trộn được salad rau. Lúc đó cả mệt về thể xác lẫn tinh thần, mệt mỏi vô cùng. Mệt mỏi đến nỗi chưa từng nghĩ là sẽ mệt mỏi đến như vậy. Chính là phải lên khoa lần đầu tiên, phải vận dụng kiến thức đã học năm ngoái ra sử dụng…thú thực là anh đã quên một vài thứ. Chúng ta phải thực tập ở khoa, sẽ học các môn xoay quanh các nhóm nhỏ. Có một số sẽ được áp dụng vào thực tế, khi được áp dụng thật thì rất hồi hộp… Anh nghĩ rằng năm này đây là năm khó nhất và cần nhiều sự thích nghi nhất”
“…”
Giết tôi đi, giết tôi cho chết đi còn tốt hơnnnnnn.
“Ối…tìm chuyện khác nói đi anh. Đúng ghét luôn á, nói chuyện quái quỷ gì thế này” Tôi la ó, tay chống cằm nhìn ra bên ngoài quán. Cơm mẹ nó còn chưa ra!! Tao căng thẳng đó biết không.
“Aww, tụi em tự hỏi anh mà, haha” Người gì mà cười tươi đến cỡ này. Nhìn đi nhìn lại…P’Thara giống P’Yim dữ vậy. Tính cách nhiều người ưa thích, tao cấm cả hai đi cùng nhau!!!
“Học nặng đến cỡ này, anh có người yêu chưa?” Con khốn Ting…
“Anh lấy thời gian đâu ra mà có…”
“Vãi…những gì anh ấy vừa nói là thật đúng không vậy”
“Làm sao? Anh nhìn giống người có người yêu lắm hả” Hờ hờ…hơn cả giống.
“Ừm” Cả ba người chúng tôi cùng nhau gật đầu. Không biết nữa, anh ấy có một hào quang lấp la lấp lánh giống như nhũng người có người yêu á. Khi tôi hỏi, anh ấy thích trả lời là ‘Anh hạnh phúc khi mà bệnh nhân vui vẻ’ Vâng, người cha của nhân dân. Một người cha có trái tim nhân hậu và ấm áp giống như mặt trời lặn. Không có ganh tị đâu nhé, thật đó…
“Aw, Tang đây cũng chưa có người yêu này”
“Tao sẽ kết hôn với chính mình vì không có ai trên thế giới phù hợp với tao”
“…”
Oke bạn…
“Vậy hôm nay anh không trực?” Bình thường thì hôm nay P’Thara phải ở lại bệnh viện, làm nhiệm vụ bác sĩ giỏi của bệnh nhân.
“À, hôm nay bạn anh nó xin đổi ca”
“Ỏ”
“Vậy tụi em đến làm gì thế, chắc không phải là đói rồi đi ăn chơi chơi thôi dâu, phải không”
“Dạ tụi em đi mua quà tặng cho bố thằng Tang”
Chúng tôi trò chuyện với nhau được một lúc nữa thì thức ăn đã gọi được bưng ra. Ngon lắm, nếu không ngon, tôi định đêm khuya lẻn vào rút hết tiền của chủ quán. Đợi đúng lâu, người cũng không nhiều…Đừng quan tâm tôi, hôm nay trời hơi nóng nên tôi hơi bực.
“P’Thara, tụi em về nhà trước nhé anh” Chúng tôi thu dọn đồ đạc rồi đưa tay lên chào, anh bác sĩ đãi bữa này. Ngúi nó căng bụng mà tiền vẫn ở lại! Cung cấp kiến thức, chia sẻ kinh nghiệm, cộng với đãi ăn nữa. Như này khá thích hợp để trở thành một anh trai tốt.
“Uhm, đừng quên chuyện đãi kem đó nhé thằng trán dồ” Anh bác sĩ nói trong khi bước tới búng vào trán tôi. Đã nói là đừng có búng mà! Coi chừng bố cắn cho đứt ngón tay bây giờ.
“Em đưa hai người bạn nữa đi được không” Tôi nói khi nhớ đến lời hứa với P’Yim và thằng Bohn là sẽ đãi kem. Đãi cùng một lần đi vậy, để không phải đi đi lại lại nhiều lần. Thằng Bohn nó lại ghen.
“?”
“Em cũng đã hữa với họ là sẽ đãi kem giống vậy”
“Được chứ, anh đi nhé còn phải tiếp tục đọc sách” Nói xong, anh bác sĩ bước ra xe. Chúng tôi giơ tay chào một lần nữa trước khi quay trở lại xe của mình. Hôm nay tôi lại đem Supachai ra ngoài lái như thường lệ. Nó nhìn ốm ốm như nào ấy không biết. Khi sáng còn ho khọt khẹt chắc là phải đưa đi gặp bác sĩ…(đi tiệm sửa xe).
“Đi đâu ti…”
Tingting!