Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 15: Về chính phòng của em ngủ



Thẩm Dịch An hiểu ý: “Ba, con không có ý đó.”

Thẩm Tuấn Tài nở nụ cười: “Được rồi, con đừng để ba mẹ lo lắng, đã muộn rồi, mau về nghỉ ngơi.”

Thẩm Dịch An đóng lại cửa phòng của Nghiêm Thấm rồi mới rời đi.

Ngay sau khi cửa được đóng lạii, Nghiêm Thấm, người mà Thẩm Dịch An nghĩ rằng chắc hẳn đang ngủ, từ từ mở mắt, cô nhìn lên trần nhà, nghĩ về những lời khuyên răn của Thẩm Tuấn Tài nói với Thẩm Dịch An, nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Em gái?

Cô không phải là đứa con gái súc sinh của Thẩm Tuấn Tài hay sao?

Sau khi trở về phòng, Thẩm Dịch An vừa tắm xong nhìn thấy bức tranh ở bên cạnh kia, dừng một lúc quyết định mở bức tranh ra, anh trước sau vẫn cảm thấy người đàn ông trong bức tranh so sánh với anh không có bất kỳ điểm nào giống nhau. Mà cô hiển nhiên xinh đẹp và quyến rũ hơn người phụ nữ kia rất nhiều.

Thế mà anh vẫn mua bức tranh về như ma xui quỷ khiến, không vì lý do đặc biệt nào, có lẽ chính là bị ma ám.

Thẩm Dịch An trước khi đi ngủ có thói quen đọc sách, sau khi bắt đầu buồn ngủ liền tắt đèn ở đầu giường, anh vừa nhắm mắt chuẩn bị tiến vào mộng, nghe được động tĩnh sột sột soạt soạt, giống như một con vật nhỏ mạnh dạn leo lên giường của mình.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Dịch An vẫn nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác, cho đến khi—

Con vật nhỏ này lá gan càng lúc càng lớn, thấy anh không có tỉnh lại, thế nhưng lại trực tiếp xốc chăn lên, chui vào trong ngực của anh!

Trong lòng ngực một cảm giác mềm mại làm Thẩm Dịch An bỗng nhiên mở to mắt, trong đêm tối, anh cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, đột nhiên ngồi dậy, “Táp” một tiếng đèn được mở lên, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lạnh lùng: “Nghiêm Thấm! Em tới phòng anh làm gì?”

Cô gái nhỏ say say dựa vào đầu gối của anh cho đến khi tìm được vị trí thoải mái, “Đừng làm ồn~~”

Không có nhiều thứ có thể làm cho tâm trạng của Thẩm Dịch An trở nên dao động, nhưng giờ phút này chính là ngoại lệ.

“Về chính phòng của em ngủ.”

Nghiêm Thấm chớp chớp lông mi, chập chờn như cánh bướm sau cơn buồn ngủ, đôi mắt ngây thơ vô tội, âm thanh kết thúc nhẹ nhàng kéo dài: “Anh Dịch An, bồi em ngủ được không?

Yết hầu gợi cảm của chàng trai khẽ động, hít sâu một hơi bình tĩnh, lặp lại câu nói lần nữa: “Về chính phòng của em ngủ.”

Cô gái nhỏ bĩu môi, ngón tay bấu bấu vào góc áo anh, nằm xuống giường, bàn tay nhỏ bé liền chui vào chăn tới eo của anh, Thẩm Dịch An giống như bị điện giật đè lại tay của cô: “Nghiêm Thấm.”

Nghiêm Thấm lại nghe ra vài phần tức muốn hộc máu cùng với xấu hổ.

“Mấy nữ sinh nói, đã đều nhìn qua cơ bụng của anh.” Thanh âm cô gái nhỏ thấp thấp, còn có chút uỷ khuất.

Thẩm Dịch An không biết người mà cô nói trong miệng là ai, chỉ nói: “Không có.”

Đã là một học sinh điển hình, yêu đương là một chuyện không dính tới.

Cô gái nhỏ kiên trì: “Đã nhìn qua.”

Thẩm Dịch An có chút đau đầu, anh cùng một con ma men nói chuyện nghiêm túc, chính là thực ngu xuẩn, xốc chăn lên, muốn cấp tốc đem người trở về, nhưng cô gái nhỏ đã nhận ra ý đồ của anh, bướng bỉnh nằm trên giường, đem tay giấu dưới thân: “Không về là không về, không cần phải về.”

Thẩm Dịch An hít sâu: “Phải như nào mới trở về?”

Nghiêm Thấm lúc này mới hơi hơi nghiêng đầu tới, như một con hồ ly giảo hoạt: “Vậy anh, vậy anh cho em sờ thử xem.”

Thẩm Dịch An hơi ngừng lại: “Sờ…cái gì?”

Cô gái nhỏ cứ như đương nhiên mà nói: “Những nữ sinh khác đều đã nhìn, em cũng phải nhìn, còn muốn sờ.”

Thẩm Dịch An im lặng vài giây, con ngươi đen như gỗ mun nhìn cô chằm chằm không lên tiếng.

Thấy anh trầm mặc, Nghiêm Thấm coi như anh ngầm đồng ý, tay nhỏ từ dưới thân đưa ra, chống lên bụng của anh, đánh bạo đưa tay vào áo ngủ của anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.