My Engineer: Có Áo Thực Tập Kỹ Thuật, Có Bánh Răng, Có Vợ Chưa?

Chương 27: Bông Hoa Số 27: Ăn khuya



Chán như con giánnnnnnnnn…

Kể từ khi bước vào mùa trước kỳ thi, tôi không thường xuyên ở cùng thằng man rợ cho lắm (điều đó thật tốt). Gặp mặt thì đưa hoa cho sau đó vội vàng đi học. Bản thân nó cũng bận học và làm một số công việc nữa. Hôm trước còn nhắn Line bảo là ngủ ở khoa…khoa Kỹ thuật thật là xuất sắc quá đi.

“Ê Ting mày nộp cái bài tập này chưa vậy” Tôi quay màn hình qua cho nhỏ bạn thân xem. Đó là một đăng của một người bạn cùng khoa của tôi, nó đã đăng một bức ảnh về bài làm của mình để khoe với cả thế giới. Thì cũng đáng khoe, suýt nữa là được điểm tuyệt đối. Điên mất, giảng viên này đúng khó sao mà mày gần được điểm tuyệt đối được chứ!!

“Ừ nộp rồi” Sao khoa nở nụ cười như những người chiến thắng, thực sự đáng bị đá…

Nhỏ Ting nó cũng là một đứa siêng năng, nếu có bài nó sẽ nhanh chóng làm ngay lập tức khác với tôi và thằng Tang. Tôi phải đợi xây dựng tâm trạng trước rồi mới làm, còn thằng Tang…thì tùy vào lúc đó nó có muốn làm hay không nhưng nó làm rồi thì luôn luôn đạt điểm cao. Thằng điên Tang chắc chắn là phải chơi bùa, tin tôi đi!

“Đừng bỏ rơi tao mà…tao vẫn chưa làm nữa”

“Hới, cứ chill đi. Deadline vẫn còn lâu, ngoài ra giảng viên cũng luôn cho phép nộp lại bài nếu sau khi chấm mà chưa hài lòng với điểm của mình, có thể sửa nó rồi quay lại nộp bài sau”

“Nhưng tao…sợ, lần trước điểm của tao không được tốt” Lần trước, tôi đã nộp ba lần và cuối cùng là lần đầu tiên được điểm tốt nhất. Còn nhớ là lần trước bị giáo viên mắng đến nỗi không có tâm trí làm bất cứ việc gì trong một thời gian dài.

“Được rồi, để tụi tao giúp”

‘Tụi tao’ này là bao gồm thằng điên đang ngồi chơi game bên cạnh, không quan tâm đến bất kỳ ai phải không. Dạo này thằng Tang lại nghiện trò giải phẫu nữa rồi, lúc đầu tôi nhìn thấy thì cũng nghĩ là nó ngầu. Nhưng mà khi chơi rồi thì mẹ nó cười đểu rồi còn nói với giọng lạnh lùng là ‘Được rồi, dù sao cũng là tay bác sĩ tin tưởng được…’ trước khi dùng dao moi ruột bệnh nhân tôi đã thay đổi suy nghĩ…

“Thằng Tang làm rồi?” Đồng chí, mày ngừng rạch vào chân bệnh nhân trước đã có được khônggg.

“Hơ thằng đó á! Nó nộp từ hai ngày đầu tiên rồi. Mẹ bà nó còn nói là rảnh nên làm, còn làm được điểm tuyệt đối nữa đó mày!” Điên thật, lâu lâu nó mới chăm chỉ một lần… xảy ra chuyện gì vậy chứ!!

“Thằng khốn Tang không phải người”

“Rồi còn mày chừng nào làm”

“Hôm nay luôn cũng được, đang tính là đi tìm tài liệu ở thư viện”

“Cần tụi tao đi chung cho vui không”

“Cũng được á, tụi mày rảnh không”

“Rảnh chứ”

Sau khi thỏa thuận với nhau xong, chúng tôi đến thư viện khoa Y. Nơi này đã được mở ra lâu lắm rồi, có lẽ gần cả trăm năm. Đó là một tòa nhà lớn gồm bốn tầng. Tầng trệt được mở cho sử dụng máy tính, tầng 2 dành cho việc đọc sách, tầng thứ ba là các ấn phẩm của khoa Y, tầng thứ tư là hội trường và văn phòng thủ thư. Chúng tôi gọi tầng đó là ‘Ranh giới trung gian’, lần nào bước lại gần là lần đó nổi da gà. Không phải vì tôi sợ ma đâu nhé.

…Thủ thư cực kỳ tàn bạo.

“Tao nghĩ là cuốn sách này dùng không được đâu” Cô gái xinh đẹp nói trước khi đặt cuốn sách dày mà tôi vừa lấy từ kệ lên bàn. Có khá nhiều người ở đây nhưng kỳ lạ thay là nó rất yên tĩnh. Những gì nhỏ Ting vừa nói thực sự là âm thanh duy nhất trong thư viện… tụi mày đang tuân thủ những quy định quá mức rồi.

“Cuốn này, cuốn này nữa được này” Thằng Tang đưa một cuốn sách bìa đỏ cho tôi, tình trạng của nó nhìn có vẻ không ổn.

“Oke, thanh kiu”

Tôi đã làm bài với sự giúp đỡ của Ting và Tang trong hơn một giờ, thật ra nó cũng gần xong rồi. Tất cả những gì còn lại là in nó ra và đi nộp… nhưng còn kẹt một chuyện nữa…

“Làm đến đâu rồi…gần xong chưa”

“Ừm”

“Vậy đi nộp hôm nay luôn không”

“Không đâu… tao sợ giảng viên” Này là tôi sợ thật đó, lần trước tôi đã đi một cách tự tin nhưng bị mắng như chó, cũng không mắng nặng lời đâu. Cô mắng kiểu như là một người tốt nhưng người bị chửi như tôi thì đau đến tận xương tuỷ.

“Sợ cái gì chứ?”

“Lần trước tao bị mắng, nên là tao…”

“Sợ là lần này sẽ bị mắng nữa?”

“Ừ…”

“Sợ làm gì, mày cứ làm như không quan tâm. Nhưng tóm tắt những gì cô ấy nói thì đó là một sự quan tâm, chỉ ra cho chúng ta những thiếu sót của bài tập. Nếu mày nhận thì sẽ trở nên tốt hơn còn không nhận thì mắng lại…” Ờ…

“Mày cũng lo đó thôi, nhưng khi bị mắng rồi thì tao lại tổn thương” Tôi bĩu môi tính làm cho tụi nó cười, bầu không khí lúc này đang trở nên quá drama.

“Đệch, sợ làm gì”

“Thì sợ chứ sao, mỗi khi nhìn vào mắt cô ấy tao có cảm giác như mình đang bị hút vào một thế giới nào đó mà tao không biết mà ở đó là sự bao la rộng lớn mênh mông của vũ trụ, đại loại vậy đó mày” Nó thật sự là như vậy đó!

“Chó Duen, tao nói là mày đừng có xem nhiều Anime”

“Không hề!” Gần đây tôi không xem gì ngoại trừ Conan mà thằng Bohn nó đem ra để mua chuộc N’Dao.

“Được rồi, không cần phải căng thẳng. Càng căng thẳng thì càng…căng thẳng hơn nữa thôi”

“Nói khùng điên cái gì của mày, không có chút sắc bén nào trong tim”

“Thì tao hết trò rồi!”

“Tóm lại là đi nộp vào ngày hôm sau…”

Sau khi hoàn thành bài tập của tôi, tôi ngay lập tức phi thẳng về nhà. Hôm nay mẹ đi đón DaoNuea vì con thực sự không nổi rồi, bây giờ rất mệt. Môn hình thể cũng không có gì mấy nhưng bộ não đã cạn kiệt năng lượng, haizzz…

“Mình đây cơ thể đẹp thật sự” Tôi đứng soi mình trước gương sau khi tắm xong, càng ngắm càng bối rối. Tại sao các cô gái không thèm để ý đến quý ông lịch lãm như P’Duen vậy chứ.

“Thằng Bohn nó thực sự muốn có chồng hả ta, đúng thật là khẩu vị quá tệ” Tôi lắc đầu một cách thương sót. Nếu nó thích một anh chàng nhỏ nhắn dễ thương như thằng Tang, tôi sẽ không bận tâm gì đâu. Kệ mẹ đi, đi ngủ còn tốt hơn bây giờ cũng muộn rồi…hoizzz.

Tingting!

Ai vậy chứ!!

Tôi bực bội ngồi dậy lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, người ta sắp ngủ tới nơi rồi. Nhưng thành thật mà nói, tôi cũng có thể đoán được đó là ai. Thì còn ai ở đâu ra ngoài thằng chuyên gia thả thính mà dạo này thường xuyên xuất hiện để đóng một vai trò trong cuộc sống của tôi.

Dạo gần đây thích chơi lớn, nó nói với tôi là thay đổi số điện thoại mới và chỉ cho số một mình tôi… Để làm gì? Bất tiện cho người khác phải gọi Line đến không, thằng nghiệp chướng.

Cười cái mẹ gì chứ…tôi đây cười đang cười cái con mẹ gì vậy chứ.

Nó gửi đến hỏi như thế này mỗi ngày, tin không là tin nhắn sau nó sẽ gửi là ‘Ngủ ngon nhé’

…ngay cả khi nó không ở trước mặt nó vẫn thả thính tôi được.

“Là chó con hay gì, haha” Tôi bật cười trước những câu từ mà nó nhắn gửi đến. Thôi được rồi thấy cũng tội, do là làm việc mệt mỏi nên P’Duen sẽ gửi hình cho xem để động viên tinh thần.

Há! Ngủ lại trường đại học nữa hả. Làm việc quái gì của mày vào đêm khuya như thế này…Buôn lậu thuốc ho hiệu cá sấu niềng răng và viên nang tử cung nhãn hiệu số 888?

Tại sao không làm việc đó sau kỳ thi chứ, trước kỳ thi như thế này không đọc sách hay sao. Tôi chỉ biết đôi khi khoa của nó khá là khác thường. Trước đây nó từng gửi cho tôi hình ảnh workshop trát xi măng trong khi học môn khảo sát kiểm tra bề mặt đất cho xem. Nhưng mà…chuyện là…tôi đang thắc mắc không biết bình thường nó kiểm tra như thế nào. Cần phải đọc sách giống như tôi không, dành thời gian đi làm những việc khác như thế này rồi sẽ vượt qua kỳ thi được hả.

“Mày vẫn còn tiếp tục làm việc nữa hả” Tôi lầm bầm một mình trước khi ngả người nằm xuống gối. Tôi phải ngủ rồi, nếu không sẽ không đẹp trai. Tôi thực sự muốn ngủ nhưng cơ thể không chấp nhận làm theo, bộ não cứ lặp lại câu hỏi tại sao nó không ăn tối…Chuyện là nếu đó là tôi thì sẽ nói vậy vì tôi không ăn thường xuyên sẵn rồi. Nhưng thằng Bohn thì không phải vậy, nó ăn mỗi tối. (Không có quan tâm đâu, mà tôi biết là vì nó luôn chụp ảnh để khoe khoang)

Nếu nó không ăn tối sẽ không nhận đủ chất dinh dưỡng để đáp ứng nhu cầu của cơ thể. Kết quả là cơ thể không khoe mạnh, sự phát triển sẽ không theo lẽ thường. Eh, đây nó là bữa sáng thì đúng hơn.

“…hới, nhưng thằng kỳ đà nó dùng từ vẫn chưa được ăn cơm có lẽ đó không chỉ là bữa tối cũng nên”

Ngủ đi, ngưng nghĩ được rồi đó đầu của tao ơi.

…nhưng mà vẫn muốn làm như thế.

– —

“Mẹ ơi Duen đi ra ngoài một lát nhé”

“Đi đâu đó con” Mẹ hỏi tôi kiểu sửng sốt khi tôi mở cửa nhà, chân phải cũng đã chạm vào sàn nhà bên ngoài rồi.

“…đi mua bánh để ăn ạ” Tao! nói! ra! cái! gì! thế! này!

“Ở nhà cũng có mà” Mẹ làm vẻ mặt nghi ngờ trong khi sải bước đến gần tôi. Làm sao đây, nếu nói với mẹ là ‘Đi mua cơm cho thằng Bohn ăn ạ, nó vẫn chưa ăn cái gì hết’ thì nghe có kì kì không…

“…bánh bên ngoài ngon hơn ạ, Duen thích” Tôi cần phải nâng cấp kỹ năng nói dối của mình với bậc thầy như thằng Phu rồi.

“Ỏ…thế á, vậy thì đi đi” Đây là mẹ giả vờ tin phải không vậy! Trên gương mặt của cựu người mẫu nổi tiếng không hề có chữ ‘Tin’ một chút nào hết mà chỉ có một câu là ‘Ỏ vậy à, muốn tin thì cũng được’.

– —

“Mua cái gì cho nó thì được nhỉ…” Tôi cứ đứng suy nghĩ mãi trước tủ lạnh trong một cửa hàng tiện lợi. Nếu tôi mang đi cho nó bây giờ, chắc chắn luôn là nó sẽ buộc tội là tôi đang lo lắng cho nó, làm sao thì tốt đây.

….tốt hơn là nên lấy cái này.

Khi nghĩ ra một kế hoạch, tôi lấy một hộp cơm húng quế xào thịt bằm và một ít đồ ăn vặt đặt lên quầy thanh toán. Không có lo lắng…chỉ là thấy tội nghiệp thôi, sợ nó chết biến thành hồn ma và theo ám tôi.

Tôi không mất nhiều thời gian để trả tiền và sau đó lái xe đến cửa hàng mua đồ để làm cớ. Tôi không dành nhiều thời gian để lựa chọn đồ vì suy cho cùng thì tất cả đều giống nhau.

“Bao nhiêu vậy ạ” Tôi hỏi, trong tay cầm món đồ được mua một cách cẩn thận.

“Dạ hai mươi”

Tôi nhanh chóng trả tiền cho người bán, đã 10h45 rồi! Một đứa trẻ lành mạnh như P’Duen lại ra khỏi nhà vào ban đêm để làm gì thế này!! Hứ tại mày đó thằng điên Bohn, nhanh đi đến khoa nó đi thì tốt hơn kẻo để muộn hơn nữa đi giữa đường không biết có ai bắt cóc P’Duen không nữa.

Tút tút…

[Alo…mày mộng du gọi đến hả thằng Duen]

“Thằng Bohn, mày ở đâu”

[Sân bánh răng chứ đâu]

Khi biết đích đến của mình, tôi đến đó ngay lập tức. Sau ngày đầu tiên ngu như trâu đi tìm sân bánh răng nhưng lại xuất hiện khoa quản trị thì tôi cũng đã thuộc lòng đường đi.

“Vẫn còn đang làm việc?” Ở khoa nó vẫn còn đang mở rất nhiều đèn, tao biết rồi tiền điện của trường đại học tăng cao chắc chắn là do tụi mày, tao sẽ đi tố cáo với hiệu trưởng.

[Ừm // Thằng Bohn lấy giùm tao cái kéo chút coi…then kiu] Nó thực sự đang làm việc…có cái gì mà phải cho chuẩn bị đến cỡ này vậy hả, cái hội trại tình nguyện chết tiệt này.

“Làm cái gì mà nhiều dữ vậy”

[Thì đồ nó nhiều, lo lắng hả. // Holl ước gì có người nào đó gọi đến tìm như thế này. // Ờ chỉ cần có người gọi thôi là tao sẽ đem khay trầu đi xin cưới liền. // Thằng Bohn nó đi xin cưới rồi mà tao là người đi bưng quả đây, haha] Thấy chưa, tao nghĩ rồi là thế nào cũng có người ghẹo.

“Nói bạn mày câm miệng đi”

[Hới tụi mày, vừa vừa thôi nó ngại. // Sao lại cười chứ bạn Bohn. // Ôi trời ơi…vâng ạaaaaaaa]

“Hứ thằng điên”

[Gọi đến có chuyện gì không, nhớ tao hả]

Đó, nó chính là thằng thủ phạm.

Khi thấy tấm lưng rộng quen thuộc tôi ngay lập tức sải bước đi vào trong sân. Cùng lúc đó tôi cũng quan sát thấy là bạn bè nó huých tay chọc nhau để cho nhìn thấy. Nhưng thằng Bohn đang cắt một cái gì đó, có lẽ không kịp để ý. Ngay cả khi đang làm việc, mày vẫn có thể đặt điện thoại lên vai và nói chuyện với tao. Đúng là một sự nỗ lực tuyệt vời…

“Bố mày”

“…” Thân hình cao lớn từ từ ngẩng mặt lên nhìn tôi, người đang đứng phía sau lưng khi nó đang ngồi.

Tôi nhướng mày với đối phương trước khi nở một nụ cười ghẹo gan. Làm gì mà phải chưng ra cái bản mặt đơ như bị xịt keo như thế kia chứ. Đồ ngủ của tao kỳ lắm à? Bộ đồ ngủ màu xám có viền trắng, bận bên ngoài một lớp áo khoác màu đen…Cũng không có kinh tởm gì, thêm nữa là chiếc áo khoác này mẹ tôi vừa mua cho. Cũng đang là xu hướng mới nhất, vậy tai sao…

Vẫn chưa kịp nghĩ thêm điều gì thì bỗng một tiếng động lớn vang lên làm tôi giật mình.

“Tụi màyyyyyyyy, tao muốn có vợ đến tìm giống như thằng Bohn thế này!!!”

“Đâu…hả, cái gì, há…holllllllllllllllllll”

“Ối không sợ làm mất lòng tao chút nào! Tao là một con vượn!”

“Thằng Bohn chết tiệt, tránh xa chân tao ra. Ghen tị bỏ mẹ!”

Há?…Tôi đứng nhìn một nhóm sinh viên khoa kỹ thuật vỗ vào đầu thằng Bohn một cách khó hiểu. Tao đã làm cái gì chứ, có cái gì đâu mà ghẹo? Chỉ là đến tìm lúc gần 23h đêm, không thấy có cái gì để ghẹo hết…

“Tụi mày đó có im đi…không, hừm” Thằng Bohn ngăn bạn nó lại trước khi nó đứng dậy đối mặt với tôi. Nó đúng là vẫn mặc bộ đồ như buổi sáng khi tôi mang hoa đến, áo phông màu trắng khoác bên ngoài là chiếc áo thực tập kĩ thuật, quần jeans. Lại còn có mùi thúi nữa, mày có đi tắm chưa vậy.

Nhưng mà tại sao khoa mày mặc cái gì cũng không có ai mắng hết vậy!

“Cũng không có gì… nè hoa hồng, ngày mai tao không rảnh” Vừa dứt lời, tôi đưa bông hồng màu hồng cho đối phương. Đây là cái cớ mà tôi đã nói, thực ra ngày mai không có việc gì gấp hay là bận bịu gì đâu.

“Vậy hả, nhất thiết phải mang đến vào đêm hôm khuya khoắt như này không, mang vào buổi sáng không được?” Đối phương đưa tay ra nhận hoa.

“Thì…tao muốn ra ngoài hóng gió ở trường đại học” Muốn tát vào miệng mình ghê, tin tao một lần đi mà!

“Phải là khoa tao nữa?”

“Thì khoa mày có nhiều cây cối, tao thích” Hưuuu, lại mâu thuẫn, tự mình đào hố chôn nữa rồi tao ơi. Nhưng mà kệ đi, đừng nhìn mặt nó là được. Nó chắc chắn là đang làm bộ mặt ghẹo gan.

“Sao không đến khoa Nông nghiệp đi kìa, cây cối đúng nhiều”

“Thì để bây giờ đi khoa nông nghiệp!” Không thể chịu đựng nữa tôi hét lớn. Hỏi cái gì mà hỏi thằng điên! Biết là đến tìm rồi mà vẫn còn tò mò hỏi làm cho tao xấu hổ chơi nữa, ốiiiiii!

“Hahahaha…”

“Này, ăn đi” Tôi đẩy cái túi 7-Eleven dính vào khuôn ngực cường tráng đó. Trong đó cũng không có gì nhiều, cũng chỉ có một hộp cơm, hai chai nước (lớn), năm gói snack, hai hộp sữa và hai chai nước trái cây, chỉ thế thôi.

“…”

“Tao mua đến không phải vì mày nói là vẫn chưa được ăn cơm đâu đó”

“…”

“Tao chỉ là mang hoa đến cho, chạy xe qua 7-Eleven thì mua cơm định tự ăn. Nhưng chạy tới chạy lui thì no gió”… Duen ơi là Duen! No gió bố mày ấy!! Mày đang nói cái gì vậy, trời ơiiiiiiiiii…

“…”

“Bỏ đi thì tiếc nên là…”

“Quan tâm đến việc trở thành vợ của một kỹ sư như tao không, của hồi môn nhiều lắm nhé”

“…”

“Duen, từng nói chưa”

“…”

“Anh thích Duen nhé” Thân hình cao lớn nghiêng mặt và nở một nụ cười với tôi. Nó vẫn đứng im, không bước đến ôm, không bước đến dâm dê như nó thường thích làm nhưng tim tôi đập mạnh một cách kỳ lạ.

Nhưng tôi đứng đơ một lúc không lâu thì phải giật mình vì âm thanh cực kỳ lớn trong sân…lớn đến nỗi người bảo vệ trước trường đại học có thể nghe được.

“Hollllllllllllllllllllllllllll!!”

“Cực kỳ đáng yêu luôn đó mày!!!”

“Tao cũng muốn có chồng nữa!”

“Dễ thương chết mẹeeeeeeeeeeeee!”

“Quyết định thế nào? Hửm”

“Ngúi! Tao về đây!” Tôi quay lưng bước về phía bãi đậu xe, thằng Bohn thì không mở miệng nói gì nhưng nó đi theo đến chỗ Supachai. Đi theo đến làm cái quái gì thế này!

“Nói chúc ngủ ngon trước đã” Ngậm cái miệng lại ngưng cười một chút coi được không, từ khi đi theo đến đây nó không ngừng cười một giây phút nào hết. Coi chừng bị hằn nếp nhăn trên mặt đó mày.

“Không muốn, phải về nhà rồi” Tôi đã có thể về nhà nếu không có thằng điên này đứng cản đường không cho tôi đi đâu. Cái gì của mày vậy trời!

“Nói một chút đi mà, muốn nghe”

“Không muốn, phải về nhà rồi. Buồn ngủ”

“Định không nói thật hả”

“Thằng điên Bohn…ngủ ngon” Nói xong, tôi vặn ga hết cỡ vì không muốn nghe bất cứ cái gì cả. Nhưng vẫn nghe thấy một giọng trầm vang lên phía sau là…

“Cảm ơn vì bữa ăn khuya! Ngủ ngon nhé! Mơ về tao nữa!”

Không đời nào!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.