Mười Năm Yêu Thầm Người

Chương 37: 37: Chương 36



Không đợi Vương Tử Văn nổi giận, Vương Tiêu phía sau màn hình đã phản ứng trước, anh trực tiếp túm lấy vai Diêu Lam kéo người lại, lạnh băng nói, “Cô gọi ai là tiện nhân?”
Diêu Lam lắp bắp kinh hãi, tiện đà càng thêm oán hận nói, “Tôi gọi ai mấy người đều rõ cả mà! Các người đều bị nó lừa rồi, nó là thằng nhân yêu đấy anh có biết không!”
Xung quanh nháy mắt yên tĩnh, ba mẹ Vương vừa chạy ra, đang muốn nói gì đó nhất thời đứng đờ tại chỗ, rõ ràng còn chưa phản ứng lại được.
Trong ngoài cửa đều bị bầu không khí tĩnh lặng bao trùm, cho tới khi giọng Vương Tử Văn truyền tới, “Anh cả, mở cửa.”
Vương Tử Văn ôm Văn Văn, nắm tay Mao Tiểu Vũ tiến vào nhà.
Đón chờ họ là một đám người giằng co ngay trước cửa, Vương Tử Văn nhìn cũng không nhìn Diêu Lam, ôm Mao Văn Văn nói, “Văn Văn vào nhà chơi trước đi, lát nữa nhị ba sẽ qua tìm con, được không?”
Mao Văn Văn đã sợ đến ngây người, một cử động nhỏ cũng không dám, cứng cổ gật đầu.
Diêu Lam lại chặn đường Vương Tử Văn, cười khẩy nói, “Nhóc con này cũng tới à, vừa đúng lúc.”
Mao Văn Văn mở to hai mắt, bị cô ta nhìn chằm chằm đến sợ hãi, ôm Vương Tử Văn khẽ run lên.

Vương Tử Văn thấy bé run thì nổi giận, thậm chí nảy sinh suy nghĩ muốn xé Diêu Lam ra làm hai, đang không nhịn được muốn mở miệng mắng, trước mắt lại tối sầm, là Mao Tiểu Vũ bước lên chắn phía trước họ, lườm Diêu Lam, tức giận nói, “Cô tránh xa con gái tôi ra!”
Diêu Lam kinh ngạc, nhưng rồi lại cười nói, “Đúng là thân sinh có khác, chính mình sinh nên đau lòng đúng không?”
Trong lòng Mao Tiểu Vũ đã sợ hãi đến cắn chặt răng, con ngươi run rẩy, nhưng vẫn gân cổ chắn trước người Mao Văn Văn.

Vương Tử Văn rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm chặt vai cậu, nhìn chằm chằm Diêu Lam, mắng, “Đây là nhà tôi, không đến phiên cô nói chuyện, mau cút đi cho tôi!”
Diêu Lam lạnh lùng nói, “Sớm biết tiện nhân này sẽ đến, tôi cũng chẳng muốn tới làm gì, bẩn chết mất.”
Vương Tử Văn nghiến chặt răng đến muốn chảy cả máu, bàn tay nắm lấy bả vai Mao Tiểu Vũ siết đến trắng bệch, cố nén giận dữ nói, “Cô thật sự cho rằng tôi không dám động đến cô, phải không?”
Diêu Lam cười lạnh một tiếng, không nhìn hắn nữa, ngược lại quay đầu nhìn về phía ba mẹ Vương vẻ mặt phức tạp, cười nhạo nói, “Trước kia Vương Tiêu náo loạn một trận, nên hai người đều chấp nhận được chuyện con mình là đồng tính luyến ái, đúng không?”
Vương mama cau mày, nhìn nhìn Diêu Lam rồi lại nhìn nhìn Mao Tiểu Vũ, rốt cuộc vẫn quyết định nhích về phía Mao Tiểu Vũ.

Chân mày Diêu Lam giật giật, căm hận nói, “Nhưng mà đứa con thứ hai này của hai người mới giỏi này, đàn ông hay phụ nữ đều không đủ cho anh ta chơi, cứ phải tìm một tên biến thái nam không ra nam nữ không ra nữ cơ, cái này hai người cũng chấp nhận được ạ?”

Bước chân Vương mama bỗng khựng lại, cả người thoáng ngây ngẩn, không quá hiểu lời này có ý là gì.
Diêu Lam lại cười nhạo một tiếng, “Con trai cả tìm đàn ông, con trai thứ thì tìm nhân yêu, hai người đúng là một tấm gương tốt cho em trai em gái mình đó.

Chú, dì, hai người thật sự mặc kệ không quản à? Còn mặc kệ nữa không khéo mấy đứa nhỏ lại học theo, lệch lạc đến không biết điểm dừng đấy ạ.”
Mấy cô cậu nhóc trong nhà mặt đang đầy vẻ mờ mịt giờ phút này đột nhiên lên tinh thần, một cậu nhóc dáng hơi cao nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn Diêu Lam, khó chịu nói, “Sao nào, tôi không thích con gái nghĩa là tôi lệch lạc à? Chị Diêu, nói thật nhé, chị bớt lượn lờ trước mặt tôi thì tốt hơn đấy, tôi nhìn chị như này đúng là không dám thích con gái thật.”
Cậu nhóc mặt búp bê đứng xa nhất cũng vươn người tới, cười hì hì nói, “Tôi lại thấy anh trai nhỏ này rất tốt nha, ít nhất đẹp hơn chị, ai đẹp tôi liền thích người đó ~ chị Diêu, chị không cạnh tranh được với người ta đâu, từ bỏ đi.”
Diêu Lam không ngờ ba tên lỏi con này lại không cho mình mặt mũi như thế, thẹn quá thành giận nói, “Ai thèm làm chị dâu mấy người chứ! Cho dù Vương Tử Văn chia tay với người này, tôi cũng không thèm đâu! Tôi còn ngại anh ta ghê tởm đây này!”
Vừa dứt lời, một bóng dáng khốc huyễn bỗng xẹt qua trước mắt mọi người, theo sau là một tiếng bốp vang dội, mặt Diêu Lam ăn một cái bạt tai thật mạnh.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, Vương mama vẫy vẫy tay, lừ mắt nói, “Con nhỏ chết tiệt, dám nói con trai bà ghê tởm, muốn ăn đánh đúng không?”
Diêu Lam khiếp sợ ôm mặt, gào lên, “Bà dám đánh tôi?!”
Vương mama dù bận vẫn ung dung xoa xoa cổ tay, hừ một tiếng, nói, “Người muốn đánh cô nhất là bảo bảo nhà tôi kìa, chỉ là nó giáo dưỡng tốt, lại được tôi dạy bảo cẩn thận, nên dù đối phương có đê tiện thế nào mà là con gái cũng không thể ra tay được.

Tôi làm mẹ thấy nó nhẫn nhịn vất vả quá, mới tiện tay giúp nó diệt trừ yêu nghiệt là cô thôi.” Nói xong lại vươn tay lên, trừng Vương baba bên cạnh, “Ông mà dám ngăn tôi thì đến ông tôi cũng đánh đấy.”
Vương baba hồi phục tinh thần, chân mày vẫn nhíu chặt, lại chỉ chậc một tiếng, không tỏ vẻ gì.
Diêu Lam vừa sợ vừa giận, đỏ mắt kêu, “Bà vì một thằng biến thái mà đánh tôi? Bà điên rồi à?! Tốt xấu gì tôi cũng kêu bà là mẹ mấy năm trời, thế mà bà lại vì một tên tiện nhân như thế mà đánh tôi?!”
Vương mama hạ tay xuống, cũng thu lại nụ cười trên mặt, khó chịu nói, “Cô cùng lắm chỉ được tính là bạn gái cũ thôi, cưới cũng chưa cưới, đăng ký cũng chưa đăng ký, lấy đâu ra cái khí thế của chính cung nương nương này vậy? Diễn nhiều quá nên không thoát được vai à?”
Diêu Lam còn muốn tranh cãi, Vương mama đã chặn ngang miệng cô ta, “Bảo bảo sớm đã không thích cô rồi, tôi nể mặt ba cô nên mới lịch sự với cô thôi.

Hôm nay cô nói ra những lời này, thật sự khiến tôi quá sức thất vọng, tôi tốt xấu gì cũng nghĩ cô là Chân Hoàn, hôm nay xem chừng chỉ là Hoa Phi thôi, có câu nói rất hay, tiện nhân chính là thích làm ra vẻ.”
Diêu Lam bị bà mắng đến ngây ngẩn, mặt đỏ cả lên, cả người tức đến phát run.

Vương Tiêu vẫn ôm cánh tay đứng một bên xem kịch đột nhiên hừ một tiếng, bật cười, trong mắt rõ ràng mang theo ý tán thưởng, ba cô cậu nhóc trong nhà càng đáng giận hơn, dứt khoát vỗ tay bộp bộp bộp, chỉ có Vương baba là còn nhíu mày, vẻ mặt như bị táo bón, không biết muốn cười hay muốn khóc nữa.
Vương Tử Văn đang tức muốn nổ phổi nhất thời xìu xuống, Mao Tiểu Vũ cũng ngẩn người, ngơ ngác chớp chớp mắt, nhích lại gần Vương Tử Văn.

Vương Tử Văn liếc cậu một cái, đột nhiên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, sau đó nhét Văn Văn vào ngực cậu, nhỏ giọng nói, “Đừng sợ, tin anh đi.”
Mao Tiểu Vũ còn chưa hiểu được lời này của hắn là có ý gì đã thấy Vương Tử Văn bước tới đứng trước mặt Diêu Lam, cười nói, “Vị nương nương này, còn xé tiếp thì không hay đâu nhỉ? Ngài tự mình đi hay để tôi dùng kiệu tám người khiêng tiễn ngài đây?”
Diêu Lam nhìn một nhà đoàn kết thống nhất trước mặt, rốt cuộc không nhịn được nữa, ném ra một quả bom nặng ký, cuồng loạn nói, “Nhà họ Vương các người đúng là trạm thu mua phế liệu mà! Tôi cho các người biết nhé! Con nhóc tên nhân yêu kia ôm là do chính cậu ta sinh đấy! Một tên đàn ông lại có thể sinh con, đúng là hiếm có khó tìm ha! Mấy người không chê tởm thì ôm về nhà đi! Đúng là một đám biến thái mà!”
Con ngươi của ba mẹ Vương run lên, ba cô cậu nhóc cũng không còn vỗ tay nữa, hai mặt nhìn nhau.

Vương mama nhíu mày, kinh hoảng không thôi nhìn về phía Mao Tiểu Vũ, Vương baba thì đã từ bỏ tự hỏi, trên mặt không có biểu cảm gì.
Chỉ có Vương Tiêu là khẽ nhích người sang bên, giúp Mao Tiểu Vũ chặn lại tầm mắt ác độc của Diêu Lam.
Bầu không khí yên tĩnh vài giây, Vương Tử Văn lại đột nhiên bật cười, hắn trời sinh ưa nhìn, nụ cười này mang theo ý trào phúng, thoạt nhìn sắc bén hơn người bình thường rất nhiều.

Hắn vươn người qua, cười tủm tỉm khom lưng, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Diêu Lam, nói, “Đáng tiếc, cho dù cô có ghen tị đến phát điên đi nữa, thì cái người mà ở trong mắt cô là biến thái này, tôi cũng thích muốn chết.

Nam không ra nam nữ không ra nữ thì sao chứ? Cô có chán ghét thế nào đi chăng nữa, thì cậu ấy cũng có người yêu thương mình, có chồng có con gái cưng, không thiếu thứ gì.

Còn cô, rõ ràng là một người bình thường, lại xinh đẹp như này, thế mà sao lạ nhỉ, đến giờ vẫn còn là chó F.A, không có ai cần?”
Sắc mặt Diêu Lam nhất thời trắng bệch, Vương Tử Văn lại vẫn cười cười, thở dài nói, “Mà cũng không thể nói cô là chó F.A được, cô đã một bó tuổi rồi, chó đến tuổi này đã sớm chết, nói vậy oan cho con chó quá, cô nói có phải không?”
Ba tên nhãi con phía sau lại không nhịn được, vỗ tay bộp bộp.

Vương mama kinh ngạc cảm thán, “Con trai, con cũng độc mồm thật đấy!”
Vương baba lại tiếp tục trưng ra khuôn mặt táo bón, Vương Tiêu cũng tiếp tục ôm cánh tay hừ đến hừ đi.

Chỉ mình Mao Văn Văn là yên tĩnh lạ thường, Mao Tiểu Vũ không chú ý tới, chỉ một lòng một dạ nhìn chằm chằm Vương Tử Văn, hoảng loạn trong mắt dần tan đi, tâm tình cũng kiên định hơn không ít, không khỏi để lộ ra chút ý cười.
Diêu Lam đã hoàn toàn nổi giận, vốn tưởng có thể khơi mào lục đục nội bộ trong gia đình, kết quả người một nhà này lại vững vàng cùng một chiến tuyến, không chút do dự nhất trí chống lại người ngoài, cô ta không muốn tự rước thêm nhục nữa, oán hận vung tay, muốn cho Vương Tử Văn một cái tát.

Vương Tử Văn đang định né, từ phía sau, một người đột nhiên lao lên, hung hăng túm lấy tay cô ta.

Trong mắt người nọ đã không còn chút xíu sợ hãi nào như lúc mới vào nhà nữa, chỉ còn lại phẫn nộ, “Cô dám đánh anh ấy thử xem!”
Diêu Lam liều mạng vùng vẫy, vừa giãy vừa kêu, “Cậu cmn buông tôi ra! Tôi đánh anh ta đấy, thì sao! Có giỏi thì anh ta đánh trả đi!”
Mao Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh ấy không muốn ra tay đánh phụ nữ, cô lại được thể lên mặt đúng không? Được! Không phải cô chướng mắt tôi à, bớt nói mấy lời khó nghe đi, hai chúng ta đánh một trận, thế nào?”
Động tác của Diêu Lam khựng lại, trong lòng có hơi túng quẫn, căng da đầu hô, “Cậu là đàn ông mà lại không biết xấu hổ muốn đánh với tôi à?!”
Mao Tiểu Vũ giơ nắm tay, nói, “Chẳng phải cô bảo tôi không phải đàn ông à? Đúng thế đấy, có giỏi thì cô đánh với đồ biến thái nam không ra nam nữ không ra nữ này này, đánh thắng rồi nói chuyện tiếp! Nào tới đi!”
Mao Tiểu Vũ cũng điên máu rồi, muốn mắng cô ta một trận, hiềm nỗi kỹ thuật mắng người chẳng ra sao, kêu gào một hồi mà đối phương vẫn ngẩn ra, căn bản không tiếp lời, cậu có chút bực bội, thở phì phì nói, “Cô ghét tôi thì nhằm vào tôi đây này, không được bắt nạt chồng tôi!”
Diêu Lam muốn điên luôn rồi, khó thở mắng, “Cậu con mẹ nó có biết xấu hổ không hả? Một tên đàn ông mà dám gọi……”
“Tôi không phải đàn ông, tôi cứ thích gọi vậy đấy.” Mao Tiểu Vũ cảm thấy sướng rơn cả người, tài ăn nói giờ phút này bộc phát tới đỉnh điểm, cuối cùng còn nhịn không được đả kích thêm một câu, “Cô…cô là chó F.A, cô không hiểu đâu!”
Ba tên nhãi con ngao ngao kêu, vỗ tay càng nhiệt tình hơn.
Vương Tử Văn trợn mắt há hốc mồm, Vương Tiêu tiếp tục hừ hừ, Vương baba mặt xám như tro, Vương mama lại để lộ nụ cười mờ ám, quỷ mới biết bà đang tưởng tượng cái gì trong đầu.
Diêu Lam phát điên rồi, nhào lên muốn xé xác cậu, Mao Tiểu Vũ đối diện bộ vuốt sắc nhọn của cô ta, cũng sắn tay áo xông lên, ngọn lửa đè nén suốt bao năm lúc này hoàn toàn bùng nổ, tức giận muốn liều mạng với cô ta.

Chẳng qua đang xông lên giữa chừng đột nhiên nhớ ra con gái còn đang ở đây, động tác lập tức dừng lại, trong lúc do dự đã bị trúng vài cái móng tay của cô ta, có điều rất nhanh đã được Vương Tử Văn kéo lại.
Cuối cùng vẫn là Vương Tiêu tự thân xuất mã, xách Diêu Lam lên như xách một con gà con, sau đó vung tay ném ra ngoài cửa, nhanh nhẹn khóa cửa lại.
Đám nhãi ranh vẫn ra sức diễn kịch như trước, “Bộp bộp bộp! Anh cả giỏi quá, anh cả đỉnh nhất nhà!”
Vương mama, “Con trai, con thật là đẹp trai quá đi! Đẹp trai muốn chết luôn á!”

Vương baba, “……Aizz, ba đi gọi điện thoại.”
Vương baba đi gọi điện thoại cho ba của Diêu Lam, giành bán thảm trước, gào khóc hu hu than trời trách đất một trận về, sau đó lau nước mắt, xụ mặt, nghiêm túc nói, “Đã xong, lão Diêu cũng bị lời tôi nói làm cho cảm động muốn khóc luôn, chờ Diêu Lam về sẽ dạy dỗ con nhỏ cẩn thận.”
Vương Tử Văn tán thưởng từ tận đáy lòng, “Ba, ba xứng đáng giành được cúp Oscar dành cho nam chính xuất sắc nhất!”
Vương baba thở ngắn than dài, “Được rồi, mau đi ăn cơm thôi, mệt chết ba rồi.”
Vì thế mọi người liền ngồi vào vị trí.
Mao Tiểu Vũ nắm tay Mao Văn Văn đi tới chỗ ngồi, vừa rồi náo loạn một trận, lúc này nghĩ lại liền có chút sợ hãi.

Vương mama rõ ràng cũng nhìn ra được, ngồi xuống kế bên cậu, cười hỏi, “Con tên Mao Tiểu Vũ, đúng không?”
Bà vừa nói dứt câu, mọi người đều buông đũa, nhìn qua.
Mao Tiểu Vũ khẩn trương muốn chết, cổ họng run run, cứng cổ gật đầu.
Vương mama lại nói, “Cái đó…uhm……!Vừa rồi ý của Diêu Lam là……”
Mao Tiểu Vũ luống cuống, mặt mũi đỏ bừng, Vương mama vội vàng đè tay cậu lại, nói, “Bác không biết có phải bác hiểu sai không, nhưng mà……! Aizz, cho dù là thật, cũng không có gì, khụ…”
Vương baba không hiểu lắm, cầm chén rượu lên tự mình uống một ngụm, hỏi, “Ba nghe mà chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc ý Diêu Lam là sao?”
Vương Tiêu cũng tự rót tự uống, bình tĩnh nói, “Mấy thứ trong máy tính Tử Văn, không phải ba cũng đọc rồi à?”
Vương baba, “……Phụt!”
Một ngụm rượu phun thẳng ra ngoài.
“Khụ, khụ, khụ!”
Vương baba ho khan không ngừng, Vương mama vội vàng vỗ lưng cho ông, cạn lời nói, “Ông như thế này là sao đây, chưa nghe đến người song tính bao giờ à? Kiến thức hạn hẹp quá vậy.”
Vương baba vẫn còn đang ho, vừa ho vừa nói, “Nghe…nghe đến rồi, nhưng chưa gặp bao giờ, mấy thứ trong máy tính của nó tôi đọc thấy ảo quá, vậy mà đều là thật à?”
Bàn tay của Vương mama thoáng khựng lại, khóc không ra nước mắt nói, “Đương nhiên đều là giả rồi, ông thử nhét quả dưa hấu vào người tôi xem tôi có bị phế luôn không? Ông bị ngốc đấy à?”
Vương baba do dự à một tiếng, nghĩ mà sợ gật gật đầu, “Tôi còn tưởng bảo bảo chơi như vậy thật chứ, thế thì cũng……quá biến thái rồi……”
Vương Tử Văn, “……”
Aida, bảo bảo đau não quá đi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mười Năm Yêu Thầm Người

Chương 37



Vương mama là muốn để Mao Tiểu Vũ thả lỏng hơn một chút, nên mới cố tình dạy dỗ chồng mình một chặp, đợi nói xong mới đột nhiên phát hiện điểm không thích hợp, vội vàng liếc mắt nhìn bé gái yên lặng ngồi kế bên, nghĩ thầm: Í…… Bé con chắc là nghe không hiểu gì đâu nhỉ?

Vương mama khụ một tiếng, nghĩ nghĩ vẫn chuyển chủ đề, hỏi, “Mao Mao, con gái con đáng yêu thật đấy, nghe bảo bảo nói là con của con với vợ trước à? Tên là gì thế?”

Mao Văn Văn cảm giác được bà đang hỏi về mình, vội vàng ngồi thẳng người, trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ bất an.

Mao Tiểu Vũ từ nãy đã phát hiện con gái không thích hợp rồi, nghĩ bé nhỏ như vậy chắc là nghe không hiểu gì đâu, nhưng vẫn không yên tâm, liền ám chỉ nói, “Tên là Mao Văn Văn ạ, sắp được năm tuổi rồi, uhm……cô à, con bé có hơi sợ người lạ, không dám nói chuyện, chờ quen thân rồi sẽ tốt hơn thôi ạ.”

Vương mama phản ứng được, à à hai tiếng, cũng không hỏi thêm, mà cười nói, “Đều là người trong nhà, còn gọi cô cái gì chứ, sửa miệng đi thôi.”

Vương Tử Văn lại có hơi sơ ý, không chú ý tới điểm khác thường của con gái, vội vàng muốn làm nóng bầu không khí, nói, “Nào, để anh giới thiệu một chút cho em, nhà anh đông người, em cứ coi như người nhà của mình, gọi theo anh là được.”

Mao Tiểu Vũ aizz một tiếng, Vương Tử Văn giới thiệu một lượt từ trái qua phải, cậu cũng theo đó đổi giọng gọi ba, mẹ, anh cả. Lúc cậu gọi mặt còn hơi đỏ, cậu đã không còn người nhà từ lâu, ánh mắt những người này nhìn cậu rất chân thành, khiến cậu có cảm giác phiêu bạt lâu ngày rốt cuộc tìm được nơi để dừng chân, không khỏi ấm áp trong lòng.

Vương Tử Văn nói, “Ba nhóc con này là em trai, em gái của anh, sinh ba, năm nay đều vừa tròn mười tám, chuẩn bị vào đại học.”

Mao Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi lại, “Sinh……Sinh ba ấy ạ? Không giống lắm mà.”

Ba đứa nhóc đồng thanh cười, vỗ ngực tự giới thiệu.

“Chào anh, em là Vương Tử Thượng.”

“Chào anh trai nhỏ, tên em là Vương Tử Trung.”

“Em là Vương Tử Hạ, chị dâu, tính anh mềm thế này, trói được anh hai em không vậy?”

Mao Tiểu Vũ ngẩn người, đột nhiên phát hiện điểm không đúng, “Tên của các em……”

Vương baba lập tức đỡ trán thở dài, Vương mama tự hào nói, “Mẹ đặt đó, dựa theo trình tự ra đời, dễ nhớ ha!”

Vương Tiêu đẩy đẩy gọng kính mạ vàng, bĩu môi không tỏ rõ ý kiến. Ngược lại, Vương Tử Văn lại rất hưởng ứng, “Mẹ đặt rất hay! Mẹ nói gì cũng đúng! Mẹ đỉnh nhất thế giới!”

Vương mama vui không chịu được nói, “Còn không phải à!”

Vương baba thở dài lần thứ một trăm linh tám.

Mao Tiểu Vũ có trong chốc lát cạn lời, đột nhiên biết cái tính cách bốc đồng kia của Vương Tử Văn rốt cuộc là di truyền từ ai……

Tuy người một nhà này đều có chút tố chất thần kinh, nhưng không thể không thừa nhận vẫn rất ấm áp. Mao Tiểu Vũ mới tới lần đầu tiên đã lưu luyến không muốn rời đi, mà Vương mama cũng thật lòng thích cậu, cả Mao Văn Văn nữa, cha con cậu đều vừa ngoan vừa mềm, bà đối với người con dâu này một trăm triệu lần vừa lòng. Mới nghĩ như vậy, lại không nhịn được chê trách Vương Tiêu, “Tiêu Bảo Nhi, con học em trai mình một chút đi, nhìn xem đứa nhỏ Mao Mao này tốt biết bao nhiêu, còn con thì sao? Lúc come out thì muốn chết muốn sống, mà giờ đều đã come out mười mấy năm rồi, đến một người bạn trai cũng không có, mẹ đều phải nghi ngờ con không được đó!”

Vương Tiêu trợn trắng mắt, “Con rất được, mẹ không cần phải bận lòng.”

“Được thì con cũng tìm một người đi, suốt ngày chê mẹ dông dài, con đã sắp 35 rồi đó, giới bọn con không phải rất coi trọng tuổi tác à, còn trù trừ nữa là không ai muốn đâu.”

Vương Tiêu, “……Cảm ơn mẹ, nhưng mà con cũng được nhiều người tranh đoạt lắm đó.”

Vương mama khinh bỉ nói, “Đó còn không phải là vì thấy con nhiều tiền à.”

Vương Tiêu bình tĩnh phản bác, “Bậy nào, chủ yếu là vì con đẹp trai thôi.”

Vương mama, “……Giữ chút mặt mũi được không, con trai?”

Mỗi lần gia đình tụ họp, Vương Tiêu đều bị thúc giục tìm đối tượng, anh toàn đáp qua loa có lệ, lần này em trai đã dẫn cả vợ về rồi, Vương mama liền có chút sốt ruột, đến cả Vương baba luôn lười quan tâm chuyện riêng của mấy đứa nhỏ cũng ngồi không yên nữa, phải phụ họa một câu, “Vẫn nên tìm một người ổn định đi thôi, con cũng không còn nhỏ nữa rồi.”

Vương Tiêu phiền không chịu được, lạnh mặt nói, “Được rồi, sẽ tìm một người, đến lúc tìm được ba mẹ đừng có than phiền đấy nhé.”

Vương Tử Văn ở kế bên cười nói, “Cái người lần trước em thấy không tệ đâu, mông cong ra phết, nghe giọng còn rất có sức sống nữa.”

Vương Tiêu liếc hắn một cái, nói, “Người kia không được.”

Mắt Vương mama lập tức sáng lên, “Người nào? Ai thế? Sao lại không được?”

Vương Tiêu cau mày, như là lười nhắc đến, “Thuộc tính không hợp, hơn nữa còn rất phiền phức.”

Những người khác thấy Vương Tiêu thật sự không muốn nói, cũng không tính chọc anh phiền, đành túy ý anh.

Mao Văn Văn đến hơn chín giờ liền bắt đầu mệt mỏi, Mao Tiểu Vũ ôm con gái, nói, “Ba, mẹ, con vào dỗ con bé ngủ, lát nữa sẽ ra.”

Vương Tử Văn cũng đứng lên, vươn tay muốn thay cậu ôm bé, “Để anh……”

Nhưng còn chưa nói dứt lời, Mao Văn Văn lại đột nhiên né người ra sau, không cho hắn chạm vào. Vương Tử Văn sửng sốt, Mao Tiểu Vũ cũng sửng sốt, trước đó cậu cho rằng Mao Văn Văn rất thân với Vương Tử Văn, cậu còn vì thế mà vui mừng, bây giờ đột nhiên như vậy là sao đây?

Có điều cả tối nay Mao Văn Văn đã có gì đó không đúng rồi, trước nay con bé chưa từng yên lặng như vậy bao giờ, Mao Tiểu Vũ không khỏi bất an, vội vàng tạm biệt những người khác, ôm con gái vào trong phòng.

Vương Tử Văn cũng dò dẫm theo vào, cẩn thận đứng cạnh cửa, khó được có chút thất thố.

Hai người họ đều không ngờ đến, có lẽ con gái cũng không non nớt như họ tưởng, có lẽ cái gì cũng hiểu, hoặc chính bởi vì không hiểu, nên mới càng để ý.

Hai người ba đều có chút ưu sầu, Mao Tiểu Vũ ngồi xổm bên cạnh bé, cẩn thận hỏi, “Văn Văn, hôm nay con sao thế? Chẳng thấy con nói chuyện gì cả.”

Mao Văn Văn mở to mắt nhìn mũi giày Mao Tiểu Vũ, vẫn không lên tiếng.

Mao Tiểu Vũ lại dỗ dành thêm một lát, Vương Tử Văn cũng nhịn không được chen miệng nói, Mao Văn Văn lại đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng trừng hắn một cái, sau đó bổ nhào vào lòng Mao Tiểu Vũ, rầu rĩ mà rằng, “Ba ba, con muốn đi ngủ.”

Vương Tử Văn lập tức ngậm miệng không dám nói thêm gì nữa, Mao Tiểu Vũ rơi vào thế khó xử, cũng không dám nói lung tung, aizz một tiếng, ôm con gái lên giường, đắp chăn cẩn thận cho bé, bấy giờ mới nói, “Văn Văn, có chuyện gì thì phải nói cho ba biết nhé, đừng tự mình suy nghĩ linh tinh.”

Mao Văn Văn vẫn mím chặt môi, hai mắt nhắm nghiền không nói chuyện.

Mao Tiểu Vũ thở dài, muốn hỏi thêm, nhưng lại cảm thấy không tốt, đành kéo Vương Tử Văn ra ngoài.

Hai người tránh trong một góc, Vương Tử Văn nói, “Văn Văn có phải là nghe hiểu không? Nghĩ gì không biết nữa?”

Mao Tiểu Vũ nhíu mày, lắc lắc đầu, “Em cũng không biết…… Ngày mai nhờ cô Điền vậy, để cô chú ý xem Văn Văn có hành động gì lạ thường không, em cảm thấy con bé nghĩ sai rồi, trước khi tìm ra nguyên nhân, đừng nên nói lung tung thì hơn.”

Phương diện dạy con Mao Tiểu Vũ có kinh nghiệm hơn hắn, nên Vương Tử Văn cũng không nhiều lời, nắm tay bà xã, nói, “Vừa rồi có Văn Văn không tiện nói chuyện, đi nào, thẳng thắn với ba mẹ anh đi, đây là con gái ruột của anh, em cũng là con dâu của họ.”

Mao Tiểu Vũ bật cười, lại lắc đầu, “Cho dù không có Văn Văn thì hai người cũng rất chân thành đối đãi với em, em cảm nhận được mà.”

Vương Tử Văn nhịn không được ôm cậu lên, xoay tại chỗ một vòng, cười nói, “Có vui không?”

Mao Tiểu Vũ ôm mặt hắn hôn hôn, tươi cười trên mặt mềm như bông, “Cảm ơn anh vì đã cho em một gia đình tốt đẹp như thế này.”

Vương Tử Văn nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, tim đập thịch một tiếng, thả cậu xuống ép lên tường, đẩy sâu hơn nụ hôn.

Hai người triền miên hồi lâu mới lấy lại vẻ trấn định, quay trở lại phòng khách.

Vương mama vội vàng chạy tới đón Mao Tiểu Vũ về chỗ ngồi, Vương Tử Văn rất không có mắt nhìn chen vào trong, giành trước nói, “Mẹ, ba, con có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố với mọi người.”

Vương baba đã nghiêm túc cả một buổi, bây giờ thả lỏng hơn đôi chút, hỏi ngược lại, “Muốn làm lễ cưới à? Cũng không phải không được, qua Mỹ lấy chứng nhận cũng không thành vấn đề.”

Mao Tiểu Vũ ho khan một tiếng, niết niết vạt áo sơ mi, khẩn trương nói, “Cái…cái đó nói sau đi ạ.”

Vương mama phát hiện có điểm không thích hợp, những người khác cũng không ầm ĩ nữa, đều vây quanh sô pha, hướng mắt nhìn qua.

Vương Tử Văn hít sâu, hắc hắc cười, nói, “Ba, mẹ, Mao Văn Văn là con gái ruột của con, họ Vương, là cháu gái ruột của hai người!”

Vương Tử Văn chờ nghe đối diện vang lên tiếng thét chói tai, kết quả lại là một mảnh tĩnh mịch, một đoàn người đần mặt ra, mắt to trừng mắt nhỏ.

Vương Tử Văn gãi gãi đầu, đành nói tiếp, “Cái đó……Lúc trước con từng nói với mọi người hôm tốt nghiệp đại học không cẩn thận xảy ra chuyện với Diêu Lam, nên mới ở bên cô ta ấy…… Khụ, là hiểu nhầm đó, đêm đó không phải Diêu Lam, mà là Mao Mao.”

Vương baba trợn mắt nửa ngày, đột nhiên ngao một tiếng, sau đó ho khù khụ không ngừng, Vương mama vội vàng vỗ lưng cho ông, chỉ mình Vương Tiêu là còn có vẻ miễn cưỡng trấn định, khó tin nói, “Bé con kia là con gái của em?”

Không đợi hai người trả lời, Vương baba đã túm lấy tay vợ mình, sụp đổ hỏi, “Hai… Khụ khụ, hai đứa sinh?”

Mao Tiểu Vũ túm túm vạt áo, ngượng ngùng gật đầu, “Con bé……đúng là con của học trưởng…… ý con là Vương Tử Văn, thế nên mới đặt tên là Văn……uhm…Văn Văn.”

Ba mẹ Vương còn đang chưa rõ, ba đứa em bên cạnh đã dẫn đầu hô to gọi nhỏ.

“Chẳng trách, ba không phát hiện à? Vừa nãy con đã cảm thấy mắt Văn Văn rất giống anh hai rồi, quả thật giống như đúc luôn!”

“Mới nãy ăn cơm con còn thấy con bé không thích ăn cá nữa, điểm này cũng giống anh hai nha!”

“Lại còn giống anh hai thuận tay trái nữa chứ!”

Vương Tiêu không tin nổi nói, “Em…… Anh muốn hỏi, Diêu Lam không nói bậy, em thật sự có thể sinh con à?”

Mao Tiểu Vũ cắn môi, rụt rè gật đầu. Vương Tử Văn vội vàng kéo người vào lồng ngực, thở dài với mấy đứa nhỏ một tiếng, sau đó nhìn về phía ba mẹ mình, cười nói, “Là thật đấy ạ, hai người được lên chức ông bà nội rồi.”

Vương baba nấc một tiếng, ôm ngực thở dốc, “Sao…sao…sao không nói sớm!”

Vương mama cũng không khỏi kích động, đứng bật dậy, lại nghĩ Mao Văn Văn đã ngủ rồi, đành miễn cưỡng ngồi xuống, đứng ngồi không yên nói, “Aizz, nói sớm thì vừa nãy đã ôm con bé nhiều hơn một chút rồi……”

Mao Tiểu Vũ dần dần không còn khẩn trương nữa, thấy biểu cảm kích động của họ cậu cũng vui lây, nhịn không được chia sẻ quá trình nuôi dạy Văn Văn cho mọi người. Cuối cùng còn cười nói, “Văn Văn giống học trưởng lắm ạ, ngoại hình giống, tính cách cũng giống, còn rất thông minh nữa.”

Vương mama nghe đến đau lòng, nói lời thấm thía, “Aizz……Mấy năm nay vất vả cho con rồi.” Nói xong lại véo Vương Tử Văn một cái thật mạnh, tức giận nói, “Con cái đồ ngốc này! Sao còn ngốc hơn cả ba con thế hả?”

Vương baba, “……”

Mao Tiểu Vũ vội vàng đỡ lời, “Không trách anh ấy được, là do Diêu Lam……bỏ thuốc học trưởng……”

Tất cả mọi người đồng loạt cả kinh, Mao Tiểu Vũ do dự một lát, vẫn nói ra sự thật, “Thật ra năm đó Diêu Lam bỏ thuốc học trưởng, nên anh ấy mới say thành như vậy……”

Trong lòng Mao Tiểu Vũ vẫn còn tức giận, kể lại rõ ràng năm đó Diêu Lam uy hiếp, vũ nhục mình thế nào, nghe xong, Vương mama còn chưa nổi bão, Vương baba đã không nhịn được trước, đen mặt nói, “Lão Diêu này dạy dỗ con gái kiểu gì vậy? Thiếu chút nữa khiến tôi mất cháu gái rồi!” Sau đó ông vỗ đùi, phẫn uất nói, “Ngày mai tôi phải tìm ông ta nói cho ra lẽ, dạy dỗ con nhóc kia một trận mới được! Còn tác oai tác quái nữa thì đến ông ta tôi cũng không nể mặt đâu!”

Vương Tử Văn lập tức chân chó nói, “Phụ hoàng, người phải làm chủ cho nhi thần đó!”

Vương baba, “……Đúng là quốc nhục mà.”

Trò đùa của hai cha con khiến cả nhà lạnh người, Vương mama xoa xoa cánh tay, lại vỗ tay Mao Tiểu Vũ, cười nói, “Sau này con cứ yên tâm, công việc mà bận bịu thì cứ đưa Văn Văn đến đây, không cần mời bảo mẫu đâu, để ba mẹ trông con bé cho.”

Mao Tiểu Vũ được cưng mà sợ nói, “Vậy…vậy có làm phiền ba mẹ không ạ?”

“Đứa nhỏ ngốc này, chúng ta là người một nhà, có gì mà phiền với không phiền chứ?” Vương mama đau lòng nhìn cậu, nắm lấy tay cậu thở dài, “Vừa nãy con nói con vẫn luôn chỉ có một mình, cô đơn lắm đúng không? Về sau nơi này sẽ là nhà của con, mẹ cũng là mẹ của con, con hãy xem chúng ta như người nhà, đừng khách khí với chúng ta làm gì, hiểu chưa?”

Vương baba cũng nói, “Về sau con chính là con dâu được ba thừa nhận, ai bắt nạt con cứ nói với ba, ba thay con làm chủ.”

Ba đứa nhỏ thì trực tiếp gọi chị dâu, chỉ mỗi Vương Tiêu là mang vẻ mặt buồn bực.

Quả nhiên, Vương mama vừa quay đầu liền nói, “Tiêu Bảo Nhi, mẹ chẳng trông mong con tìm được người có thể sinh con, nhưng tốt xấu cũng dẫn một người về đi chứ.”

Vương Tiêu, “……” Aizz, khổ quá mà.

Anh nhíu mày nghĩ nghĩ, tức tối nói, “Biết rồi, mấy hôm nữa sẽ dẫn một người về cho mẹ.”

Vương mama lập tức vui vẻ, những người khác mồm năm miệng mười hỏi vài câu, cuối cùng đưa ra được phác họa sơ lược: Có vẻ là một người khỏe mạnh cường tráng, khác hoàn toàn với Mao Tiểu Vũ, mọi người có hơi tò mò, nhưng thấy Vương Tiêu không muốn nhắc đến, cũng không lắm miệng hỏi, đợi anh dẫn người về rồi nói sau.

Đêm hôm đó, Mao Tiểu Vũ cao hứng đến không ngủ được, ôm Vương Tử Văn cụng tới cụng lui, Vương Tử Văn cũng không làm mấy hoạt động giới hạn độ tuổi, chỉ cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng, để mặc cậu nhóc nhà mình làm nũng trong lồng ngực, ôm cậu lăn lộn trên giường. Mao Tiểu Vũ lăn một hồi, đầu dụi vào ngực Vương Tử Văn, híp mắt cười nói, “Em nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có ngày được giới thiệu với người nhà anh, trước kia em cảm thấy có thể làm bạn với anh đã như trúng số độc đắc rồi.”

Vương Tử Văn chỉ cảm thấy tim như được dòng nước ấm chảy qua, mềm mại không chịu nổi, nhịn không được nâng cằm Mao Tiểu Vũ lên, liếm liếm khóe miệng cậu, cười nói, “Anh mà muốn đối tốt với ai, nhất định sẽ khiến người đó hạnh phúc đến không tìm ra được hướng bắc ở đâu.”

Mao Tiểu Vũ bật cười, “Đâu chỉ không tìm được hướng bắc, cả đông tây nam em cũng không tìm được luôn rồi.”

Vương Tử Văn bị nụ cười của cậu lây nhiễm, khóe miệng cũng cong lên theo, lại thở dài nói, “Anh muốn bù đắp hết những thứ mình nợ em, vẫn còn thiếu một lễ cưới nữa.”

Mao Tiểu Vũ bám lấy bả vai hắn, dụi đầu vào ngực hắn, cười nói, “Bỏ qua cũng được, sau này chúng ta luôn ở bên nhau là đủ rồi.”

“Vẫn nên có, những gì người khác có anh cũng muốn em có được.” Vương Tử Văn tưởng tượng hình ảnh Mao Tiểu Vũ khoác lên mình bộ lễ phục, cười cười, “Một đen một trắng nhé, em mặc đồ trắng, anh mặc đồ đen, thế nào? Qua Mỹ cũng được, Châu Âu cũng okie, em thích tổ chức ở đâu thì tổ chức ở đó, để Văn Văn tung hoa cho chúng ta, em không cảm thấy như vậy sẽ rất hạnh phúc à?”

Mao Tiểu Vũ cũng tưởng tượng theo, cảm thấy cả lồng ngực đều được dòng nước ấm bao phủ, hắc hắc cười nói, “Vậy thì kết hôn đi, nhưng mà em cũng muốn mặc đồ đen, hai chúng ta cùng mặc đồ đen có được không?”

Vương Tử Văn thấy cậu phản bác ý kiến của mình thì có hơi kinh ngạc, nhưng càng nhiều là vui vẻ, cúi đầu áp trán lên trán cậu, dịu dàng nói, “Được, nghe em hết.”

Hai người tưởng tượng về lễ cưới thêm một lát, cuối cùng cũng có chút mệt mỏi, Vương Tử Văn thấy tâm tình cậu không tồi, nhân cơ hội nói, “Đợi ‘Thiết hải’ quay xong em chuyển sang công ty của ba anh nhé, có được không?”

Mao Tiểu Vũ do dự nói, “Nhưng mà thời hạn hợp đồng của em vẫn còn năm năm nữa……”

Vương Tử Văn tiền trảm hậu tấu, khai ra chuyện cùng Đoàn Lăng sửa lại hợp đồng, cuối cùng nói, “Diêu Lam có ba anh để mắt giúp rồi, anh không lo cô ta làm ra được chuyện gì, có điều anh vẫn muốn tự mình bảo vệ em, làm công cho người khác sao tốt bằng làm ở công ty của nhà mình được.”

Mao Tiểu Vũ không có ý kiến gì với chuyện này, chỉ là nghe thấy Vương Tử Văn lo lắng cho an nguy của mình, trong lòng lại có chút cảm động, trầm mặc giây lát mới nói, “Học trưởng, anh còn nhớ không, thật lâu trước kia chúng ta từng có một ước hẹn?”

Vương Tử Văn sửng sốt, không quá chắc chắn hỏi, “Chinh phục thế giới á?”

Mao Tiểu Vũ gật gật đầu, chậm chạp ôm lấy hắn, “Em nghĩ……em vẫn muốn tiếp tục thực hiện lời ước hẹn ấy, vẫn muốn ở bên anh, giống như trước đây, cùng anh bước lên đỉnh thế giới.”

Vương Tử Văn hiểu được ý của cậu, hô hấp bỗng nhiên trở nên gấp gáp.

Lời ước hẹn liên quan đến bóng rổ ngày nào đã không thể hoàn thành, nhưng mà tâm tư ấy vẫn còn nguyên vẹn như lúc đầu, Mao Tiểu Vũ nắm chặt tay hắn, nói, “Không thể làm người đại diện tuyển thủ bóng rổ cho anh, vậy em làm nhà sản xuất phim của anh, được không? Em sẽ cố gắng hết sức giúp anh giải quyết mọi phiền lo, trước kia anh có thể yên tâm chơi bóng, sau này anh có thể yên tâm làm phim, những chuyện khác cứ để em xử lý, chúng ta sẽ giống như lời hứa hẹn lúc trước, cùng nhau chinh phục thế giới, được không?”

Vương Tử Văn có trong nháy mắt không biết nên nói gì.

Có lẽ bóng đêm quá mê người, có lẽ ánh trăng quá ôn nhu, hắn hoảng hốt như thấy được đứa nhỏ mặt mũi đỏ bừng, liều mạng bảo vệ mình mười năm trước. Bây giờ đứa nhỏ ấy đã trưởng thành, bờ vai rộng lớn hơn rất nhiều, nhưng lại vẫn giống như trong hồi ức nghiêm túc nhìn hắn, đỏ mặt cố gom góp dũng khí nói với hắn, muốn cố gắng hết sức bảo vệ ước mơ của hắn.

Hắn trầm mặc hồi lâu, mãi vẫn không nói nên lời, chỉ ôm chặt người trong lồng ngực, đột nhiên ghé vào tai cậu, thốt lên ba chữ chưa từng nói ra miệng, “Mao Tiểu Vũ, anh yêu em.”

Cả người Mao Tiểu Vũ run lên, ngẩn ra.

Vương Tử Văn nói xong có hơi đỏ mặt, mím mím môi, lại hôn cậu một lát, trêu chọc giữa hơi thở đan xen vào nhau của hai người, “Tiểu Mao Mao, anh yêu tám đời tổ tông nhà em.”

Mao Tiểu Vũ bật cười, vừa thẹn vừa bực lườm hắn, sau đó nhắm mắt lại, cùng hắn hôn sâu, cười nói, “Ngày nào anh cũng làm em ngượng chết vậy.”

Vương Tử Văn cười ha ha, dần dần động tình, hôn một hồi liền bắt đầu cởi quần áo Mao Tiểu Vũ. Hai người đột nhiên đều có chút mất khống chế, hôn hết sức nồng nhiệt, động tác cũng mạnh bạo vô cùng, Mao Tiểu Vũ lần đầu chủ động cởi quần áo, khóa ngồi trên người Vương Tử Văn, tự lay động cơ thể. Vương Tử Văn nhìn đến con ngươi rung động, lại nhìn đôi môi bị mình gặm cắn dưới ánh trăng vừa bóng vừa ướt, rốt cuộc không nhịn được, lật ngược người lại, đè trên người cậu tàn nhẫn đưa đẩy.

Mao Tiểu Vũ bị thúc vừa đau vừa sướng, nhịn không được rên rỉ hồi lâu, đột nhiên cảm thấy dạ dày không thoải mái, theo bản năng vươn tay đè lên chỗ kết hợp của hai người, thở dốc nói, “Dừng…dừng lại……”

Vương Tử Văn còn tưởng cậu thích nhưng giả vờ từ chối, không những không dừng lại mà còn càng thêm ra sức, cho tới khi tiếng kêu của Mao Tiểu Vũ biến thành tiếng nôn khan, hắn mới sửng sốt, vội vàng lật người cậu lại.

“Em……”

Còn chưa nói dứt lời, Mao Tiểu Vũ bị hắn ôm vào ngực lại nôn thêm một lát, nhưng cái gì cũng không nôn ra được. Vương Tử Văn kinh ngạc nói, “Anh……anh mạnh vậy cơ à? Thúc bên dưới em…… không phải là thông thẳng tới bên trên đấy chứ?”

Mao Tiểu Vũ đen mặt trừng hắn một cái, lại nhịn không được nôn khan, Vương Tử Văn vội vàng thuận khí cho cậu, nhưng Mao Tiểu Vũ đang nôn lại đột nhiên túm chặt lấy tay hắn, sắc mặt thay đổi, đợi cảm giác khó chịu qua đi mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp.

Vương Tử Văn vẫn không hiểu gì, còn nói muốn bật đèn lên xem cho cậu, Mao Tiểu Vũ giữ hắn lại, cầm tay hắn đặt lên bụng mình, do dự nói, “Hình như……hình như là……”

Vương Tử Văn đột nhiên chấn động, bừng tỉnh, hai mắt nhất thời trợn tròn.

Mao Tiểu Vũ xấu hổ chờ xem hắn nói gì.

Quả nhiên cậu quá ngây thơ rồi.

Tên ngốc nào đó ngơ ngẩn một hồi, đột nhiên lo lắng, sốt ruột hỏi, “Vừa……vừa nãy anh thúc loạn, sẽ không phá luôn con chứ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.