Một Đời Nắm Tay

Chương 18: Quá khứ



Editor: Chanh

Mặc dù mẹ của Thư Luật không phải là xuất thân từ gia tộc lớn, thế nhưng bà vẫn là một người phụ nữ có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Là bạn học với Thư Dư Chính, sau đó hai người cùng làm giảng viên ở một trường đại học. Mãi đến khi Thư Đông ra đời, bà mới xin nghỉ việc để vun vén cho gia đình nhỏ.

Bà ở nhà trông nom Thư Đông, Thư Luật thì du học ở nước ngoài. Mới đầu mọi chuyện vô cùng tốt đẹp, mãi đến khi Thư Đông chợt sốt cao, bởi vì không kịp đưa vào bệnh viện nhanh chóng nên ảnh hưởng đến não. Thư Dư Chính đem tất cả trách nhiệm quy cho vợ mình, trực tiếp đòi viết đơn ly hôn.

Lúc ấy Thư Luật vốn định sau khi về nước sẽ ở lại không đi nữa. Cũng không biết Thư Nhược Chu đã dùng biện pháp gì khiến Thư Dư Chính bỏ ý định ly hôn.

“Sau đó, Thư Dư Chính bắt đầu sống chung với sinh viên của mình. Sinh viên kia chính là Vu Tiểu Mạn, cô ta chỉ lớn hơn Thư tổng ba tuổi.”

“Thế mẹ của anh ấy…”

Khóe miệng Hồng Đồng Đồng giật giật: “Thư Đông trở thành như thế, Thư Dư Chính lại tòm tem bên ngoài… Cô nghĩ sao?”

Thư Dư Chính thường xuyên không trở về nhà, trong nhà cũng chỉ có một vài người giúp việc, ai cũng không biết tới chứng trầm cảm của mẹ Thư Luật.

Hai năm sau đó, Thư Luật về nước là bởi mẹ mình tự sát, không chỉ thế, Thư Đông cũng bị đưa đến viện an dưỡng. Mà không đến một năm sau đó, Thư Dư Chính liền đưa ra quyết định muốn cưới Vu Tiểu Mạn.

Việc này khiến Thư Nhược Chu tức giận, trực tiếp nói với Thư Dư Chính, nếu muốn lấy Vu Tiểu Mạn thì một cắc tiền trong nhà cũng sẽ không chia cho ông ta.

Lúc đấy, Thư Dư Chính lại vào vai người đàn ông tốt. Thái độ kiểu “Tiền mất đi thì vẫn kiếm lại được”, tay trong tay với Vu Tiểu Mạn đi lãnh chứng.

Chỉ là ông ta vẫn e dè uy nghiêm của Thư Nhược Chu nên lần lữa không dám thưa chuyện này. Mãi tới mấy năm sau, khi Vu Tiểu Mạn mang thai.

Có một số việc trong lòng tuy hiểu rõ nhưng lại không nói ra. Thư gia có thêm một đứa cháu trai, việc Thư Nhược Chu bắt đầu mềm lòng là điều không thể tránh khỏi.

Nào ngờ chút tâm tư nhỏ kia của Thư Dư Chính đã sớm bị Thư Luật bóp vụn không còn một mảnh.

Sau đó, Hồng Đồng lại cảm thấy bộ dáng Thư Luật có chút giống với trước đó, chính là những năm anh ở cùng Trì Tĩnh.

“Cô biết vì sao thiếu gia lại canh cánh trong lòng chuyện cô không từ mà biệt không?” Từng câu từng chữ của Hồng Đồng Đồng tựa như cây đinh đóng vào lòng Trì Tĩnh, “Không phải cậu ấy không thể chờ cô, chỉ là không chấp nhận được việc bản thân tùy tiện bị vứt bỏ như thế. Trì tiểu thư, cô đối xử với thiếu gia tốt hơn một chút đi.”

Trì Tĩnh không nói gì. Chỉ cúi đầu, rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Hồng Đồng Đồng đưa Trì Tĩnh về nhà, trên đường hai người cũng không nói chuyện.

Điều gì nên nói Hồng Đồng Đồng cũng đã nói xong, thế nhưng lồng ngực Trì Tĩnh vẫn cứ nặng trĩu, hệt như bị một tảng đá nặng nề đè lên.

Vào cửa, Trì Tĩnh nhìn căn phòng tối om, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự vắng vẻ, Trì Tĩnh chầm rãi lấy điện thoại ra, nhìn dãy số không tên hiển thị trên màn hình, cổ họng chợt nghèn nghẹn.

“…Alo.”

“Là anh.”

Trì Tĩnh: “Ừ. Em biết mà.”

Thư Luật ở bên kia im lặng cười: “Về đến nhà rồi?”

“Mới vừa vào cửa.”

“Bên Châu Âu có chút vấn đề, anh phải ở lại đây vài ngày.”

Trì Tĩnh chầm chậm trả lời: “Em nghe thư ký Hồng nói rồi.”

Bên kia yên lặng một hồi: “Em sao thế?”

Trì Tĩnh khịt khịt mũi, “Tối nay em ăn đồ nướng, cay lắm, vô cùng cay luôn.”

Thư Luật trầm mặc, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên nói cái gì. Lúc này thế mà chợt nghe cô nói: “Ngày mai em được nghỉ.”

“Ừ.”

Trì Tĩnh dựa lưng vào cửa, nhẹ giọng nói: “Em muốn ra ngoài một chút.”

“Đi đâu?”

“Không biết.” Cô khom lưng cởi giày, nhẹ giọng nói: “Em nghĩ rồi, chắc là đi thành phố Lâm.”

Thư Luật dựa lưng vào ghế: “… Ừ.”

Trì Tĩnh đứng trong phòng khách tối om, nắm chặt điện thoại trong tay, thấp giọng nói: “Anh làm việc đi, trở về gặp.”

“Trì Tĩnh.” Thư Luật trầm giọng gọi tên cô, thanh âm vẫn dịu dàng như trước, “Đừng nghĩ ngợi về những chuyện không có ích lợi gì.”

Trì Tĩnh cứ yên lặng đứng như vậy.

Hai bên đầu điện thoại chợt an tĩnh lại, Trì Tĩnh cảm giác Thư Luật tựa hồ vẫn còn muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng rơi vào tai cô chỉ có hai chữ: “Nghe lời.”

– –

Ngày hôm sau, trời nhiều mây. Trì Tĩnh mở mắt ra mông lung nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ mấy lần, cho rằng trời còn chưa sáng.

Cô cầm điện thoại liếc nhìn thời gian, chợt thấy một cuộc gọi nhỡ của Văn Mạc Sơn nửa tiếng trước.

Trì Tĩnh gọi lại cho ông.

“Tuần này con không về à?” Giọng điệu Văn Mạc Sơn có chút không tốt.

Trì Tĩnh nhìn trần nhà, lười nhác trả lời: “Lúc con ở nhà thì ông không quý trọng, bây giờ thì quay qua trách con, người lớn tuổi đều thích tìm chuyện vậy sao?”

Văn Mạc Sơn nhất thời á khẩu. Một lát sau mới mắng cô xối xả: “Ranh con này, cánh cứng rồi đúng không? Ta vô duyên vô cớ đuổi con ra ngoài à?”

“Ngài đúng là già rồi mà.” Trì Tĩnh ngáp một cái, mơ hồ nói không rõ, “Ranh con thì lấy cánh ở đâu ra?”

Văn Mạc Sơn tức giận đến mức gân xanh trên trán nhảy bình bịch. Đột nhiên cảm thấy mình nên nhắm mắt làm ngơ chuyện Trì Tĩnh tuần này không trở về.

“Thôi, không về thì thôi.”

Giọng điệu giận dỗi này của ông khiến Trì Tĩnh thu liễm tính tình lại, không đùa ông nữa. Cô cười nhẹ: “Thầy à, tuần sau trò sẽ về thăm ngài. Hôm nay con muốn đi thành phố Lâm.”

Văn Mạc Sơn trầm mặc trong giây lát, tỏ vẻ đồng ý: “Con đi lâu như thế rồi, cũng nên về thăm một chút.”

Nơi Trì Tĩnh đi, là một viện phúc lợi xã hội ở thành phố Lâm. Khi cô năm tuổi, Văn Mạc Sơn đã tới đây nhận nuôi cô.

Sau đó, hằng năm Văn Mạc Sơn đều sẽ đưa cô về một lần, mỗi lần về thăm luôn mang theo một số đồ dùng quyên tặng. Cũng bởi vì thế mà đứa bé Trì Tĩnh này vẫn luôn được mọi người nhớ rõ.

Trước cánh cổng lớn vẫn là hai hàng dương xanh um tươi tốt, chỉ là vẻ ngoài nhìn đã tốt hơn trước đây nhiều.

Khi Trì Tĩnh vào cửa, đúng lúc gặp được viện trưởng từ bên trong đi ra. Hai người chạm mặt, Trì Tĩnh nở nụ cười gọi ông. Người viện trưởng tóc đã hoa râm đỡ lấy chiếc kính lão nửa ngày mới nhận ra Trì Tĩnh.

“Người già mà, trí nhớ càng ngày càng kém.”

Hai người tản bộ trên con đường nhỏ sau viện, con đường vốn rạn đầy vết nứ nay đã rực rỡ hơn hẳn, được san bằng phẳng sạch sẽ.

Trì Tĩnh có để ý, thứ thay đổi không chỉ có mỗi con đường này.

“Nào có già đâu ạ. Tuổi của ngài hẳn cũng chỉ xấp xỉ tuổi thầy Văn của con thôi.”

Lão viện trưởng bị những lời này của cô chọc cười, hai người đi tới một chiếc ghế gỗ dài rồi ngồi xuống.

“Mỗi lần thấy con là ta mừng lắm. Văn tiên sinh là người tốt.”

Có câu đồng nhân bất đồng mệnh, những đứa trẻ trong viện được đưa vào đây với đủ loại lý do. Một vài đứa bé được nhận nuôi, sau khi rời khỏi nơi đây, tương lai của chúng cũng khác nhau.

Trì Tĩnh xem như là “tốt số.”

Trì Tĩnh cười cười: “Thấy nơi đây càng ngày càng tốt, con cũng rất vui.”

Trên đường qua đây, Trì Tĩnh nhìn thấy thư viện mới, sân chơi mới, trên những gương mặt vốn chỉ có vẻ bất an cùng sự khát vọng của bọn nhỏ, cũng đã lộ ra nét vui vẻ thực sự.

“Cái này thì phải cảm ơn Thư tiên sinh.” Chùm chìa khóa trong tay viện trưởng phát ra tiếng leng keng vui tai, “Từ sau khi hai đứa cùng nhau tới, hàng năm Thư tiên sinh đều quyên tiền ủng hộ viện. Cậu ấy giải quyết giúp chúng ta không ít vấn đề.”

Nói rồi, viện trưởng quay đầu hỏi Trì Tĩnh: “Sao lần này Thư tiên sinh không tới cùng?”

Trì Tĩnh ngẩn ngơ một hồi rồi trả lời: “Anh ấy đi công tác ạ.”

“Ba năm này, Thư tiên sinh giúp chúng ta rất nhiều. Chỉ là không thấy cậu ấy tới, nên câu cảm ơn vẫn chưa nói được.” Lão viện trưởng nói với Trì Tĩnh, “Con gặp cậu ấy thì cảm ơn giúp ta một câu.”

“… Vâng.”

Viện trưởng vỗ vỗ vai Trì Tĩnh, đứng lên: “Về sớm một chút đi.”

Mãi đến khi viện trưởng đã đi xa, Trì Tĩnh vẫn còn ngồi trên ghế dài không nhúc nhích.

Ngước mắt nhìn khoảng trời âm u, đầu óc Trì Tĩnh hỗn độn vô cùng. Những câu kia của viện trưởng hệt như từng tảng xi măng rót vào tai cô, rút đi từng chút từng chút một dưỡng khí trong não.

Mặc dù Trì Tĩnh không có một gia đình hoàn hảo, thế nhưng cô vẫn luôn tự nhận mình là một người kiêu ngạo.

Bởi vì từ nhỏ khứu giác đã không giống những người bình thường, sau khi được Văn Mạc Sơn nhận nuôi đã nối gót ông bắt đầu học về điều chế hương. Cô xinh đẹp, lại thông minh, còn là học trò duy nhất của Văn Mạc Sơn, chỉ những thứ này thôi cũng đủ để Trì Tĩnh kiêu ngạo.

Dù cho lúc trước hẹn hò với Thư Luật, cô cũng chưa từng cảm thấy tự ti.

Cô và Thư Luật dây dưa hai năm mới bắt đầu chính thức thành đôi. Khi đó Trì Tĩnh hai mươi tuổi, lần đầu tiên biết thương biết nhớ. Từ đó càng ngày càng không thể vãn hồi.

Chờ đến lúc cô tỉnh ngộ, mới chợt nhận ra rằng trong mắt mình chỉ toàn bóng hình người đàn ông tên Thư Luật. Thế nhưng Thư Luật thì sao? Mỗi ngày anh đều bận rộn với từng núi công việc làm mãi không xong.

Mấy năm đấy lại là thời điểm lục đục nội bộ Thư thị trở nên gay gắt, Thư Luật đã bận nay càng bận hơn. Mỗi ngày chỉ kịp nói với cô hai ba câu, rồi dần dà ít khi chủ động liên hệ. Thi thoảng hai người gặp mặt, cũng đều là vội vội vàng vàng, có đôi khi thậm chí còn không thể cùng cô ăn xong một bữa cơm.

Trì Tĩnh nhớ rất rõ, bọn họ cứ bình bình đạm đạm như vậy hơn hai tháng, rồi tới một ngày, cô ngồi dưới quán cà phê dưới lầu Thư thị, nhìn thấy Thư Luật cùng Trần Cách Phỉ từ trên xe bước xuống đi vào sảnh lớn. Mặc dù trên mặt bọn họ mang theo vẻ mỏi mệt, nhưng lại có một loại cảm giác vui vẻ tỏa từ trong ra ngoài.

Cảm giác đấy tựa như hai người kết phường lại đánh thắng một trận.

Trong nháy mắt đó, lần đầu tiên Trì Tĩnh nhận thức được sự chênh lệch giữa mình và Thư Luật. Không bàn đến xuất thân hay gia thế, đây chính là cảm giác bất lực khi bị bỏ lại ở phía sau.

Trì Tĩnh không khỏi đặt tay lên ngực tự hỏi, mấy năm qua, ngoại trừ việc đuổi theo bước chân Thư Luật, thì cô còn làm được gì. Thời gian cô nghĩ về người đàn ông này, anh lại đang làm gì?

Nghĩ xong những chuyện đấy, trong lòng Trì Tĩnh đã lạnh thấu.

Cứ như vậy mãi, quan hệ giữa cô và Thư Luật sẽ ngày càng tệ, thậm chí còn rơi vào vòng luẩn quẩn không lối ra. Thư Luật vẫn luôn là một cá thể độc lập, mà cô thì hệt như một cây tầm gửi sống nương nhờ vào anh.

Trì Tĩnh dần dần ý thức được mọi biến hóa giữa hai người bọn họ. Vốn đã bàn bạc xong xuôi, đột nhiên lúc ấy một dòng sản phẩm của thương hiệu Zing bị dính phốt có chứa hàm lượng chì quá mức cho phép, gây ảnh hưởng tới sức khỏe người tiêu dùng. Thư Luật không thể chạy qua chạy lại khắp nơi, bận đến nỗi chân không chạm đất.

Chờ đến khi anh có thời gian để thở, thì Trì Tĩnh đã bị Văn Mạc Sơn đưa đến bên người Brees học tập.

Hoàn cảnh sống thay đổi, Trì Tĩnh lại không giỏi giao tiếp với người khác. Thế nên có chuyện gì cô cũng chỉ giữ hết trong lòng.

Trì Tĩnh lo được lo mất suốt hơn nửa tháng, đề nghị ra nước ngoài học của Văn Mạc Sơn hệt như một chiếc chùy lớn đập tan bức tường chắn trước mặt cô.

Văn Mạc Sơn nói với cô: “Nếu con không biết bản thân muốn gì, thiếu gì, thì đi ra ngoài kia mà xem, mà học hỏi. Thấy được nhiều hơn, thể nào cũng sẽ có được câu trả lời cho mình.”

Thế là Trì Tĩnh quyết định đi. Mãi cho đến khi Thư Luật chủ động liên lạc với cô, cô mới nói cho anh biết: “Em xuất ngoại rồi.”

Ba năm đã trôi qua, cô vẫn không ngờ cây non trong lòng bị cô bịt tai trộm chuông đè nén sự sinh trưởng kia, trong lúc bản thân không chú ý vẫn được Thư Luật tưới nước đầy đủ. Cây non lớn dần, rễ của nó cũng đâm sâu vào trong lòng cô.

Trì Tĩnh đứng dậy, đi hết con đường nhỏ về tới sân trước. Cô nhét hết tiền mặt bỏ vào trong thùng quyên góp đặt nơi trước cửa lầu chính.

Đúng lúc này, điện thoại cô thông báo có tin nhắn mới.

——Thứ tư anh về.

Trì Tĩnh nắm lấy chiếc ví rỗng tuếch, khóe miệng khẽ cong. Ngón tay cô lướt nhanh trên màn hình gõ câu trả lời.

——Vâng.

– ———–

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.