[Bohn]
“…”
“Duen, mày hiểu những gì mà tao nói phải không” Tôi hỏi khi thấy nó bất động hay là vẫn không hiểu, này nói thẳng đến như vậy rồi không còn vòng vo đâu đó. Ngôn ngữ cơ thể cho thấy hoàn toàn không hề xấu hổ, ánh mắt của những người khác cũng đang nhìn vào.
“Thằng Bohn…”
“Hửm, cuối cùng là hiểu những gì tao nói mà phải không?”
“Mày nói là cái gì chứ, tao xin nghe lại một lần nữa. Again please!” Đối phương dùng ngón tay của mình để ngoáy tai. Đệch! Mày là vợ tương lai của tao, làm sao cho coi được một chút đó!
“Tao nói là tao sẽ tán mày”
“…mày bị bệnh hả? Hay là say thuốc tránh thai, tao nói rồi mà là đừng có uống nhiều nó không có tốt cho sức khỏe” Thằng ngơ đặt một tay lên trán tôi, tay còn lại đặt lên trán mình như để đo sự chênh lệch nhiệt độ.
“Tao bình thường không bị gì hết thằng khốn, rồi tao cũng không có uống thuốc tránh thai” Tôi nhẹ nhàng gạt bàn tay trắng nõn ra.
“Nhưng mà mày nói là sẽ tán tao”
“Yesssss” Tôi trả lời với một giọng kéo dài. Nó làm khuôn mặt ngơ ngơ khi nghe được câu trả lời của tôi. Này mày, mày không hiểu thật à. Lúc nãy suýt nữa là tao đã cưỡng hiếp mày rồi đó. Lợi thế duy nhất của việc tán thằng Duen ngơ thì là…tôi sàm sỡ nó mà không sợ bị ăn đấm bởi vì nó không hiểu những hành động của tôi.
“Ngay cả khi tao là con trai?”
“Ừm”
“Và mày cũng có ‘cậu bé’ giống tao”
“Đúng rồi đó, nhưng mà không giống nhau đâu của tao thấy rõ ràng là lớn hơn”
“Thằng biến thái!” Nó làm vẻ mặt khinh bỉ.
“Cuối cùng là mày hiểu ra rồi”
“Mày tán tao làm cái gì chứ”
“Hới thằng ngơ, người tán nhau thì họ muốn gì” Này là mày không biết thật hay là giả ngu vậy. Trên đời vẫn còn người như thế này hả?
“Aw”
“Ờ cái đó cũng đúng”
“Thằng c*c! Đồ dâm đãng” Nói xong ngay lập tức nó giơ ngón giữa lên với tôi. Có khá nhiều người đi qua chỗ chúng tôi đang đứng vì đó là lối đi chính. Hơn nữa bây giờ là giờ tan học của mấy đứa nhóc nhưng mà mặc kệ cho người ta nhìn cả trường, tôi và thằng Duen cũng không quan tâm. Tôi không quan tâm là vì tôi không để tâm đến ánh mắt của người khác còn người kia thì nó không quan tâm bởi vì nó…ngơ.
“Mày tự nghĩ đó nha, tao đâu có nói như vậy” Tôi nhún vai.
“Ờ được rồi, thôi đi!”
“Không” Tôi kéo cánh tay nó cùng nhau bước đi. Nhìn thấy mặt nó, tôi thực sự không thể không trêu chọc, lúc đầu định là nói chuyện với nó mà không làm gì cả…nhưng khi nhận thức được thì mình đã làm rất nhiều rồi.
“Đi đâu?”
“Đi ‘được rồi, thôi đi'”
“Thằng Bohn, thằng khốn nạn” Nó nói và đánh một cái mạnh vào vai tôi, cái này đau thật…
“Hỏi thật đó thằng Duen, mày không biết những người tán nhau họ muốn gì à”
“Thì biết chứ, nhưng tao là con tr…”
“Tao bằng lòng khi tán một người con trai tên là Duen lạnh”
“…”
“Không có gì để phản đối rồi phải không”
“Này thằng Bohn, nghe tao đã” Thằng Duen khoanh tay và nói với vẻ mặt nghiêm túc nhất mà tôi chưa từng thấy trước đây.
“Sao?” Tôi nhướng mày hỏi, nghĩ rằng nó phải nói một cái gì đó đại loại như là ‘Mày tán tao làm gì say kẹo Botan hả’ hoặc không thì ‘Khoa Kỹ thuật học nặng lắm sao mà thành được như thế này’. Chắc chắn luôn kiểu như nó đó có lẽ…
“Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau, nó quá sớm để phải lòng nhau. Hoặc nếu là mày phải lòng tao thật, tao xin phép nói bái bai đi vậy”
“…”
Tôi đứng chôn chân không nói được lời nào, không nghĩ rằng nó có thể nói một điều gì đó như thế này. Những người không quan tâm đến chuyện mấy chuyện này thường nghiêm túc đến nỗi thực sự đáng sợ trong một số trường hợp.
“Tao không có ghê tởm những người con trai yêu nhau, nhưng tao không thể và một điều nữa là tao không thích người lăng nhăng” Đối phướng giao tiếp bằng mắt với tôi cùng với gương mặt nghiêm trọng nhất mà tôi từng thấy.
“…”
“Và thật tình cờ mày cũng là một daddy lăng nhăng nữa”
“Tao…”
“Tao không muốn trở thành một phần trong hậu cung của mày đâu Bohn, có rất là nhiều người rồi thì thay phiên sử dụng. Nếu mày không nghiêm túc và chỉ muốn thử cho vui thì đi tìm người khác đi vậy, tao…”
“Thì đúng như mày nói là tao có rất nhiều em”
“…”
“Nhưng đó chỉ là bạn tình, không phải người yêu. Tao và bọn họ đã thỏa thuận với nhau rồi là không ràng buộc lẫn nhau” Tôi giữ chặt cánh tay trắng nõn lại khi thấy rằng nó sắp bỏ đi.
“…”
“Khi có người yêu, tao cũng chỉ hẹn hò với một người”
“…tao không có thích mày”
“Aw nếu mày thích tao, vậy thì tao tán mày làm cái mẹ gì?” Tôi ngưng cười, búng vào trán nó một cái không quá mạnh…thì đó nhìn là biết rồi.
“Ối! Thằng…”
“Cho tao một cơ hội đi Duen”
“Tao là con trai đó!” Đối phương hét lên, cau chặt mày khó chịu. Tôi cũng biết rằng nó là con trai, mặc dù nó ngơ nhưng nó man thì chắc chắn 100 phần trăm…
“Thì biết”
“Rồi tại sao còn tán làm gì nữa?”
“Mày đó, nói mà không hiểu cái gì hết, thì tán là vì muốn trở thành người yêu nhau chứ sao”
“Bohn…dù nhìn thế nào thì mày cũng không phải gay”
“Tao chưa bao giờ để ý con trai… cho đến cách đây không lâu” Trong quá khứ, tôi luôn hẹn hò với phụ nữ, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình hướng sự quan tâm đến con trai. Ngoài ra nó còn là một người rất kỳ lạ nữa.
“Vậy mày tán tao làm gì chứ”
“Haizzz” Tôi thở dài thườn thượt, nắm chặt lấy đôi vai gầy trước khi nói ra những lời dồn nén trong lòng.
“Nghe tao nhé, mặc dù bây giờ tình cảm của tao dành cho mày nó vẫn chưa đến mức gọi là ‘yêu’ hay thậm chí là ‘thích’ nhưng tao dám khẳng định rằng mày là người đặc biệt nhất mà tao từng gặp. Tao chắc chắn rằng nó sẽ tiếp tục phát triển, bởi vì mỗi khi tao ở bên mày…tao cảm thấy nó lại tiến triển nhiều thêm, giống như bây giờ”
“Mày…”
“Vì vậy! Hãy đi cùng với tao được không…phát triển tình cảm, đi cùng với tao nhé Duen”
“…”
“Bây giờ mày có thể vẫn chưa có cảm giác gì với tao đi nữa, nhưng…”
“…”
“Xin mày đó, cho tao cơ hội được xây dựng tình cảm này được không?”
“…”
“Cho tao cơ hội làm cho mày thích tao được không Duen”
“Mày…xem phim Hàn Quốc nhiều lắm phải không thằng Bohn” Tôi sắp mở miệng ra nói vì nghĩ là đối phương vẫn chưa hiểu nhưng phải che miệng mỉm cười khi thấy nó cúi gằm mặt xuống, đôi tai từng là màu trắng bây giờ đã hơi ửng đỏ.
“Tao coi như là mày đồng ý rồi nhé, hi”
“Thằng…”
“Duen lạnh!”
“Ơi…DaoNuea chơi xong rồi hả” Khi ở với đứa trẻ trước mặt rồi thì nhìn giống như thay đổi hoàn toàn từ một người này thành một người khác vậy.
“Ưm các bạn cũng về hết rồi ạ”
“Vậy chúng ta cùng về nhà nhé” Khi thằng Duen nhìn thấy Ben đi theo sát phía sau thì nó nhanh chóng lao ra mang em mình về. Giống như không muốn để cho chúng ở cùng nhau lâu, không…hay là nó muốn trốn tránh.
“À Ben cũng phải về nhà rồi phải không?” DaoNuea quay qua hỏi em trai tôi, rồi còn gửi đến một nụ cười ngọt ngào. Không biết có ngọt ngào quá không mà mặt thằng Ben đỏ như trái cà chua.
“Ừm…”
“Cần chở về không” Tôi hỏi.
“Không cần đâu tao đi xe đến, hơn nữa xe mày cũng chỉ ngồi được có hai người” Nó nói cũng đúng, đúng thật là vô dụng mà tại sao mình lại mua nó chứ.
“Thì để cho em mày nó ngồi lên đùi”
“Há tao nói là tao đi xe đến rồi mà, còn phải đưa DaoNuea đi mua đồ dùng trong nhà nữa”
“Thì để em nó lại đây rồi đi với tao” Tôi cười chọc ghẹo.
“Đừng có điên, tao đi đây”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong”
“Về nói chuyện với gốc xoài nhà mày đi!”
Aw…bỏ chạy thật sự luôn hả.
– —–
“Sao rồi, tán người ta đến đâu rồi” Tôi hỏi em trai trong khi lái xe để tìm cái gì đó để lấp đầy dạ dày. Ban đầu định ăn xong rồi sẽ quay về nhà ngủ nhưng mà tôi ở cách đây rất xa và cùng với sự lười lái xe về nên tôi quyết định qua ngủ ở căn hộ.
“Huh mắc cỡ, không dám tán” Nó ngáp một cái dài rồi dựa lưng vào ghế xe. Đây là cách thể hiện của một thằng con trai xấu hổ, nó không phải như các bạn nghĩ đâu.
“Thằng yếu đuối”
“Sí nảy nói là giúp không phải sao”
“Thì đây đang cố gắng tạo cơ hội cho ở cạnh nhau này. Tại sao không làm gì đi chứ” Thật ra thì chỉ muốn đá tụi nhóc đi nơi khác để được ở hai người với thằng Duen, những gì tôi nói khi nảy chỉ là làm cho mình trông tốt hơn ở một mức độ nào thôi, haha.
“Thì đó…không dám!”
“Haha” Tôi đỗ xe khi đến đích, điểm đến của chúng tôi là khu trung tâm thương mại mà tôi từng đến cùng thằng Duen, ở đó nhiều đồ ăn ngon mà giá lại rẻ nữa. “Muốn ăn cái gì?”
“Định mua đồ về nấu?” Thanh niên nhướng mày hỏi, đôi mắt mở to như thể bị sốc bởi những gì đã nghe. Nó là con chuột bạch trong lần nấu ăn đầu tiên của tôi, hình như sau khi cắn một miếng nó đã không nhìn tôi trong hơn một tuần.
“Mua chứ, hay là muốn thử tay nghề của anh mày. Hử?”
“Í ăn cỏ còn ngon hơn”
“Thằng Ben!”
“Hehe” Trước khi xuống xe nó còn quay lại nhăn mặt rồi phát ra tiếng cười trong cổ họng…khi tao phát ra tiếng cười trong cổ họng còn không thấy ghẹo ghan như mày, mày học ở đâu đó thằng nhóc láu cá.
“Cuối cùng là muốn ăn cái gì”
“…đi lên đằng trước xem có gì”
“Được rồi, muốn ăn gì thì nói” Trên đường đi, bất kể hai chúng tôi đi đến đâu, mọi người đều nhìn theo. Chắc chắn rồi, tôi đẹp trai cộng thêm hôm nay dẫn theo một cậu nhóc ưa nhìn đến giống như một ông bố trẻ.
Hửm, đó là cửa hàng hoa mà tôi đã từng đến với thằng Duen đây mà.
“Định mua hoa?” Thằng Ben hỏi khi tôi chuyển hướng từ đi thẳng sang rẽ phải.
“Uh huh”
“You mua để làm gì” Em trai nhỏ hỏi trong khi dẫn tôi đi vào cửa hàng, một đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm bông hoa dài màu trắng một cách thích thú.
“Mang về cắm trong bình”
“Rất vui lòng được phục vụ ạ. Aw em trai hôm trước” Chị chủ của hàng nước bước ra từ cửa sau, hình như chị ấy vừa đi lấy thêm hoa mới. Nhìn không biết là hoa gì đang đựng trong một cái thùng…sao mà xách nổi hay vậy.
“Vâng ạ”
“Có cần chị giúp gì không?”
“Không ạ, để em tự mình đi xem”
“À vâng”
“Ờ chị ơi…”
“Sao vậy?”
“Thùng kem đi đâu rồi ạ” Còn nhớ thùng kem không, con mèo mà sáng hôm đó tôi với thằng Duen dành nhau đó. Mèo quái gì mà siêu béo, lúc đầu còn tưởng là do giống nhiều lông nên nhìn như vậy nhưng khi thử bế nó thì nó hoàn toàn là mỡ nguyên chất.
“Ỏ Mai á hả, haha”
“Đúng rồi ạ”
“Em trai chị nó mang về nhà mất rồi”
“Em trai?”
“Đúng rồi, tuổi có lẽ chắc cũng cỡ cỡ em này”
“Ỏ vậy ạ, để em đi xem hoa trước đã nhé”
“À vâng”
“Bohn Bohn, lấy hoa này này” Tôi quay qua nhìn về hướng phát ra tiếng nói, trước khi phát hiện ra thằng em trai ngoan đang cầm một bông hoa, đó là bông hoa ly trắng mà nó đã nhìn chằm chằm từ nãy đến giờ.
“Muốn lấy hả?”
“Uh huh, định lấy đi cho Honey ở trường” Ô hổ không nhẹ đâu nha. Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi không có khi nào làm mấy trò con bò gì như thế này, lúc đó chỉ có ăn với ngủ rồi chơi.
“Oh romantic quá ha” Tôi nói trêu chọc trước khi cúi xuống nhìn bông hoa ly trắng trong bàn tay nhỏ bé. Ben nó thích dùng đồ màu trắng, đồ của nó hầu hết chỉ có màu này hoặc các màu tông sáng.
“Tất nhiên”
“Biết ý nghĩa của hoa?”
“Hả”
“Rồ…”
“Thấy là không cần thiết, chỉ cần thích là đủ rồi”
“…”
“Cuối cùng là có mua cho không vậy?” Người kia hỏi trong khi đút tay vào túi như muốn nói là ‘Nếu không mua cho, tao cũng tự có tiền mua được nhá’ bố giàu rich boy.
“Mua cho được chứ nhưng…”
“?”
“Ngày mai là thứ bảy…”
“Oh no!!!”
“Thằng nhóc ngu ngốc ới, ngày mai ai mà đi học chứ, haha” Tôi vừa đi vừa ngắm hoa vừa nghĩ về chuyện lần đó khi giả vờ chơi với con mèo nhưng thực chất là lén lút chụp hình thằng ngơ khi nó mất cảnh giác, chụp từ khi nó đang chơi với con mèo trên ghế. Eh…đăng ảnh một chút đi nhỉ, nghĩ rồi tôi nhấn vào để lướt xem những bức ảnh tôi đã chụp. Chọn tấm ảnh mà thân hình mảnh khảnh quay lưng lại với ống kính, nền của bức ảnh được trang trí bởi những bông hồng đầy màu sắc. Một bàn tay trắng nõn vươn tới bông hoa màu cam ở trên cùng, cảm giác như đang lựa chọn một cách chăm chú.
Tôi bấm tải lên hình ảnh và gõ chú thích và không quên tag đối phương vào để làm cho nó không quên là tôi đang tán tỉnh nó và một điều nữa… cách làm này rất tốt trong việc loại bỏ kẻ thù.
Bohn Ss
Hoa hồng thì tươi tốt trong vài ngày nhưng tình yêu tao trao cho mày sẽ không bao giờ héo úa:)
#BohnDuen #Thằngngơ với Krisda Duennhaw
OMG! Tự gõ tự ngại, tao đã làm cái trò gì vậy nè, thật muốn chui đầu xuống đất, đăng ảnh lên không lâu đã được rất nhiều người like. Tôi mỉm cười khi người bạn thân vào trêu chọc, tất nhiên đó là ông trùm nhiều chuyện.
Boss Thanarat: Tao…không biết làm trò gì để cạnh tranh với nó luôn tụi mày Tee Phattarawin Bom Boomm Megha Setthakit Thang Nakrab Thanthep King
Thanthep King: Thần chánnnnnnnnnnnnn.
Tee Phattarawin: Ghét vãi.
Bom Boomm: Tao cũng không biết trêu cái gì nữa…
Thang Nakrab: Tao cũng vậy…
Megha Setthakit:…
Như thế này là trò của tao chiến thắng xuất sắc, mang vương miện của mày đến đội cho tao đi thằng vợ quậy, tao sẽ tự xưng là vua làm trò kể từ bây giờ. Tôi tiếp tục đọc bình luận của những người khác cho đến khi…bình luận của người mà tôi chờ đợi cũng xuất hiện.
Krisda Duennhaw: Thằng đê tiện!
Bohn Ss: Xấu hổ chứ gì.
Krisda Duennhaw: Không.
Bohn Ss: Tại sao lại phải nói dối?
Krisda Duennhaw: Bởi
Như thế này là hết câu nói rồi phải không vậy. Aw…này là chúng tôi đang bình luận dưới ảnh hả, quên mất.
Tôi bấm vào để đọc một bình luận khác khi thấy có nhiều người bình luận. Có cả người tôi biết và không biết, đôi khi tự hỏi làm sao họ dám bình luận trong khi không thực sự biết nhau.
Wann ah: Bohn! Chết tiệt! Không biết đâu, tao không chịu đâu. Nhưng tại sao phải quay sang lấy một người con trai đẹp trai để làm vợ chứ. Như thế này thì tao lấy đâu ra giống để nối dòng nối dõi. Thằng man rợ đểu cáng.
Tên face ngọt ngào (*Wann trong tiếng thái là ngọt ngào*) là cái mẹ của mày vậy chứ, người này là bạn trong khoa tôi. Nó là con gái cũng đẹp nhưng hơi man. Lúc đầu tôi cũng không quen biết gì đâu, cho đến sự kiện thể thao năm ngoái. Có người đánh nhau bên cạnh khán đài cổ vũ, không biết đánh nhau kiểu gì để tranh dành làm người yêu Wann. Chỉ vậy thôi Wan không để lại dấu vết, một cô gái xinh đẹp nhảy vào xử lý đám con trai đến khi không còn một người nào trong tình trạng tốt. Từ đó trở đi, không có một người con trai nào đến tán tỉnh nó nữa.
Ai Aoi: N’Duen đẹp trai chết mẹ, mày lôi ở đâu ra vậy thằng Bohn.
Aoi sao đại học năm ngoái cùng với tôi, cũng là từ khoa kỹ thuật. Là một khoa có thể rèn giũa một cô gái dễ thương ngày ấy để trở thành Aoi của ngày hôm nay….
“Bohn, được chưa đói rồi”
“Ờ đi liền” Giọng nói của Ben nhắc nhở tôi rằng bây giờ tôi không ở nhà mà đang ở một cửa hàng hoa. Tôi đưa tay túm lấy cả giá hoa hồng đỏ, nhìn thì nhiều nhưng chỉ có bốn bông. Trả tiền xong thì đi kiếm gì ăn với thằng láu cá rồi quay về ngủ ở căn hộ.
Cuộc sống bây giờ của tôi giống như thằng Duen.
Trông bình thường… nhưng lại đặc biệt.
Tao sẽ tiếp tục tán mày đó Duen lạnh, hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt đi.