[Thằng Bohn]
Hả…giống như tôi nghe thấy giọng của thằng Duen…điên thật. Không thể nào đâu, bây giờ tôi đang nhắm mắt ngủ ở nhà mình mà. Nhưng nếu là nó thật thì càng tốt.
“…”
[Thằng Bohn!!]
“!?” Tôi mở mắt thức dậy ngay lập tức, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là khuôn mặt quen thuộc của sinh viên khoa Y. Này là tôi để laptop mở suốt đêm qua luôn sao. Tôi thì không có gì lạ đâu…lạ một điều là thằng Duen cũng làm y như vậy, hehe.
[Dậy đi thằng điên, sao mà mày có thể đăng ảnh tao chứ. Đúng là nham hiểm]
“Ừ…thì dễ thương quá mà” Tôi nhún vai, miệng vẫn cười như thường. Hôm nay là ngày đầu tiên mà tôi thức dậy rồi gặp người đầu tiên là thằng Duen. Muốn ngày nào cũng được như thế này quá đi.
[Rồi cái caption gì của mày đây, gớm chết mẹ] Người đầu dây bên kia ngồi xếp bằng, trong tay cầm điện thoại lướt lướt.
“Gì chứ, tao đã phải cố gắng suy nghĩ rất lâu đó” Tôi ngồi dậy, đặt chiếc laptop của mình bên cạnh giường rồi ngồi xếp bằng theo tư thế của đối phương. Nó không mặc đồ ngủ như tối qua, chắc là tắm rồi. Chết chưa, tôi vẫn còn đang mặc đồ ngủ…Eh, vậy có nghĩa là nó thức dậy rồi nhưng mà vẫn không cúp máy?
Muốn nhìn tao ngủ chứ gì.
“Mấy giờ lên lớp”
[Mười một]
“Cần đi đón không”
[Làm gì mà cần phải đi đón, xe tao cũng có] Nói xong nó giơ chìa khóa xe ra rồi còn lắc lắc nhẹ cho tôi xem giống như muốn nói là ‘Thấy cái gì đây không nè, đây là thứ mà loài người gọi là chìa khóa xe đó’.
“Muốn chăm sóc”
[…khốn nạn]
“Tóm lại là đi đón được không”
[Không cần, chiều còn phải đi mua sách] Này là nó đi mua sách thật, hay chỉ là không muốn cho tôi đi đón?
“Thì tao đi cùng chứ sao”
[Điên à, mày không có công việc gì hết hay sao]
“Không có…à có” Tôi làm tư thế suy nghĩ một chút trước khi gật đầu đáp lại.
[Có thì lo mà đi làm đi chứ]
“Tán mày đó, công việc của tao”
[Điên…chăm chỉ làm tim tao kích động quá ha] Duen lạnh chề môi, mặt nó cũng đỏ bừng. Nhưng trước khi tôi kịp chụp ảnh màn hình lại thì nó đã quay mặt sang hướng khác trốn mất rồi. Nếu nó ở trước mặt tôi, tôi sẽ vồ lấy má nó thơm cho bầm tím luôn, chờ mà xem.
“He, tóm lại là tao sẽ đi đón lúc mười giờ, gặp lại ở nhà mày, vậy thôi nhé” Không đợi nó phản bác hay từ chối, tôi cúp máy ngay lập tức. Trước đó không quên vẫy tay tạm biệt.
[Hới!…]
Tít!
Hạnh phúc chết đi được.
Đêm qua tôi vui mừng lắm khi mà nói ra cảm xúc của mình. Tôi không nghĩ là bản thân mình sẽ làm cho nó suy nghĩ cái gì gì kiểu như ‘Hôm này mày gửi tin nhắn đến chưa’ ‘Gửi đến nội dung gì’ những điều đó nó làm cho tôi vui mừng. Nhưng đáng yêu nhất có lẽ là câu cuối cùng ‘Mày tán một mình tao thật hay không’, câu nói này cực kì hạnh phúc luôn. Mặc dù câu nói đó không có nói gì liên quan đến ghen tuông đi chăng nữa, nó có lẽ có nghĩa là tôi có nói dối hay không hoặc là cái gì đó nhiều hơn như thế. Thật đúng là muốn làm cho nó ghen tôi…
Tôi vào đọc bình luận của tụi thằng Boss đi thì tốt hơn, ngồi đọc giải trí cũng tốt, tôt thích.
Thang Nakrab: Tao quá chán khi mà phải ghẹo hoài, ngọt ngào con mẹ gì mà dữ vậy.
Ghen tị với tao chứ gì.
Megha Setthakit: Tốt.
Hừm…oke tao hiểu mày mà Megha.
Bom Boomm: Khi nào tụi mày sẽ lấy nhau vậy.
Tao cũng muốn biết giống mày.
Thanthep King: Có cái nút nhấn nào không, để P’King nhấn rồi vào ở trong tim bác sĩ Duen.
Aww thằng chó, đợi đó đi mày.
Tee Phattarawin: Muốn có người yêu kiểu không có gánh nặng, hãy đến hẹn hò với trai Kỹ thuật rồi N’Duen sẽ không đau lòng.
Này là mày tán thằng Duen hay là giúp tao = =?
Được rồi…hãy đến với bình luận của chủ nhân của những trò hề. Tôi giữ lại để đọc sau cùng đó nhé.
Boss Thanarat: Cổ bị cái gì á Bohn.
Aw lần này không phải đến để làm trò nữa hả. Tôi gãi đầu trước khi gõ câu trả lời, cổ gì của mày. Đây nó là ảnh thằng Duen, không hề dính dáng gì đến cổ tao.
Bohn Ss: Cổ tao hả? Không có bị cái gì hết.
Boss Thanarat: Bị chứ.
Bohn Ss: Bị cái gì?
Boss Thanarat: Bị yêu em bác sĩ! (*Chỗ này là chơi chữ, nói lái đọc ngược giống Việt Nam mình á, nên có mấy từ không có nghĩa không biết dịch làm sao 😥*)
Bohn Ss: Mười điểm về chỗ 555
“Thằng chó Boss, mày không bao giờ làm tao thất vọng, hahaha” Tôi cười ngặt nghẽo trước khi đứng dậy đi tắm khi thấy đã gần đến giờ hẹn, hôm nay tôi dậy vô cùng muộn.
“Sắp đi học rồi hả con?” Mẹ cất tiếng hỏi, khi tôi đi qua phòng khách. Tôi thấy bà ấy đang ngồi đan một chiếc khăn cho Ben. Tôi đã cố gắng nói với mẹ rồi là đây là Thái Lan không phải là nước nhà thằng láu cá.
“Dạ”
“Sao mà vội đi thế, bình thường ngày nào cũng đi muộn”
“Vội đi đón con dâu của mẹ đó” Tôi vừa dứt lời, mẹ liền đặt chiếc kim đan xuống và chạy về phía tôi với tốc độ ánh sáng. OMG! Năm tới tôi sẽ đề cử mẹ tham gia Thế vận hội.
“Chết chưa, con có người yêu rồi hả?” Sao mẹ phải làm vẻ ngạc nhiên như thế. Nghĩ tới nghĩ lui…lần có người yêu gần nhất là hồi trung học.
“Vẫn đang tán ạ” Nói xong thì gương mặt của bác sĩ ngơ liền hiện lên. Người điên gì mà tán khó khủng khiếp. Nó từng được ai tán chưa vậy nhỉ, tôi nghĩ có lẽ là có nhưng thằng Duen nó có thể không biết cũng nên.
“Dễ thương không con” Mẹ hỏi bằng giọng hào hứng.
“Đỉnh chóp” Tôi nói một cách tự hào, mặc dù người khác nghĩ nó đẹp trai, nhưng với tôi thì không. Nghiêm túc mà nói, tôi thầm khó chịu trong lòng với những người nói rằng nó rất đẹp trai. Nghe được mà muốn đặt một băng rôn in hình thằng Duen và ghi tiêu đề là ‘Như này gọi là dễ thương + sexy đó lũ khốn kiếppppp’
“Đưa đến cho mẹ gặp mặt chút đi”
“Chờ người ta đồng ý làm người yêu con trước nhé ạ, haha”
“Oh muốn thấy ghê. Không biết là người như thế nào” Mẹ đưa tay ôm lấy hai má của mình rồi làm vẻ suy nghĩ. Nếu thấy nó rồi, mẹ sẽ phải hét lên là ‘Trên đời này có người như thế này luôn hả’ giống như tôi từng làm…
“Mẹ phải ngạc nhiên với tính cách của người đó, con đi nhé”
“Được rồi”
Tôi nói lời tạm biệt trước khi đi bộ đến nhà để xe trước khi gặp người em tốt bụng đang đứng tưới cây. Bộ dạng nó rất là xấu xí, thằng Bin nó đẹp trai nhé nhưng mà thích cư xử cộc cằn. Khẩu vị lạ lùng, bố mua cả trăm bộ đồ nhưng chỉ mặc một bộ. Đoán xem nó là kiểu như thế nào…
Không phải áo quần hàng hiệu hay là ngầu lòi đâu, bộ đồ ngủ yêu thích của thằng Bin là bộ vải bóng màu đỏ. Ghi dòng chữ ‘Lỗi lầm từ em, anh sẽ phải thử ăn một con bóng’. Cơ mà nó không chỉ có ở một chỗ mà nó được ghi xung quanh cả bộ đồ. Ngoài ra, các chữ cái cũng theo phong cách nghuệch ngoặc của Thái, nhìn là thấy ghét. Có lần định lên kế hoạch với thằng Boun là sẽ mang đi đốt nhưng thằng điên Bin này nó lại biết được. Thế nên chúng tôi phải chịu đựng nhìn thứ sai trái này trong nhiều năm nay. Thêm vào đó hôm nay nó còn bổ sung thêm option bằng việc buộc tóc lên, rồi cái dây buộc tóc làm như mày là loài dữ dằn rất nguy hiểm. Dây buộc tóc hay xích chó cái? Bộ dạng chất đó mày.
Càng giải thích, càng đau đầu…
“Đi nhanh thế Bohn, vội vàng đi đâu thế” Người kia hỏi mặc dù vẫn đang đứng tưới nước cho…cây giả. Điên chết mẹ, cây thì có cả trăm mà chỉ tưới đúng một cây. Thêm vào đó, cái cây đó là một cái cây giả mà mẹ mua để trang trí nhà nữa…
“Đi đón vợ”
“Mày có người yêu?” Nó nhướn mày hỏi trước khi đổi hướng nước quay về phía khác… tưới cho con ngựa đá cẩm thạch. Haiz, tùy mày đi vậy thằng Bin. Nước trên thế giới bị lãng phí vì những người như mày đó.
“Sắp thành” Tôi mở cửa xe sắp ngồi vào thì phải giật mình nhảy tránh ra xa vì thằng điên Bin xịt nước vào. Thằng chó! Áo thực tập của tao suýt ướt hết. Điên thật mà, tao cố gắng gìn giữ nó cả năm qua…
“Thằng c*c Bin! Chơi trò điên khùng gì của mày”
“Hới…cái tên c*c bay mẹ nó cool vãi, tao sẽ lấy đi đặt tên Face. Quay lại vấn đề, người mà mày tán đó có phải là…bác sĩ đẹp trai người mà mày đăng ảnh thường xuyên không” Cái thằng em trai cơ quan sinh dục can fly của tôi tắt nước rồi bước đến đứng khoanh tay sau chiếc Porsche con yêu của tôi. Đứng chơi chơi, tao không phiền…nhưng mà tại sao phải đứng gải trứng trong quần nữa chứ. Haiz, mệt tim quá. (*Bin trong tiếng Thái nghĩa là bay*)
“Ờ, cái thằng Bin chết tiệt đáng ghét” Tôi làm vẻ mặt chán ghét, người bị mắng đáp lại bằng một nụ cười lớn. Tao có nên vui mừng không khi mà có một đứa em như mày. Ở trường đại học nó cũng cư xử như thế này, tôi thật là lo cho bạn nó… nhưng mà tội nghiệp cho bản thân và gia đình hơn khi mà phải sống chung với nó.
“Có vẻ tốt”
“Đừng có mà xen vào” Tôi chống tay vào cửa xe trước khi chỉ tay đe dọa em trai.
“Ọe! Tao không thèm đâu”
“Tốt”
Thì biết sẵn rồi là nó không thích kiểu như thằng Duen đâu. Thằng này nó thích gái sành điệu, không thích người dịu dàng ngọt ngào cho lắm. Nó nói là muốn có người yêu kiểu thân thiện, ở cùng với nhau thì thoải mái không gò bó.
“Này, hỏi thật. Nghĩ làm sao thích người này vậy, người ta đẹp trai hơn mày nữa”
“Aw thằng chó!” Tôi tỏ vẻ kiếm chuyện, dù thằng Duen đẹp trai thật nhưng chắc chắn không đẹp hơn tôi. Đẹp trai hơn anh chỉ có Eddie thôi nhé em…mà Eddie là ai? Kệ nó đi.
“Tao nói sự thật” Đối phương nhún vai trước khi mở miệng ngáp mà không một chút kiêng dè ai! Thằng bệnh Bin, cư xử đáng ghét chết mẹ.
“Không biết nữa, cái sự ngơ của nó đâm sầm vào trái tim”
“Há?” Bối rối chứ gì. Mày chưa từng nói chuyện với nó, mày không thể nào hiểu đâu. Đợi chừng nào tao bắt được thằng Duen làm người yêu, khi đó tao sẽ mang về nhà cho nói chuyện cùng với nhau.
“Tao đi đây, đợi mốt gặp mặt rồi sẽ tự biết thôi” Tôi nói trước khi vào ngồi trong xe.
Tôi siêu giỏi khi mà nhớ được đường đến nha thằng Duen, thật ra cũng không có khó gì lắm đâu. Tôi chỉ là đánh giá cao bản thân mình lên thôi, hờ hờ…
Hửm…ở chỗ nào, hay là chỗ tôi đang đậu là sau nhà? Có lẽ là không phải, tôi quét mắt nhìn xung quanh và thậm chí không thể nhìn thấy thân hình mảnh khảnh ở đâu nhưng mà nó lại nói là đang ở trước nhà giống tôi.
“Ở đâu vậy…”Tôi lẩm bẩm một mình trước khi cúi xuống gõ một dòng tin nhắn.
Tôi quyết định mở cửa xe ra để đi tìm nó, nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình phòng trường hợp người kia trả lời lại. Chết chưa, nó đọc mà không trả lời. Lại cái gì nữa…
“Ah ** mẹ!”
“Hới!”
Tôi giật mình la lên khi bị ai đó đập một cái vào lưng. Cũng đau đó nhưng mà giật mình nhiều hơn. Tôi quay lại nhìn thủ phạm đang ngồi xổm ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Hahaha”
“Chơi cái trò gì khỉ gì của mày” Tôi mắng nó trước khi cau mày giận dữ. Điên mà, tao thốt lên từ thật kinh tởm. Dạo này thằng Bin nó hay thốt lên từ này nên là tôi bị liệu.
“Buồn cười vãi, bản mặt mày đúng sốc ỉa. Rồi cái từ mày thốt lên khi nhìn thấy bông hoa là gì” Vị bác sĩ tương lai ngồi cười chảy cả nước măt, có cái gì mà cười đến cỡ đó.
“Nếu không phải mày tao đấm cho lật ngữa rồi đó, hừ” Này là tôi nói thật, tôi không thích bạn bè đùa như thế này. Khi bị chạm vào như thế, nó đáng sợ một cách kỳ lạ.
“Húi, ác thế. Tao buồn cười chết mất, hahaha”
“Lên xe…nếu mày không muốn bị gì hơn nữa”
“Khốn nạn…” Chỉ thế thôi, từ chỗ đang ngồi dưới đất cười ngặt nghẽo, nó liền nhanh chóng đứng dậy đi vào ngồi bên cạnh ghế lái.
“Hôm nay mày có tiết lúc mấy giờ?”
“Buổi chiều” Tôi trả lời, tay vẫn tiếp tục điều khiển vô lăng. Bây giờ cũng khá trễ nên xe kẹt hơn bình thường. Cũng tốt, tôi sẽ được ở với nó lâu hơn.
“Vậy định đợi đến giờ học luôn?”
“Ừm, lười thay quần áo…ăn cơm chưa”
“Ăn rồi, mày vẫn chưa ăn?”
“Ừ, đi làm bạn ăn cùng chút đi” Tôi quay qua mỉm cười với thân hình mảnh khảnh. Nó chán trường trả lời.
“Được chọn nữa hả”
“Hehe”
“Hôm nay muốn hoa gì”
“À hoa hả, tùy mày đi vậy” Mỗi bông hoa mà thằng Duen cho tôi đều cất giữ một cách cẩn thận. Gần như là đều mang đi trồng cho nó mọc chồi mới hết luôn, tôi không hề muốn nó bị héo úa.
“Mua ở đâu đây, mua ở quán của bình xăng được không?” Ý nó là nhắc đến thùng kem của thôi phải không…nhân tiện lâu rồi cũng không thấy nó. Nhưng có lẽ thằng Duen thấy mỗi ngày vì lúc nào nó cũng mua hoa ở hàng này.
“Cũng được, đi tìm gì đó ăn luôn” Ở đó có rất nhiều đồ ăn ngoài ra còn ngon nữa. Muốn ăn Pad Thái ở quán lần trước.
Sau đó chúng tôi tiếp tục nói chuyện với nhau. Gọi là nói chuyện thì không phải, phải gọi là thằng Duen nó than vãn cho tôi nghe thì đúng hơn. Nó cằn nhằn chuyện tối qua tôi đăng ảnh nó, nhai đi nhai lại chuyện trở thanh trò cười trong những bình luận của bạn bè tôi. Chúng tôi ngồi nói chuyện qua lại một hồi thì tới nơi.
“Ôi bình xăngggg”
“Aw, xin chào N’Duen” P’Fang chủ cửa hàng chào thằng Duen, thật ra tôi không có quen biết chị ấy đâu. Nhưng thằng Duen nó kể cho nghe là từ hôm đó luôn đến mua hoa ở cửa hàng này mỗi ngày, thế nên là phải làm quen với nhau phòng trường hợp cô ấy sẽ giảm giá cho…hết thuốc chữa.
“Chào P’Fang” Thằng Duen cười đáp rồi bế thùng kem lên ôm trong tay. Mới không gặp có mấy ngày mà nó mập lên nhiều như này, P’Fang cho mày ăn cái gì vậy Mai.
“Hôm nay mang bạn đến cùng nữa à”
“Xin chào ạ”
“Vâng, cứ chọn tự nhiên đi nhé”
“Nên lấy màu gì đây nhỉ” Thằng Duen bước đến kệ hoa hồng.Tin tôi đi, phần lớn doanh thu của cửa hàng hoa này có lẽ là đến từ nó đó, hờ hờ.
“Tại sao dạo này chỉ có hoa hồng thôi vậy”
“Tao lười chọn, hahaha”
“Tao cứ nghĩ là sẽ có một lý do chính đáng”
“Ọe! Không có đâu”
“= _ =”
“Màu gì đây, tao không muốn cho màu nó trùng nhau á…lấy mày cam đi thì tốt hơn. Nói xong, bàn tay trắng nõn cầm lấy bông hoa màu cam đi trả tiền. P’Fang nhìn có vẻ bối rối, chắc là vì do bình thường thằng Duen nó chọn từ từ. Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, lặp đi lặp lại. Nhưng hôm nay nó thậm chí còn không mất tới năm phút.
“Sao hôm nay chọn nhanh thế” Tôi hỏi sau khi đã bước ra khỏi cửa hàng. Đối phương quay qua nhìn tôi một lúc rồi quay đi như đang tìm kiếm gì đó.
“Sợ mày chết”
“Há? Chỉ là đợi mày chọn hoa hồng, tao không có chết được đâu”
“Không phải, không phải. Thì mày vẫn chưa ăn cơm đó” Nó dừng bước rồi quay qua nói với tôi.
“…”
“Không đói hả?”
“Đói”
Đói nhưng mà không muốn ăn cơm.
Muốn ăn mày.
– ——
Tóm lại là chúng tôi đi ăn cơm gà với nhau. Cái hành động mà thằng Duen làm như tìm kiếm gì đó là cái quán này đây. Nó nói rằng lần trước đến ăn với DaoNuea, nên nghiện mùi vị ở đây thế nên muốn ăn nữa… mặc dù nó đã ăn sáng.
“Ahh! Anh chàng mặc áo thực tập kỹ thuật đúng ngầu luôn đó mày”
“Ờ, chỉ học Kỹ thuật thôi là tao đầu hàng rồi nhưng đây còn đẹp trai nữa”
“Tao phải đi đâu để kiếm được chồng như thế này đây, ngầu chết mẹ, còn xỏ khuyên tai nữa”
“Người ta đến với vợ, tin tao đi. Tao là chùm hủ nữ”
Hửm? Tiếng gì thế.
Tôi quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh và thấy một nhóm sinh viên nữ năm người. Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía tôi nhưng khi thấy tôi đang nhìn thì đỏ mặt rồi vỗ hai tay vào nhau cho đỡ ngượng.
“Tại sao con gái lại muốn có người yêu học Kỹ thuật?” Người đến cùng với tôi chống cằm nhìn vào bàn của nhóm các cô gái đó. Mặt nó chán nản giống như tụi hay ganh tị.
“Trai kỹ thuật yêu thật lòng chứ sao”
“Ohh, có thật không vậy”
“Thật chứ, rồi mày sẽ biết” Nói xong tôi nhướng mày để thêm phần ghẹo gan.
“Không muốn biết, rồi tại sao con gái muốn có được bánh răng?”
“Sao hôm nay mày hỏi nhiều dữ vậy” Tôi nhướng mày nghi ngờ. Bình thường tôi sẽ là người bắt đầu cuộc trò chuyện trước, nhưng hôm nay thằng Duen lại trở thành người bắt đầu trước. Ngoài ra còn hỏi này hỏi kia nữa.
“Thì thấy là con gái chỉ quan tâm đến áo thực tập kỹ thuật và bánh răng. Áo blue bác sĩ cũng ngầu mà không có một ai quan hết hết…bác sĩ đẹp trai hơn kỹ sư nhiều, hứ” Ỏ, đây là lý do của mày đó hả. Tao cứ tưởng là mày ghen tao. Thồ, cuộc đời.
“Cái đó không phải là ở chỗ áo thực tập kỹ thuật hay là áo blue. Tao nghĩ có lẽ là do bác sĩ học nặng, hiếm khi có nhiều thời gian” Tôi thấy hầu hết những người hẹn hò với sinh viên khoa Y đều chia tay vì bác sĩ học nặng hiếm khi có thời gian. Thằng Boun anh trai tôi cũng từng hẹn hò với con gái trong khoa này. Chỉ hẹn hò được vài tuần rồi chia tay vì cô ấy không có thời gian.
“Vậy nếu như…” Thân hình mảnh khảnh thay đổi từ nhìn các cô gái thành nhìn tôi. Tay vẫn chống cằm như trước, nhưng làm thái độ kỳ lạ.
“?”
“Chỉ là nếu như thôi!… Nếu như chúng ta hẹn hò với nhau, mày sẽ không cô đơn hay sao” Thằng Duen nói cùng với gương mặt ửng đỏ, đúng muốn nựng luôn.
“Không cô đơn đâu”
“Tại sao, mày có suger baby?” Thằng Duen hỏi, vẻ mặt khiêu khích. Mày đó, nói cái gì cũng không bao giờ nhớ hết.
“Đã nói rồi mà, mặc dù tao lăng nhăng nhưng khi có người yêu tao chỉ hẹn hò với một người”
“Vậy tại sao không cô đơn?”
“Thì mày sẽ chuyển đến ở với tao” Tôi nói thật đấy, khi nào tôi và nó trở thành người yêu nhau khi đó tôi sẽ cho nó đến sống cùng tôi ở căn hộ. Tôi muốn sống cùng với nó, muốn nó nấu ăn cho mỗi bữa ăn, muốn thức dậy người đầu tiên gặp là nó, muốn ngủ cùng nó, muốn có nó ở bên cạnh.
“Điên à” Nó bĩu môi, chắc ló lẽ là nghĩ tôi nói đùa chăng.
“Tao nghiêm túc, hẹn hò với nhau rồi chuyển đến sống với tao nhé”
“Không muốn, cả hai chuyện luôn”
“Rồi mày cũng sẽ chấp nhận, tin tao di”
“Không đời nào”
Ngay sau đó, thức ăn mà chúng tôi đã gọi đã được phục vụ. Cuối cùng ai mới là người chưa được ăn sáng? Thằng Duen ăn món đầu tiên xong, tiếp tục đánh phá món tiếp theo mà không cần nghỉ ngơi, đến nỗi tôi phải nói là đủ rồi. Tin không là nếu tôi không ngăn cản, chắc chắn nó phải gọi thêm vài món nữa. Đây là dạ dày người?
– ———
‘Khoa Y’
“Đậu ở đây cũng được”
Tôi gật đầu và đậu xe theo những gì đối phương nói, bây giờ chúng tôi đang ở trước khoa nó rồi… Học ở trường đại học hai năm rồi, mới đến đây được hai lần. Trước đây chưa từng nghĩ đến là bản thân mình phải đến tán đứa nhóc ở khoa này.
“Hẹn chiều gặp lại” Thằng Duen vẫn đang dùng cái túi vải cũ. Túi ‘giảm sự nng lên toàn cầu’ của nó đó. Khi nào mới chịu đổi đây, tôi mua chiếc túi làm quà sinh nhật tặng nó được không?
“Định đến đón thật à, không chuẩn bị đồ đạc cho hội trại nữa sao”
“Thì cũng phải chuẩn bị nhưng cũng phải đến đón. Mày định đi mua sách không phải hả” Tôi nhớ những gì nó đã nói sáng nay. Không biết nó dùng để từ chối tôi hay là sẽ đi mua thật sự.
“Lo mà đi làm đi, để lát kêu thằng Tang đưa đi” Tôi nắm cánh tay của người nói giữ lại, trước khi nó bước xuống khỏi xe.
“Không được, đã nói là đưa đi thì phải đưa đi”
“Bướng bỉnh”
“Mày đó mới là người bướng” Nói xong, tôi đưa tay lên bóp nhẹ chóp mũi xinh đẹp.
“Đừng có bóp! Đi học đây!”
“Duen”
“Hửm?”
“Tập trung học hành nhé”
“Đồ…điên”
Kết thúc câu nói nhẹ nhàng như một lời thì thầm, thân hình mảnh khảnh chạy ra khỏi xe với tốc độ nhanh hơn cả xe đua công thức một. Nếu nhìn không nhầm thì mặt nó còn hơi đỏ nữa, dễ thương phát điên. Từ lúc ở cùng nó tôi nói từ dễ thương không biết là bao nhiêu lần rồi, cả trăm lần rồi, phải không? Có lẽ chưa dến nhưng cũng gần đến rồi.
Hết thuốc chữa rồi, nhưng nó dễ thương thật mà.
Không biết là mình nghĩ đúng hay nghĩ sai khi mà đến trường đại học trước giờ học lâu đến như thế này. Bây giờ tôi hoàn toàn không có gì để làm, thế nên là đến ngồi làm những hành động vô bổ ở nhà ăn khoa mình.
“Thằng Bohn, giờ này mày có tiết?”
“Aw P’Sign… không anh, em có tiết vào buổi chiều” Đàn anh cùng mã số của tôi đó, anh ấy…gọi là đẹp trai được không nhỉ. Tôi chưa từng một lần nhìn thấy mặt mũi P’Sign gọn gàng sạch sẽ, để bộ râu phát triển còn hơn tên trộm miền Nam. Tôi còn không biết mặt anh ấy có mụn hay không vì bị bộ râu che mất…
“Aw, vậy sao mà đến sớm thế” Thân hình rắn chắc ngồi xuống đối diện tôi. Toàn bộ nhà ăn bây giờ không có một người nào là bạn tôi, chỉ có những đàn anh đàn chị khóa trên.
“Đưa bác sĩ đến” Nói xong tôi nhướng mày ghẹo gan.
“Đệch, em bác sĩ mà người ta đồn đại đó phải không” Thằng Duen nó nổi tiếng trong khoa của tôi lắm nhé, nhưng chắc chỉ có bản thân nó là không biết mình nổi tiếng như thế nào thôi. Cái tin tức đó cũng không có hại gì. Người trong khoa Kỹ thuật biết nó nguyên nhân là vì trăng khoa Kỹ thuật với trăng khoa Quản trị năm ngoái suýt đấm nhau…cũng không có tệ lắm.
“Hehe”
“Làm người yêu nhau rồi hả?”
“Không lâu nữa đâu anh” Bây giờ tôi cực kỳ có sự tự tin vào bản thân mình, thằng Duen nó phải lòng tôi là chắc chắn rồi, tin tôi đi. Nhưng nó không có biểu hiện hay triệu chứng gì vì nó ngơ. Đúng chắc chắn, chắn phải phải là như vậy…
“Tự tin quá ha, làm người yêu nhau rồi thì nói tao, tao sẽ mời một chầu rượu” Đệch, rất hiếm khi P’Sign đãi rượu. Riêng tiền để mua mì anh ấy còn đang mượn tôi. Anh ấy giàu lắm nhé, nhưng lại muốn sống cuộc sống của riêng mình nên nói với bố mẹ là ‘Không cần phải gửi tiền cho, rồi con sẽ tự làm việc nuôi bản thân ăn học’ đúng đẹp trai…
“Rượu hả…cũng được đó anh, hehe” Nói đến rượu thì liền nghĩ đến cái ngày mà thằng Duen say. Ngày đó nó rõ ràng là ngày hời nhất trong cuộc đời tôi. Nếu nó say một lần nữa, tôi sẽ quay clip giữ lại xem chơi.
“Có chuyện gì, sao mày làm cái bộ mặt đểu đểu = =?”
“Không có gì anh, rồi giờ anh không có tiết?”
“Ờ nhỉ, muộn mất rồi. Tại mày hết đó thằng Bohn”
Aw, rồi mắc cái gì mà đổ thừa như thế này vậy chứ.
Tôi nhìn theo bóng lưng đàn anh mã số của mình đang chạy theo hướng khác. Thành thật mà nói, tôi hiếm khi thấy anh ấy ở khoa vì học xong là lao đi làm thêm ngay. Nhiều chỗ nữa, không biết làm sao mà anh ấy chịu nổi hay vậy.
Tingting!
Hả, hỏi làm gì, nó có để quên đồ trong xe không nhỉ…Không hề, nó chẳng mang theo gì ngoài cái túi vải ‘giảm sự nng lên toàn cầu’ hay là lo lắng cho tôi.
Ô hổ, hỏi ở đây là để mắng tao mà, xin lỗi vì đã quá mơ mộng.
Tôi bật cười với tin nhắn vừa đọc, dừng dễ thương một phút sẽ chết hả. Nếu thấy đáng thương nó sẽ làm như thế này thì tôi sẽ làm cho bản thân mình đáng thương mỗi ngày luôn. Có lẽ bắt đầu bằng việc đi ngủ cạnh Alex…
Khi nào mày mới đồng ý làm người yêu tao đây.
…tao thích mày gần như phát điên rồi đó Duen.
[Duen lạnh]
“Đồ điên…” Tôi mắng mặc dù biết đối phương không nghe thấy. Nó nghĩ bản thân mình là ba hay gì, nói giống như là sẽ nuôi tôi hết suốt cuộc đời. Cho dù miệng tôi có chửi nó đi chăng nữa nhưng trái tim nghiệp chướng lại đập thình thịch với những dòng tin nhắn đó. Bình tình nào con của bố…
“Cái gì của mày nữa thằng Duen”
“Hới hới!” Tôi giật mình la lên khi sao khoa giật lấy điện thoại trong tay tôi để đọc. Thằng Tang cũng thật tốt, khi thấy bạn thân của mình sắp bị tôi giật lại được điện thoại thì xả thân cứu giúp. Hiện giờ làm gì cũng trở thành quy trình hết vậy, thật không công bằng!
“Ôi trời đất ơi”
“Anh ấy đưa mày đến trường?” Thằng Tang quay sang nhướn mày hỏi sau khi đã đọc hết tin nhắn của tôi.
“Yes, tao tận mắt chứng kiến. Đậu xe rất lâu, không biết làm gì với thằng Duen đến khi đi ra mặt đỏ hơn trái dứng con khỉ mặt chó” Làm sao mày thấy được chứ! Tao đã cố gắng chạy nhanh nhất trong cuộc đời mình. Nhưng mà…so sánh kiểu đó thật là kinh tởm, con chó.
“…không hề làm gì luôn á”
“Rồi tại sao lúc đi ra từ xe mặt mày lại đỏ? À à đừng có mà nói là thời tiết Thái Lan nóng nhá, mày đang ngồi trong xe”
“Thì… quạt trong xe nó bị hư”
“Dậy sao…quạt trong một chiếc Porsche? Tao tin cũng được nhé” Mẹ mày!
“Rồi tại sao anh ấy phải đưa mày đến, đêm qua ngủ cùng nhau?”
“Điên à”
“Rồi tại sao phải đưa đến, đừng có mà nói là xe hư nhá. Tao tát cho vỡ mồm thật đó” Không nói không rằng, nhỏ Ting giơ tay lên giống như định làm thật. Con trâu đực! Tao là bạn mày đó nhé!
“Hứ…nó muốn đưa đến” Tôi nói sự thật, nói dối cũng vậy thôi, kiểu gì tụi nó cũng bắt được. Kỹ năng nói dối của tôi nó nằm ở dưới đất. Khác tụi nó, kỹ năng phát hiện sai trái level max.
“P’Bohn đúng là…cực kì take care mày á” Phaki đọc đi đọc lại tin nhắn của tôi. Không phải…mẹ nó lướt lên đọc tin nhắn trước đó nữa. Hới hới!
“Ờ, trên đời này còn lại bao nhiêu người con trai giống như thế này đây. Tao muốn nhân giống, xin mỗi t*ng trùng thôi cũng được. Tao muốn có một đứa con dễ thương đáng yêu”
“Tao thích cái câu ‘Một mình mày, tao nuôi được’ nghe giống như một lời cầu hôn vậy đó” Rồi tụi nó tiếp tục ngồi bình phẩm liên tục. Bây giờ tôi không cản nữa rồi, cản rồi cũng vậy thôi.
“Mày hẹn hò với anh ấy chưa”
“Chưa”
“Không phải sự thật” Aw, con điên Ting. Nếu tao trả lời rồi mày không tin như này. Mày đừng hỏi tao nữa thì tốt hơn.
“Sắp đi hẹn hò với nhau phải không”
Kịch!
“…” Tang chết tiệt, mày giỏi quá đi…mày nuôi kumathong thật phải không?
“Hehe”
“…”
“Chắc là tao phải chuẩn bị để làm lễ nhận rễ khoa kỹ thuật rồi”