Chiếc xe chạy trên con đường ngoằn ngoèo, một lúc sau thì dừng lại.Lúc này xe của thư ký Trần cũng đã đến, anh xuống xe đưa cho nàng hai món quà.
Diệp Nhược Sơ thầm thở dài, hiệu suất làm việc của thư ký công ty lớn quả nhiên khác biệt!
Đi qua cánh cổng lớn được chạm khắc, hai người một trước một sau bước vào ngôi biệt thự màu trắng.
Vừa đến hành lang, liền nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ, nghiêm nghị, đầy tức giận: ” Tiểu tử kia dám lén sau lưng ta kết hôn! Chờ nó trở về! Xem ta đem chân nó chặt đứt!”
“Ba, Mặc Hàn lập tức liền trở lại, đến lúc đó hỏi nó cũng không muộn, người đừng tức giận sẽ hại đến thân thể.”
Giọng nữ dịu dàng nhu hoà kia là Tô Lam.
Còn chủ nhân của giọng nam chính là ông ngoại của hắn.
Chỉ nghe thanh âm liền biết tính tình ông ngoại hắn rất nóng nảy, thân thể Diệp Nhược Sơ không nhịn được mà run rẩy.
“Ông ngoại muốn đánh gãy chân của cháu?” Giọng điệu lười biếng nói, Thẩm Mặc Hàn tùy ý ném chìa khoá xe lên bàn.
Nghe vậy, người mặc quân phục, tóc đã điểm bạc – Tô Chính Quốc xoay người, hai mắt trừng lớn, nghiêm nghị hô lên một tiếng, “Nghiêm!”
Thẩm Mặc Hàn lờ đi, đem áo khoác nhung trên người cởi ra, treo lên kệ.
Ngược lại Diệp Nhược Sơ đứng sau hắn nghe thấy khẩu lệnh, lập tức theo phản xa đứng nghiêm, đứng thẳng người, chỉ thiếu muốn cúi chào.
Tô Chính Quốc giống như một huấn luyện viên trong trường học, không tự chủ được, nàng liền hành động như vậy.
Khẽ cười, Thẩm Mặc Hàn đem thân thể đang đứng thẳng tắp kia ôm vào lòng, cau mày nhìn ông ngoại Tô Chính Quốc, “Ông ngoại, ông doạ cô ấy sợ…”
Sau khi phản ứng lại, nàng mới nhận ra mình vừa làm gì, dựa vào lồng ngực rộng rãi của hắn, nàng thậm chí cảm nhận cơ thể hắn khẽ rung vì cười.
Mặt nàng nóng bừng, cảm thấy hơi xấu hổ, có chút tức giận đá vào chân hắn….
Phản ứng của Diệp Nhược Sơ rõ ràng khiến Tô Chính Quốc rất hài lòng, là một quân nhân, ông đương nhiên thích một người tuân theo mệnh lệnh.
Đôi lông mày thanh tú của Tô Lam khẽ nhăn lại, bà bình tĩnh nhìn Diệp Nhược Sơ từ trên xuống dưới, “Mặc Hàn, đây là ai?”
Ánh mắt Thẩm Mặc Hàn hơi trầm xuống, ngón tay mảnh khảnh vén sợi tóc đang rơi trên má nàng, thân mật nhéo đầu mũi nàng, “Còn không gọi mẹ chồng?”
Đột nhiên làm hành động thân mật khiến trái tim Diệp Nhược Sơ đập nhanh, nàng khẽ liếm môi, thanh âm dị thường thiếu tự nhiên khẽ gọi: “Mẹ…”
“Tiểu thư đừng nhận loạn, tôi nhớ là mình chưa từng có con gái…”
Thanh âm Tô Lam lạnh lùng nói, không lạnh không nóng nhìn Diệp Nhược Sơ, giọng điệu không có chút lưu tình.
Những lời nói như vậy khiến tình cảnh của Diệp Nhược Sơ trở nên vô cùng lúng túng và xấu hổ.
“Mẹ, mẹ đương nhiên không có con gái, cô ấy lại càng không có khả năng là con gái của mẹ. Bằng không đứa nhỏ trong bụng cô ấy nên gọi con là ba hay là chú?”
Nghe vậy, khuôn mặt luôn giữ vẻ thanh nhã của Tô Lam lộ ra cảm xúc chấn kinh hiếm thấy, “Đứa nhỏ?”
Tô Chính Quốc cũng xoay người, mày rậm nhăn lại, thanh âm có chút không vui, ” Bao lâu rồi?”
“Một tháng…” Thẩm Mặc Hàn khẽ động môi mỏng, thái độ tùy ý, nhưng khi nói chuyện với Diệp Nhược Sơ lại vô cùng ôn nhu, “Em có mệt không? Có muốn ngồi một lát không?”
Trong đôi mắt thâm thúy dường như ẩn chứa tia nhu tình.
Giống như một bức tường bao quanh lấy Diệp Nhược Sơ, nếu như không phải đã hiểu rõ tình hình, nàng sẽ cho rằng hắn vô cùng yêu nàng.
Hắn thực sự là một cao thủ diễn xuất…
Bị ánh mắt trìu mến của hắn nhìn chằm chằm, nàng có chút lâm vào trong đó, khẽ lắc đầu,”Không mệt.”
“Vị tiểu thư này, ta có thể cùng cô nói chuyện một chút được không?” Tô Lam khôi phục lại dáng vẻ ưu nhã quý phái trước đây.
“Nói chuyện trước mặt con không phải tốt hơn sao?” Thẩm Mặc Hàn nhìn Tô Lam, dường như đang suy nghĩ gì đó, hắn tiếp tục nói: “Còn có, hôm qua chúng con đã lĩnh giấy hôn thú…”
Sắc mặt Tô Lam cùng Tô Chính Quốc lập tức trở nên vô cùng khó coi.