Một Đóa Hoa Hồng Gai

Chương 3: Anh tên là Cung Tử Quân



* * *

Khu vườn đằng sau bệnh viện được trang trí vô cùng lộng lẫy, những dãy đèn nhỏ nhắn được treo dọc theo tất cả các loại hoa xung quanh, đủ màu sắc lấp lánh, bao nhiêu loại hoa tranh nhau khoe sắc, hai bóng dáng nhỏ nhắn nắm tay dạo quanh vườn, như đi lạc vào nơi tiên cảnh xa xôi.

“Anh Tử Quân chúng ta đi đâu ạ?” Đôi mắt sáng ngời nhìn những bông hoa xung quanh hỏi.

“Không đi đâu, đi lòng vòng thôi.”

“Vâng ạ.”

Cánh tay cậu bé lấy cớ sợ cô bé bị lạc nên nắm mãi không buông. Thỉnh thoảng nhìn qua bé gái bên cạnh, khoé miệng cong cong, nhìn qua vô cùng vui vẻ.

Khi đã đi dạo được vài vòng, Cung Tử Quân kéo Mạnh Cảnh Băng ngồi xuống một chiếc xích đu giữa giàn dây leo nói:

“Em ngồi đây đợi một chút, anh mua nước cho em.”

“Dạ.”

Mạnh Cảnh Băng ngoan ngoãn ngồi lên xích đu, cái chân nho nhỏ dùng sức một cái, xích đu lắc lư qua lại, cô bé vô cùng thích thú cười rộ lên, liên tục đông đưa. Thân hình nhỏ bé ngồi giữa đồng hoa không hề bị lưu mờ chút nào, giống như càng làm bóng người càng thêm rực rỡ.

Cậu bé một lúc sau mới quay lại, đặt lon nước vào tay bé gái đột nhiên hỏi:

“À nha đầu, em tên là gì nhỉ?”

Bả vai nhỏ bé nhẹ rung lên, thỏ thẻ nói:

“Em tên Mạnh Cảnh Băng.”

“Mạnh Cảnh Băng? Vừa mạnh mẽ vừa lạnh lùng chẳng hợp bộ dáng yếu đuối, nhỏ nhắn của em chút nào. Hay gọi là nha đầu đi, rất dễ nghe, cũng ý nghĩa lắm đó, lần đầu anh đặt biệt danh cho một người đó! Thế nào? Anh..” Đang nói dở quay qua thấy cô bé đang rơi nước mắt liền luống cuống vội vã nói: “Sao thế? Sao thế? Em không muốn thì thôi mà, đừng khóc, ngoan đừng khóc..”

Tay chân nhỏ bé vừa ôm vừa dỗ dành bé gái trong lòng, thấy bé gái càng khóc nhiều hơn liền sợ hãi tới mức không biết đặt tay ở đâu. Hai cánh tay đặt trên không khí nữa ngày, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng kéo cô bé ôm thân hình nhỏ nhỏ vào lòng, bàn tay kia đặt lên xoa đầu cô bé, vài người qua lại thấy thế, không khỏi ngoái lại nhìn cảnh tượng ấm áp này thêm vài cái.

Gần nữa tiếng sau, Mạnh Cảnh Băng lau nước mắt cười, nói lắp bắp:

“Ông em.. hic.. cũng thường gọi em là nha đầu.. em nhớ ông mà thôi.. hic.. ông từng bảo với em.. hic.. sau này.. nếu ai gọi em như thế.. chắc chắn cũng sẽ có thể yêu thương em như ông..”

Cung Tử Quân nghe thế cười cười xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ nhắn trịnh trọng hứa:

“Vậy đi sau này anh sẽ thay ông em bảo vệ em, nhé? Được không? Nhưng mà anh sắp theo ông nội đi qua nước khác sống với bà nội mất rồi, 5 năm sau anh nhất định sẽ về tìm em, có được không? Anh xin hứa, nha đầu em nhất định phải nhớ kỹ, anh tên là Cung Tử Quân, sau này anh nhất định sẽ tìm em, phải nhớ ba chữ Cung Tử Quân này thật kỹ.”

Nói xong tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, vòng tay đeo qua cổ cô bé, mặt dây chuyền là hình một đóa hoa hồng trong suốt, ánh sáng tựa như lưu ly. Khi đeo lên cổ cô bé thì không ngừng phát sáng, nếu để ý kỹ thì có thể thấy một chiếc máy dò nhịp tim gắn trên đó.

Nhìn dây chuyền trên cổ bé gái Cung Tử Quân đột nhiên bất động, đến khi Mạnh Cảnh Băng gọi mới nhẹ giọng nói:

“Đẹp lắm!”

Mạnh Cảnh Băng quan sát sợi dây trên cổ của mình, đôi mắt sáng ngời chậm rãi ghi nhớ rồi nhìn cậu bé tuấn tú trước mặt cười rạng rỡ nói:

“Em chờ anh về.” Chỉ có 5 năm thôi mà, em nhất định sẽ đợi được anh trở về.

* * *

Một căn phòng nào đó có giọng nói truyền ra.

“Tôi cần thứ này.” Người đàn ông lười biếng quăng điện thoại vào tay người đối diện yêu cầu.

Người đàn ông đối diện chụp lấy điện thoại nhìn món đồ mà người nọ yêu cầu. Trong hình là một tập hồ sơ màu vàng, đóng gói cầu kỳ, nhìn rất quan trọng, trí nhớ người đàn ông chợt lóe lên, hình như đã từng gặp ở đâu đó.

Một lúc sau mới đứng dậy nói:

“Tôi nhất định sẽ hoàn thành yêu cầu, mong ông cũng giữ lời hứa.” Thấy người đàn ông đối diện lười biếng dựa vào ghế, cũng không trả lời mình, người đàn ông quay người rời đi.

* * *

“Cháu trai Mạnh, cháu xem, hai đứa trẻ đẹp đôi như thế, cháu nhìn không động tâm sao?”

“Cũng không thể động tâm là liền nói chuyện cưới gả được, bảo bối nhà cháu không thể dễ dàng cho đi như thế được.”

Trong phòng, mùi thuốc súng nồng nặc tản ra giữa hai người cuồng cháu. Ông Cung vừa nhìn đã biết thằng ranh nhà mình có ý với người ta, từ nhỏ tới lớn có bao giờ để ý tới ai làm gì nói tới chuyện quan tâm rồi dắt tay con bé nhà người ta, liền dứt khoát đặt hôn sự cho thằng cháu đích tôn luôn. Mà ông chú Mạnh nhà mình cũng biết ý đồ, nhìn cháu gái bảo bối cười rạng rỡ ngoài cửa sổ đáy mắt hơi dao động, hình như đã rất lâu rồi con bé chưa từng vui vẻ như thế. Nhưng vẫn thấy tiếc bảo bối mình nuôi nhọc công bao năm liền cứng miệng. Cứ như thế cuộc chiến hôn sự hai đứa trẻ bắt đầu.

“Cháu trai Mạnh, hai đứa nhỏ hạnh phúc như thế, cháu nỡ lòng nào mà chia cắt, hửm?” Ông cụ vừa nói vừa ôm tim mình, ánh mắt viết rõ nếu cháu không chịu sẽ lên cơn đau tim ngay.

Mạnh Cảnh Hoa bất đắt dĩ nói:

“Không phải ông sẽ xuất ngoại sao? Nếu khi về đây bảo bối nhà con còn thích thằng nhóc đó thì hãy nói.”

Mặc kệ, giữ bảo bối bên cạnh trước đã, mình chưa yêu thương đủ không thể gả, nội tâm ông chú cuồng cháu gái liên tục kêu gào.

Ông cụ Cung nghe thế liền cười, hào phóng đồng ý:

“Được, được..”

Ông cụ Cung của chúng ta rất tự tin vào sức hút của tiểu tử nhà mình nên cũng chẳng do dự đồng ý. Trong lòng tính toán, đợi năm năm sau về hai đứa nó hẹn hò, tám năm sau đám cưới, thêm hai năm nữa là có cháu chắt bồng rồi. Cũng không biết trí tưởng tượng của ông cụ không biết đã bay đến tận đại lục nào rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.