Nhiếp Vân Thâm nói “Khó làm”, thật sự là có chỗ khó xử lý. Rốt cuộc thì đây không phải là vấn đề vốn hạng mục thu hồi chậm mà là vốn được sử dụng cho mục đích khác. Nói lớn chuyện ra thì đây là ác ý trái với ước định —— mỗi khoản vay của dự án đều có thỏa thuận chi tiết về việc sử dụng vốn và nguồn trả nợ, quy định rõ ràng nó chỉ có thể dùng cho hạng mục này và không được phép sử dụng ở bất kì nơi nào khác. Bất kể người vi phạm là Phó Văn Lễ hay người khác thì trách nhiệm đều quy về tập đoàn Lance.
Nhưng nói nhỏ chuyện đi thì tập đoàn Lance thừa nhận còn nợ, cũng có năng lực trả nợ, chỉ cần người quản lý rủi ro cảm thấy có rủi ro nhưng khống chế được, mở một mắt nhắm một mắt là có thể cho qua. Gia hạn một tuần hay mười ngày nửa tháng, đều không phải vấn đề lớn.
Nhưng mà tình huống hiện tại là, Nhiếp – lòng dạ còn nhỏ hơn lỗ kim – tổng nhớ kỹ thâm cừu đại hận ” Vạn năm thứ hai ” mười năm trước, không muốn để bạn học cũ này sống tốt nên cố ý đánh giọng quan, không cho người ta dễ chịu.
Hắn nói ra câu này, tuy Thư Ngạn mặt không đổi sắc nhưng chị Ninh – CFO tiếp xúc nhiều nhất với Nhiếp Vân Thâm không nhịn được lên tiếng.
“Tiểu Nhiếp, Lance đã hợp tác với ngân hàng các cậu sáu bảy năm nay rồi, cậu biết rất rõ tình trạng và lợi nhuận của công ty mà. Lần này thật sự là lỗi của chị khi giám sát không tốt, không thu hồi vốn về tài khoản tổng bộ trước, để Phó tổng khoét ra lỗ hổng. Hiện tại công ty cũng đang tích cực huy động vốn, dù khó khăn đến đâu thì cậu cũng nên giúp chị chuyện này, cậu nói có phải hay không?”
“Chị Ninh nói đúng. Tôi nhất định sẽ nỗ lực hết sức để giúp chị.” Khi Nhiếp Vân Thâm nói chuyện ánh mắt lại không nhịn được nhìn Thư Ngạn, câu chuyện chuyển ý thêm hai chữ: “Nhưng mà……”
Những người thường xuyên tham gia vào các cuộc đàm phán kinh doanh đều hiểu, chỉ cần nói hai chữ “Nhưng mà ” thì những lời dễ nghe trước đó đều vô nghĩa.
Quả nhiên, Nhiếp Vân Thâm dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Ngân hàng cũng có quy tắc riêng, trên hợp đồng đã viết rõ rằng không thể dùng tiền vốn vào mục đích khác. Chuyện này tôi phải trở về suy nghĩ lại.”
Nói đến đây, Thư Ngạn – người vẫn luôn không tỏ thái độ gì cuối cùng cũng mở miệng.
“Tập đoàn Lance luôn luôn chú trọng danh dự, hợp tác với quý ngân hàng nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ vi phạm hợp đồng. Lần này thật sự là trách nhiệm của Lance, chúng tôi cũng đang nỗ lực giải quyết, còn xin Nhiếp tổng hãy tận lực hỗ trợ.”
Nhiếp Vân Thâm nghe xong thoải mái mười phần, trong lòng nghĩ tiểu tử nhà ngươi cũng có hôm nay, trên mặt lại không hiện chút cảm xúc gì, tiếp tục đánh Thái Cực*. Nói đi nói lại đều đề cập đến việc tham ô vốn là vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Cho dù có thể qua được chỗ của hắn thì cuối năm ngân hàng trung ương kiểm tra bộ phận cũng chưa chắc qua được, bởi vì lý do gia hạn thực tế thật sự không ổn.
[ Đánh Thái Cực: Chắc ai cũng biết một ít về Thái Cực Quyền mà người già hay tập. Chậm rãi từ tốn, nhiều động tác. NVT đánh Thái Cực mang ý hắn nói vòng vo tam quốc. ]
Cuối cùng hắn nâng tay lên xem giờ, nói một câu: “Tôi còn cuộc họp cần mở”. Nói xong đứng dậy, lấy ra một tấm danh thiếp đặt trước mặt Thư Ngạn, hơi cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào nó, nhìn chằm chằm cặp mắt xinh đẹp đối phương mà nói: “Có chuyện gì thì liên hệ điện thoại, chúng ta cũng từng là bạn cùng lớp, mọi chuyện đều dễ thương lượng.”
Thư Ngạn không xem danh thiếp mà nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt hai người đàn ông va chạm trên không trung, nếu có hiệu ứng đặc biệt thì nhất định sẽ có những tiếng nổ bùm bùm, kịch liệt tóe lửa ở giữa luôn.
Một lúc lâu sau, Thư Ngạn mới cười cười nói: “Được.”
Thật ra Nhiếp Vân Thâm không hi vọng quá nhiều, tập đoàn Lance muốn gia hạn thì bất kì nhân viên kiểm soát rủi ro nào cũng có thể phê chuẩn, chỉ là hắn nuốt không trôi cục tức mười năm trước, muốn Thư Ngạn cầu cạnh hắn thêm hai ngày.
Thư Ngạn cũng không làm hắn thất vọng, đến chiều đã gọi điện thoại nói muốn mời hắn ăn cơm.
Nhiếp Vân Thâm ngồi trên ghế trong văn phòng riêng xoay nửa vòng, nhìn bầu trời xanh thẳm qua cửa sổ sát đất mà híp mắt, cố ý làm bộ làm tịch.
“Thật không khéo rồi Thư tổng, tối nay tôi đã có hẹn.”
Thư Ngạn không hề bất ngờ khi hắn từ chối, nhưng kỳ hạn trả nợ của tập đoàn Lance là thứ hai, hôm nay đã là thứ tư rồi, nếu trong tập đoàn không thể huy động vốn kịp mà Nhiếp Vân Thâm lại cố ý không duyệt, như vậy thì khoản vay này của Lance sẽ trở thành quá hạn, đối với thông tin công ty về sau có ảnh hưởng rất lớn.
Cho nên Thư tổng cũng không vòng vo với hắn nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi chắc chắn cậu biết tôi mời cậu ăn cơm là để bàn về việc gia hạn, nếu cậu cũng đã nói chúng ta từng là bạn cùng lớp thì chuyện nhỏ này Nhiếp tổng sẽ không mặc kệ chứ?”
“Oa.” Nhiếp Vân Thâm ra vẻ kinh ngạc mà đề cao giọng, “Thư tổng, cậu đang xin tôi bật đèn xanh cho cậu đi cửa sau à?”
Thư Ngạn giả vờ không nghe ra sự khoe khoang trong giọng nói của hắn, cầm điện thoại không nhanh không chậm đáp: “Đúng vậy. Nhiếp tổng có cho tôi mặt mũi này hay không?”
Nhiếp Vân Thâm khá vui vẻ mà cười rộ lên: “Nếu là xin tôi làm việc thì có phải Thư tổng nên thể hiện chút thành ý không?”
Thư Ngạn nói: “Tôi mới vừa về nước, không hiểu quy tắc bên trong lắm. Nhiếp tổng có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng.”
Lời này của y khá thành khẩn, tuy hoàn cảnh kinh tế trong nước và nước ngoài không giống nhau, nhưng nói đến cùng thì những khúc quanh co lòng vòng trong lĩnh vực kinh doanh không khác lắm, đều dựa vào các mối quan hệ. Cầu người làm việc thì đương nhiên phải cho người ta một số lợi ích chứ. Nhưng theo y tìm hiểu Nhiếp Vân Thâm từ chỗ chị Ninh thì hắn cũng không phải người như vậy. Hai bên hợp tác nhiều năm rồi, quá lắm Nhiếp Vân Thâm cũng chỉ đồng ý lời mời ăn vài bữa cơm, đánh mấy ván golf với cha y – Hoắc Khải Chính thôi. Ngay cả khi tết nhất chị Ninh chuyển thẻ mua sắm tới cũng chưa nhận bao giờ.
Nhưng hiện tại lời hắn nói gần nói xa mang hàm ý, rõ ràng là cố tình gây khó dễ cho mình, thật sự Thư Ngạn không nghĩ ra rốt cuộc hắn muốn cái gì nữa.
Nhiếp Vân Thâm nghe thấy giọng y, không biết là do ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu từ cửa sổ vào quá chói mắt, hay là âm thanh truyền qua ống nghe vào lỗ tai quá dễ nghe mà làm hắn hoảng hốt nhớ tới đôi chân dài được quần tây ôm sát của Thư Ngạn, đột nhiên ngốc nghếch nói: “Nếu không cậu ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ cho cậu gia hạn thêm ba ngày?”
Thư Ngạn bên kia im lặng.
Một lúc lâu sau Nhiếp Vân Thâm mới hồi thần, suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi mình luôn. Hắn không thể hiểu được tại sao mình lại yêu cầu như vậy. Hắn vốn định nói thêm một câu: “Vừa rồi chỉ là đùa một chút thôi” rồi cười ha ha bỏ qua, nhưng Thư Ngạn im lặng lại làm hắn ngứa ngáy khó nhịn.
—— Buổi chiều ở văn phòng tổng giám đốc tại tập đoàn Lance, hai người đối diện nhau liếc mắt một cái, Nhiếp Vân Thâm cũng đã xác định người đàn ông này là đồng loại rồi.
Đồng loại nhiều như vậy nhưng trước khi Nhiếp Vân Thâm nói ra câu này thì hắn chưa từng nghĩ đến việc đưa ông chủ tương lai của tập đoàn Lance lên giường. Không đề cập đến những nguyên tắc để tránh khơi dậy sự nghi ngờ giữa nhân viên kiểm soát rủi ro và khách hàng, chỉ cần nói về ký ức không vui vẻ vào mười năm trước khi hai người là bạn cùng lớp thì hắn cũng không muốn dính dáng gì đến họ Thư kia.
Thế mà Thư Ngạn lại không cúp điện thoại, cũng không trực tiếp từ chối, mà là im lặng.
Cái này thể hiện y đối với yêu cầu của hắn không ghét bỏ? Hoặc là cảm thấy có thể suy xét?
Tuy rằng Nhiếp tổng của chúng ta không có thói quen ăn cỏ gần hang, nhưng nếu đó là người cực phẩm như Thư Ngạn thì hắn thật sự không ngại vứt một chút tiết tháo của mình đi. Dù sao trước nay hắn cũng không phải hình mẫu đạo đức gì.
Quả nhiên, Thư Ngạn rất nhanh cho hắn câu trả lời. Y nói: “Tôi muốn suy xét một chút.”
Nhiếp Vân Thâm nghe thấy di động truyền đến âm thanh tút tút, khóe môi không tự chủ kéo lên.
Suy xét một chút, đó chính là có hi vọng!
Thư Ngạn suy xét hết một ngày.
Nhiếp Vân Thâm nhìn tin nhắn Thư Ngạn gửi, miệng sắp ngoác tới mang tai luôn rồi. May mắn lúc này trong thang máy chỉ có mỗi mình hắn, bằng không nhìn hắn vừa cười vừa hắt xì đến mức không khép miệng được thì có lẽ sẽ bị người ta đưa đi bệnh viện tâm thần khẩn cấp.
Không có cách nào mà, chỉ cần tưởng tượng đến Thư Ngạn cao quý ưu nhã, trong mắt không dung nổi nửa hạt cát lại trần truồng nằm ở trên giường, mặc cho mình muốn làm gì thì làm, hắn đã không khống chế được nhiệt huyết điên cuồng đang dâng trào trong cơ thể và tâm tình hưng phấn kích động.
Có câu nói gì nhỉ? Quân tử trả thù, mười năm không muộn.
Nhưng cứ nói tới thâm cừu đại hận của hai người thì Nhiếp Vân Thâm lại nói không nên lời. Hắn đã từng nghiêm túc tự hỏi, vì sao mỗi lần mình nhớ tới hai chữ “Thư Ngạn” thì đều hận đến mức hàm răng ngứa ngáy. Là bởi vì vĩnh viễn fans của mình không nhiều bằng y, hay là do hoa hậu giảng đường bị y cướp mất? Hoặc là lần mình mang theo một nhóm người đi tìm Thư Ngạn để hội đồng y, lại bị y đánh đến mức quỳ rạp trên đất, không đứng dậy được?
Hình như đều không phải. Thứ Nhiếp Vân Thâm canh cánh nhất trong lòng, thật ra là cho dù mình nỗ lực như thế nào cũng không thể vượt qua Thư Ngạn, lấy được hạng nhất.
Ở Z thị thì Z là trường trung học tốt nhất, nghe nói chỉ cần vào nơi này học thì cho dù bạn đội sổ cũng có thể nhẹ nhàng vượt qua tuyến quan trọng.
Từ khi Nhiếp Vẫn Thâm học lớp đầu tiên của sơ trung Z thì đều lấy thành tích hạng nhất, được xét duyệt trực tiếp lên cao trung. Bởi vì bản thân học giỏi nhất ở sơ trung nên đương nhiên cho rằng toàn thành phố không có người nào giỏi hơn mình, bảng xếp hạng cũng chưa từng đi tra. Sau khi khai giảng mới biết được thủ khoa toàn thành phố tên Thư Ngạn. Mà Nhiếp Vân Thâm kém ba điểm, xếp hạng hai.
Thư Ngạn từng học trường sơ trung tư thục rất nổi tiếng ở Z thị. Sở dĩ ngôi trường kia nổi tiếng là bởi vì học phí giá trên trời. Nói đơn giản thì đây chính là một trường học quý tộc. Những học sinh trong trường khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp xuất ngoại, rất ít người tham gia thi tuyển sinh đại học. Nhưng Thư Ngạn chưa muốn ra ngoài sớm như vậy nên lấy thành tích hạng nhất toàn thành phố để bước vào cánh cửa cao trung Z, dưới sự chúng tinh phủng nguyệt* của tất cả giáo viên và học sinh. Đồng thời cũng mở ra ba năm tranh đấu gay gắt với Nhiếp Vân Thâm.
[ Chúng tinh phủng nguyệt: Sao vây quanh trăng. Ý chỉ được yêu thích, là trung tâm của mọi người. ]
Khi Nhiếp Vân Thâm học sơ trung thì chính là nhân vật nổi tiếng của mọi trường học, ngoại hình anh tuấn, tính cách hòa đồng, trong nhà có tiền, thành tích còn tốt. Cha mở vài nhà hàng cao cấp và nhà hàng hải sản trong thành phố, từ đàn chị khóa trên đến đàn em khóa dưới, có hai phần ba là fans của hắn.
Nhưng từ khi Thư Ngạn xuất hiện, không chỉ ở mặt thành tích cho hắn một cú vào tim, nháy mắt hai phần ba fans cũng rời đi một nửa, một phần ba không hâm mộ hắn kia cũng thành fans Thư Ngạn, trực tiếp đánh danh hiệu “Ánh sáng Z trung” của hắn xuống.
Nhiếp Vân Thâm nào có thể nuốt trôi cục tức này, dốc hết sức lực muốn hòa nhau trên mặt thành tích. Nhưng mà, lần thi khảo sát kém bốn điểm, kỳ thi giữa kì kém hai điểm, kỳ thi cuối kỳ khảo thế mà lại kém sáu điểm!!!!
Hạng hai vẫn như cũ, hạng ba vẫn giống nhau. Con mẹ nó còn để người ta sống không!
Rốt cục Nhiếp Vân Thâm cũng hiểu vì sao Chu Công Cẩn trong Tam Quốc Diễn Nghĩa lại nói câu: “Đã sinh Du sao còn sinh Lượng”. Có người, trời sinh chính là để khắc bạn. Cho dù bạn phẫn uất không cam lòng cỡ nào, cho dù bạn nỗ lực theo đuổi thế nào, thành tích vĩnh viễn chỉ hai ba điểm, ba năm cao trung chưa một lần đạt được. Thật vất vả mới có một lần cao hơn Thư Ngạn hai điểm, Nhiếp Vân Thâm vui vẻ phấn chấn đến mức muốn cho khắp chốn biết, giáo viên lại nói mình nhìn nhầm đáp án một câu rồi, cho hắn thêm ba điểm, nên sẽ xếp hạng lại.
Trừ ba điểm, Nhiếp Vân Thâm cay đắng nhìn xếp hạng của mình lại lần nữa dịch xuống sau Thư Ngạn, tức giận đến mức suýt chút nữa giết giáo viên chấm sai kia. Từ đó về sau cứ mỗi lần nhìn thấy Thư Ngạn đều hận không thể cắn y một ngụm, xé xuống một miếng thịt.
Mà càng làm cho hắn không thể nhẫn nhịn là tình trường thất bại, hoàn toàn không đứng dậy nổi.
Bởi vì có một ngày đẹp trời anh em đột nhiên nói cho hắn biết hoa hậu giảng đường mình theo đuổi nửa học kỳ bị Thư Ngạn cướp rồi!
Mẹ nó, cái này có thể nhẫn nhịn nữa chắc?
Không thể.
Không cho họ Thư biết trời cao đất rộng một chút thì y sẽ không rõ ai lớn hơn đâu.
Vì thế vào một đêm trời đen gió lớn, Thư Ngạn học xong tiết tự học về nhà bị Nhiếp Vân Thâm dẫn người chắn ngoài cổng trường.
[ Chú thích: Hệ thống giáo dục Trung Quốc khác chúng ta một chút.
Trường tiểu học ( 6 – 11 tuổi): Từ lớp 1 đến lớp 6.
Trường trung học.
Sơ trung ( trung học cơ sở): 12 – 14 tuổi. Từ lớp 7 đến lớp 9.
Cao trung ( trung học phổ thông): 15 – 17 tuổi. Từ lớp 10 đến lớp 12.
Đại học/ Cao đẳng ( 18 – 21 tuổi).
Đào tạo tiến sĩ thạc sĩ. ]