Tingting!
“Há? Cái gì của nó thế này” Tôi lẩm bẩm một mình sau khi đọc tin nhắn. Bình thường thằng trắng sáng có bao giờ đãi tôi cái gì đâu (Trừ ngày đầu tiên tôi để nó trả tiền thuốc) đừng có nói đến chuyện bao. Nó cực kỳ tiết kiệm, định mua thứ gì lần nào cũng suy nghĩ tới suy nghĩ lui.
“Bị gì đó thằng Bohn”
“Không có gì” Tôi lắc đầu phủ nhận với bạn, khi đối phương thấy rằng đó có thể không phải là vấn đề lớn, nên quay lại tập trung vào việc học.
“Thằng Bohn, bị cái gì vậy. Mặt còn căng thẳng nữa”
“Không có” Tôi trả thằng Boss cũng lúc đó mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại. Trong khi những ngón tay đang tiếp tục gõ tin nhắn, thì đã bị cắt ngang khi ai đó gọi đến.
Rrrr!
‘Duen’
Vừa nhìn thấy tên người gọi, tôi lập tức bắt máy. Chúng tôi ngồi ở cuối lớp, giảng viên không thể nghe thấy gì đâu. Ngay cả khi nghe thấy, tôi cũng không quan tâm. Bây giờ tôi chẳng còn tâm trạng để ngồi suy nghĩ xem mình có bị giảng viên chửi hay không.
“Ý mày là sao?” Tôi hỏi người đâu dây bên kia trong khi chống cằm nhìn ra cửa sổ, cố gắng nép mình vào tường phía sau cây cột để trốn. Lén để ý thấy tụi thằng Mek đang nhìn cùng với sự nghi ngờ. Tất nhiên rồi, bình thường tôi không trả lời điện thoại của bất kỳ ai trong giờ học.
[Làm cái gì mà lại khó chịu nữa vậy Bohn]
“Thì mày…”
[Thì nói là sẽ không gọi đi nữa vì tao sẽ đến tìm mày ở khoa!]
Không biết người đầu dây bên kia có đang học hay không, bởi vì giọng nói vừa rồi khá lớn. Nhưng nếu đang học thì nó chắc chắn phải bị giảng viên mắng.
“…”
[Mày đúng điên, thích tự suy diễn]
“Xin lỗi, sẽ đến tìm hả” Cười tươi như hoa luôn nè tao ơi…sao không nói ngay từ đầu đi.
[Ờ, lát tao sẽ đãi mày đá bào]
“Há? Ở đâu” Đá bào có bán ở chỗ nào vậy, bây giờ tìm mua khó muốn chết. Nếu là ở tỉnh thì có thể có vì tôi từng đi tỉnh với bố. Người ta vẫn sử dụng chiếc máy bào đá bằng gỗ, giống như khi tôi còn nhỏ ở khu phố nhà tôi cũng có. Tôi và thằng Bin thích ngồi xem dì Maew đầu ngõ làm đá bào, nghe tiếng mà ê…răng.
[Vẫn chưa biết nữa, lát nữa gặp rồi tính, hihi] Mày không có kế hoạch gì sao?
“Thằng điên, rồi đãi nhân dịp gì?”
[Lát nói, tan học gặp nhau sau]
“Ừ”
[Mày nhất định sẽ giật mình] Còn nghe được tiếng nó cười hihi nữa.
“Hả?”
[Vậy thôi hé, tao đi đây]
Tút tút!
“Cái gì của nó vậy…”
“Có chuyện gì vậy” Thằng Thang hỏi, mắt thì nhìn vào màn hình điện thoại còn tay thì lúc nào cũng gõ tin nhắn. Dạo này không biết vì cái gì mà nó đặc biệt hot, thấy nói chuyện với gái mỗi ngày.
“Thằng Duen, mẹ nó ăn nói kỳ lạ” Nói xong rồi lại nhớ đến gương mặt xinh đẹp của nó. Đá bào giữa lòng thủ đô = =?
“Lạ là lạ như thế nào?”
“Nó nói là tý sẽ đến tìm, rồi còn nói thêm là sẽ đãi tao món đá bào”
“Thì tốt rồi còn gì” Thằng Mek nói thêm.
“Thì tốt đó, nhưng mà nó đúng lạ. Lúc trưa tao mang bánh đến cho nó vẫn còn đang mơ mơ màng màng, nhưng khi nảy gọi đến giọng đúng hân hoan vui mừng”
“Thì lúc trưa em ấy căng thẳng chuyện gì đó thì sao”
“Chuyện bài tập, nó căng thẳng sợ bị điểm thấp” Sợ làm cái gì không biết, nếu bị điểm thấp đơn giản chỉ cần cải thiện cho nó tốt hơn thôi. N’Tang nói rằng giảng viên này luôn cho lấy lại bài làm của mình về để chỉnh sửa, như này thì còn tốt chán. Còn của tôi nộp như thế nào rồi thì chính là như thế đó, điểm thấp hay cao gì thì cũng vậy thôi.
“Vậy chắc là bây giờ em ấy được điểm cao rồi cũng nên”
“Ờ cũng đúng…”
Tôi chắc chắn là điểm của nó phải rất cao, đó là lý do tại sao thằng Duen gọi đến vui mừng phấn khích đến như vậy. Nghĩ thế tôi liền vào Line tìm nó.
Chắc là được điểm cao thật, trăm ngày ngàn năm nay chưa bao giờ thấy gửi một bức ảnh bản thân nào ra hồn. Chỉ có ảnh giơ ngón giữa, ảnh mặt lầy lội, ảnh chán trường và một bức ảnh sexy hehe.
“Cái gì của mày nữa, mới nảy mặt thì chưng ra như đống sình còn bây giờ thì cười roi rói…rối loạn lưỡng cực?”
“Có hạnh phúc thì phải cười chứ sao” Tôi nhún vai. Thằng Duen sẽ đến tìm tôi ở khoa, sau đó chúng tôi sẽ đi đón con ở trường học rồi thì cùng nhau đi ăn tối. Điên thật rồi, đây rõ ràng là một gia đình hạnh phúc.
“Oh” Tụi nó ném cho tôi vẻ mặt chán ghét rồi quay lại tiếp tục học. Còn tôi thì ngồi đọc đi đọc lại những tin nhắn thằng ngơ gửi đến như một người điên…Tôi sắp phát điên lên vì nó rồi.
“Thằng Suea, chừng nào mới nhận được giấy phép vậy”
Thằng James hét lên hỏi thằng Suea trong khi chúng tôi ngồi chuẩn bị đồ đạc hội trại ở chỗ cũ. Không còn gì nhiều nữa và sẽ sớm kết thúc… Tôi nghĩ hai tên này làm việc vất vả hơn cả giảng viên đi cùng nữa. Tụi nó phải chạy tới chạy lui suốt, nhiều lúc tôi thầm nghĩ liệu tụi nó có học được gì không. Vì dạo này nghe tiếng gọi tên của tụi nó riết mà quen tai rồi. Thồ, thật là đáng thương.
“Hôm nay sẽ nhận được, để chiều thằng Oat quản trị mang đến cho” Thằng Suea lên tiếng phản bác rồi hai đứa tụi nó nói chuyện gì đó với nhau không biết. Bạn Suea ngoài việc học giỏi, có trách nhiệm rồi còn tốt bụng nữa.
“Nói đến quản trị, thằng người nổi tiếng nó có còn đi theo tán tỉnh N’Duen không vậy”
“Theo như những gì nhìn thấy, nó không phải đến để tán thằng Duen”
Không thấy thật, hay là nó chỉ chơi đùa thôi… Cũng tốt, tôi lười có đối thủ cạnh tranh. Chỉ nói chuyện với thằng Duen thôi là một vấn đề rất nan giải rồi.
“Vậy là không thấy rồi…”
Kịch!
Tôi lập tức dừng bàn tay đang cắt sợi dây và quay sang nhìn người nói là thằng King. Nó nói như không quan tâm, nhưng lời lẽ thì thấm thía vô cùng.
“King chết tiệt, thích nói những lời làm cho tao căng thẳng”
Thì cũng đúng như nó nói, tôi không ở cùng thằng Duen mọi lúc. Đặc biệt là dạo này có rất nhiều việc thế nên chúng tôi chỉ gặp nhau khi nó mang hoa đến. Hầu hết thời gian chúng tôi thường nói chuyện qua Line không thì gọi cho nhau. Bên đó cũng có thể gọi đến khi thằng Duen nói chuyện qua Line với tôi hoặc không thì Line nói chuyện với thằng Duen khi tôi gọi đến…
“Aw tao chỉ nói chơi chơi thôi” Thằng King phát ra tiếng cười, luồn sợi dây vào chân ghế trong khi huýt sáo. Cái quỷ gì của mày, như thế này rõ ràng là nhằm mục đích làm cho tôi căng thẳng.
“Thì mày cũng đúng, nó có số thằng Duen, Face cũng có, Line cũng có, Twiter, IG nó có tất cả” Nói xong thiệt là muốn vỗ vào đầu thằng ngơ một cái, người ta đến tán còn không biết, điên thật.
“Vãi, nó không tầm thường chút nào”
“Tao không biết là thằng Frong nó xấu xa hay là thằng Duen ngơ…” Theo như những gì nhìn thấy tôi nghĩ là nó không xấu đâu, nó nhìn cũng friendly. Khi ở cùng bạn bè thì cũng hay cười đùa. Là kiểu thanh niên phổ biến mà các cô gái thích.
“Tao nghĩ là vế sau, thằng Duen là một người cực kỳ tốt bụng. Tao đã từng thấy nó chạy đi giúp một người già bị xe đụng. Lúc đó tao cực kỳ sốc, không hiểu sao lại dám làm nhứ thế chứ. May mà nó không sao” Tôi cũng đã từng nghe qua, còn có người mang chuyện này đăng lên Face. Người được giúp đưa cho nó tám chục ngàn như một khoản tiền đền đáp, nhưng người được cho đã quyên góp hết tất cả cho chùa. Nhìn như thế nào thì cũng không phải hành động của những người muốn tạo hình ảnh.
“…thằng Duen không thích con trai” Tôi nói giọng nhẹ bẫng, bây giờ trong lòng bắt đầu lo sợ một điều gì đó. Đối thủ cạnh tranh của tôi nó có một lý lịch quá tốt… Không, ai đến thích thằng Duen cũng có một lý lịch tốt hơn tôi hết.
“Mày cũng là con trai” Thằng Mek nói trong khi cầm quả xoài của thằng khốn Tee lên ăn. Thằng Tee bị điên hay sao mà thích ăn loại xoài có vị chua, chát và còn đắng, tôi không biết diễn tả như thế nào nữa. Thằng Tee nó đã kỳ cục rồi, người bán mẹ nó còn kỳ cục hơn, làm sao mà có thể bán như vậy được chứ. Nhưng mà…thằng Mek nó ăn nhìn giống như là ngon dữ lắm, tụi mày đúng là có những cái bụng sắt.
“Tao là một trường hợp ngoại lệ”
“Em ấy nói?”
“Tao tự nghĩ”
“Mẹ cái thằng suy diễn, tao tưởng là em ấy tự nói”
“Thằng Duen nó phải là người yêu tao, duy nhất chỉ có một mình tao”
“Như đứa con nít vậy mày”
“Câm miệng hết đi lũ khốn… thì tao là con nít với chuyện này, duy nhất chỉ có chuyện này thôi” Thấy tôi thành ra như thế này bạn bè quay ra cười sau đó chúng tôi trở lại trạng thái bình thường của các cô gái trong nhà máy cắt dây. Trước khi đạt đến mức độ này, tao phải chịu đựng cái sự ngơ của thằng Duen nhiều cỡ nào. Đến khi làm cho nó cảm nhân được thì cũng phải mất một thời gian lâu chết mẹ. Cách đây không lâu còn bị hiệp sĩ của nó đấm cho một cú, làm cho bầm tím mất mấy ngày. Khi tao hồi phục rồi lại rồi còn chuyện đối thủ cạnh tranh đến, lại căng thẳng nữa.
Không nổi rồi…
Tim tao nó không nổi…
– —
“Nhân tiện…hội trại được tổ chức ngày nào vậy” Tôi hỏi, bởi vì cuối cùng tôi cũng phải đi. Hôm trước bọn khốn nạn này kéo tôi ký tên, nhưng điều làm tôi sốc là thằng James chết tiệt nó đã ký tên cho tôi. Sẵn sàng trở thành thằng đểu, bố mày…
“Có lẽ là kết thúc học kỳ” Thằng Tee đáp, làm thế nào mà nó vẫn tiếp tục ăn loại xòa có vị giác chết chóc được hay vậy. Cả mày cả thằng Mek luôn…
“Đi chỗ nào thế” Thần King hỏi, trong khi đưa tay nhặt quả xoài của thằng Tee lên nhìn như muốn ăn thử. Đừng mà mày, phải thương xót cái bụng của mình vì phải chứa lấy thứ này. Ờ và cả cái vòng lặp phải mang nó ra thế giới bên ngoài trong tình trạng bị phân hủy nữa…
“Không biết nữa, thấy hình như là khu vực miền Bắc” Nó chỉ nói là ra phía Bắc chứ không nói là đi tỉnh nào. Trong hôm nay sẽ thông báo khi nhận được giấy phép.
“Tốt, tao chán những tòa nhà rồi, sẽ lên sống trên núi một thời gian”
“Tao chưa từng ra miền bắc luôn đó”
“Thật à” Tôi hỏi thằng Bom cùng với sự ngạc nhiên. Khi nó nói là người ngoại tỉnh, chúng tôi vẫn cứ nghĩ nó là người đến từ miền Bắc. Thì thằng Darin nó da trắng ngoài ra mặt thì giống như thư sinh nhưng lại là người miền Nam. Nó nói bản thân mình trắng như vậy bởi vì ‘Tao lười nhác vì thế không đi đâu ngoại trừ nhà và trường học’. Oke, tao hiểu rồi.
“Bố mẹ tao không có nhiều thời gian nên tao cũng vậy, lần nào đi du lịch cũng chọn địa điểm gần nhà”
“Tao chỉ từng đi Chiang Mai, Lampang, Chiang Rai. Lặp đi lặp lại chỉ trong ba tỉnh này thôi” Thằng Mek nói trong khi tay vẫn tiếp tục quấn sợi dây thừng, chúng tôi vẫn không làm việc gì khác. Thằng James nó chia công việc thành từng nhóm để có thể hoàn thành nhanh chóng.
“Tao cũng cỡ đó, các tỉnh khác chỉ từng đi qua chứ chưa từng đi chơi lần nào” Tôi chỉ từng đi ra miền Bắc ba bốn tỉnh gì đó thôi. Tôi là người hiếm khi muốn đi xa nhà, đi những nơi khác rồi không thấy thoải mái.
“Tao thì lại muốn đi một tỉnh nào đó mới mẻ” Thằng King quay qua cười với bọn tôi, Kantithad nó cười lên cũng dễ thương. Thằng Tee từng nói là khi King ở cùng Bom tụi nó giống như một cặp đôi tom gay như nào ấy không biết. Sau đó, nó bị hai người bạn mình đánh cho nhìn không ra… thật đáng sợ.
“Tại sao?”
“Thì kiểu như tao muốn nhìn thấy cái gì đó mới mẻ mà tao chưa từng thấy trước đây. Càng đi đến những vùng quê xa xôi thì càng tốt” Ngoài việc kỳ lạ rồi còn lãng tử nữa.
“Vãi cả thằng lãng tử”
“Tao cũng muốn vậy, muốn đi hít thở bầu không khí trong lành” Thằng Tee nói thêm. Đợi đã, từ khi nào mà chủ đề cuộc trò chuyện của chúng tôi lại trở thành vấn đề này.
“Tụi mày ngừng mơ mộng và tiếp tục công việc của mình đi được rồi”
Sau khi kết thúc giọng nói của ngài James vĩ đại, tất cả chúng tôi đều cúi đầu xuống và làm việc một cách chăm chỉ… Bất cứ khi nào chúng tôi cũng có thể quay sang than vãn rồi quay trở lại uể oải làm việc của mình. Nói rồi lại muốn đến nơi có những thác nước đẹp, muốn được ngắm nhìn thiên nhiên mới lạ vì lâu rồi mới đi xa nhà. Muốn cho thằng Duen đi cùng quá đi…
“Thằng Suea, ai cũng đi được phải không” Tôi quyết định hỏi thằng Suea đang ngồi trong nhóm gần đó.
“Ừ, không có giới hạn gì hết, còn tùy thuộc vào sự tự nguyện”
“Giới hạn rồi!” Thằng James hét lớn phản bác, nó đang ngồi trong một nhóm khác gần nhóm thằng Suea.
“Ủa tại sao, ngày đầu không phải là không giới hạn gì sao” Thằng Suea hét lên hỏi lại…chuyện là tụi mày đi đến nói chuyện với nhau tốt hơn không. Tao thấy tội nghiệp cho thằng Thang Faifah, bị tụi mày hét vào mặt.
“Thì ngày đầu tiền thằng khốn Bohn nó không đăng ký chứ sao”
“Liên quan gì?”
“Thì khi nó đăng kí, gái kéo đến cả trăm. Do đó ban tổ chức đã giới hạn chỉ cho hai trăm người”
“Cũng tốt, đi nhiều thì nó lại càng rắc rối”
Mhẻ, phải hiểu rằng là tôi đẹp trai và hot đến thế nào, hehe.
“Muốn cho em bác sĩ đi cùng chứ gì” Thằng Boss vỗ vai tôi.
“Ờ phải, nhưng mà chắc là nó không rảnh đâu” Thấy nó chill chill giống như không có việc gì làm nhưng mà việc thằng Duen chất chồng chất đống luôn. Trong thời gian nghỉ học kỳ, nó có lẽ sẽ đi học bổ túc hay gì đó liên quan đến việc học.
“Hỏi người ta chưa?”
“Vẫn chưa” Không phải là không muốn rủ, lòng tôi muốn cho nó đi cùng muốn chết. Nhưng mà người đó có muốn đi cùng tôi hay không thì tôi không biết.
“Thằng Phu và thằng Ram cũng đi, N’Duen có thể sẽ đi theo bạn cũng nên” Đàn anh cùng mã số của thằng Phu nói. Thằng Thang mẹ nó đúng thiên vị, hôm trước tôi còn thấy nó cho tiền thằng Phu đi ăn quà vặt nữa. Khi chúng tôi xin nó một cái gì đó, nó trả lời lại là muốn gì tự đi mà mua.
“Thằng Duen nó có rảnh đâu” Thì cũng đúng, nếu bạn bè đi thì nó cũng có quyền đi theo cùng. Nhưng nhìn nó có vẻ như cũng không muốn đi đâu xa nhà giống tôi, giống…bạn đời.
“Thì hỏi đi”
“Đợi lát nó đến từ từ hỏi”
– —
“Thằnggggg Bonnnnnn”
Hả…
Tôi quay lại nhìn về phía tiếng hét được cho là gọi tên tôi, phải không vậy? Đừng bận tâm, chắc chắn đó là giọng thằng Duen. Khi quay lại thì gặp nó thật, thân hình mảnh khảnh đang nhảy chân sáo đến tìm tôi với một túi bánh trong tay. Mày có thể làm điều gì đó cho nó phù hợp với khuôn mặt đẹp trai của mình được không, Duen lạnh.
“Tan học rồi?” Tôi hỏi khi đối phương bước đến, bạn bè đang ngồi làm việc xúm lại cười chọc ghẹo. Dạo này chán trêu bằng miệng nên là chuyển sang trêu bằng mắt, giỏi lắm bạn tao…
“Yes, hihi” Người mới đến ngồi thụp xuống bên cạnh tôi, đùa giỡn và cười khúc khích. Ờ…
“Mày được bao nhiêu điểm” Tôi hỏi và đưa tay cầm hộp bánh thay cho nó, có lẽ nó vẫn chưa ăn vì hộp vẫn nặng không khác gì lúc tôi mua đem đến.
“Mày thấy rồi sẽ phải đứng hình!”
“Bao nhiêu?” Tôi nhướng mày thắc mắc, khi nhìn thấy nó cười thì không thể không cười theo.
“Tự xem đi” Như lời vị bác sĩ nói, nó đưa tập bài làm cho tôi xem. Từng nói chưa nhỉ là chữ viết tay của thằng Duen thật sự là không hiểu nổi, tại sao tất cả bác sĩ đều có chữ viết tay như thế này. Như vậy sẽ không gây nhầm lẫn khi mà kê đơn thuốc hay sao. Tôi nghĩ chắc là có người cấp nhầm thuốc cho bệnh nhân do chữ viết tay của bác sĩ.
“…”
“Sao rồi!” Thằng Duen kênh kiệu vẻ đẹp trai, nhướng mày như người chiến thắng. Vãi…điểm có nhiêu đây mà mày vui mừng như vậy. Sao nảy nói điểm full là hai mươi.
“Ba điểm? Giảng viên này nhẫn tâm đến vậy sao” Tôi tò mò hỏi, cúi xuống nhìn lại số điểm trước mặt để xem mình có nhìn nhầm không.
…nhưng mà nó…thật sự là số ba mà.
“Đâu… Thằng điên, đây nó là kiểm tra sáng nay” Nó nói rồi lật sang trang khác.
“Há? Mày được ba điểm?”
“Ừ, điểm full là ba”
Kiểm tra cái quái gì mà full được có ba điểm. Như thế này đến khi mày được mười điểm, không phải là chết trước luôn rồi sao. Tôi nghĩ rằng khoa mình đã tàn bạo rồi, khi gặp phải khoa Y này đành phải chấp nhận không bằng.
“Vậy cái nào mới là cái mày đi nộp” Người kia cứ lật một hồi trước khi mỉm cười như thể đã tìm thấy thứ mình cần và lấy ra một tờ giấy cho tôi xem.
“Cái này, hihi”
“Ở đâu vậy…”
“Đây nè, tao giỏi không, giỏi không, giỏi không…” Thằng Duen hỏi lia lịa, lắc lắc cánh tay tôi như một đứa con nít. Cùng lúc đó tụi thằng Bom quay lại và mỉm cười trước biểu cảm dễ thương của thằng ngơ. Hehe, người của tao mà lại…
19.5 điểm.
19.5 điểm, giảng viên giữ lại làm cái quái gì chỉ còn 0.5 điểm?
“Nào nào lại đây, để tao trao thưởng cho”
“Hới! Định làm cái gì, đưa bản mặt của mày xa ra!” Thằng Duen lùi gương mặt về phía sau xa nhất có thể. Nhưng tôi đã dùng một tay giữ phía sau đầu nó để đẩy nó về phía mình. Bây giờ tư thế của tôi với nó chắc buồn cười lắm.
“Đã nói rồi mà, nếu không được full điểm thì sẽ hôn an ủi”
“Điên à, không muốn!”
“Không cần phải vậy đâu, tao biết là mày muốn mà”
“Bố mày ấy”
Chúng tôi giữ nhau như thế trong vài phút. Cuối cùng chúng tôi cũng buông tay rồi tách nhau ra, cả hai đều nhận ra rằng những gì đang làm là vô nghĩa. Tự nhiên chúng tôi đang là người trở thành Tom and Jerry lúc nào không hay.
“Đệch mẹ… làm cái gì cũng không quan tâm đến những người độc thân như tụi tao hết”
“Coi kìa”
“Thằng Bohn, mẹ mày đểu vừa thôi”
Tôi nhún vai, nhướng mày với những đứa đang chọc ghẹo vài cái trước khi quay sang nhìn sinh viên Y đang mở hộp bánh. Này là nó đọc giấy ghi chú chưa nhỉ.
“Vẫn chưa ăn bánh?”
“Phảiiiii” Đối phương kéo dài giọng rồi lấy một quả dâu lên ăn. Nhìn bộ dạng của nó có vẻ rất hạnh phúc. Tôi đã đặt cửa hàng làm một chiếc bánh hoàn toàn đặc biệt vì thế cũng rất…đắt. Bởi vì giá của tất cả các loại dâu cũng rất đắt.
“Sao không ăn đi”
“Lúc đó vẫn chưa đói, nhưng bây giờ lại đói rồi. Ăn cùng nhau không” Nếu biết mày được điểm cao rồi sẽ dễ thương như thế này, tao sẽ mua chuộc hết tất cả các thầy cô trong khoa mày luôn.
“Cho ăn?” Tôi giả vờ nhướng mày hỏi, người thật thà gật đầu lia lịa trước khi lấy một quả dâu tây khác để ăn.
“Thì mày mua”
“Nhưng tao mua cho mày”
“Ờ, vậy tao không cho mày ăn nữa, hahaha” Tôi chống một tay xuống đất, tay còn lại đưa lên và nhẹ nhàng lau kem ở khóe miệng cho thằng Duen. Sau đó thì…chùi vào áo, vậy thôi.
“Hới không cần đâu”
“Haha”
“Không chia cho tụi anh chút hả” Thằng Boss làm giọng chói tai làm như rất muốn ăn bánh trong hộp. Đúng giống chó luôn, thằng Mek không mua cho ăn hay sao.
“Ngừng trêu em đi, rồi em sẽ cho ăn” Thằng Duen mỉm cười, cầm một quả dâu lên ăn như chọc tức người kia đang đói. Thay vì nhìn thấy sự tinh nghịch nhưng nó lại hài hước đến mức phải bật cười.
“Ôi làm không được đâu, khó… khó lắm”
“Vậy thì nhịn” Thân hình mảnh khảnh nhún vai trước khi đóng hộp bánh lại và hờn dỗi ngoảnh mặt đi nhìn chỗ khác. Vãi… đôi khi mày đáng yêu mức đó thằng ngơ.
“Nonggg Duennnnn”
“Đùa thôi, haha” Một lúc sau, thằng Duen bật cười và đưa hộp bánh ra giữa nhóm. Tôi cũng không có ghen gì đâu, bởi vì dù sao một mình thằng Duen nó ăn cũng không hết được…có lẽ vậy.
“Rồi ăn như thế nào đây”
“Dùng tay ăn cũng được”
“Đến mượn muỗng của dì ở nhà ăn được không”
“Lười rửa để trả lại lắm”
“Vậy thì không cần trả”
“Thằng Bom, mày mất dạy quá!”
“Để em đi mua mấy cái muỗng nhựa cho” Khi thấy rằng bạn tôi không thể nhất trí cùng một quan điểm, thằng Duen liền đưa ra ý kiến. Có một bàn tay giơ lên, mềm mại và mịn màng…
“Yeah” Tụi thằng Bom hò reo khi nghe cậu sinh viên khoa Y duy nhất trong nhóm đứng dậy chuẩn bị đi mua muỗng. Kể từ lúc nó đến, tất cả chúng tôi đều ngừng làm việc. Hình như cảm nhận được một nguồn năng lượng đã cố gắng giao tiếp với chúng tôi rằng ‘Đừng có lãng phí nhiều thời gian, coi chừng bị đau’…vâng, ngài James.
“Lấy tiền không” Tôi hỏi trong khi lấy một ít tiền ra khỏi túi, định đưa cho nhưng nó quay lại nắm lấy cánh tay tôi trước.
“Là ba hay sao” Người nói bặm miệng nhìn tôi giống như phản đối.
“He, không phải ba nhưng nếu muốn làm thì sẽ làm…làm ba nuôi duy nhất của Duen nhé”
“Cái đồ giỏi thả thính”
“Haha”
Thân hình mảnh khảnh hét lên và lập tức chạy đi mua muỗng. Thằng Duen đúng là trở nên dễ thương hơn mỗi ngày. Khi gặp nhau lần đầu tiên, tôi đã nghĩ rằng nó sẽ là một người im im và hiếm khi nói chuyện như thằng Ram. Nhưng khi đủ để hiểu nhau, mọi người đều sẽ đồng thanh nói là…
…nó dễ thương.
“Hới, đó nó là thằng người nổi tiếng khoa quản trị phải không”