Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 3: Trùng phùng



Không phải cô quên, thật ra là tự ti với xuất thân nghèo hèn của mình. Mười năm rồi, đến cả công việc đàng hoàng cũng không có.

Nhìn sang Luân, cậu sinh ra được bao bọc bởi gia đình gương mẫu. Được bố mẹ yêu thương, gia cảnh khá giả.

So sánh với cô thì nó khác xa một trời một vực, người ở trên trời kẻ đứng dưới đất. Nếu Luân không tự nhận ra trước, có lẽ lần gặp mặt này cô sẽ giả vờ là người lạ.

“Cậu bị gì mà phải đến đây vào sáng sớm?” Luân không chọc San nữa, cậu lùi về sau hỏi về tình hình hiện tại.

“Trên đường đi làm tôi có giúp một bà lão đưa vào bệnh viện…” Nói đến đó cô hơi ngừng lại vội ngước lên nhìn mọi người, chắc chắn họ đang nghe cô đành tiếp tục câu chuyện:

“Tôi đưa vào rồi kêu cậu bé đó liên lạc với người nhà, nhưng không ngờ họ bắt tôi phải trả viện phí cho bà lão. Tôi không có đem tiền nên mới lắc đầu từ chối, thế là bị họ kiện lên đây.”

“Chuyện này… mấy người, vậy mà còn dám mặt dày đưa lên đây sao?” Luân cạn ngôn vì sự việc trên, nếu nói về độ xui xẻo thì San số một không ai dám số hai.

“…” San trề môi nhún vai, cô nhướn mày với Luân tỏ thái độ hờ hững.

Luân thở dài nhìn qua đám người đang run rẩy, cậu vỗ vai đồng chí bên cạnh rồi gật đầu. Hai người nhìn nhau thông qua ánh mắt liền hiểu đối phương đang nghĩ gì.

Anh công an gật đầu đồng ý rồi đứng dậy nhường vị trí lấy lời khai cho Luân: “Mời anh.”

“Cảm ơn nhé.”

Luân ngồi xuống nhìn vào tờ lời khai, cậu lắc đầu ngao ngán: “Giờ cho bà nói lại lần nữa, sự việc lần này ai sai?”

Giọng nói uy lực vang lên không còn trầm ấm như lúc nãy, đám người ồn ào ban đầu bây giờ im lặng không dám phản bác.

“Không trả lời thì coi như chấp nhận là mình sai đó nhé?”

“Tôi… tôi không sai. Chỉ là hơi nhầm lẫn, tại cậu ta cứ im lặng không nói gì, thì sao chúng tôi biết được thực hư câu chuyện như nào chứ?”

Bà cô trung niên ngập ngừng phản bác, dù gì đến đồn công an làm ầm ĩ đã đủ mất mặt rồi.

Nếu còn bị gắn cái mác đổ thừa lầm người vô tội, thì có mười cái quần cũng không che nổi sự nhục nhã này.

“Cậu ta ít nói thì bà có quyền tự tiện quyết định như vậy hả? Nếu suy ra thiệt hại thì bà phải đền bù tổn thất tinh thần cho người ta đó.”

Nghe tới đền bù sắc mặt cả đám người đang đứng liền xanh thành một mảng, đã tốn công vô ích rồi. Họ cứ tưởng nếu đồng lòng sẽ qua mặt được mấy tên công an, nhưng thật ra mọi hành động của họ đều nằm trong tầm ngắm.

Bà cô trung niên đầu nhảy số cực nhanh, bà quay sang đứa con trai của mình tát vào mặt cậu bé một cái.

*Bốp*

“Mẹ!??”

Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, không ai nghĩ bà ta sẽ hành động lạ lùng như vậy.

Chưa nắm chắc động cơ tiếp theo thì không ai dám đứng ra can ngăn, trong tích tắc liền nghe được giọng nói trách mắng của bà ta vang lên:

“Thằng ngu này!!! Ai dạy mày nói dối vậy hả? Mày khiến bọn tao nhục nhã như vậy có vừa lòng chưa?” Mắng chửi xong bà quay người sang trái nắm lấy bàn tay của San dùng ánh mắt ướt át cầu xin tha thứ:

“Tôi từ đầu đã nghi ngờ con của mình nói dối, nhưng vì quá thương mẹ nên nhất thời đánh mất lý trí, đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cậu.”

“Con không có!!!” Uất ức lên tới cổ họng, cậu bé la lớn không chịu khuất phục.

“Mày im lặng cho tao!” Không kịp bịt miệng con trai, bà liền quay qua hành động với San.

San bị hành động gọn lẹ của bà cô làm cho giật mình, cô theo thói quen tránh mặt qua một bên. Nhưng vì không gian có giới hạn nên bàn tay đã bị nắm lấy lúc nào không hay.

“Cô… khoan đã.”

Lần đầu tiên tiếp xúc với người lạ gần như vậy trái tim nhỏ bé của cô cứ liên hồi đập, trước giờ nếu muốn tiếp cận ai đó cô sẽ dành ra một ít thời gian để suy nghĩ và chuẩn bị.

Nhưng hiện tại mọi thứ quá mới mẻ khiến cho chứng bệnh sợ người tái phát, cô dơ tay đẩy người đàn bà trung niên ra xa để dành lấy sự sống cho mình.

Bà cô không chịu khuất phục, bị đẩy ra xa bà lại tiếp tục chạy lại ôm lấy chân của San than vãn:

“Ân nhân của gia đình tôi ơi… cậu đừng truy xét trách nhiệm nhé!! Chúng tôi nhà rất nghèo… còn mẹ già đang nằm viện chờ đóng viện phí.” Bà ra sức ôm chặt lấy chân của thanh niên đối diện ra sức kể lể:

“Cậu nhìn đồ chúng tôi mặc cũng đủ biết rồi mà. Tất cả đều là hiểu lầm, chúng tôi vô tội.”

‘Khó chịu quá.’ Hiện tại cô không biết phải làm gì, cố gắng vùng vẫy đẩy bà ta ra nhưng đều vô dụng.

Cuối cùng San nhìn qua Luân dùng ánh mắt khẩn cầu mong cậu ấy giúp mình một tay, nếu không nhanh lên cô e là sẽ ngất mất.

“Bà cô kia! Buông cậu ấy ra!!!” Luân nãy giờ nhịn cũng hết nỗi, cậu thấy được ánh mắt cầu xin của San. Nếu hiện tại vẫn đứng im thật sự lương tâm không cho phép.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.