“Thằng khốn này, đừng đụng đến em tao!!” San dùng hết sức lực của mình cắn vào bàn chân gã mập.
Máu từ chân ứa ra tràn vào khuôn miệng, nhưng cô nhất quyết không nhả ra, dùng hết tất cả sự thù hận mà ra sức cắn.
“Hự!!!”
“Mày đúng là con chó điên mà, đánh chết nó cho tao!!”
Gã mập vung chân một phát, cô liền văng vào bờ tường, cơ thể đau đớn ập đến vội vã, cộng thêm những cú đánh vào mặt và thúc vào bụng của đám côn đồ ban cho.
“Hự… đau…” Cô vô thức lấy tay che mặt, không biết nên che ở đâu, toàn thân đều đau đớn. Chỉ duy nhất khuôn mặt là đỡ hơn một tí, phải che chắn nó thật kỹ.
“Cũng biết đau hả? Sớm chịu trói thì đâu ra nông nổi này, dám cắn đại ca bọn tao, đúng là gan hùm mà!”
Càng đánh càng hăng, cả ngày có bao nhiêu bực tức đều xả hết lên người San. Mặc kệ cô có kêu đau đớn như nào, lực chân và tay cũng không về giảm xuống.
Phía bên trên Linh đang chịu đựng sự sàm sỡ của gã mập, cô nhắm mắt mím chặt đôi môi, cố chịu đựng sự kinh tởm này, với cự ly gần như vậy một đòn cũng không thể ra tay. Cô chỉ mong cho anh Luân đến thật nhanh, nếu không mạng sống của chị mình sẽ bên bờ vực cái chết.
“A!” Cơ thể được nhấc bổng lên, cô vô thức kêu lớn, mở mắt ra thì đã thấy mình bị vác trên vai của gã mập. Tinh thần hoảng kinh, cô ra sức cựa quậy không chịu an phận hét: “Cứu tôi với!!! Ông bỏ tôi ra!!! Tên khốn chó chết này, đồ khốn nạn!!!”
“Em cứ la đi, tí nữa anh sẽ cho em biết, thế nào là lễ độ, haha!!” Từ trước đến giờ gã chưa được nếm thử gái ngoan, thì cô em này cũng xem là món ăn ngon, thường những thứ khó chinh phục gã càng thích thú gấp bội.
“Ông là tên mập xấu xí!!! Tôi kinh tởm ông!!! Yahh…” Dù có vùng vẫy cỡ nào, sức lực cũng không đọ nổi với đàn ông, cô bực mình lấy hết can đảm thụt vào sau gáy của gã mập, miệng thì liên tục nguyền rủa: “Chết đi… chết đi.”
“Bọn mày đánh nó như vậy là được rồi, đi về báo cáo với bà chủ thôi.” Mặc kệ Linh đang gãi ngứa cho mình, gã quay sang dặn dò với đám đàn em, rồi đi thẳng ra khỏi hẻm.
Vừa chuẩn bị bước ra, bóng hình một người đàn ông xuất hiện, trên người cậu lấm lem mồ hôi. Cậu chính là Minh Nhật, mặc kệ mẹ ngăn cản, cậu vẫn chạy đuổi theo bọn họ đến đây.
Thấy được cảnh tượng này, trái tim bỗng dưng thắt lại, nhìn cô gái mình thương đang bị gã mập vác trên vai cơn tức liền xộc lên cổ họng.
“Các người mau thả Linh xuống cho tôi!!” Cậu đứng thở hơi lên, nắm chặt hai bàn tay lớn giọng nói.
“Ha!? Ai đây, con bà chủ hả?” Gã mập nhếch miệng khó hiểu nhìn, mẹ thì bảo xử lý gọn lẹ, còn con thì kêu ngừng lại. Rốt cuộc gã phải nghe theo ai đây?
“Tôi ra lệnh cho mấy người thả cô gái trên vai xuống, không thì một đồng cũng đừng hòng đụng đến!” Cậu biết đám tay sai này làm việc vì tiền, nhưng làm đến mức này cậu lại thấy vô cùng thổ thẹn, vì chính bản thân mình mà hai anh em Linh gặp nguy hiểm.
“Cậu chủ à! Bà chủ bảo bọn này làm, thì bọn này mới dám, cậu ra đây nói vậy tôi thấy không được hay cho lắm…” Tên mập vì tiền nên bản thân cũng hơi e dè Minh Nhật, gã xuống giọng nói nhỏ nhẹ hơn lúc nãy cầu xin.
“Tôi trả ông gấp đôi tiền mẹ đã cho, được chưa?” Thấy tên mập vẫn không thả người xuống, cậu nhăn mặt ra giá lần nữa: “Gấp ba… không… gấp bốn!!! Ông thả người xuống đi, tôi trả ông gấp bốn!!”
“Vậy thì tôi miễn cưỡng làm theo vậy!” Gã vui vẻ thả Linh xuống đất, với số tiền kia khả năng kiếm một em chân dài còn ngon là dư sức, không nhất thiết phải xơi cô gái hung dữ này: “Lui thôi, công việc hôm nay đã kết thúc.”
Đám côn đồ nhận được khoảng tiền thích đáng, nên vội vã cáo lui. Bọn chúng cũng không dám nán lại lâu, sợ chuyện bị phanh phui cả lũ sẽ bị công an tóm gọn.
Bước chân Minh Nhật vội vàng tiến tới đỡ lấy người Linh, cậu nhìn cả người cô nhếch nhác ân hận nói: “Xin lỗi chị, vì em mà chị ra nông nỗi này!”
“Chị… chị…” Linh thở hơi ra, chỉ tay về hướng trong hẻm nhỏ. Cô thật sự rất mệt rồi, bàn chân đang sưng tấy lên vì đau mà câu nói phát ra cũng ngập ngừng không rõ chữ.
“Chị!? Chị nào?” Minh Nhật nhăn mặt khó hiểu, còn chị nào nữa? Cậu nhớ Linh đâu có chị gái? Nhìn theo hướng tay của Linh, thân người bầm dập máu me bên trong hẻm nhỏ đập thẳng vào mắt cậu, trái tim hốt hoảng lần nữa đập liên hồi.
Cậu vội vã buông Linh ra, chạy vào trong hẻm nhỏ. Chứng kiến cơ thể nhỏ bé đang nằm thở thoi thóp, toàn bộ quần áo đều nhuộm máu đỏ chót pha với ít bùn lầy mà mùi hương xung quanh tanh tưởi vô cùng.
Minh Nhật vô thức che mũi mình, tính cúi xuống đỡ bỗng nhiên cơ thể bị một sức mạnh nào đó kéo mạnh ra va vào bờ tường: “Ui! Ai vậy hả?”
“Đừng chạm vào cô ấy!”
Minh Nhật trợn tròn đôi mắt, thấy người con trai phía trước mắt mình một thân màu xanh, quanh eo còn có thêm cây súng lục. Lúc này trái tim nhỏ bé lần nữa đập liên hồi vị sợ hãi, không biết người nằm phía dưới có mối quan hệ như thế nào với anh công an này, mà vẻ mặt của anh ta lại vô cùng lo lắng.