Một Thời Ta Đuổi Bóng

Chương 5



Sáng hôm sau chuẩn bị đi làm. Lúc xuống ăn sáng, cô nhìn ông Huỳnh xem kết quả ra sao. Nhưng thật bất ngờ, mẹ cô lại lên tiếng: 

– Hôm nay mẹ có hẹn với khách, con đi một mình đi, lúc nào rảnh, mẹ sẽ đi với con. 

“Hú hồn” Qúy Phi suýt kêu lên vì mừng. Nhưng thấy cái nhìn quan sát của mẹ, cô làm ra vẻ chuyện đó rất thường. Mẹ mà biết cô lo cuống lên đến thế, chắc mẹ sẽ càng chú ý nhân vật phó giám đốc của cô. 

Đợi ba mẹ đi xong cô mới yên tâm ra khỏi nhà. 

Đến công ty, Qúy Phi tự động đi thẳng xuống phòng làm việc, chứ không đợi dẫn như hôm qua. Hình như cô đến muộn, nên vào phòng đã thấy mọi người làm rồi. Có người đã được nửa khay tôm. 

Qúy Phi đưa mắt tìm cô tổ trưởng hôm qua nhưng một thanh niên đã đi về phía cô, anh ta cười rất thân thiện: 

– Chào em, có phải em là người mới đến nhận việc phải không? 

– Dạ. 

– Hôm qua, anh nghỉ buổi sáng, nên không gặp em. Buổi chiều có nghe cô Liên nói. Em theo anh qua phòng bên đây nhận đồ. 

Qúy Phi đưa mắt tìm cô tổ trưởng lần nửa. Nhưng cô ta đứng ở dãy bên kia. Và chỉ đưa mắt nhìn cô. Như không có phận sự hướng dẫn cô nữa, vì đã có người khác tình nguyện. 

Người thanh niên đưa Qúy Phi đồ bảo hộ. Anh ta chờ cô mang găng, và bắt chuyện: 

– Em tên Qúy phải không? Tên em đặc biệt thật đấy. Giống như người vậy. 

– Dạ. 

– Anh đứng khâu KCS ở phòng này, có gì không biết, cứ hỏi anh. 

– Vậy hả? 

Qúy Phi hởi ngắn gọn, tự nhiên cô thấy gần gũi anh ta hơn. Vì mặc dù công việc không giống nhau, nhưng là người cũng đẳng cấp, cô sẽ không phải bị dòm ngó như các cô kia. 

Cô bắt đầu tò mò: 

– Anh làm lâu chưa? 

– Ma cũ đấy em. Hơn năm năm rồi. Em ở bách khoa ra hả? 

– Dạ. 

– Còn anh thì nông nghiệp, thủy sản. Anh tên Trí. 

Qúy Phi ngạc nhiên: 

– Chứ không phải anh bên cấp đông sao? 

Trí cười lớn: 

– Mới vô mà đã biết hết rồi à? 

Rồi anh ta giải thích: 

– Bên cấp đông có thằng Trí. Nhưng nó là Trí cận. 

Qúy Phi nói tiếp: 

– Còn anh là Trí cao, hay đại loại là như thế. 

Trí lại cười lần nữa: 

– Em cũng nhạy lắm đấy. Tụi nó gọi anh là Trí tre. Nhiều lúc anh cũng quên mất tên mình luôn. 

Qúy Phi cười khúc khích: 

– Em thấy gọi như vậy dễ nhớ hơn. Nếu em gọi anh là 200 đốt, anh có giận không? 

– Đã là tre rồi thì 100 hay 200 đốt cũng vậy thôi. Em cứ gọi tùy thích. 

– Đùa thế thôi chứ em không dám đâu. Em sẽ gọi anh là Trí thôi. 

– Thích gì thì cứ gọi nấy, anh dễ chịu lắm. 

Thấy Qúy Phi mang khẩu trang, anh nói thêm: 

– Các cô ở đây ít chịu mang lắm. Chỉ khi nào có đoàn kiểm tra thì mới nghiêm chỉnh thôi. 

– Sao vậy anh? Mùi tôm khó chịu quá, không mang chịu sao thấu? 

– Dần dần sẽ quen thôi. Có khẩu trang khó nói chuyện lắm. Mình làm vậy khác người ta. 

Qúy Phi cười thầm một mình. Cô đoán là anh ta thuộc loại chịu nói, chứ không trầm trầm như phó giám đốc Trần Nghiêm. 

Thấy Trí nhìn mình, cô nói vừa khiêm tốn vừa cương quyết: 

– Để em tập cho quen mùi, rồi sau đó sẽ hay. 

– Nói vậy chứ tùy mình thôi, không ai để ý chuyện đó đâu. 

Nói xong, anh vẫy Qúy Phi đi theo ra phòng ngoài và bảo cô đến đứng ở vị trí đầu dây. Anh chỉ cho cô cách phân và cách lột tôm. Chuyện này không hề khó. Nhưng Qúy Phi từ nhỏ đến lớn, chưa hề cầm đến con tép để lột, lại mang găng nên cử chỉ cứ lọng cọng. Có đến mấy phút cô mới xử lý xong một con tôm. 

Trí nhìn động tác chậm như rùa của cô, anh nhủ thầm “Đây là cô tiểu thư chính hiệu” Nhưng anh không có ý kiến gì ngoài mấy câu khuyến khích: 

– Tập từ từ đi sẽ quen thôi, ai mới vô cũng vậy. 

“Không dám ai cũng vậy đâu”. Mấy cô công nhân đứng gần đó nhìn nhau như trao đổi. Rồi lại nhìn tiếp Qúy Phi mím môi cố đừng cười. Trí nhìn các cô như dọa, như cấm nhìn. Thế là mấy cặp mắt kia lãng đi, cúi xuống với công việc. 

Qúy Phi mím môi, chăm chú ngó xuống con tôm. Giữ cho đuôi của nó đừng có đứt không phải là dễ. Mặc dù trong phòng lạnh nhưng mồ hôi cô vẫn rịn hai bên thái dương. Nhìn động tác của cô như mỗ xẻ một vật gì ghê gớm lắm. Cô làm cho các công nhân khác không thể không cười. Cả Trí, vốn hết sức tế nhị, cũng bật cười khi thấy vẻ căng thẳng của cô. 

– Thật ra, biết cách là dễ làm lắm, không khó đâu Phi. 

Qúy Phi vẫn dán mắt xuống con tôm, nói mà không ngẩng đầu lên: 

– Sao em giữ hoài cái đuôi vẫn bị gãy, làm sao bây giờ anh? 

Trí chưa kịp trả lời thì thấy anh chàng Trí cận lững thững đi vào. Giọng anh ta khá lớn: 

– Nghe nói bên đây có người mới hả? Vô chưa Trí? 

Trí tre trả lời, nhưng vẫn không quay lại: 

– Vô rồi. 

Anh chàng cận bước tới gần Trí tre, đưa mắt nhìn các cô công nhân như tìm. Nhưng vì Qúy Phi mang khẩu trang nên anh ta không nhận ra. Đôi mắt anh ta vô tình nhìn xuống khay. Thấy cả đám tôm gãy đuôi nằm lổn ngổn, anh ta kêu lên: 

– Ai lột kỳ vậy? Lột kiểu này, tôm xuống loại thành tôm vụn rồi. 

Không kiềm được, các cô công nhân cười phá lên. Qúy Phi đỏ mặt đứng im. Trí tre vội đỡ lời: 

– Một vài con đầu thôi, tập một lát là quen chứ gì. Ai mới vô không vậy? 

Trí cận nhìn Qúy Phi ngờ ngợ: 

– Vậy cô này là người mới đây hả? Chào em. 

Thấy Qúy Phi chỉ gật đầu chào lại, chứ không lên tiếng, anh ta nghĩ cô bị quê nên vội bào chữa: 

– Tại anh tưởng thằng Trí làm ẩu, chứ mới tập thì tôm hư là chuyện thường. Với lại, em là kỹ sư, làm cái này không được là phải rồi. 

Qúy Phi vẫn làm thinh, Trí cận tán thêm: 

– Chừng một ngày là em cứng tay không thua ai đâu, đừng ngại. 

Qúy Phi miễn cưỡng: 

– Dạ. 

Nói thế nhưng cô vẫn thấy quê. Cô không giận anh chàng lắm lời này. Nhưng bực, làm ở đâu thì ở đó đi, đi long nhong chi vậy? Cô biết tỏng anh là nhân viên bị phó giám đốc “nhắc nhở” hôm qua. Chắc là nhân vật này làm việc lông bông lắm. Điển hình là anh ta đã mò sang bên đây để biết mặt người mới. Tò mò! 

Anh ta làm cô quê muốn chết được. Chẳng lẽ gom mấy con tôm “thương binh” này đem giấu? Chứ hết người này đến người kia nhìn, chịu sao thấu? Bộ tượng sao mà không biết quê? 

Lỡ mà phó giám đốc xuống kiểm tra… Nghĩ tới đó, Qúy Phi đâm ra lo lắng. Ai cười cô cũng mặc, chứ phó giám đốc mà thấy cô dở thì thà nghỉ nhà đỡ quê. 

Nghĩ vậy, Qúy Phi nói nhỏ với Trí tre: 

– Đem mấy con này dẹp chỗ khác được không anh? 

“Dẹp thì được rồi, nhưng dẹp rồi em sản xuất thêm nữa thì giấu làm chi?” Trí tre nghĩ thầm. Nhưng không nỡ làm phật lòng người đẹp, anh liền bảo cô công nhân đứng gần đó mang đi. Qúy Phi thầm thở phào: 

– Cám ơn anh Trí nha. 

– Đâu có gì. 

Trí cận nảy ra một sáng kiến hết sức ga lăng. 

– Hay là Qúy Phi lột phần đầu, phần đuôi để anh làm cho. Làm quen tay rồi hẳn xử lý hết con. 

Trí tre nhướng mắt: 

– Bộ bên kia hết việc rồi hả ông? Nhiệt tình vừa vừa thôi nha. 

– Miễn tao sắp xếp sao xong thôi, thằng này! 

Qúy Phi thấy ý kiến đó rất hay. Thế là cô nói khuyến khích: 

– Anh Trí có sáng kiến hay ghê. 

Trí tre nói kháy: 

– Thằng này có tiếng là ga lăng đó Phi. Mấy trường hợp này nó nảy ra nhiều sáng kiến hay lắm. 

Qúy Phi thừa biết anh ta muốn nói Trí cận tán gái, nhưng cô lờ đi như không hiểu: 

– Vậy hả anh? 

Trí cận cũng phớt lờ anh ta. Anh đứng bên cạnh Qúy Phi làm phụ, bắt chuyện: 

– Nghe nói ba của Phi là giáo sư Huỳnh phải không? Năm thứ ba anh có học thầy nhưng chắc thầy không nhớ anh đâu. 

Qúy Phi ngạc nhiên: 

– Vậy là anh có học ba em? 

– Anh có đến nhà thầy mấy lần, có lần gặp Phi nữa. Nhưng Phi không để ý anh. Lúc đó em còn nhỏ, chắc mới học cấp III. 

“Vậy là anh ta biết mình trước, và qua đây giúp mình vì mình là con của ba, chứ không phải anh ta tào lao, cũng không tán tỉnh”. Nghĩ vậy Qúy Phi thấy có cảm tình với Trí cận hơn. Và đương nhiên, cô cũng thấy thân với anh. Vì anh là học trò của ba cô. 

Hôm qua cô nghĩ làm việc ở đây sẽ chán, vì chẳng có ai làm bạn. Nhưng hôm nay đồng thời có một lúc hai người giúp đỡ mình, cô thấy cũng vui. 

Trí cận ở chơi một lúc rồi trở về chỗ của anh. Qúy Phi làm cũng đã đỡ hơn. Mấy con tôm được liền đầu liền đuôi đàng hoàng. Có điều thao tác của cô thì không tiến hơn mấy. Chậm tương đương với rùa bò. Nhưng Trí tre luôn miệng bảo với cô như vậy là khá rồi, tiến bộ vượt bực rồi. Cô biết anh nói quá, nhưng cũng thấy đỡ quê. 

Đến hồi nghỉ trưa, Qúy Phi bỏ đồ bảo hộ ra định về, nhưng Trí tre đã đến bên cô: 

– Phi định về hả? 

– Dạ. 

– Anh định rủ cô ở lại nghỉ, buổi trưa ở đây có chỗ nghỉ đấy, đa số đều ăn trưa ở đây luôn. 

– Bộ Ở đây có nhà ăn hả anh? 

– Có chứ. 

Qúy Phi thấy tò mò muốn ở lại, nhưng sợ mẹ không cho. Thấy cô ngần ngừ, Trí tre khuyến khích: 

– Cô mới vô cũng nên tiếp xúc nhiều cho biết. Ở đây có nhiều thứ lắm: cơm, phở, mì … muốn ăn gì tùy thích. 

Thấy bụng biểu tình phải đi ăn trưa đã…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.