Xuyên qua cửa sổ anh nhìn thấy cô đang cúi gập người vô cùng kính cẩn, anh hạ cửa xuống muốn nhìn thật kĩ. Trước mặt cô là một người đàn ông mặt đồng phục cửa tiệm vẻ mặt khá khó chịu, dường như Mễ An đang xin lỗi hay gì đó còn có trên người cô cũng mặc đồng phục giống như vậy. Khang Duật càng nhìn càng hiểu rõ sự tình liền bứt rứt trong người
“Dừng ở đây! Lấy xe lăn cho tôi.”
Tài xế tấp xe vào lề nhanh gọn xuống lấy xe rồi đỡ anh lên, vừa muốn đẩy anh đi thì Khang Duật lại xua tay
“Cậu đứng đây chờ tôi là được.”
Khang Duật lăn bánh xe tức tối đi đến gần cửa tiệm, cô nói với anh là đi đến cô nhi viện kết quả lại là anh thấy cô ở đây làm thêm! Anh đẩy cửa hùng hổ vào, tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu khách đi vào, người đàn ông đứng trong quầy thu ngân đứng lên
“Chào quý khách!”
Anh lia mắt xung quanh tiệm thì mới thấy Mễ An đang xoay lưng lại cúi người chật vật rinh các thùng hàng chuyển vào trong kho, nhìn thấy cảnh như vậy lực đạo lăn bánh xe càng nhanh hơn trong lòng như có một ngọn lửa đang bùng phát thổi tan băng lạnh. Mễ An đang chuẩn bị rinh tiếp thùng hàng thì cô nhìn thấy đôi giày quen thuộc xuất hiện trước mặt còn có bánh xe lăn, thần kinh dấy lên làn sóng mạnh mẽ cô căng thẳng ngẩng đầu lên. Gương mặt quen thuộc với đôi mắt hình viên đạn lập tức ào đến áp đảo cô, cả người cứng đờ nín thở như bị xịt keo. Giờ phút này, cô không biết nói gì chỉ không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây ngay lúc này, cô còn nói đôi là mình đi đến cô nhi viện.
Bây giờ thì hay rồi…
“Đi theo tôi, nhanh lên!”
Anh xoay xe lăn lại giọng nói âm trầm tựa như đang ngầm kìm nén một cơn thịnh nộ to lớn. Mễ An ngẩng đầu nhìn ông chủ đang ngơ ngác cuối cùng vẫn phải tiếp tục cúi đầu
“Xin lỗi ông chủ, tôi sẽ trở lại ngay.”
“Cô!” Ông chủ tức giận vô cùng, vừa nãy mới xin lỗi xong vì chuyện không đi làm bây giờ thì lại tự ý ra khỏi ca.
Mễ An cúi đầu lủi thủi đi đằng sau lưng anh tựa như một đứa bé gây tội quậy phá bị cha mẹ bắt gặp vậy, anh dừng lại ở công viên khá vắng người không khí bắt đầu ngưng trọng. Mễ An nhìn mũi chân cắn môi, hai bàn tay xoắn lại như đợi chờ phán xét tử hình vậy.
“Em thiếu tiền sao?”
Thanh âm của anh vẫn như vậy khác biệt vang lên giữa hàng ngàn thứ tiếng hỗn loạn ngoài kia nhưng bây giờ nó khiến cho cô nặng nề hơn. Mễ An hít một hơi thật sâu đáp lại
“Em…chỉ là không muốn dựa vào Sơ nữa, đã lớn rồi em muốn đi làm kiếm tiền tự lo cho bản thân!”
Khang Duật nghe những lời đó cơn thịnh nộ như nguôi ngoai được một chút rồi nói lớn
“Nhưng…tại sao em lại nói dối tôi chứ? Em nói rằng em muốn về cô nhi viện kết quả lại đi đến đây! Tôi ghét nhất là có người lừa dối tôi.”
“Em…chỉ là không muốn anh bận tâm về em mà thôi, là vì anh không muốn em làm phiền anh quá nhiều nên…” Nói đến đây giọng nói của Mễ An đầy nghẹn ngào, uất ức của những ngày tháng qua như thuỷ triều cuồn cuộn dâng lên từng cơn.
Khang Duật mím môi bạc rối rắm, phải rồi là do anh nói cô đừng phiền nhiễu đến anh trước tại sao bây giờ lại trách cô chứ, tại sao phải bận tâm lo lắng đến chuyện của cô làm gì? Tại sao phải cảm thấy bứt rứt khó chịu cơ chứ, là vì điều gì vậy?
“Được rồi, bây giờ không cần đi làm nữa! Chỉ cần ở bên tôi giúp đỡ chăm sóc tôi sẽ trả lương mỗi tháng.”
Hàng mi cong dài như lá liễu rũ xuống che lại đôi mắt nghe đến đây trên mặt không còn một chút huyết sắc nào, Mễ An buồn phiền vì anh không hiểu cô. Khoé mắt có chút chua xót, đáy mắt mang theo một tầng sương mù mỏng
“Không, em không muốn! Chăm sóc, ở bên cạnh em đều làm hằng ngày rất tốt, em có thể đi làm được không cần anh phải trả lương!”
Mễ An muốn anh hiểu rằng, cô ở bên cạnh anh lo lắng từ miếng ăn đến giấc ngủ không phải là cô cần tiền mà là…cái thứ mà anh nói anh sẽ không bao giờ cho cô được! Mễ An cười nhạt, anh không hiểu…
“Em…tôi không có ý đó! Tôi…” Thiên ngôn vạn ngữ đều kẹt ở trong tâm không tài nào ra được, anh muốn mở miệng nói hết nhưng lại nghèn nghẹn. Anh muốn nói với cô là anh không muốn cô đi làm ở đó nữa, vì những vết thương loang lổ trên tay, vì bàn tay khô ráp và quầng thâm dưới mắt. Khang Duật không muốn nó xuất hiện ở cô thêm một lần nào nữa, muốn cô sẽ dành hết thời gian cho anh không phải đi làm những chuyện khổ cực như thế này! Nhưng rồi những chân tình vẫn nghẹn ở trong lòng không thể nói ra, đầu óc anh bây giờ mụ mị vô cùng không biết mình đang bị gì nữa!
“Em không sao đâu, anh về trước đi! Khi tan ca em sẽ đến.”
Đau lòng nhuốm đầy trong đôi mắt cô, Mễ An xoay người áp chế nỗi chua xót đưa lưng về phía anh đi về cửa tiệm. Khang Duật cả buổi chỉ nhìn trừng trừng vào bóng lưng đầy vẻ cô đơn hiu quạnh, trong lòng bây giờ giống như bị chặn bởi một miếng bông gòn đầy nước, nghẽn lại, đến thở cũng thấy vô cùng khó khăn. Cảm giác này không thoải mái một chút nào!